Chương 63: Lưới trời lồng lộng khó thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

Mùa thu ở Tây Bắc rất ít khi mưa bão, nhưng đợt mưa bất ngờ này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Lý Quốc Hiền đang mời mọi người đi ăn.

Tại sao lại mời đi ăn? Chính là vì đề án thôn Ninh Hóa của Lý giáo sư đã tốn công bỏ sức ra vài năm để viết cuối cùng đã được phê duyệt, hơn nữa không chỉ được quốc gia đầu tư vốn, còn có không ít doanh nghiệp cảm thấy hứng thú với đề án cũng ngầm rót vốn vào, như vậy đã giải quyết xong nguồn vốn khai quật đại mộ thôn Ninh Hóa, thì đương nhiên ông phải mời mọi người đi ăn!

Ồ!Nếu nói đây là bữa tiệc chúc mừng thì cũng không sai! Quốc gia nào không cho phép được tổ chức tiệc mừng chứ!

Bữa tiệc này tính ra cũng hơn mười mấy bàn, chủ trì bữa tiệc là Lý Quốc Hiền đang vui vẻ nâng cốc cụm ly, tất cả mọi người đang ngồi thấy vậy cũng đồng loạt đứng dậy nâng cốc,

Trong đó tất nhiên bao gồm cả Trương Tuấn đến gửi phong bì mừng vài trăm tệ.

Vốn là nghe nói có mời đi ăn nên Trương Tuấn tưởng là bữa cơm chùa miễn phí, nên làm sao thiếu được hắn, nhưng khi nhìn thấy có vài đồng nghiệp đều mang theo tiền mừng, Trương Tuấn mới vớ lẽ, người khác tặng, hắn cũng không thể không tặng, hắn đau lòng moi trong túi ra chỉ có vài trăm tệ đều mang đi biếu hết.

Nhìn ở trên bàn đều là cao lương mỹ vị, hắn biết Tây An không ở gần biển, tất nhiên hải sản sẽ rất đắt, nhưng một bàn này không ít món hải sản cao cấp, chắc là phải tốn rất nhiều tiền đấy...

Nhưng nhìn những người khác còn chưa động đũa, Trương Tuấn cũng không dám ra tay trước, chỉ đành nhìn người khác nâng cốc nghe Lý Quốc Hiền giảng đạo.

"Lần này hạng mục được phê duyệt, vốn của chúng ta đã đủ rồi, nhưng mọi người đều biết vốn dẫu sao cũng có hạn, tuyệt đối không thể tùy tiện tiêu dùng, tiếp theo chúng ta sẽ đem số tiền có hạn này làm cho chúng trở nên có ích nhất, mở ra đại mộ ở Thôn Ninh Hóa, cho mọi người trên thế giới này được chiêm ngưỡng lăng mộ của đế vương! Bày ra những huy hoàng của triều đại ngày đó! Vâng, đương nhiên, mọi người đều biết, hiện tại những lăng mộ đế vương được nước ta khai quật cũng chỉ có Minh lăng và Định lăng, nhưng bởi vì nguyên nhân thời đại đó nên có rất nhiều đáng tiếc... Nhưng! Lần này đại mộ thôn Ninh Hóa chúng ta sẽ không để lại bất kỳ một tiếc hận nào! Mỗi một đồ vật chúng ta đều phải trân trân trọng trọng! Bảo vệ văn vật!"

Lý Quốc Hiền vừa dứt lời, bên dưới cả ăn phòng đều là hoan hô reo hò, Trương Tuấn lẫn ở trong một nhóm cũng cùng đồng thanh lớn tiếng chúc mừng, nhưng trong lòng lại có một chút tính toán.

Đàm Trình không nói Lý Quốc Hiền có vấn đề, có những thứ hắn cũng chưa từng cẩn thận đi nghiên cứu tìm hiểu, giống như chuyện nguồn vốn, hai năm trước nhóm khảo cổ nghèo đến nỗi ngay cả lương căn bản cũng không có, công nhân cũng thuê không được, không phải nói là sau đó vốn đầu tư của đại mộ thôn Ninh Hóa mãi không được cấp sao? Vậy thì hiện tại là như thế nào? Rõ ràng ở thôn Ninh Hóa đã chết vài người, thế tại sao lại ở ngay thời điểm này lại cấp vốn xuống? Xảy ra án mạng sau đó bị cục cảnh sát phong tỏa, ngay cả khảo cổ cũng không được làm, ở trong tình huống này thế mà lại được cấp tiền?

