Chương 55: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54

Editor Huyền Dani

"Xảy ra chuyện gì?" Túc Cảnh Mặc chậm rã quay người đối diện với Khúc Chí Văn, "Ngươi làm sao biết được...Đàm Trình có chuyện?"

"Trẫm làm sao tin được ngươi?" Không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, đây là yếu tố bảo vệ bản thân Túc Cảnh Mặc có được khi sống ở thời đại kia, y quan sát trên dưới Khúc Chí Văn, càng huống chi người trước mặt này thật sự biết không ít pháp thuật Huyền Hoàng, giờ phút này Túc Cảnh Mặc chỉ là quỷ hồn, người như vậy đối với y là nguy hiểm nhất, mà chuyện Khúc Chí Văn nói rốt cuộc là thật hay giả, Túc Cảnh Mặc đương nhiên sẽ không lập tức tin tưởng.

Khúc Chí Văn lắc đầu, "Tôi không có thứ gì để chứng minh Đàm Trình xảy ra chuyện cả, càng không biết hắn ở Sơn Tây xảy ra chuyện gì, Khương Bình cũng chính là Bổ Khoái ở thời đại này, nhận được tin cầu cứu từ bạn hắn liền chạy vội sang đó rồi, cụ thể thì đợi hắn đến đó mới biết."

Nói đến đây, Khúc Chí Văn nhìn chằm chằm Túc Cảnh Mặc, qua một lúc mới nói: "Tôi thấy, cả người ngài đều là mùi vị của Đàm Trình, ngài đã lấy dương khí từ hắn?"

Lời Khúc Chí Văn khiến Túc Cảnh Mặc rời đi ánh mắt, quay người lại cười nói: "Chà, vì sao cơ?"

"Sau khi ngài chết, người sống mà ngài tiếp xúc nhiều nhất chính là Đàm Trình, chắc ngài cũng biết Đàm Trình với ngài tiếp xúc quá nhiều toàn thân hắn sẽ đều là quỷ khí của ngài, quỷ khí không phải thứ tốt lành gì đối với người sống."

"Ngươi nói cái này là muốn gì?"

"Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn nói cho ngài biết, hai người qua lại quá nhiều, hơn nữa mảnh ngọc bội ở cùng với ngài hơn nghìn năm còn đang treo trên người hắn, miếng ngọc bội kia có hương giống ngài, tôi không tin ngài không hề biết Đàm Trình đang đứng trong nguy hiểm. Có lẽ ngài không rõ chuyện này, nhưng ngài cũng phải cảm giác được một chút không ổn định của Đàm Trình chứ." 

Lời này đi vào trong lòng Túc Cảnh Mặc, quả nhiên tâm trạng hôm nay không yên là do cảm nhận đến Đàm Trình...

Thấy Túc Cảnh Mặc không nói gì, Khúc Chí Văn cho rằng người này không để bụng, nhịn không được cau mày: "Người và quỷ đường đi khác biệt, tôi không biết làm thế nào ngài và Đàm Trình quen biết, nhưng tình cảm hắn đối với ngài ngay cả tôi chỉ nhìn một lần, chỉ nhìn ánh mắt hắn nhìn ngài tôi liền hiểu, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, Đàm Trình thân ở bên trong có lẽ nhìn không thấu, nhưng tôi thấy ngài đối với hắn hoàn toàn không phải không..."

"Được rồi!" Ngắt lời Khúc Chí Văn, Túc Cảnh Mặc lại lần nữa nhìn Khúc Chí Văn mỉm cười nhẹ nhàng: "Ngươi muốn trẫm giúp ngươi như thế nào?"

Biết được đế vương trước mặt muốn cậu ngậm miệng, Khúc Chí Văn cũng không nói nhiều chuyện của hai người nữa, đổi chủ đề khác nói: "Khương Bình từng nói, trong đại mộ này xảy ra 3 án mạng, trong đó có hai người xảy ra chuyện tại trong mộ, nhưng cuối cùng thì chết ở bên ngoài, mà người đầu tiên chết ở thông đạo trong mộ tên là Giang Ba."

