Chương 53: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52

Editor Huyền Dani

Khí hậu phía bắc khô hanh do dó lượng mưa tất nhiên không thể bằng với phía Nam, rừng núi cũng không nhiều và có những cây đại thụ cao chọc trời như những rặng núi ở phía nam, không có những vùng lầy trơn trượt quá nguy hiểm, nhưng loại rừng núi hẻo lánh ít người đặt chân đến này, không bị chặt cây phá hoại, cũng coi là nguy hiểm rồi, nếu xảy ra chuyện gì, đến cảnh sát cũng khó tìm thấy.

Đàm Trình mọi lúc đều chú ý đến hành động của Đường Kiệt, lặng lẽ đặt đồng xu vào trong tay Ngô Hải đang đầy khó hiểu.

Ngô Hải thấy Đàm Trình luôn cảnh giác Đường Kiệt đang dẫn đường phía trước, hắn im lặng cầm lấy vật trong tay Đàm Trình, đợi đến lúc nhìn thấy rõ là vật gì, Ngô Hải cũng chảy ra đầy thân mồ hôi lạnh.

"Làm sao bây giờ?" Nói khẽ một câu, Ngô Hải nhíu mày, "Chúng ta chạy về phía sau?"

Đàm Trình đang định nói gì đó thì Đường Kiệt đi ở phía trước bọn họ đột nhiên quay đầu, "Hiện tại chúng ta phải đi xuống núi rồi, các cậu xem, ngọn núi phía trước chính là ngọn núi giống mèo đó."

Đàm Trình quan sát ngọn núi, rồi cười: "Đúng là rất bình thường, nhưng được cái không khí rất tốt, từ bên này nhìn phong cảnh thấy rất đẹp, cũng không uổng phí một chuyến đi như vậy, em muốn ở đây xem là được rồi, hai đứa cũng đã rất mệt nên không đi sang đó nữa."

Đường Kiệt nghe Đàm Trình nói như vậy, lông mày khẽ nhướn, nheo mắt cười, "Đã đi đến đây rồi mà không sang đó thì không được, nói không chừng bên trong núi có "than" đó! Các em không phải là học địa lý sao? Hôm qua choa nói với người trong thôn rồi, mọi người đều trông chờ bọn em đào cho bọn choa ít bảo vật đó, để thoát nghèo thành giàu."

Đường Kiệt nói xong, hai người Đàm Trình nào có thể không biết hắn không có ý định để bọn họ chạy thoát, phái Phát Khâu chú trọng nhất là đồng đội hỗ trợ, Đường Kiệt có thể đem chuyện của bọn họ nói cho dân làng biết, vậy chính là thôn làng kia chắc chắn có vấn đề.

Chỉ sợ có người khác đang lặng lẽ đợi bọn họ ở nơi không xa, nếu bọn Đàm Trình ở sâu trong núi báo cảnh sát, đợi được cảnh sát tới thì không biết hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Ôi, bọn em xem thì cũng xem hết rồi, đi thôi ạ." Ngô Hải giả vờ nghe không hiểu lời của Đường Kiệt nói, cười lớn đem tay khoác lên vai Đường Kiệt thấp hơn hắn nửa cái đầu, "Hôm nay thực cảm ơn anh Đường, cuộc đời này không quen nhau mà anh vẫn nhiệt tình giúp đỡ bọn em như thế."

"Ha ha, phải, nếu các cậu không muốn sang núi kia nữa, choa cũng thực không rảnh giúp các cậu."

"Dạ? Núi đó làm sao?"

"Làm sao? Các cậu không thể nào không biết được?"

Đường Kiệt nếu thực sự có kể hoạch, vậy chắc chắn sẽ không một mình dẫn hai người bọn họ, vì một mình Đường Kiệt làm sao có thể đánh lại hai chàng thanh niên, một trăm phần trăm là có trợ thủ. Hắn và Ngô Hải cứ đối cứng chắc chắn chỉ ăn khổ thôi, nghĩ vậy, Đàm Trình giả vờ nghi hoặc hỏi: "Anh Đường ý của anh là gì?"

Có điều Đàm Trình vừa hỏi xong thì Đường Kiệt bỗng bật cười lớn, "Ý gì? Cậu vẫn đang cầm đồng xu của tôi, vậy thì là ý gì?"

Nói tới đây mọi chuyện đều đã rõ ràng, Đàm Trình nắm tay thật chặt nghiến răng nói: "Ông cố ý?"

"Đồng xu đúng là tao cố ý, nhưng không làm như vậy sao thử bọn mày được, tao cũng không chắc bọn mày có phải là cùng nghề không?"

Ngô Hải nghe vậy, tay đang đặt trên vai Đường Kiệt lập tức dùng sức xiết lại, muốn hết sức kẹp cổ Đường Kiệt.

"Ông muốn sao?"

