Chương 57: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57

Editor Lannienior

Túc Cảnh Mặc từng nói, cứ mười sáu trượng đều sẽ thiết kế một cơ quan, mà cơ quan này trông giống hệt với nền đá dưới mặt đất, rất khó phân biệt. Mà quan tài đá của Túc Cảnh Mặc dài tám trượng, Đàm Trình lúc đó dùng thước cuộn đo ước chừng một trượng của Đại Tự khoảng 30.9 centimet thời nay, vậy mười sáu trượng cũng chính là 494.4 centimet khoảng năm mét thời hiện đại.

Vị trí hắn và Ngô Hải nhảy xuống cách đường vào cửa mộ không xa, lấy thước dây dài năm mét đo thử, là 2.63 mét, vậy nghĩa là sau 2.31 mét nữa, rất có thể sẽ có cơ quan thứ nhất...

Nhìn số liệu Đàm Trình đo đạc, Ngô Hải nhíu mày

"Cái này chính xác?" Hắn quan sát phía trước thì không thấy dưới đất có tẹo nào bất thường, Ngô Hải lắc đầu nói: "Tôi có chút khó tin, chỗ này sẽ có cơ quan."

"Có chính xác hay không tôi cũng không biết, tạm thời chỉ có thể tin vào nó thôi." Nói xong, Đàm Trình bước một bước đầu tiền.

Thấy Đàm Trình đi về phía trước, Ngô Hải thở dài một hơi, kéo ba lô sau lưng bước vào sâu trong cổ mộ.

Cứ cách năm mét thì làm một cái ký hiệu, trước sau năm mét này đều có một phiến đá trắng, Đàm Trình cùng Ngô Hải đều trực tiếp bước qua, không dám chạm hay đụng một cái.

Cứ như vậy cẩn thần từng li từng tí một đi về phía trước, mặc dù khoảng cách không quá 30 mét, thế nhưng trong từ đầu đến cuối trong lòng vẫn lo lắng không dám xem thường, cũng làm cho hai người đi được ba mươi mét này cực kỳ gian khổ.

Có điều ở cuối con đường có một cánh cửa đá nhỏ đã mở một nửa, cao không tới 1m5, mà khe hở này vừa vặn đủ cho một người nghiêng người đi qua.

"Cẩn thận chút." Đàm Trình kéo lại Ngô Hải đang muốn đi lên đẩy cửa đá, đánh giá trên dưới cánh cửa đá bán mở, cửa đá coi như nhỏ hơn, loại trừ trọng lượng đá, hơn nữa nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện, dưới đáy cửa đá là sát mặt đất, muốn đẩy cửa đá mở ra, với trọng lượng này thì mặt đất phải lưu lại chút dấu vết ma sát, thế nhưng ở dưới đáy khe hở cửa đá lại không có một dấu vết ma sát...

Đàm Trình ngồi xổm xuống xem, cẩn thận đưa tay phủi bụi dưới đất chỗ khe cửa đá....

Xem đến đây, Đàm Trình nghiêm túc nói: "Cái cửa đá này chỉ sợ là lúc trước xây dựng lăng mộ cố ý lưu lại, cậu xem nền đất trơn nhẵn như mới, rõ ràng, cái cửa này cũng không phải sau này do mấy kẻ trộm mộ đẩy ra."

Đàm Trình vừa nhắc tới, Ngô Hải gật đầu nói: "Này ngược lại là.... Đúng rồi, cậu thấy trong bản vẽ có chuyện này không?"

"Không có, " lúc trước Túc Cảnh Mặc chỉ nói cho hắn, bất kỳ tình huống bình thường nào cũng phải cẩn thận vạn phần, chứ đừng nói là việc bản thân thấy bất thường như này, gặp phải chuyện khác lạ thì càng phải cẩn thận.

"Ai da... Vậy để tôi xem trước một chút tình huống bên trong thế nào." Nói rồi Ngô Hải theo lỗ hổng khoảng bốn mươi centimet trên dưới quan sát một chút, thấy không có gì dị dạng, chỉ có thể chú ý dưới chân, cẩn thận nghiêng người thăm dò, dùng đèn pin hướng bên trong quơ quơ, chỉ là, lúc ánh đèn pin chiếu tới cảnh tượng trước mắt gã, một đầu người đầy máu xuất hiện trước mắt Ngô Hải!

"Mẹ nó!"

Đột nhiên trước mặt xuất hiện đầu người làm mỗi một cọng tóc gáy sau lưng Ngô Hải dựng thẳng lên lạnh buốt, sắc mặt trong nháy mắt biến thành tro tàn, theo bản năng lùi về sau mấy bước.