Nói đoạn, Khúc Chí Văn liếc nhìn Túc Cảnh Mặc, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ ngài cũng hiểu được ý tôi rồi, đại mộ này có thể nhốt những hồn quỷ đã chết lại. Đương nhiên trừ ngài ra, những người còn lại có lẽ đều chết tại trong mộ, linh hồn ở trong phạm vi này mà rời khỏi cơ thể sẽ bị nhốt lại và không thể nào luân hồi chuyển thế."

"Mà trong ba người thì chỉ có Giang Ba chết trong phạm vi này?" Tiếp lời Khúc Chí Văn, Túc Cảnh Mặc nói: "Ngươi muốn ta tìm ra hồn quỷ của Giang Ba?"

Đã nắm bắt được trọng điểm, Khúc Chí Văn gật đầu, "Hồn quỷ của đại mộ này quá nhiều, tuy tôi biết chút thuật pháp, nhưng... nhưng chỉ cần có xương cốt thần thú ở đây thì ngay cả thần tiên cũng không cách nào thực hiện được thuật pháp, tôi chỉ có thể dùng vài bùa chú trong đại mộ này mà thôi."

Túc Cảnh Mặc cũng biết điều này, giống như lúc đầu Chuột Tiên kia vì sao lại dốc hết sức lực trợ giúp cơ thể ông đạo sĩ kia mới có thể bước vào đại mộ.

"Nếu Giang Ba thực sự chết trong mộ, vậy có lẽ vẫn có thể tìm được hồn quỷ của hắn, chỉ là hôm đó lúc trộm mộ làm loạn, không biết có liên lụy làm hắn hồn phi phách tán không?"

"Giang Ba quả thật chết ở trong mộ, ngài không biết?"

"Giang Ba là ai trẫm không hề biết, làm sao biết hắn chết ở trong mộ?"

"Anh ta không phải ngài giết sao?"

Túc Cảnh Mặc nheo mắt nhìn Khúc Chí Văn, cười nhẹ một tiếng: "Bên ngoài đại mộ này có hơn nghìn ác quỷ, vì sao phải là trẫm giết? Trẫm từng nghe Đàm Trình nhắc tới có 3 người chết, chỉ là, có liên quan gì đến ta?"

"Có điều, trẫm lại thắc mắc, các ngươi muốn tìm hồn quỷ Giang Ba để làm gì?"

"Tuy ba án mạng này ngoài mặt là do ác quỷ trong mộ gây hại, nhưng Khương Bình vẫn có chút nghi ngờ là có người giật dây, chỉ là không có chứng cứ..."

Túc Cảnh Mặc nhắc tới chuyện này, Khúc Chí Văn chợt nhớ lại cảnh tượng ra ba ngày trước cùng Khương Bình đến nhà Giang Ba...

Mẹ của Giang Ba có thể nói là gầy giơ xương, rõ ràng mới chỉ 50 tuổi nhưng do bà đau lòng quá mức đầu tóc rối bời đến bản thân cũng quan tâm, chỉ ôm tấm ảnh của Giang Ba mà khóc thút thít, dẫn đến cả người trông như già đi hơn mười tuổi...

Cuốn nhật ký đó là do bố mẹ Giang Ba chuẩn bị chuyển nhà, mới ở góc đầu giường phòng Giang Ba tìm thấy được, Giang Ba không hay về nhà, cơ bản 1 tuần mới viết một lần, cuốn nhật ký này có thể nói thành tuần ký càng phù hợp.

Cuốn nhật ký này là bắt đầu viết từ tháng 1 năm ngoái đến tháng 5 năm nay trước khi Giang Ba xảy ra chuyện.

Cuốn nhật ký tổng cộng có hơn 60 trang, có lúc một tuần viết 1 lần, có lúc đến vài tuần mới viết 1 lần, thời gian đọc nhật ký Giang Ba lật từng chút cho tới cuối cùng, Khương Bình đọc rất chăm chú, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, kiểu sinh viên si mê khảo cổ như vậy hầu như không có sự khác biệt giữa trong nhật ký viết và lúc công tác, chỉ là viết nhiều hơn chút chuyện vụn vặt và tâm trạng bản thân. Năm tháng đầu tiên của cuốn nhật ký không nhìn thấy gì ngoài việc tranh cãi với Lý Quốc Hiền, Đàm Trình và người khác về tìm không thấy đường tắt đến đại mộ, anh ta viết rất nhiều sự tức giận của mình đối với việc tự cho mình là đúng của Lý Quốc Hiền và những người khác.