"Muốn sao? Lời này vẫn nên để tao hỏi bọn mày! Bọn mày làm sao biết được núi này có giấu đồ?" Đoán rằng hai người trước mặt sẽ không dám làm gì hắn, Đường Kiệt híp mắt nói: "Lúc trước tao vẫn không chắc hai đứa mày là muốn tìm bảo vật, vì vậy trả lời bọn mày, hỏi câu này mới biết bọn mày là muốn tìm đến ngọn đó! Núi đó cất cái gì nhiều năm như thế chỉ có Đường gia bọn tao biết, bọn mày một đứa họ Đàm, một đứa họ Ngô, lại là từ bên ngoài tới, làm sao lại biết được bí mật núi này?"

"Bọn tôi đến đây không phải muốn lấy thứ gì ra ngoài, chỉ muốn biết được vùng này có tồn tại cổ mộ vài ngàn năm không, ông cũng biết đấy, rất ít người biết đến cuộc điều tra này, nếu như bị truyền ra ngoài nói không chừng sẽ dẫn đến không ít đạo mộ đến." Tuy Đàm Trình vẫn chưa nói nhưng Ngô Hải cũng đoán được vì sao Đàm Trình nhất định phải đến núi này, sợ là ở đại mộ thôn Ninh Hóa kia đã nhìn thấy gì đó.

"Ha ha, tao trông dễ lừa như thế sao? Nực cười! Biết được vật kia rồi, không thể nào không muốn có!" Nói xong, Đường Kiệt nghiêng người ra hiệu cho phía sau, năm người đàn ông trông như nông dân trên tay cầm vũ khí, sau đó bất chấp xông lên, hai người đàn ông trong đó đi đến bên cạnh Ngô Hải, cầm xẻng đánh lên người Ngô Hải.

"Chết tiệt! Những người này mẹ nó luôn đi theo chúng mình?!" Vội thả Đường Kiệt đang bị hắn áp chế, Ngô Hải tránh thoát cái xẻng của hai người đàn ông, chạy đến bên cạnh Đàm Trình đang phòng bị.

Ngô Hải thoát được rồi, năm người đàn ông thấy Đàm Trình và Ngô Hải tay không tấc sắt, liền tiến lên vây hai người lại.

"Tao nói Đường Kiệt này, mày mẹ nó còn phí lời với bọn chúng làm gì, hai đứa này tám phần là để ý tới thứ ở trong núi rồi!"

"Phải đó, như thế thì không thể để hai tên này chạy thoát, nếu bọn nó truyền chuyện này ra bên ngoài thì xong đời?"

"Mẹ nó chứ, thứ này ông đây sẽ không chia cho thằng nào khác nữa! Nếu để truyền ra ngoài, còn phần nào cho chúng ta! Con mẹ nó, hai thằng này biết chúng ta là trộm mộ, cái này mà nói ra ngoài, e là tất cả chúng ta đều phải ngồi bóc lịch đấy!"

Đường Kiệt nghe đồng bọn nói chuyện xong cau mày: "Hai đứa này không thể thả chạy..."

Thứ kia? Thấy mấy người này luôn miệng 'thứ kia', Đàm Trình có chút khó hiểu, hắn từng nghe Túc Cảnh Mặc nói ngọn núi kia vốn là chuẩn bị làm lăng mộ cho y, trước khi y mất đi vẫn chưa xây dựng xong, bên trong cái gì cũng không có. Túc Cảnh Mặc nói cho hắn cái này chỉ là một dấu hiệu đặc biệt để hắn dựa vào ngọn núi dáng hổ nằm này đi tìm lăng mộ phụ vương y, xem xem ngũ đệ y Túc Cảnh Nghiên sau đó có bỏ thứ gì vào trong không.

Nhưng nghe Đường Kiệt nói, ngọn núi kia dường như bên trong có cất giấu đồ vật mà Túc Cảnh Mặc không biết, vậy nhất định là sau khi Túc Cảnh Mặc mất đi mới bỏ vào!

Nghĩ tới đây, tim Đàm Trình đập mạnh dữ dội, áp chế lại cảm tình này, Đàm Trình nghĩ một chút mới nói: "Chúng tôi quả thực không hề biết bên trong có những thứ gì, đến đây là vì giáo sư đại học nói cho chúng tôi biết ở đây hình như có thứ gì đó, để chúng tôi đến xem sao, anh Đường nghĩ mà xem, nếu chúng tôi biết rõ ngọn núi này, làm sao lại để anh dẫn đường cho chúng tôi? Anh nói như vậy, hai người chúng tôi khác nào hòa thượng Trượng Nhị* rồi?"

*Hòa thượng Trượng Nhị: ý chỉ mù mờ, không hiểu rõ sự việc.

Đàm Trình nói nửa thật nửa giả khiến Đường Kiệt không khỏi có chút nghi ngờ, nếu nói hai đứa này biết rõ, vậy đúng thật không thể nào còn nhờ hắn dẫn đường, nếu biết được bên trong núi rốt cuộc chứa thứ gì, vậy một trăm phần trăm sẽ biết họ Đường ở thôn này là kiểu người gì...

