Chương 62: Cho cậu đi cùng là một quyết định đúng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

Bọn họ chỉ là những người bình thường, dưới tình huống mộ có ẩn giấu đầy dãy ám khí như này thì càng phải cực kỳ cẩn thận.

Trong mộ động chứa đầy thi thể, có những xác khô được xử lý rất tốt, mà cũng có không ít đã bị thối rữa, mùi thối hoắc lan tràn trong không khí kích thích đến khứu giác.

Ngô Hải vội bịt lại mũi, nói: "Cậu nghĩ những xác này là ai?"

"Theo mô tả của văn tự thì những người này có lẽ là người Hồ Man, sau khi bị chặt đầu thì treo lên trong mộ. Không phân hủy, không nhập đất, không được chết yên lành."

"Chết không được yên lành..." Lời này của Đàm Trình làm Ngô Hải nghĩ đến một chuyện, "Cậu có biết mấy chục năm trước sau khi khai quật mộ, có truyền ra những câu chuyện quỷ dị không?"

"Cậu nói là... câu chuyện... nguyền rủa của Định lăng?"

"Đúng vậy, những năm sau 1950, quan tài gỗ lim của Hoàng đế Vạn Lịch và hai vị hoàng hậu bị quăng xuống rãnh núi ở ngoài thành, một số dân huyện nhìn thấy bề mặt quan tài mặc dù bị xói mòn nhưng về bên trong vẫn hoàn hảo vô khuyết, giống như là bảo vật vậy, thế là chiều ngày hôm đó họ tranh nhau cướp sạch. Một cặp vợ chồng già còn mời thợ mộc dùng gỗ trinh nam quý này để làm quan tài chuẩn bị cho hậu sự. Khi chiếc quan tài thứ nhất làm xong thì cụ bà tắc thở. Khi chiếc quan tài thứ hai vừa mới hoàn thành thì cụ ông cũng lìa đời, chỉ cách nhau chưa được nửa tháng."

Chuyện này Đàm Trình cũng đã nghe nói qua, giai đoạn những năm năm mươi, xã hội vốn đã rất loạn, Định lăng là lăng mộ đế vương duy nhất đầu tiên được khai quật một cách toàn vẹn, ở thời cách mạng văn hóa xảy ra, những thanh thiếu niên không hiểu sự đời, đã lấy hài cốt của Hoàng đế Vạn Lịch và hai vị hoàng hậu để đấu tố thiêu đốt, chuyện kể rằng hôm đó trời bỗng đổ mưa to, tro tàn của hài cốt bị nước mưa rửa trôi đến dòng sông nào đó... Sau đó những người kia còn chuẩn bị tiếp tục ra tay với những lăng mộ khác là Hán lăng, Đường lăng, Thanh Lăng.v.v Nhưng khi sắp đến ngày khai quật... Lúc đó cũng là Trịnh Chấn Đạc và Hạ Nại đã lập tức gửi thư yêu cầu dừng việc này lại đến viện quốc vụ. Phần báo cáo này sau khi có được sự phê duyệt của Châu Ân, viện quốc vụ nhanh chóng gửi văn bản "Dừng khai quật tất cả các lăng mộ đế vương" xuống các cấp dưới. Đợt tai họa này mới may mắn không giáng xuống. Hơn nữa, không được tự ý đi khai quật lăng mộ đế vương đã trở thành một điều luật của chính sách trung ương được duy trì đến nay...

Tuy Đàm Trình đã thật sự tin rằng trên thế giới này có ma quỷ rồi, nhưng hiện tại loại tình huống xác khô phơi đầy trước mắt này, tốt hơn vẫn là không nên nhắc đến...

"Hai cụ kia vốn đã rất lớn tuổi rồi, xảy ra chuyện đó cũng không có gì lạ cả."

