Chương 59: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Lannienoir

Khúc Chí Văn đột nhiên nhắc tới ông Trần làm cho sắc mặt Giang Ba biến đổi, "Sao hai người biết được ngài ấy?"

Túc Cảnh Mặc thấy bộ dáng Giang Ba đầy vẻ đề phòng, y khẽ cười một tiếng: "Trẫm từng nghe Đàm Trình nói về ngươi, còn tưởng rằng là một người quả quyết, nhưng nhìn thấy mới phát hiện, ngươi ngay cả chết rồi cũng vẫn nhìn không thấu, ngươi biết đấy ngươi khi còn sống làm việc cực khổ chỉ là làm mướn không công cho người khác mà thôi."

Giang Ba đã biến thành quỷ, hiển nhiên có thể phân biệt được hai người trước mắt này là người hay là quỷ, mà người nói chuyện với gã là một thanh niên đẹp trai, tuy rằng ý cười dịu dàng, nhưng quanh người lại nổi lên khí thế mạnh mẽ, khiến Giang Ba cảm thấy một trận khiếp sợ, như đôi mặt với vực sâu. Vậy mà, ác quỷ trước mắt này lại nhắc tới Đàm Trình? Y biết Đàm Trình sao?

"Cái, cái gì.... Làm mướn không công? Anh biết Đàm Trình hả?"

"Giang Ba, anh có lẽ là bị người ta lợi dụng." Khúc Chí Văn ra hiệu cho Túc Cảnh Mặc trước tiên đừng vội nói chuyện, cậu nhìn chăm chằm vào mắt Giang Ba nói: "Anh biết không, từ sau khi anh chết, đồng nghiệp của anh cũng đã chết hai người..."

Còn có hai người cũng đã chết?

"Xảy ra chuyện gì? Còn có, tôi đến tột cùng là chết như thế nào!" sắc mặt Giang Ba vốn xám xịt nay dường như càng đáng sợ hơn chút, sốt ruột đưa tay bắt lấy Khúc Chí Văn, lại phát hiện hai tay mình vồ hụt.

Hồn thể Giang Ba xuyên qua người mình, Khúc Chí Văn nhìn Giang Ba đang ngẩn người nhìn chằm chằm hai tay, cậu nói rằng: "Anh bây giờ là một quỷ hồn vừa mới chết, không có quá nhiều quỷ khí, càng không phải là người sống, anh sẽ không đụng vào tôi được..." Nói tới chỗ này, Khúc Chí Văn dừng một chút, "Giang Ba anh không phải hỏi vì sao tôi lại biết ngài Trần sao?"

Giang Ba nản lòng buông hai tay xuống, gã hừ lạnh một tiếng, "Tôi chỉ nhắc đến ngài ấy duy nhất là ở trong nhật ký... Cậu chắc là biết từ chỗ gia đình tôi đúng không."

"Phải, trong quyển nhật ký để ở nhà anh có nhắc tới người này, hơn nữa, cảnh sát phụ trách vụ án này nghi ngờ, tên kia là hung thủ gián tiếp hại chết anh...."

"Hung thủ? !" Giang Ba nghe được mấy lời bịa đặt vô căn cứ gã liền cười lớn, khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn, : "Cậu biết tôi chết thế nào sao? ! Không có ai, không có ai bóp cổ tôi, tôi lại cảm thấy nghẹt thở! Có thứ kéo tôi vào trong động! Thế nhưng tôi không thể nhìn thấy là thứ gì đang cắn nuốt dương khí tôi!"

Giang Ba ra sức kêu gào lên án, phẫn nộ hét lên, khuôn mặt trở nên vặn vẹo đáng sợ.

Cái chết đối với hầu hết mọi người mà nói là một nơi đen tối không biết đến, họ tràn đầy tuyệt vọng, thần bí, là việc thống khổ và đau đớn. Kết thúc sự sống, kết thúc ý trí, cũng kết thúc tất cả hi vong của con người, không cam lòng, hầu như tất cả mọi người khi đối mặt với cái chết, đều cảm thấy kinh hoàng, sợ hãi bất an.

