Chương 58: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor Lannienoir

Đàm Trình xảy ra chuyện gì, nói thật, Khúc Chí Văn cũng không có tâm tư để ý, cũng không cảm thấy hứng thú, nếu không phải tên Khương Bình cúi đầu xin giúp, cậu còn không muốn tiếp tục quan tâm tới việc này.

Dù cho cậu không muốn quan tâm tới Đàm Trình, nhưng hiện tại vị trước mắt này lại không giống với cậu...

Túc Cảnh Mặc chắp tay sau lưng đi được hai bước, liền ngừng lại, quay người hỏi Khúc Chí Văn

"Ngươi nói là tên Khương Bình kia đi Bình Dao tìm Đàm Trình, có phải không?"

Khúc Chí Văn gật đầu, cánh tay nổi lên một tầng da gà mỏng, cậu nhìn Túc Cảnh Mặc nói: "Phải, Khương Bình đi Bình Dao rồi."

"Chỉ một mình?"

"Một mình."

Nghe thế, Túc Cảnh Mặc không nhịn được hừ cười nói: "Một mình hắn thì có thể làm gì? Bình Dao nhỏ thì diện tích cũng trăm dặm, cho dù hắn có bản lĩnh, một mình làm sao tìm được Đàm Trình? Huống chi Đàm Trình hiện giờ có lẽ đã đi vào bên trong mộ, ngôi mộ kia có lẽ cũng không nhiều người biết, việc xác định ngôi mộ hắn còn không biết thì làm sao đi tìm?"

"Nếu anh ta cứ vậy mà tới đó thì đúng là không tìm được." Nói tới đây Khúc Chí Văn nhìn đế vương trước mặt từ lâu đã không còn ý cười, khẽ thở dài một tiếng, "Chim bồ câu ma của tôi có thể ngửi thấy mùi ma quỷ, dù có cách xa ngàn dặm, nó cũng có thể ngửi thấy, trên người Đàm Trình có quỷ khí của ngài, quỷ khí trên người ngài quá mạnh, bồ câu ma của tôi nhớ khí tức của ngài cũng không khó, lần này, tôi để nó dẫn đường cho Khương Bình, để tìm được Đàm Trình cũng không quá khó."

Nghe Khúc Chí Văn nói vậy, Túc Cảnh Mặc cũng chỉ là nhíu mày, "Nhưng hắn chỉ có một mình thì có thể làm gì được?"

"Tôi đây cũng không biết, điện hạ à, việc của con người trên nhân gian này cứ để cho cảnh sát điều tra đi, không làm phiền ngài quan tâm. Có thứ anh ta có thể làm được, còn tôi và ngài thì không thể làm được."

Túc Cảnh Mặc híp mắt nhìn Khúc Chí Văn trước mặt, người này nói chuyện giấu giấu diếm diếm, nhìn có vẻ hiền lành, lời nói cũng có chút lý, mà trên thực tế từng câu từng chữ lại trái ngược nhau.

Mới vừa rồi Túc Cảnh Mặc còn không rõ người này giống ai, nhưng trong nháy mắt trong lòng  y liền có một suy nghĩ.

Túc Cảnh Mặc lặng lẽ quan sát Khúc Chí Văn, sau đó y cười nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, vậy mà nhìn không ra ngươi là một đạo sĩ có bản lĩnh đấy...Ngươi có thể nhìn thấu được yêu, thấy được quỷ, cũng được coi là một nửa thần tiên nhỉ? Chỉ là, ngươi có thể nhìn thấy rõ tương lai của trẫm hay không."

Khúc Chí Văn không biết Túc Cảnh Mặc đột nhiên nói lời này là có ý gì, cậu liền suy nghĩ một chút và chỉ có thể trả lời: "Ngài đã là quỷ, sớm muộn cũng sẽ xuống âm tào địa phủ thôi."

Gật đầu cười, Túc Cảnh Mặc tiếp tục nói, "Vậy ngươi có thể nhìn thấy kiếp trước của bản thân không? Kiếp trước cũng là một đạo sĩ am hiểu thuật Kỳ Hoàng sao?"

"Không ai có thể thấy đời trước của mình, tôi cũng không ngoại lệ."