Mãi đến ngày 18 tháng 6 năm ngoái, ngoài mặt trông như một ngày bình thường nhưng lại dẫn đến sự chú ý của Khương Bình, lúc Giang Ba* tham gia hội lớp có gặp một người, người này nghiên cứu rất nhiều về khảo cổ, hôm đó Giang Ba và kẻ kia nói chuyện rất lâu,

*Nguyên tác viết là Khương Bình nhưng tui thấy ko đúng lắm nên tự ý sửa.

"Thật tốt khi nói chuyện với một người cùng chí cùng hướng." Giang Ba nói như vậy.

Từ hôm đó về sau, người họ Trần này xuất hiện rất nhiều lần trong nhật ký của Giang Ba, mà cuộc nói chuyện của hai người chỉ liên quan tới đại mộ thôn Ninh Hóa. Nhưng chuyện kỳ lạ nhất, rõ ràng trước đó Giang Ba không đồng ý một số quan điểm của Đàm Trình và mấy người khác, nhưng đối với người họ Trần này lại cực kỳ tán thành... Trong lúc Đàm Trình và người khác miêu tả, Giang Ba là người có tư tưởng chủ kiến, sẽ không làm theo một cách mù quáng, sẽ cân nhắc nhiều lần đối với những đề xuất của người khác, anh ta thích phản bác rồi lại bác bỏ để tranh luận vấn đề, nhưng vì sao lời tên họ Trần này nói anh ta đều tin?

Lúc cuốn nhật ký này viết tới tháng 1 năm nay, "Kinh phí đội khảo cổ lại cần cứu viện rồi, đề nghị của anh Trần mình cảm thấy có thể áp dụng được, nếu không phải gấp gáp làm rõ thân phận chủ nhân đại mộ, ai sẽ cho đội khảo cổ kinh phí chứ? Trước cứ ra tay đi."

"Tôi nhớ rằng người tên Trương Tuấn có nói cho tôi, bản thân anh ta cũng không nghĩ tới Giang Ba sẽ nửa đêm đi đào văn vật, kỳ thực Giang Ba vẫn rất tôn trọng Lý Quốc Hiền, cho nên quan điểm của anh ta dù bị Lý Quốc Hiền bác bỏ, anh ta sẽ tức giận cãi lại, nhưng tuyệt đối không thể nào trực tiếp làm trái ngược, bởi vì người này vẫn hiểu được kinh nghiệm nhiều năm của Lý Quốc Hiền, vẫn nên lắng nghe."

Đây là nguyên lời Khương Bình nói lúc đó, mà hắn nói xong lời này lại tiếp tục đọc nhật ký, cho đến trang cuối cùng, dòng chữ đó khiến cho Khương Bình bất ngờ đứng dậy.

"Anh trần nói huyệt động đó đào được kha khá rồi, ngày mai anh ấy sẽ đến giúp, đến lúc đó có lẽ thu hoạch được một chút gì đó."

Ngày viết trang này là mồng 2 tháng 5, chính là trước một ngày Giang Ba chết.

Túc Cảnh Mặc nghe Khúc Chí Văn kể chuyện, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn đá, "Nói như vậy, Giang Ba là bị tên họ Trần hại chết?"

"Sợ là tên họ Trần này từ khi tiếp xúc với Giang Ba đã dùng phép mê hoặc anh ta."

"Người đàn ông họ Trần kia tên là gì?"

"Không biết, trong nhật ký không nhắc đến một tẹo nào tên của anh ta, tôi nghĩ, cái họ Trần này chỉ sợ cũng bị người kia ra ám thị mới để vậy, tình huống cụ thể chỉ có thể hỏi Giang Ba."

"Trẫm có lẽ có thể tìm ra hắn, nhưng ta chỉ sợ hắn đã trở thành oán quỷ không còn lý trí nữa." Mục đích của gã họ Trần kia chắc là thứ trong đại mộ này, tốn công tốn sức như vậy khiến người khác thám thính đại mộ trước, vậy gã phải biết đại mộ này có vấn đề...Người này sợ rằng chính là người ngày hôm đó lợi dụng Đàm Trình, để Đàm Trình tiến vào trong mộ thất.