Mà cũng chính là mấy bước này không biết đạp phải cái gì, chân trái trong nháy mắt đó mất đi thăng bằng, ngay sau đó bị ngã về đằng sau!

Mà toàn bộ mộ đạo trong phút chốc phát ra tiếng ầm ầm ầm vang dội! Mộ chia làm mười mảnh, giống như chiếc cầu bập bênh, bỗng nhiên bắt đầu nghiêng qua trái phải!

Biến cố bất thình lình này làm Đàm Trình biến sắc,

"Nhanh! Mau lên đây!" Đầu óc còn không kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, hắn liền vội vàng kéo tay Ngô Hải lại, lùi về phía sau mặt đất bằng phẳng trước cửa đá.

Ngô Hải ổn định thân thể, phiến đá cẩm thạch vốn trơn trượt vô cùng, nhiều năm tích không ít bụi bặm, nền đá nghiêng lại càng trơn hơn, Ngô Hải mượn lực Đàm Trình lấy hết sức nhảy về phía bên cạnh Đàm Trình.

"Phù --" Ngô Hải kinh hồn bạt vía, cậu ngồi bệt ở trước cửa đá, căng thẳng đến nỗi trên mặt toàn mồ hôi, tim đập "Thình, thịch" loạn lên, mặt cũng đỏ ửng, thật đáng sợ, Ngô Hải trợn mắt lên nhìn cảnh tượng trước mắt.

Rút dây động rừng... Đàm Trình sững sờ nhìn mặt đất phía trước khoảng ba mươi mét chia thành mười khối đá di động, mà những phiến đá này không tới một phút thì lật lại, mà chỉ một phút ngắn ngủi, cũng khiến Đàm Trình thấy rõ cảnh tượng dưới sàn nhà.

Những gai đồng sắc nhọn....

Còn có...một số lượng lớn xương trắng, cùng với thi thể chưa hoàn toàn mục nát...

Thi thể chưa hoàn toàn mục nát..... Như vậy nói cách khác, mấy năm gần đây có người từng tới nơi này, hơn nữa... Số lượng không hề ít...

Những thi thể mục nát tanh tưởi bởi vì phiến đá di chuyển mà toả ra, giống như con chuột chết nhưng không ai dọn dẹp, khiến người ta buồn nôn không thôi.

"Chỉ chậm một bước... Nếu chúng ta chỉ chậm một bước...Nếu chúng ta không ở gần cửa mộ...Tôi sợ tôi đã chết...." Nói xong câu đó Ngô Hải nhìn về phía đường vào mộ lại trở nên yên tĩnh như ban đầu, cậu yên lặng trong chốc lát rồi cười khổ nói: "A, nhìn thấy việc này, tôi sợ rằng 'di chúc' chúng ta vừa viết ban nãy cũng bị rơi xuống mất rồi... Ặc, mẹ nó ai sẽ tưởng được ở đại mộ này lại xuất hiện... Cái quái gì vậy đầu người chết bị treo, mẹ nó chứ!"

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Đàm Trình vừa bình ổn hô hấp vừa vỗ lưng Ngô Hải, hắn quay đầu lại thuân qua khe cửa nhìn đầu người chết bị treo lên kia, đầu người chết không nhắm mắt bị một sợi kim loại xuyên qua đầu treo ở trước cửa, da dẻ mất nước đã sớm khô héo, đây hẳn là đầu lâu của một cái xác khô...

"Không phải đầu người giả, đây là thật." Đàm Trình nói câu này, trong lòng càng nghi hoặc không hiểu, ngôi mộ này sao lại treo đầu người?

"Hửm, nhìn thì thấy đầu người này phải rất lâu rồi," Ngô hải áp chế lại cơn buồn nôn trong lòng, tỉ mỉ quan sát đầu người này, cậu tiếp tục nói: "Chắc đã từng được xử lý đặc biệt qua, tôi nhìn bên trên thật giống...được bôi một lớp sáp?" Ngô Hải thở nhẹ một cái.

"Sáp?" Nghe Ngô Hải nói như vậy, Đàm Trình cũng rọi đèn để sát vào chút quan sát một hồi lâu, "Đúng vậy, có lẽ là đã qua xử lý để khô rồi bọc sáp treo lên."

"Điều này có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ lúc đó là cố ý làm như vậy là để doạ chạy kẻ trộm mộ ? Hay là một cảnh báo?"

"Không biết..." Đàm Trình suy nghĩ một chút, hắn ngồi xổm xuống nhìn xuyên qua kẽ hở của cửa đá này, quan sát tình huống bên trong, đúng như dự đoán, dưới đất cũng có mấy cái đầu lâu giống y đúc đã được xử lý...