Giang Ba cũng sẽ như vậy, biết bản thân đã biến mất khỏi thế gian, loại tuyệt vọng giống như thủy triều đổ ụp xuống, làm cho gã không có cách nào đứng thẳng, loại tuyệt vọng này càng làm gã thống hận cuộc đời bất công, mà những lời Khúc Chí Văn nói, gã cơ hồ không có nghe lọt,

Nghĩ tới thời khắc trước khi chết, gã rõ ràng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng mà có vô số bàn tay vô hình lôi kéo gã, đem gã kéo vào sâu bên trong hang động, gã không cam lòng, gã liều mạng giãy dụa, móng tay bật ra, đau tới xương tuỷ nhưng vẫn muốn trốn thoát, gã muốn sống sót!

Nhưng mà... Cuối cùng thì sao? Gã vẫn phải chết! Vẫn phải chết!!

Túc Cảnh Mặc nhìn dáng vẻ Giang Ba, có chút không kiên nhẫn phất tay, chỉ là nhấc tay một cái, vốn tâm trạng Giang Ba đã có chút không ổn, oán khí lại lần nữa quấn quanh thân gã, trong phút chốc mất hết sức lực, co quắp ngã xuống đất...

"Không thể đạt được mong muốn của bản thân khi còn sống rồi lại đột ngột chết đi, cũng không chỉ có mình ngươi, " Túc Cảnh Mặc liếc nhìn Giang Ba đau đớn ngã xuống đất, y lạnh nhạt nói: "Đã không thể thay đổi cái chết, ngươi việc gì phải oán hận."

Giang Ba xơ lụi trên mặt đất không nói gì, nói cho cùng, việc Túc Cảnh Mặc muốn biết cũng chỉ là sau khi y chết Đại Tự đã xảy ra chuyện gì, còn xương ác thú và vụ án này, y đều không có hứng thú, xương ác thú cho dù thật sự có thể khiến con người trường sinh bất lão, y đã chết hơn một ngàn năm, cặp xương thú này đối với y đã không còn ý nghĩa, dù những việc này do con người hay ma quỷ làm ra, chỉ cần không ảnh hưởng đến Túc Cảnh Mặc, y kỳ thực cũng không để ý...

Về việc Khúc Chí Văn muốn từ miệng Giang Ba moi ra thông tin, cũng là việc của Khúc Chí Văn.

Túc Cảnh Mặc lười quản tên Giang Ba này, y đi về phía bàn đá ở một bên trong phòng mộ, cầm sách Đàm Trình mang đến chậm rãi mở ra.

Khúc Chí Văn liếc nhìn Túc Cảnh Mặc ở một bên, quay đầu lại cúi đầu nhìn Giang Ba nói:

"Giang Ba, anh biết hiện tại là tháng mấy không?"

"....Tháng mấy?"

"Tháng mười, anh đã chết được khoảng năm tháng..." Nói tới chỗ này, Khúc Chí Văn cũng ngồi xổm xuống đặt mông ngồi dưới đất, "Vụ án này vẫn chưa phá được, gần như trở thành án treo, bởi vì không tìm được hung thủ, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ do ma quỷ quấy phá, chỉ có vài người không nghĩ như vậy."

"..."

"Có lẽ anh cũng đoán được, đúng thế, trong mấy người này thì có cha mẹ anh... Theo như tôi biết, vụ án này đã liên tiếp chết đi mấy người, từ lâu cảnh sát đã không muốn điều tra tiếp, thế nhưng cha mẹ anh tin rằng là anh bị giết, chứ không phải cái chết ngoài ý muốn."

"... Cậu đã gặp bọn họ?"

