Chương 61: Ninh tướng quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

(Trước xin lỗi mn vì để mn đợi lâu quá)

Cái động bên dưới này không giống như địa đạo bên ngoài kia, nền đất được đầm xuống, có hai chạc cây khô chế từ đá, không hiểu sao mang đến một bầu không khí xơ xác tiêu điều của phía Bắc Trường Thành.

Khi ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy trần động được dùng những viên gạch dài để xây dựng, một lớp gạch nằm, một lớp gạch đứng. Trên mặt tường có khắc những bức tranh, trên mặt tường phía đông và tây của hang động thứ nhất lần lượt có 4 người nam bộc đang dắt báo, trên đầu đeo khăn vấn đầu, mặc hoàng bào, chân đi ủng dài, tay phải dắt một con báo, có hai người trong đó, trên eo treo roi sắt để huấn luyện báo, mặt tường phía nam của hang động vẽ hai cung điện. Trên mặt tường phía đông của hang động thứ hai cũng vẽ 4 người nam bộc, trong đó có hai người là người huấn luyện chim ưng. Trong các bức họa ở phía đông, tây của hang động thứ ba là 7 người hầu, đầu đội khăn chít đầu, trên người mặc áo choàng cổ tròn, tay cầm thẻ ngọc, lần lượt từng người mặc áo màu tím, đỏ, xanh lục, vàng, chân đi ủng dài còn lại là 2 người nữ hầu tay cầm quạt tròn, tóc vấn gọn gàng, bên trên mặc áo lót màu đỏ, bên dưới mặc váy dài màu đỏ, cổ quấn khăn xanh. Hang động thứ 6 phía Đông Tây lần lượt là hai cung nữ tay nâng chậu than.

Ngoại trừ những bức vẽ trang sức phụ kiện này ra, cả 4 mặt tường hang động khắc chi chít toàn chữ là chữ, trong không gian treo vô số những xác khô đếm không kể xiết, cảm giác rất kinh dị.

"Shit! Đây là cái gì thế? Cái kiểu bồi táng trong mộ này cũng không phải cách bồi táng bình thường..."

Cảnh tượng trước mắt quả thực khiến cho lòng người lạnh lẽo, bọn họ đã nhìn thấy không ít mộ bồi táng, nhưng Đàm Trình cũng chưa bao giờ thấy qua kiểu đặc biệt lấy xác người chế thành xác khô như này, còn vì tránh hư hỏng mục nát mà bôi lên một lớp sáp...

Người cổ đại coi cái chết còn quan trọng hơn những người đang sống, trong thời kỳ mà con người đều cho rằng có sinh có chết rồi luân hồi chuyển thế, lúc ấy họ sẽ không đem chôn cất để cho thi thể tồn tại mãi mãi không hư nát...

Phải có bao nhiêu hận thù mới có thể làm ra loại chuyện này chứ.

Đàm Trình nhìn một vòng thì thấy Ngô Hải mắt chữ A miệng chữ O đứng bên cạnh, hắn liền hỏi: "Cậu thấy thế nào?"

"Còn có thấy thế nào..." Ngô Hải hít vào một ngụm khí, "Chỉ có thể nói, cái mộ này mỗi thời mỗi lúc đều cho tôi một cái nhận thức mới, nếu không chuyến đi này..."

Ngô Hải chưa nói hết lời, Đàm Trình cũng đã hiểu rõ, thiết kế của ngôi mộ đã vượt quá hiểu biết của bọn họ, chưa kể tới đường vào mộ kia trải qua nghìn năm lịch sử mà cơ quan cạm bẫy vẫn như cũ có thể vận hành thuận lợi, còn có không gian kinh dị được xây dựng trong ngôi mộ chính...

Đàm Trình nhìn những bộ xác khô treo trước mặt, cho dù có xem qua đủ loại đủ kiều hầm bồi táng người sống, hắn và Ngô Hải vẫn không khỏi toàn thân phát lạnh.

"Chết đi sẽ luôn muốn đưa những thứ tốt nhất chôn xuống cùng... nhưng. Trong đạo động này treo nhiều thi thể như thế là muốn làm gì? Cho dù đứng từ góc độ nào nhìn cũng đều cảm thấy rất không tốt, rất kinh dị âm u, cho dù chủ nhân mộ có đam mê đặc biệt thì cũng không thể làm như thế được."

"Ai mà biết được." Đàm Trình mân mê môi rồi cười cười, "Nói không chừng người xây dựng mộ này sau đó bị điên rồi."

Nói tới đây, Đàm Trình nhìn xung quanh động, nghĩ một lượt rồi nói: "Đợi lúc nữa chúng ta còn phải dựa theo đường vào mộ mà đi, tường đá của động này chúng ta tuyệt đối không thể chạm vào."