Nghe đáp án, Túc Cảnh Mặc cười nói: "Xem ra, cũng chỉ như thế... Vậy còn Đàm Trình thì sao?"

Nghĩ đến Đàm Trình, Khúc Chí Văn quả thật có chút phân vân nhưng chỉ có thể nói nói: "Đàm Trình ở kiếp trước, tôi vẫn chưa tìm hiểu kĩ, nhưng ở kiếp này có thể nhìn ra một chút, 'Cơ thể người phải có ba phần, dài ngắn phải hài hoà, trên dài dưới ngắn tướng công hầu, dài ngắn không có khác biệt thì phúc không tha', từ khuôn mặt có thể tính ra là giàu nghèo và số phận con người. Đàm Trình lông mày rậm nhạt vừa phải, cong cong thanh tú, thuận lợi suôn sẻ, đuôi lông mày hơi rủ xuống, thần thái trong mắt tuỳ theo sức khoẻ mà thay đổi, thần thái trong mắt có hồn, hình dạng tai dày và đầy, màu sắc hồng nhuận sát gần với đầu, mũi dài mà đẹp, sống mũi cao mà lỗ mũi ko bị lộ, đây là khuôn mặt trường thọ, tướng mặt của Đàm Trình là một người trường thọ, nhưng mà lần trước tôi thấy cả người anh ta đều là quỷ khí, lúc ẩn lúc hiện lộ ra một  ít vẻ chết chóc... Có lẽ là do quỷ khí của ngài ảnh hưởng đấy."

Không nghĩ tới Khúc Chí Văn sẽ nói ra những câu này, Túc Cảnh Mặc hỏi: "Quỷ khí của Trẫm khiến hắn giảm thọ ư?"

"Phải, tôi nghĩ Đàm Trình đã cho ngài dương khí, ngài chắc cũng biết anh ấy cho ngài dương khí thân thể sẽ suy yếu." Quỷ khí một khi xâm nhập cơ thể, sẽ làm người sống sức khoẻ yếu đi, dễ nhiễm bệnh, nhưng sau tất cả, Khúc Chí Văn cũng không nắm chắc chuyện này, quỷ khí quả đúng sẽ làm cho con người giảm thọ, lúc đầu xem tướng mạo Đàm Trình thì có thể sống đến tám mươi mấy tuổi, thế nhưng bây giờ nhìn lại giống như chỉ còn vài năm tuổi thọ... Túc Cảnh Mặc cũng không cố ý đem quỷ khí bám trên người Đàm Trình, trái lại có khắc chế một chút, theo lý thuyết có giảm thọ cũng không thể tổn hại năm mươi, sáu mươi năm...

Nhìn Túc Cảnh Mặc, Khúc Chí Văn không nói gì, dù thế nào, Đàm Trình là con người, rời xa Túc Cảnh Mặc là một hồn ma cực âm, là việc trăm lợi không hại.

"Tôi nghĩ Đàm Trình sau khi gặp ngài, khi anh ấy có suy nghĩ kia đối với điện hạ, sẽ đều coi nhẹ chuyện sống chết ..."

Lời này nói rất khéo leo, nhưng Túc Cảnh Mặc lại rõ ràng cậu ta đang ám chỉ điều gì...

Đàm Trình nhìn thì tưởng là một người lý trí, làm việc lại có chút cảm tính, hiện tại tình cảm vừa mới có mà hắn không hề che đậy chút tình ý nào, nhiều lúc cái gì cũng không để ý. Túc Cảnh Mặc cũng biết, nếu như y bây giờ này mà đáp lại tình cảm Đàm Trình, rồi sẽ có một ngày, y phải rời khỏi đại mộ, sợ rằng Đàm Trình cũng muốn theo y...

"Trên đời có ngàn vạn trách nhiệm, điều trẫm nhìn không nổi nhất chính là người vì tình cảm mà buông bỏ bản thân."

Khúc Chí Văn nghe Túc Cảnh Mặc nói, cuối cùng chỉ gật đầu,

"Đây là, đường nhân duyên trời đất, giữa hai người không hề có dây tơ hồng, ở đâu ra đường nhân duyên chứ, chỉ sợ là hữu duyên vô phận."