Mộ này người sống có thể tiến vào, nhưng cũng phải xông qua cản trở của ngàn vạn ác quỷ, cho đến khi cửa lớn cung mở ra, bước vào trong mộ thất, nhưng chỉ có chủ nhân mộ đồng ý mới có thể vào. Nhớ tới Đàm Trình lần đầu đến đại mộ vậy mà y không có phát giác, Túc Cảnh Mặc nhìn về phía Khúc Chí Văn.

"Muốn trẫm giúp ngươi cũng có thể, chỉ là ngươi phải trả lời vài câu hỏi."

"Câu hỏi gì?"

"Ngươi không thể bước vào địa cung này có phải không?"

Khúc Chí Văn không nói cái khác, nhưng trong thuật pháp Huyền Hoàng cậu vẫn rất tự tin về phương diện đuổi quỷ bắt yêu, thậm chí có chút tự hào, lời này của Túc Cảnh Mặc khiến sắc mặt cậu trở nên có chút khó coi.

"Phải."

Thấy Khúc Chí Văn nhầm tưởng y chế giễu cậu, Túc Cảnh Mặc cong môi cười nói: "Trẫm không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi một chút ở thế giới này có người phàm nào có bản lĩnh mở cửa lớn địa cung này không?"

"Thần tiên còn không làm được, nói chi đến người phàm? Trong đại mộ này có xương cốt thần thú của thượng cổ thần thú, thần thú này canh giữ đại mộ, hơn nữa có trận pháp người nọ làm và ngài ở đây, e là thực sự không có bất cứ người hay thần tiên nào có thể vào mộ, nếu không thì ngài cũng không thể tồn tại được trên thế gian này hơn nghìn năm như vậy."

Lặng lẽ cân nhắc phút chốc, Túc Cảnh Mặc khẽ nhíu mày, "Nhưng, ngươi cũng biết đấy, lúc Đàm Trình lần đầu bước vào đại mộ này, ta hoàn toàn không biết thậm chí không có cảm giác gì. Mãi đến lúc hắn mở nắp đá quan tài."

"Không có cảm giác gì? Cửa lớn địa cung là tự mở sao?"

"Tất nhiên."

Khúc Chí Văn nhớ tới xung quanh đại mộ này rơi vãi không ít châu báo, liền hỏi: "Nếu không thể bước vào mộ thất này, những châu báo rơi xung quanh đại mộ là chuyện gì?"

"Ngươi nói chuyện kia?" Nói tới đây, Túc Cảnh Mặc híp mắt cười, "Quân đội kia là trẫm cho phép vào, chuyện đi săn, tất nhiên phải trong lúc vật săn hả hê đắc chí thì giết chết không phải sẽ thú vị hơn sao?"

Túc Cảnh Mặc nói như vậy, Khúc Chí Văn cũng không hỏi nữa, chỉ là nghĩ rất lâu cũng chỉ nghĩ ra một cách có thể bước vào đại mộ. Chỉ là cách này căn bản không thể nào thực hiện được.

"Trừ phi có người có khả năng áp chế được linh khí của thần thú."

"Áp chế? Ngươi có thể làm được không?"

"Nếu được chuẩn bị tốt, dốc hết toàn sức chắc có thể áp chế vài phút."

"Vậy cũng là nói có người có thể làm?" Túc Cảnh Mặc nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hỏi một câu: "Vậy vì sao ngươi không làm như thế?"

"Tôi chỉ là người phàm, đối mặt với thần thú, làm như vậy ít nhất cũng bị hao tổn mất 30 năm tuổi thọ của tôi."

"Nếu có được cốt thần thú đó?"

Lời của Túc Cảnh Mặc, làm sao Khúc Chí Văn không hiểu, cậu liền cười nói: "Vậy cho dù tổn mất trăm năm cũng không sao cả."

HẾT CHƯƠNG

Truyện được edit phi thương mại và chỉ đăng duy nhất trên wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net