"Phải, chuyện này có thể bỏ qua, nhưng chuyện xảy ra ở sau đó có lẽ mới là kỳ lạ," Ngô Hải nói tới đây thì dừng một chút, "Tôi nghe nói, 5 tháng sau đó, trong số các thành viên của công xã thu dọn quan tài gỗ, có một nông dân trong lúc vứt quan tài xuống bảo thành, cảm thấy rằng chất gỗ này hiếm có, sau đó cùng vợ mình ra tay hào phóng mua lại gỗ trinh nam quý này rồi mang về nhà mình, tìm người làm thành hai cái tủ nằm, đặt vào trong phòng ngủ. Một ngày nọ, hai vợ chồng đi làm về đến nhà thì không thấy bốn đứa con đâu. Đi tìm một vòng rồi trở về nhà, bỗng phát hiện ra ở bên cạnh tủ có bốn đôi dép nhỏ. Họ ngay lập tức mở cánh tủ ra thì thấy bốn đứa trẻ đang chèn sát nhau, đều tắc thở tử vong rồi. Ngón tay đứa nào cũng rớm máu, trên vách tủ đầy vết tay cào, đập. Sau đó công an địa phương đến điều tra nguyên nhân cái chết của 4 đứa trẻ, đưa ra kết luận là "chết do ngạt thở, thiếu ô-xy",

Sau khi 4 đứa trẻ chết, cặp vợ chồng này lại sinh thêm một cậu con trai. Cậu con trai độc nhất này vừa tốt nghiệp phổ thông trung học không lâu thì trong một đêm tĩnh lặng, cậu nằm sấp trên tủ chết một cách ly kỳ, nguyên nhân cái chết được cho rằng là do đốt than dẫn đến bị nhiễm độc các-bon ô-xy hóa mà chết."

"Bây giờ nói cái này thì được ích gì? Chuyện thế giới này có ma quỷ thì tôi với cậu đều biết hết rồi, lẽ nào cậu còn nghi ngờ gì nữa sao?" Đàm Trình liếc nhìn Ngô Hải, thở dài nói: "Cậu cũng thật là hết chỗ nói, ở chỗ này đã đủ làm người ta sởn gai ốc rồi mà cậu còn đem chuyện này ra kể."

"Tôi không phải là nghi ngờ, chỉ là càng khẳng định ma quỷ là có thật mà thôi," nhìn đến những xác khô chết không được vui vẻ ở trước mắt, Ngô Hải liền cảm thấy toàn thân tan rã, "Vừa rồi tôi đột nhiên nghĩ đến rằng hai đứa mình có lẽ nào cũng sẽ bị mộ này nguyền rủa không, rồi sẽ chết không được nhắm mắt? Con người chết đi được nhập thổ mới an lành, hai đứa chúng ta hiện tại không phải là đang bước vào linh địa của người khác, làm phiền người chết an nghỉ hay sao?"

Làm phiền người chết an nghỉ? Nếu nói thì cũng đúng là như vậy thật, công việc bọn họ làm giống như Túc Cảnh Mặc từng nói, đào tổ mộ nhà người khác lên còn gắn mác khảo cổ... Theo lý mà nói, không khác gì trộm cướp...

Vậy phải dừng tay sao? Không làm nghiên cứu khảo cổ nữa? Không cần phải đi làm phiền những người đã khuất?

Nhớ đến Túc Cảnh Mặc, nghĩ đến y Đàm Trình liền lắc lắc đầu, nếu muốn hắn không đi làm phiền Túc Cảnh Măc nữa, muốn hắn không được nhìn thấy y... Hắn làm không được. 

Túc Cảnh Mặc đã chết ở hơn một ngàn năm trước, Đàm Trình không những đi làm phiền, còn tự ý nảy sinh tình cảm khác thường, càng hơn nữa là! hắn... muốn có được tình yêu của y, muốn ôm y, hôn y, muốn cùng y hòa thành một thể...

Gần như là điên cuồng.

Đàm Trình hít sâu một hơi, hạ ánh mắt xuống.