Khúc Chí Văn thấy lông mày Giang Ba buông lỏng, cậu không hề trả lời câu hỏi Giang Ba, mà tiếp tục nói: "Anh biết không? Mẹ anh lúc tìm thấy cuốn nhật ký mà anh giấu đi, bà liền khóc lóc gọi điện thoại cho người cảnh sát vẫn luôn bí mật điều tra, bà ấy nói, bà tìm được một ít chứng cớ thấy được anh là bị người khác hại chết..."

Lời này khiến viền mắt Giang Ba chợt đỏ,

"... Họ, bọn họ.... Bọn họ hiện tại vẫn tốt chứ?" Âm thanh quỷ vốn mang theo một tia u oán thê lương, Giang Ba nghẹn ngào nói càng thêm một chút bi thương.

"Anh nói xem?"

Giang Ba yên lặng đau đớn, khi nghe được tin tức về cha mẹ, những suy nghĩ trong đầu đều loạn lên như một tấm lưới bị rối, càng nhiều lưới càng rối chặt, gã đưa hai tay lên che mặt, đè thấp giọng gào khóc,

"Làm sao có thể... Làm sao mới tốt... Tôi có lỗi với họ, có lỗi với bọn họ!"

Nhìn hồn thể trước mắt đầy vẻ bi thương, cho dù nhận ra mấy người đuổi theo mình đã đến thông đạo đại mộ này thì Khúc Chí Văn cũng phải chờ, mãi đến tận khi Giang Ba ngừng khóc lóc mới nói ra chuyện cậu muốn biết nhất.

"Hiện tại nói cái gì cũng muộn rồi, nhưng mà bên trong cuốn nhật ký của anh 'Ngài Trần' rốt cuộc là ai, anh có biết không? Tên đầy đủ? Khuôn mặt?"

Giang Ba nghe câu hỏi, tỉ mỉ suy nghĩ thật lâu, thế nhưng lông mày đang dãn ra từ từ nhíu chặt lại, ánh mắt cũng chậm rãi trở nên hoảng loạn lên.

Khúc Chí Văn chú ý tới vẻ khác thường Giang Ba, cậu vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tại sao, tại sao tôi đột nhiên không nhớ nổi dáng vẻ ông Trần? Chuyện gì thế này?" Giang Ba đột nhiên có chút điên loạn cào lấy tóc của mình, "Không đúng không đúng không đúng! Tại sao tôi một chút cũng không nhớ ra được! Thậm chí ngay cả ông ta và tôi đã nói cái gì, khuôn mặt, chiều cao một chút cũng không nhớ rõ? ! Rõ ràng vừa nãy bộ dạng ông ta vẫn ở trước mắt!"

Nghe Giang Ba nói, Khúc Chí Văn dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra? Đây là khi còn sống bị hạ ám thị, khi chết rồi cũng sẽ không được gỡ bỏ.

Túc Cảnh Mặc tập trung đọc được hai trang sách, y thấy Giang Ba giống như phát điên, nhớ không nổi cái tên' ngài Trần', cũng chậm rãi đi tới bên cạnh Khúc Chí Văn, rũ mắt xuống nhìn Giang Ba.

"Hắn là bị hạ ám thị? Ngươi có thể giải trừ không?"

"Hạ ám thị mà có thể ảnh hưởng trực tiếp lên hồn thể, phải là người có pháp thuật rất lợi hại, pháp thuật các môn phái đều xuất phát từ một nơi, nhưng mà nó lại không giống nhau hoàn toàn, muốn giải trừ rất khó."

"Ồ? Như vậy nói cách khác là ngươi không làm nổi?" Túc Cảnh Mặc cong môi cười nhạt, "Nếu như không làm nổi, sao không mời ba người bên ngoài kia cùng giải pháp thuật này?"

Bị Túc Cảnh Mặc một lời nói toạc ra, Khúc Chí Văn sắc mặt có chút khó coi,

"... Ba người bọn họ pháp thuật hơn tôi, đúng là có thể làm được, nhưng mà, thứ nhất quỷ hồn Giang Ba không thể rời khỏi đại mộ, thứ hai, ba người kia bước vào đại mộ cũng giống tôi không có cách nào vận dụng pháp thuật, vậy cũng không có tác dụng."