"Ngươi có thể nhìn thấy sợi tơ hồng?"

"Đương nhiên có thể nhìn thấy, sợi tơ hồng ở tay ngài từ lâu đã không còn, mà Đàm Trình vẫn có sợi tơ hồng, vậy đầu kia của sợi tơ chắc không phải là ngài."

'không phải ngài', ba chữ này làm cho Túc Cảnh Mặc trong lòng có chút khó chịu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ nhẫn ngọc, mặt mày cong lên tỏ ra có chút thích thú.

"Ồ?" Âm cuối khẽ nâng lên, Túc Cảnh Mặc cười như gió xuân, "Trẫm ngược lại muốn biết đầu bên kia của hắn là cô gái nào."

"Sợi tơ hồng của hắn hơi mơ hồ, không thấy rõ nơi người đối diện, mặc dù có chút trắc trở, nhưng mà sau này tơ hồng sẽ rõ ràng còn tỏa hồng quang, ít nhất có thể khẳng định, đây là một đoạn nhân duyên tốt."

Cười khẽ một tiếng, Túc Cảnh Mặc cũng không hiểu sao lại cười...

Nhân duyên tốt? Giai đoạn đầu không rõ ràng, về sau rõ ràng hơn, này nghĩa là, rời xaTúc Cảnh Mặc y, nhân duyên Đàm Trình mới sáng sủa và thuận lợi?

Túc Cảnh Mặc híp mắt một cái, quả nhiên, nói dễ nghe chính là, chỉ cần y rời đi, khoảng thời gian vừa qua, Đàm Trình sẽ quên mất.

"Cạch —— keng ——" một tiếng vang lên, chẳng biết lúc nào, nhẫn ban chỉ trên tay Túc Cảnh Mặc vỡ vụn thành nhiều mảnh...

Nhìn thứ từng rất yêu thích, lúc này chiếc nhẫn ngọc lại bị Túc Cảnh Mặc xem như đồ bỏ rồi ném vào một góc phòng mộ, Khúc Chí Văn yên lặng cúi đầu...

"Ngươi không phải là có chuyện muốn hỏi Giang Ba sao?" Túc Cảnh Mặc nhìn cửa địa cung, cười nói: "Nếu không nhanh lên, có vài người có lẽ đang sắp tới đây."

Nghe Túc Cảnh Mặc nói, Khúc Chí Văn bình tĩnh lại, cảm giác được chân núi lăng mộ có chút động tĩnh, sắc mặt cậu hơi đổi một chút, nhìn vẻ mặt Túc Cảnh Mặc dạt dào gió xuân, Khúc Chí Văn sắc mặt càng không ổn.

"Trẫm có vẻ cảm thấy được, mấy người đang lên núi có khí tức tiên gia, sợ là tới tìm ngươi?"

Khúc Chí Văn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cúi đầu, "Một chút nữa xin nhờ điện hạ giúp một chuyện."

"Giúp ngươi che dấu? Để trốn đi?"

"... Đúng...."

"Trẫm mua bán không có lợi không làm."

Khúc Chí Văn cũng không nghĩ tới những người kia sẽ đuổi tới, không nói một tiếng đã 'lấy' đi đồ của mấy người bọn họ.... Suy nghĩ một chút Khúc Chí Văn chỉ có thể cười khổ gật đầu, "Tôi sẽ tới Bình Dao bảo vệ Đàm Trình."

Túc Cảnh Mặc nghe lời này lại cười nói: " Trẫm nói, mua bán không có lợi không làm, giúp Đàm Trình là tiền vốn, vậy lợi này...."

Cảm giác được những người đó cách đây không xa, có lẽ là bởi vì liên quan tới đại mộ, tạm thời còn chưa phát hiện ra cậu ta, mà việc tìm ra cậu cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, tuy rằng mấy người kia không có cách nào tiến vào đại mộ, chỉ cần cậu đi ra ngoài, thì nhất định có thể bắt được, chỉ có để Túc Cảnh Mặc ngăn cản những người kia, cậu mới có cơ hội rời đi."

"Được! Ngài còn cần tôi làm việc gì không?"