"Nhưng nếu muốn biết được lịch sử, muốn tìm hiểu tài nghệ, những huy hoàng, những thành tựu của người trước, vậy cũng đành phải làm thế thôi."

"Đây cũng thật là..." Ngô Hải lắc đầu không nói gì nữa

Ngô Hải không nói, Đàm Trình cũng không có lòng dạ nào đi nói chuyện, không còn âm thanh bàn tán, hang động dần trở nên tĩnh lặng.

Trong hang động tối ngòm Đàm Trình từng bước đi qua, vòng sáng đèn pin trong tay theo từng bước chân mà lay động, trong mộ rất yên tĩnh, lặng yên đến mức không có cả một tiếng gió thổi nhẹ, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nước "tí ta--------tí tách----" vang lên... và tiếng bước chân hai người trên nền đất.

Ánh sáng vàng nhạt căn bản không chiếu rõ được đường phía trước, hang động cũ lâu đời, sâu bên trong càng che giấu những thứ nhìn không rõ, chuyển rẽ vài chỗ ngoặt, rõ ràng cái gì cũng không thấy, nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt Đàm Trình đều cố định ở phía trước, dường như chỉ sau một lúc chỗ tối phía trước tự dưng đột nhiên tỏa ra cái gì đó bất thường.

Ngô Hải ở bên cạnh vừa chụp xong ảnh, thu lại máy ảnh liền hít sâu một hơi.

"Đàm Trình, cậu, cậu có cảm thấy không, hình như hô hấp không được thuận lợi lắm?"

Càng đi vào sâu, càng cảm thấy hít thở khó khăn, giống như có thứ gì đó chặn lại trong cổ họng, Ngô Hải hắng cho thông cổ họng, nhưng hít thở vẫn mệt mỏi như cũ.

"Không chỉ hít thở khó khăn, hình như... còn nóng lên không ít." Giọng trở nên ồ ồ, Đàm Trình nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện ra cái gì khác thường.

Không có ma quỷ, trong hang động cũng không thấy thay đổi gì cả, rõ ràng vừa rồi lúc ở cửa động không có vấn đề gì, không khí ở đây cũng được lưu thông ...

Sao lại cảm thấy có rất ít không khí nhỉ?

Đàm Trình nghĩ tới đây liền kéo Ngô Hải lại, "Đừng đi về phía trước nữa, chỗ này có vấn đề."

Ngô Hải cũng định như vậy, dừng lại bước chân, Ngô Hải hỏi :"Trên giấy ghi chú của cậu có viết về tình huống này không?"

Đàm Trình nghĩ một lúc gât đầu rồi lại lắc đầu, "Nóng chỉ có thể là do đốt lửa, trên giấy nói có một số mộ sẽ rắc phốt pho ở xung quanh, có lúc không cẩn thận ma sát, chúng sẽ bốc cháy, người sống sẽ không bị thiêu chết, chỉ là bị cháy hết ô-xy sau đó ngạt thở mà chết. Nhưng mà, ở đây rõ ràng không có ánh lửa... Nếu là phốt pho cháy chắc chắn phải có mùi..." Nói tới đây Đàm Trình đột nhiên dừng lại, không đúng, hang động này mùi hôi thối quá nặng, bọn họ không thể ngửi ra được các mùi khác.

Nghĩ vậy Đàm Trịnh vội vàng nói :"Chúng ta nên quay lại đi, xem rõ tình huống rồi nói."

"Mẹ nó, ở đây nóng như cái lồng hấp," Mộ thất vốn lạnh lẽo âm u dần trở nên ngột ngạt nóng bức, Ngô Hải chửi thề một câu, rồi tháo găng tay leo núi ra, "Ừ, quay lại xem xem." Nói tới đây, Ngô Hải liền quay đầu nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn nói không ra lời, đờ đẫn tại chỗ.

Tường đá ở nơi không xa kia bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa phát ra ánh sáng chói mắt, rất nhiều khói trắng bốc lên cuồn cuộn, sáng rọi lên hang động đen ngòm này, ngọn lửa dần lan sang những bức tường khác ở bốn phía trong hang động!