"Ok, tôi hiện tại cũng chỉ có thể nghe theo cậu thôi." Nhìn bốn bức tường, Ngô Hải nói: "Bốn bức tường này viết quá nhiều chữ, chỉ sợ nhất thời chúng ta cũng không thể đọc hết, lượng điện của đèn pin cũng chỉ có hạn, tôi nghĩ chúng ta nên thừa lúc trước khi hết pin thì đi vào mộ chính xem chút đi, chỗ văn tự này, trước tiên lấy máy ảnh chụp lại đi... Nếu như chúng ta vẫn còn mạng để thoát khỏi đây, đến lúc đó lại xem cũng không muộn."

Lời Ngô Hải nói Đàm Trình rất tán thành, xác thực, lượng điện của đèn pin bọn họ có hạn, nếu như không nhanh một chút đi, bốn phía của mộ này đều có cạm bẫy, trong bóng tối chỉ cần không cẩn thận một chút đụng phải cái gì thì toang luôn.

"Máy ảnh của cậu có flash chứ?"

Thấy Ngô Hải gật đầu, Đàm Trình tiếp tục nói: "Tẹo nữa tôi phụ trách làm sao đi qua chỗ này, cậu phụ trách chụp ảnh."

"Được."

"Vậy cậu cẩn thận chút."

Phân công xong, Đàm Trình đặt đèn pin xuống mặt đất, bắt đầu đo lường theo kế hoạch.

Chỉ là còn chưa đợi hắn tính xong khoảng cách, bên kia Ngô Hải đang chụp ảnh đột nhiệt hét vào mặt Đàm Trình

"Đàm Trình cậu mau qua đây xem chữ trên này."

"Sao vậy?" Đàm Trình đứng dậy hỏi: "Có phát hiện gì sao?"

"Cậu nhìn đi, chữ ở trên bức tường này," Ngô Hải vừa nói, vừa dùng đèn pin trên tay chiếu sáng bức tường trong động.

"Năm thứ mười bốn Đức Thiên, hoàng đế Dương Trang Văn Linh Lệ để tế Ninh tướng quân đã giết người Bắc Hồ Man..." Đàm Trình dựa vào ánh đèn đọc rõ một hàng chữ này, nhỏ giọng đọc ra khỏi miệng, trong lòng Đàm Trình bỗng trở lên rối loạn,

Ninh tướng quân... Đàm Trình không thể không biết vị tướng quân này, mộ bên cạnh Túc Cảnh Mặc ở thôn Ninh Hóa từng đào ra một kho vũ khí, trên những vũ khí kia có khắc một chữ, lúc đó Đàm Trình nhìn không biết xem không hiểu, hắn còn đặc biệt mang nó đến trong mộ để hỏi Túc Cảnh Mặc.

Trên này viết Ninh tướng quân, cũng là chữ 'Ninh' khắc trên vũ khí trong mộ bên cạnh Túc Cảnh Mặc, cùng là một người...

Nghĩ đến đây, lông mày Đàm Trình cau lại rất chặt, Túc Cảnh Mặc nói vị Ninh tướng quân này y hoàn toàn không biết, có điều nếu bắt buộc phải nói, vậy chỉ có thể là đứa con thứ ba gia tộc họ Ninh bên phe ngũ đệ của y Túc Cảnh Nghiễn, nhưng mà dựa theo giọng điệu của Túc Cảnh Mặc, người này y nhìn không vừa mắt, nhưng sau khi Túc Cảnh Mặc chết ông ta ngay lập tức trở thành một vị đại tướng quân có thể khắc tên trên vũ khí?

Năm thứ mười bốn Đức Thiên, lúc đó là niên hiệu của Túc Cảnh Nghiễn lên ngôi hoàng đế, Dương Trang Văn Linh Lệ chắc là thụy hiệu của hoàng đế, thụy hiệu là sau khi hoàng đế mất mới có thể đặt, có nhiều kiểu phân loại khác nhau

Thụy hiệu vốn là để biểu dương, nhưng có hai loại là thụy hiệu tốt và thụy hiệu xấu, thụy hiệu tốt như là chữ 'Văn' dùng để biểu lộ khả năng về mặt văn hóa, chính trị tốt, nghĩa cụ thể là tài năng "kinh vĩ thiên địa" hoặc có phẩm đức "uyên thâm bác hậu", "cần cù học hỏi"; chữ "Khang" nghĩa là "Chăm dân yên vui an lạc": chữ "Bình" là "Có kỷ cương trật tự".

Thụy hiệu xấu là để phê bình, chữ "Dương" là "trầm mê vào tửu sắc, coi thường lễ nghĩa", chữ "Lệ" nghĩa là "Hung dữ tàn bạo", "sát hại kẻ vô tội", chữ "Hoang" là "ăn chơi vô độ bỏ bê triều chính", "loạn trong giặc ngoài, chữ "U" là "tối tăm, đảo lộn lễ nghĩ, loạn luân,", "Linh" là "loạn mà không tổn thất"...