"Mày nói, giáo sư chúng mày kêu bọn mày đến?" Cân nhắc độ đáng tin của Đàm Trình, Đường Kiệt hỏi rằng: "Trường học của bọn mày là trường gì?"

"Đại học X."

Đàm Trình vừa dứt lời thì Đường Kiệt không khỏi sững sờ, ngay cả năm người đàn ông đang vây bọn họ cũng biến sắc, mà Đàm Trình và Ngô Hải không ngờ đến phản ứng của sáu người họ như vậy, Đàm Trình liếc mắt với Ngô Hải, hai người liền không nói gì nữa.

"Đại học X ư..." Nói lời này là người đàn ông đứng trước Đường Kiệt không xa, mặc quần áo vải thô xanh sẫm, có lẽ đã 40 50 tuổi, nước da đen sạm, đầu tóc lẻ tẻ thưa thớt, mặc quần dáng rộng, giày vải đen có lẽ vì lâu chưa giặt bám đầy bụi bùn vàng ố, "Vậy là đại học nổi tiếng khảo cổ kia, giáo sư các cậu tên là gì?"

Đàm Trình nghe câu này, ánh mắt khẽ chuyển, hắn luôn cảm thấy Lý Quốc Hiền biết gì đó về đại mộ ở thôn Ninh Hóa, hơn nữa cũng nghi ngờ rằng ông còn biết nhiều thứ ở Sơn Tây này...

"Ông ấy là giáo sư Lý Quốc Hiền, có vấn đề gì sao?"

"Lý Quốc Hiền?! Giáo sư ư?" Người đàn ông trung niên nghe vài chữ này thì cười lớn trào phúng, "Nó thực sự mẹ nó còn không biết ngại, để học sinh của mình đi thám thính hư thực trước, bản thân thì nhận lấy thành quả để nêu cao tên tuổi! Nhiều năm như thế vẫn chưa bị cảnh sắt tóm sao? Bọn cảnh sát kia bất tài vậy hả?"

Đàm Trình và Ngô Hải trong lòng đều có nghi ngờ đối với Lý Quốc Hiền khi nghe tin tức chứa đựng trong những lời này không khỏi ngơ ngẩn.

Người này quen biết Lý Quốc Hiền? Hơn nữa còn biết được không ít?

"Ông nói câu này là ý gì?"

Đàm Trình nhíu mày hỏi người đàn ông.

"Ý gì?" Người đàn ông trung tuổi nhìn thấy ánh mắt Đàm Trình Ngô Hải thì hầu như cảm thấy đồng cảm, "Mày còn nghe không ra? Lý Quốc Hiền biết rõ lăng mộ này rất nguy hiểm mới để hai đứa mày đi thám thính! Hai đứa mày suýt thì bị nó hại chết rồi, còn dùng khuôn mặt cảm kích nhìn nó, 'Đây là ân sư, ân sư nói cho chúng tôi biết bí mật này!' Ha ha ha..."

Cho dù trong lòng có nghi ngờ nhưng những lời này vẫn khiến trong lòng Đàm Trình kinh hãi không ngớt, mãi không nói được gì, có lẽ nào thôn Ninh Hóa... Ba bạn học của hắn bị hại chết là do Lý Quốc Hiền? Hơn nữa người này nói, núi hổ nằm kia là lăng mộ, cũng chính là nói núi kia có chôn cất người? Người được chôn cất kia là ai?

Suy cho cùng có rất nhiều chuyện không phải Ngô Hải tự mình trải qua, những suy đoán về Lý Quốc Hiền cũng chỉ là do Đàm Trình từng nói một chút mà thôi, giây phút này trong lòng Ngô Hải kinh ngạc không kém Đàm Trình, nghe những lời này, sắc mặt trở nên rất khó coi, "Ông nói, Lý Quốc Hiền biết núi này có nguy hiểm? Ông ấy biết chuyện lăng mộ này?"

"Nó hại chết nhiều người như thế, nào có thể không biết." Dường như nhớ đến cái gì, người đàn ông cười hỏi: "Tao nghe nói, nó gần đây bận chuyện đại mộ ở Tây An? Đồng thời còn chết mấy người?"

"Ông không phải muốn nói, mấy người đó là ông ấy hại chết?"

"Hai, đúng!" Người đàn ông cong môi, "Bọn mày là học sinh của nó, có lẽ cũng từng đến đại mộ kia rồi, vậy bọn mày từng thấy nó bước chân nào vào đại mộ kia lần nào chưa?"

Không đợi hai người trả lời, người đàn ông nói thẳng: "Chắc chắn không có phải không?"

"Bởi vì, mười năm trước, từng có người chết ở thôn Ninh Hóa..."

Mười năm trước là năm thứ tư từ khi phát hiện ra đại mộ thôn Ninh Hóa...

Từng có người chết? Làm việc tại đại mộ thôn Ninh Hóa cũng được vài năm, nhưng Đàm Trình lại không hề biết đến chuyện này...

HẾT CHƯƠNG

Truyện được edit phi thương mại và chỉ đăng duy nhất tại wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net