Nhưng mà thật vất vả mới tìm ra quỷ hồn Giang Ba, không hỏi cái gì cũng không được.

Nghĩ tới đây, Khúc Chí Văn hỏi: "Giang Ba, anh nghĩ kĩ một chút, khi anh còn sống, anh có cảm thấy ai có vấn đề không, hay có thể nói là anh cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ chẳng hạn?"

"...Chỗ nào kỳ lạ?"

"Phải, có người nào, hoặc là việc gì đó làm anh cảm thấy không phù hợp?"

"Chuyện này..... Cũng có một người... Thế nhưng tôi cảm thấy anh ta cùng không có liên quan gì tới chuyện này."

"Ai!"

Giang Ba biết người này có quen biết với cảnh sát, nghĩ đến người kia, Giang Ba lại không hề biết chút ít kỳ lạ này có cái gì bất thường, cũng không biết có nên nói hay không.

Khúc Chí Văn biết Giang Ba đang do dự, cậu bình ổn lại bản thân nói, "Không có chuyện gì, anh chỉ cần nói ra là được, tôi chỉ nghe một chút..."

Giang Ba nhìn chăm chằm Khúc Chí Văn, một hồi lâu mới lên tiếng,

"Đường Gia Minh, về vấn đề có nên đào đường tắt vào trong đại mộ thôn Ninh Hoá hay không, Đường Gia Minh và Lý giáo sư đều thuộc phái bảo thủ giống nhau, thế nhưng..... Trước lúc tôi gặp được ngài Trần, Đường Gia Minh có cùng tôi bàn về vấn đề này, từ lời nói của anh ta tôi có thể nhìn ra anh ta lại ủng hộ suy nghĩ của tôi...

"Không... Tôi nghĩ, " Giang Ba hỗn loạn che lại đầu mình, cẩn thận sắp xếp lại sự việc, "Tôi hình như biết tới ngài Trần... Là do Đường Gia Minh?"

"Cho nên, anh cảm thấy anh ta có vấn đề?"

"Đường Gia Minh?" Túc Cảnh Mặc cười nói, "Người này có lẽ che đậy rất nhiều điều."

Nhớ đến trước đây Đàm Trình từng nói người có khả năng nhìn thấy y là Đường Gia Minh, lông mày Túc Cảnh Mặc lại càng cong hơn, "Nếu hắn có thể nhìn thấy trẫm..."

Hơn 1 tháng trước dãy núi Phần Hà gần sát huyện Bình Dao đã bị một trận mưa bão sối ướt đẫm, mưa càng ngày càng rơi nặng hạt, hướng xa xa nhìn lại, giống như một tấm màn màu xám che khuất tầm mắt, một mảnh mờ mịt, cây cối, nhà cửa, cái gì cũng không nhìn thấy...

"Bọn họ đi vào bao lâu rồi?" Người thanh niên mặc áo mưa cầm theo một cái dù đen, nhìn đạo động trước mặt, rồi lại nhìn Đường Kiệt bên cạnh hỏi.

"Hình như đã nửa ngày rồi. Cũng không biết có chết ở bên trong không."

Người thanh niên cầm dù rũ nước mưa dính ở trên áo mưa xuống, mà nhìn khuôn mặt này, hắn không phải là Đường Gia Minh đang ở phòng nghiên cứu Tây An đại học X sao, còn có thể là ai?

Chỉ là không hiểu sao sắc mặt hắn không có khỏe mạnh như bình thường, trái lại có chút xạm đen...

"Ở nơi này chờ, bọn họ... Sẽ không dễ dàng chết ở bên trong như vậy."

Huyền Dani: What? Tưởng Đường Gia Minh là kiểu anh rai ấm áp nhà bên. Ai ngờ...

HẾT CHƯƠNG

Truyện được edit phi thương mại và chỉ đăng duy nhất tại wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net