"Ác thụy" của là tồi tệ hơn cả thụy hiệu xấu, Chu Lệ vương là một đế quân tham lam, "Dân Quốc" phát động khởi nghĩa, ông ta chạy tới Trễ Bình rồi chết ở bên đó, "Lệ" là "ác thụy" để phê bình khiển trách ông ta.

Nếu dựa theo quy tắc này, "Dương" là "trầm mê vào tửu sắc, coi thường lễ nghĩa", chữ "Lệ" nghĩa là "Hung dữ tàn bạo", "sát hại người vô tội", "Linh" là "loạn mà không tổn thất", "Văn" là tài năng "kinh vĩ thiên địa" hoặc phẩm đức "uyên thâm bác hậu", "Cần cù học hỏi", ở đây có nhắc tới hoàng đế Dương Trang Văn Linh Lệ, hầu hết thụy hiệu là thụy hiệu xấu, vậy vị hoàng đế này ắt hẳn là một kẻ chuyên chế hung tàn.

Thụy hiệu là sau khi hoàng đế mất đi mới đặt, vậy mộ này... lẽ nào là mộ của Túc Cảnh Nghiễn?

Nhưng tại sao hắn lại xây mộ ở đây? Mộ này vốn là mộ của Túc Cảnh Mặc mà, hắn tại sao sau đó lại chọn một lăng mộ đã xây được một nửa làm lăng mộ của mình?

Đằng sau "để tế Ninh tướng quân đã giết người Bắc Hồ Man" nghĩa là gì? Là nói sau khi ông Ninh tướng quân này chết, hoàng đế đã giết sạch người Bắc Hồ Man chỉ là vì truy điệu vị tướng quân này?

Nghĩ tới đây, Đàm Trình lắc đầu, lại tiếp tục đọc tiếp,

Nhưng những dòng chữ tiếp theo hầu hết đều nói về vị Ninh tướng quân này...

"Ninh Khanh, tự Ngô Phi là người con thứ ba của Ninh Phá, là lương tướng của Đại Tự..Năm thứ 2 Thiên Đức từ bát phẩm xuống ngự nhục phúc úy, năm thứ 7 Thiên Đức từ lục phẩm lên uy chấn phúc úy, Thiên Đức năm thứ 10 từ chính ngũ phẩm phong chức Ninh Viễn tướng quân... cuối năm thứ 10 Thiên Đức, Định Viễn tướng quan lên làm quan ngũ phẩm, tấn công Bắc Hồ Man, đi lên cốc...sau đó rút lui khỏi Bắc Hồ Man, rồi chết trận, trở thành thức ăn cho chim đại bàng của vua người Bắc Hồ Man..." *cái đoạn này khó quá nên tui để tạm nhé, có cao nhân nào chỉ giáo tui sẽ sửa*

"Mộ này, không phải là mộ hoàng đế sao? Phong cách kiến trúc đúng là kiểu xây dựng của lặng mộ đế vương, nhưng mà tại sao chữ viết ở đây đều là kể về Ninh Khanh?"

Đàm Trình cũng thắc mắc y hệt vậy, hắn cau mày nói: "Nếu dựa theo phong cách xây dựng của mộ này, vậy chắc chắn là mộ đế vương, nhưng nếu chỉ nhìn những dòng chữ trên tường thì mộ này phải là mộ Ninh tướng quân- Ninh Khanh."

"Không phải chứ, làm sao có thể để mộ tướng quân xây ở trong khu vực lăng đế vương, hơn nữa vị Ninh tướng quân này trước khi chết cùng chỉ là một vị Định Viễn tướng quân ở bậc ngũ phẩm bình thường, làm sao có tư cách được táng ở đây."

"Phải, cậu xem trên bức tường này còn viết là, 'chết trên chiến trường, trở thành thức ăn cho chim đại bàng của vua người Bắc Hồ Man', xem kiểu dù cũng là nói Ninh tướng quân là chết trận trên sa trường, nhưng thi thể lại bị đại bàng của vua Bắc Hồ Man ăn sạch sẽ, vậy sao có thể xây mộ ở đây được nữa?" Đàm Trình thở nhẹ ra một hơi, "Hơn nữa, vị hoàng đế này còn lấy cớ là vì cái chết của Ninh tướng quân để tiêu diệt Hồ Man...hay còn nói là..."

"Có lẽ chỉ là một quân cờ chính trị...cậu cũng biết những người hoàng tộc này có thể vì chính trị mà hại chết bao nhiêu người, cũng chính là một cái cớ mà thôi."

Đàm Trình gật đầu nói: "Thôi trước mặc kệ cái này, đến cùng chôn cất ở đây là vị nào, chỉ có thể đi vào mới biết được..." Nói tới đây, trong đầu Đàm Trình chợt nảy lên một suy nghĩ, nói không chừng, trong mộ này, kỳ thực là chôn cất cả 2 người...

HẾT CHƯƠNG 61

Truyện được edit phi thương mại, được đăng duy nhất tại wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net