"Xem ra, trước đây trước cửa treo rất nhiều đầu lâu, chỉ là rất nhiều sợi kim loại mỏng bị đứt mất, đầu lâu này cũng là bị rớt xuống."

Chỗ khe mở cửa đá là một vùng tăm tối, dường như sâu không lường được, như miệng thú dữ hung tàn, đang lẳng lặng chờ đợi con mồi đưa tới cửa.

Ngô Hải cắn cắn môi dưới, "Phía trước có lẽ là lối vào mộ phần? Đã đi tới chỗ này rồi, chúng ta vẫn là vào trong xem thử đi."

Đàm Trình gật đầu, từ trong ba lô lấy ra một cây hương rồi bật lửa đốt,hắn tay trái cầm hương luồn vào trong cửa đá, tay phải thì cầm chặt ngọc bội bên trong túi áo.

Có ác quỷ qua lại, cây hương là sẽ tự nhiên tắt, đây chính là lí do bên trong mộ Túc Cảnh Mặc không thể đốt hương cháy.

Đàm Trình lẳng lặng quan sát mấy phút, thấy không có vấn đề gì, sau đó hắn ra hiệu Ngô Hải giơ đèn pin lùi tới một bên cửa đá, mà hắn lại dựa sát vào trong cửa đá.

"Nếu như bên trong mộ có cơ quan, vậy phía sau cửa hẳn sẽ thiết kế cung nỏ phòng trộm,"

Đại Tự nghiên cứu rất kĩ về cung nỏ, quốc gia này chế tạo cung nỏ giỏi, cũng sự dụng nỏ rất khéo.

Theo như Đàm Trình biết, khoảng hơn hai ngàn năm trước đây, người ta bắt đầu lắp đặt ở trong huyệt mộ một ít để phòng vệ, mục đích là bắn chết trộm mộ vừa đặt chân tới, có thể giết một người răn trăm người, hù dọa người có ý định trộm mộ.

Nỏ xuất hiện vào thời kỳ Xuân Thu, máy bắn nỏ có thể điều khiển việc bắn một cách linh hoạt hơn. Nỏ và cung nguyên lý bắn ra khá giống nhau, mà so với cung thì bắn xa hơn, lực sát thương lớn, cũng khắc phục nhược điểm hạn chế về thể lực lúc giương cung.

Cung nỏ có lực sát thương mạnh mẽ, Doanh Chính lúc xây dựng lăng mộ của mình đã sử dụng loại thiết bị này, dùng để bắn chết người có ý định vào mộ. Theo sử ký Tư Mã Thiên (Sử ký - Bản kỷ Tần Thủy Hoàng) ghi chép: "Khi Thủy Hoàng mới lên ngôi đã sai đào núi Ly Sơn. Đến khi thống nhất được thiên hạ thì đưa hơn bảy mươi vạn người trong thiên hạ đến xây lăng mộ, đào ba con suối, ở dưới đổ đồng nung và đưa quách vào, đem những đồ quý báu của các cung điện, của trăm quan xuống cất đầy ở dưới. Lại sai thợ làm máy bắn tên hễ có ai đào đến gần thì bắn ra. "

Túc Cảnh Mặc từng nói cung nỏ ở bên trong mộ cực lớn, nặng nề, gỗ dễ mục nát, lúc đó thợ tay nghề giỏi thậm chí tạo ra được cung nỏ bằng kim loại, chỉ là cực kỳ cồng kềnh, không thể sử dụng ở chiến trường, thế nhưng, bên trong mộ có thể sử dụng được, loại cung nỏ này tầm bắn xa hơn 800 mét, sức kéo vượt qua 700 cân. Sức nặng lớn như thế, nếu chỉ dựa vào lực cánh tay người để kéo thì rất khó, phải áp dụng cách "đạp vào lẫy nỏ" thì mới có hiệu quả, tức là dùng chân đạp vào móc cơ rồi phóng ra. Nếu như thiết kế nỏ cho các mũi tên nối tiếp nhau, thông qua máy để bắn từng phát hoặc bắn liên tục, thì có thể làm được việc con người không làm được, đạt được mục đích cảnh cáo, Đại Tự gọi cái này là "Âm nỏ". Sử dụng trong thế giới cõi âm.

Hình ảnh minh hoạ

Vì để chống trộm, Hoàng Đế tạo cơ quan ở ngay phía sau cửa mộ, nơi kích hoạt vũ khí thường đặt ngay cửa vào lối đi, một khi có trộm tiến vào huyệt mộ, sẽ đụng vào cơ quan nối với cung nỏ và nó sẽ bắn ra liên tiếp, đi tiếp sẽ gặp tên bắn dữ dội hơn.