"Đạo sĩ các ngươi coi trọng nhất là lời hứa, nếu ngươi đã đáp ứng, trẫm cũng sẽ nhớ kỹ, hiện tại tạm thời chưa nói, đến lúc đó chỉ mong ngươi không thất hứa."

Suy nghĩ một chút Túc Cảnh Mặc đều đã chết hơn một ngàn năm, với thế giới này sớm không còn liên quan, Khúc Chí Văn cũng không lo lắng người này kêu cậu đi giết người phóng hoả, vì vậy gật đầu đáp ứng.

"Tốt lắm, trẫm sẽ trợ giúp ngươi rời đi, chỉ là Giang Ba lúc này đã không còn nhân khí, vậy làm sao hắn ta có thể nhớ chuyện khi còn sống?"

Nhìn quỷ hồn núp ở góc, Khúc Chí Văn nhớ tới dáng vẻ mẹ Giang Ba khóc lóc, tâm có chút không đành lòng, đành than thở nói: "Tôi mang nước có thể đuổi oán khí trên quỷ hồn, thế nhưng nước này do tôi làm ra, có mang theo nửa tiên khí nên đối với quỷ hồn sẽ gây ra thương tổn rất lớn, Giang Ba đời này chết oan uổng, tôi vẫn muốn giúp hắn đầu thai tốt, chứ không phải luôn ở trong mộ này làm oán quỷ."

Túc Cảnh Mặc nghe Khúc Chí Văn nói, liếc mắt nhìn Giang Ba bên kia, người này chính là người dẫn Đàm Trình tới đại mộ, là người bạn đầu tiên của Đàm Trình đã chết?

"Ta thấy bên trong mộ này những quỷ hồn khác có thể cắn nuốt lẫn nhau, vậy ta có thể hút oán khí của tên này được không?"

"Chuyện này... tất nhiên có thể...." Có chút khó tin mà nhìn Túc Cảnh Mặc, Khúc Chí Văn nói: "Ngài có thể hút đi quỷ khí của gã, như vậy gã có thể giống một linh hồn sống. Thế nhưng có một chuyện, Giang Ba khi còn sống từng chịu qua phép thuật ám dẫn, tôi lo thuật kéo dài tới hồn phách, nói không chừng lúc đó, người lợi dụng gã có thể mượn đôi mắt của gã để thấy mọi chuyện trong mộ."

"Ai nói sẽ cho gã ở trong mộ này?" Túc Cảnh Mặc cười nhạo, "Sau khi gã hoá thành hồn sống nói ra tất cả, trẫm liền đem gã ném đi."

"Vậy cũng tốt..."

Hấp thụ oán khí quỷ hồn là cách rất đơn giản, Túc Cảnh Mặc tự mình cũng có thể tách rời ra giữa  oán khí và hồn thể Giang Ba, rồi đem nuốt vào.

Hồn thể Giang Ba một khi không còn oán khí sẽ giống như người mới chết đi, kiểu như là từ điên khùng trở nên bình thường.

Giang Ba khôi phục ý thức lại bỗng nhiên nhìn thấy trước mắt là hai người xa lạ, một người thì gầy như que củi, không hề tức giận, người còn lại là mặc đồ thời cổ đại, mái tóc dài màu đen buộc đơn giản, dáng vẻ của một cổ nhân.

"Ngươi, các ngươi là ai! ?"

Túc Cảnh Mặc híp mắt nở nụ cười, "Xem ra ngươi đều không nhớ rõ? Ngay cả việc mình đã chết đi cũng không nhớ?"

Túc Cảnh Mặc vừa nói như thế, Giang Ba mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ đến việc trước khi hắn hóa thành oán quỷ... Phút chốc sững sờ tại chỗ cũ, không có cách nào nhúc nhích.

Khúc Chí Văn không có thời gian chờ Giang Ba bi thương, cậu nói thẳng: "Giang Ba, anh còn nhớ ngài Trần mà anh viết trong nhật ký không? Tôi muốn biết chuyện trước khi anh chết một ngày. Anh biết không, có lẽ là anh bị người này hại chết!"

HẾT CHƯƠNG

Truyện được edit phi thương mại và chỉ đăng duy nhất tại wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net