"Con mẹ nó chuyện gì xảy ra thế?! Tại sao đột nhiên lại cháy lên!"

Tốc độ lửa cháy lan ra rất nhanh, chạm đến sáp nến trên những xác khô, bùng cháy lên dữ dội, con đường rút lui cũng bị chặn lại mất!

Đàm Trình dần lui lại từng bước một, tận hai mắt chứng kiến hỏa hoạn xảy ra chỉ trong vài giây, ngay cả nền đất dưới chân cũng tản ra một mùi khó ngửi gay mũi của lưu huỳnh điôxít, Đàm Trình ngạc nhiên nói:

"Dưới...dưới đất hình như không phải là đầm đất...mà là lưu huỳnh và phốt pho đỏ!"

Trợn mắt nhìn ngọn lửa càng ngày càng lớn, bên dưới 'nền đất' bị bốc cháy vậy mà lại là gỗ cây, khiến Đàm Trình hít vào một làn khí lạnh. Ngọn lửa tìm thấy vật cháy giống như một đám yêu khí bay lòng vòng, giống hệt như một miệng quái thú đầy máu đột kích bất ngờ, kéo đến những làn khói dày và lửa nóng, trộn lẫn với tiếng gào rít càn quét bừa bãi, còn có tiếng không khí bị thiêu đốt khiến người ta nghẹt thở, gần như cả trời đất cũng vì khung cảnh hủy diệt này mà đảo lộn!

"Đàm Trình mẹ nó đứng ngốc ra đấy! Còn nhìn gì nữa, mau chạy đi!"

Đường quay lại bị ngọn lửa khổng lồ chặn lại, Ngô Hải gào lên một câu, chỉ có thể đẩy Đàm Trình chạy vào sâu trong hang động.

Đằng trước cũng treo đầy dẫy là xác khô, bỏ qua lúc kinh hoảng vừa rồi, cũng không biết trước được sẽ đụng phải cái gì, Đàm Trình mắt thấy Ngô Hải vừa đụng phải xác khô, cái xác khô kia đột nhiên bốc cháy, tóc của Ngô Hải không cẩn thận bị xém đi một ít, Đàm Trình kêu lên:

"Ngô Hải chú ý đừng động vào xác khô!" Phía sau một đoạn 'Đùng——" một tiếng nổ vang dội, một đám lửa không biết từ lúc nào đã bám lên trên người, Ngô Hải vội vàng dập tắt lửa trên người, nổi giận chửi: "Mẹ nó chứ! Ở đây để lưu huỳnh phốt pho đỏ không sợ nổ banh cái mộ này sao?!"

Lối đi quanh co kéo dài, có đoạn đường có đặt những trụ cột sơn màu đỏ ở bốn góc, có đoạn thì bên trên có vẽ những bức họa vẽ giếng trời xen kẽ, còn có một cái giá đỡ kích rất lớn, trước giá đỡ kích có đứng hai đội bảo vệ danh dự, ngọn lửa này quét qua một cái, tất cả đều bị hủy dưới ngọn lửa cao cao ngút trời.

Bên trong sắp nổ rồi, nếu còn không rời khỏi hang động này kịp, hắn và Ngô Hải chắc chắn sẽ bị chôn vùi ở đây!

Hang động này rất dài hơn nữa đoạn cuối còn có đáy, đợi đến khi bất chợt nhìn thấy một vùng ánh sáng, trước mắt chính là một cánh cổng bằng đá cẩm thạch trắng độc nhất vô nhị giống hệt như cái cổng trước địa cung của Túc Cảnh Mặc, bên trên là mái hiên cũng bằng đá cẩm thạch trắng cao vút, hai bên là hai con thú hung dữ đang nhe răng trợn mắt một cách đáng sợ, chính là thần thú Đào Ngột...