Loại cung nỏ này duy nhất một cách tránh né, chỉ có kề sát cửa mộ, dựa vào sát góc cửa, bởi vì vấn đề về góc độ, cung nỏ sẽ không bắn trúng người.

Đàm Trình lấy bản vẽ trong ba lô ra, đưa cho Ngô Hải, "Cậu hiện tại đứng qua một bên, tôi thử đẩy cửa ra."

"Đẩy cửa? Cậu không phải bảo phía sau có cơ quan ám tiễn sao?"

"Người nọ dạy tôi phương pháp tránh né tên, tôi nghĩ là sẽ có ích. Cậu cũng vừa thấy chuyện vừa rồi đúng không?"

Đàm Trình suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Cậu cảm thấy Khương Bình phải mất bao lâu mới có thể tìm được nơi này?"

Lời Đàm Trình khiến Ngô Hải câm lặng.

"..., Chúng ta báo tin cho Khương Bình nhưng anh ta có tin hay không là một chuyện, nếu coi là thật, anh ta tới đây, muốn tìm ra ngọn núi này đâu phải dễ dàng? Cũng không phải cậu chưa từng xem qua tin tức, đội ngũ cảnh sát tìm kiếm những dãy núi may mắn nhanh thì cũng phải mất nửa tháng. Hơn nữa thôn này, tôi nghĩ sẽ không chỉ có mấy tên trộm mộ, mà là một nhóm, anh ta cả người là một vẻ chính trực, thì làm gì có ai dám dẫn đường? Chỉ sợ mấy tên trộm mộ này việc đầu tiên làm là đánh chết anh ta." Nói tới chỗ này, Đàm Trình trong lòng cũng phức tạp cực kì, nghĩ như thế, hắn và Ngô Hải chỉ lại còn một con đường "chết"...

Những lời Đàm Trình nói, Ngô Hải cũng nghĩ tới, mặc kệ trước đây từng nói những lời hiên ngang lẫm liệt bao nhiêu, mà khi thật sự gặp nguy hiểm, biết được việc sẽ chết, sợ là ai cũng sẽ lùi bước đi...

Chỉ là, hiện tại quay lại cũng không kịp....

Đàm Trình không nghe thấy Ngô Hải trả lời, hắn siết chặt nắm đấm đành thấp giọng nói: "Xin lỗi... Đem cậu kéo vào vũng bùn lầy này."

"Mẹ nó nói cái khỉ gì thế," Ngô Hải sắc mặc phức tạp nhìn Đàm Trình, "Nếu không có cậu, tôi đã chết lâu rồi... Chỉ là, Đàm Trình à, cậu không giống với kiểu người không tiếc mạng, ngày trước cậu cho tôi cảm giác là kiểu người tuyệt không để bản thân chịu khổ, tôi lần đầu nhớ cậu, chính là ở lớp xã hội, cậu nói là nếu gặp phải động đất, cậu chắc chắn là người đầu tiên chạy, con mẹ nó, lời nói lúc đó của cậu thật sự rất tự mãn tự phụ. Cậu thực sự là kiểu người chỉ vì bản thân mình."

Nghe Ngô Hải nói, Đàm Trình cũng nhớ tới, không nhịn được cười nói: "Vậy không chạy thì phải làm gì?"

"Cho tới bây giờ tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ vì bản thân, ích kỷ, tự phụ..."

Nghe thế Đàm Trình không nhịn được đánh gãy, bất đắc dĩ nói: "Này, ở ngay trước mặt tôi nói những điều này rất hay à?"

"Nhưng mà,"Ngô Hải không hề trả lời Đàm Trình, cậu tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ nỗi sợ chết của cậu đâu rồi? Cậu cho là tôi không nhận ra? Đàm Trình, cậu như vậy quả thực có chút giống tìm chết... Hoặc là nói, căn bản là không quan tâm chuyện sống chết..."

"...."

Thấy Đàm Trình câm như hến không nói, nhớ đến Đàm Trình nói đùa viết di chúc, câu cuối cùng, Ngô Hải há miệng, thật lâu mới nói ra được: "Chẳng lẽ cậu thật sự..."

"Được rồi, nói chuyện tới đây thôi." Thái độ Đàm Trình rõ ràng không muốn nói tiếp, hắn hít sâu một hơi, "Cậu trước tiên lùi về sau, hiện nói cái gì cũng vô dụng, chúng ta chỉ có thể đi về phía trước."