Cũng giống với cửa đá kia, chắc chắn bên dưới có che dấu cái chặn đá, không nhắc đến những loại cơ quan ám tiễn khác, chỉ với cái cửa này và cái chặn đá ở phía sau thì hắn và Ngô Hải tuyệt đối không đời nào đẩy được chúng ra.

Ngày đầu tiên vào trong mộ của Túc Cảnh Mặc cũng là do hiện tượng kỳ lạ xảy ra mới có thể tự động mở ra, về sau thì là do Túc Cảnh Mặc giúp hắn mở ra, Đàm Trình mới có thể nhẹ nhàng như ăn cơm đi đi vào vào trong mộ thất.

Phía trước là cổng đá sừng sững, phía sau là lửa cháy hừng hực, đi thì không được mà lui cũng không thể!

"Làm sao bây giờ?"

Đám cháy phía trước tỏa ra khí nóng ủi hết lên làn da, ngọn lửa hoàng hành trong không gian nửa kín khiến cho không khí đã khan hiếm hiện tại càng trở nên ít ỏi hơn.

"Đám lửa này cháy sẽ không lâu, bởi vì không khí không đủ...nhưng chỉ sợ trước khi đám cháy tắt, chúng ta đã ngột thở mà chết."

Từng ngụm từng ngụm mà hít vào không khí, hô hấp càng ngày càng trở nên gian nan, mắt thấy ngọn lửa chưa có xu thế yếu đi. Ánh sáng ngọn lửa chiếu rọi cả không gian hang động, Đàm Trình lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên cái trán trơn láng.

"Không được, không được, không thể chờ chết ở đây được, cứ đứng chờ ở đây chắc chắn sẽ chết!" Đàm Trình lắc lắc đầu, tay trái siết chặt ngọc bội của Túc Cảnh Mặc trong lòng bàn tay, nhìn trên mặt đất có lồi ra một ít, Đàm Trình biết rằng chặn đá này là khảm ở dưới nền đất. Dụng cụ bọn họ mang đến căn bản không thể nạy mở được cái chặn đá này.

Cảm giác đau đớn khi thiếu dưỡng khí khiến Ngô Hải đang dựa vào cổng đá phải từ từ trượt xuống, nhìn sang Đàm Trình đứng bên cạnh đang cố tìm cách giải thoát, Ngô Hải nhẹ giọng nói:

"Đàm Trình... đủ rồi, chúng ta không thể nào mở được cửa này đâu..." Tuy miệng nói như thế, nhưng chưa đến giây phút cuối cùng, không ai muốn bỏ cuộc cả?

Khi có đủ ánh sáng, Ngô Hải chăm chú nhìn bốn phía cũng thấy rõ được rất nhiều thứ, nhưng thiếu ô xy làm đầu ốc của hắn khó mà tỉnh táo được, bức họa phía trước cũng bởi vì hơi nóng bốc lên mà co rúm lại, nhưng trong giây phút này, Ngô Hải lại nghĩ đến một điều mà lúc tỉnh tảo hắn không thể nào nghĩ ra được.

"Đàm Trình... tôi hiện tại đang nghĩ... khụ khụ...cậu nói những gã kia đã biết mộ này, cũng biết cứ đi theo hang động sẽ gặp nguy hiểm... vậy thì vì sao không tự đào ra một đạo động, từ một hướng khác đi vào mộ này, đi thẳng vào trong mộ thất?"

Nói xong câu này, Ngô Hải đột nhiên cười lên.

Đàm Trình nhìn thấy ánh mắt của Ngô Hải lướt qua vai hắn, nhìn chăm chú vào một chỗ sau lưng hắn, ánh mắt Đàm Trình di chuyển, cũng hiểu được suy nghĩ của Ngô Hải.

Hắn cũng nhịn không được cười lên.

"Cho cậu đi cùng quả thật là một quyết định đúng."

HẾT CHƯƠNG 62

Truyện được edit phi thương mại, được đăng duy nhất tại wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net