Ngô Hải lẳng lặng mà nhìn chăm chú Đàm Trình, nhắm mắt, "... Vậy, cậu cẩn thận."

Cửa đá tuy nhỏ, sức nặng lại lớn, hơn nữa thân thể Đàm Trình cố gắng kề sát góc cửa nhất.

Cắn chặc hàm răng, dùng hết toàn lực đẩy cửa đá, cửa đá di động một chút, cửa đá ma sát với nền đá phát ra tiếng chói tai.

Cửa đá mở ra được một ít, mấy mũi tên vèo một tiếng bay ra!

Đàm Trình cũng vội vàng ép sát cửa đá không dám nhúc nhích chút nào!

Chọn góc độ có thể dùng sức để mở cửa đá ra được, đây là Túc Cảnh Mặc dạy hắn, chỉ cần trong mộ có cơ quan, sau cửa đá chắc chắn sẽ không yên ổn.

"Tôi nghĩ nó không còn vấn đề gì nữa rồi." Đàm Trình thấy bên trong không còn động tĩnh gì nữa liền yên tâm thở ra một tiếng. Lùi về sau hai bước, rời xa cửa đá.

Đàm Trình đi ra xa trung tâm cánh cửa, dựa theo Túc Cảnh Mặc nói đầu tiên là kích hoạt cơ quan, để khiến những mũi tên trước tiên bắn ra, theo lý thuyết mũi tên sẽ không bắn trúng hắn. Chỉ là, những cung nỏ này đã qua trăm ngàn năm không có ai kích hoạt đã sớm hư hại bớt rồi, có một số mũi tên đã hỏng, Đàm Trình rời xa cửa đá, thiếu sức đẩy, cửa đá hơi rung động, mà sự rung động này trùng hợp kích hoạt mũi tên còn kẹt lại.

"Đàm Trình!" Ngô Hải kinh ngạc vội la lên, đồng thời còn có âm thanh mũi tên xuyên qua không khí...

Không hề phòng bị, mũi tên tốc độ bay ra cực nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng như chim tước hót cắt ngang bầu trời, mũi tên bay lệch hướng xẹt qua bên eo Đàm Trình, cắt trúng da phía ngoài eo.

"Mẹ!" Máu tươi tức thì chảy ra, Đàm Trình bị đau nhanh chóng che vết thương lại.

Ngô Hải vội vàng chạy đến bên cạnh Đàm Trình.

"Sao rồi? !"

Đàm Trình cởi áo khoác, quần áo sớm đã bị máu chảy ra nhiễm đỏ, Đàm Trình vén áo lên nhìn vết thương một chút, "Chỉ là máu chảy hù người, quan sát kĩ... Cũng không bị thương sâu."

Mặc dù chỉ là xẹt qua, thế nhưng vết thương cắt qua da dài khoảng 5 centimet, "Máu chảy hơi nhiều, vẫn phải xử lý một chút..."

"Trong ba lô có đem theo băng gạc, cùng một ít thuốc tiêu viêm, cậu giúp tôi lấy ra, thuốc tiêu viêm đem ép thành bột, dùng băng gạc băng lại.... Hình như tôi có đem theo băng keo trong suốt, tạm thời dính lại đi."

Cũng hên Đàm Trình số may, chỉ bị mũi tên xoẹt qua, vết thương cũng không sâu, rắc một ít thuốc tiêu viêm, băng lại không bao lâu cũng cầm máu.

Mà lúc này, hai người mới có tâm tình nhớ tới cửa đá mở ra bên kia....

Lấy đèn pin cầm tay, mơ hồ nhìn thấy dưới nền gạch phủ đầy vàng. Bất quá còn có một tầng đen thùi, không biết là cái gì.

Nhưng theo lý thuyết chỗ này phải là nơi đi lại, không phải là những tượng gốm binh lính, mà tất cả đều là xác chết đáng sợ, đầu bị cắt mất...

Mặ tường lối đi vào không giống những ngôi mộ bình thường là những bức hoạ hoa văn tinh xảo, thay vào đó là nhưng văn tự được khắc lên, có ít đồ án giống như a tì địa ngục âm u đáng sợ... Hết thảy trước mắt giống như ngôi nhà ma trong công viên trò chơi..... Chỉ khác ngôi nhà ma là đồ nhân tạo, những thứ này là chế tạo từ người ...

Vì sao, trong mộ lại xây dựng đáng sợ như vậy? Năm đó đã xảy ra chuyện gì?

HẾT CHƯƠNG 57

Truyện được edit phi thương mại và chỉ đăng duy nhất tại wattpad


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net