Trương Tuấn nghi ngờ, nhưng hắn cũng biết có những thứ không thể tùy tiện nói ra miệng, Lý Quốc Hiền không hề đơn thuần, nhất định không giống với vẻ ngoài đơn giản ông ta biểu hiện ra cho mọi người xem, nói không chừng chuyện nguồn vốn này là do ông ta đè bức xuống? Hoặc là nói...

Nói không chừng...nói không chừng...y hệt cái cách nói của Đàm Trình, lúc đó Lý Quốc Hiền thật sự muốn bọn họ những 'học trò ngoan' này đi vào thăm dò Đại mộ đòi mạng kia trước.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Tuấn có chút run sợ, vội vàng nhấc ly rượu một ngụm uống sạch... có một số chuyện một khi nghĩ kỹ, thật sự làm lòng người phát sợ...

Trương Tuấn không khỏi càng lo lắng cho Đàm Trình và Ngô Hải đang ở Sơn Tây.

Từ buổi trưa hôm nay không thể nào liên lạc được với hai đứa nó, nửa tiếng trước hắn cũng đã gọi điện cho hai người, vẫn như cũ không ở vùng dịch vụ.

Biết rằng bọn họ đi tìm cổ mộ, chỗ đó chắc có thể ở sâu trong núi, không có tín hiệu cũng là chuyện bình thường, nếu bọn họ thật sự tìm thấy cổ mộ, hai người đó sẽ nghiêm túc đi nghiên cứu một phen, điện thoại không gọi được cũng còn ổn chán, nhớ tới tai nạn xảy ra ở đại mộ thôn Ninh Hóa... chỉ sợ xảy ra việc ngoài ý muốn.

Đặc biệt là hôm nay đột nhiên có mưa bão, mỗi lần có sấm chớp, trong lòng hắn đều không khỏi có chút lo lắng.

Mẹ nó! Nếu hôm đó 3 người cùng đi có phải tốt rồi không, thêm một người cũng là thêm một phần sức lực!

Nghĩ tới những chuyện này, Trương Tuấn lại nuốt không trôi những món ngon ở trước mặt, cúi mặt lấy ra điện thoại gọi cho Đàm Trình và Ngô Hải, nhưng vẫn là không gọi được.

"Trương Tuấn, em cúi đầu làm gì đấy? Các món ở trên bàn không ngon à?"

Giọng nói của Lý Quốc Hiền đột nhiên phát ra ở trên đỉnh đầu, làm cho Trương Tuấn giật mình, tay run một phát điện thoại liền rơi trên mặt đất, trượt đến cạnh chân Lý Quốc Hiền.

"Ha ha ha, đứa trẻ này không lẽ cũng lẩm cẩm rồi? tay không còn theo điểu khiển nữa?" Lý Quốc Hiền vỗ vỗ lên vai Trương Tuấn, sau đó ở trước mặt Trương Tuấn cúi người nhặt điện thoại lên.

Lý Quốc Hiền liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Trương Tuấn vẫn còn sáng, ông cười nói :"Thầy còn cho rằng em đang nói chuyện với bạn gái chứ, hóa ra là đang gọi điện thoại."

Vội vàng lấy lại điện thoại từ trong tay Lý Quốc Hiền, Trương Tuấn liếm liếm môi hi ha cười lớn: "Em đâu có nói chuyện với bạn gái, gần đây bọn em đang cãi nhau, em đây là đang cùng anh em kể khổ ạ?"

"Chẳng trách hôm nay lại thấy mỗi cậu đến?" Lý Quốc Hiền cười nói :"À đúng rồi hôm nay tại sao không thấy Đàm Trình với Ngô Hải đến? Hai đứa đó chạy đâu rồi?"

"À, không phải bọn họ đi du lịch sao ạ?"

"Ngô Hải cũng đi? Không phải nói là Đàm Trình với bạn gái nó đi chơi sao?"

Thấy Lý Quốc Hiền hỏi vậy, trong lòng Trương Tuấn thầm chửi một câu đậu xanh, giờ mới nhớ tới hôm đó ở thôn Ninh Hóa từng nói dối với Lý Quốc Hiền là Đàm Trình đi chơi với bạn gái rồi, Lý Quốc Hiền không nhắc tới thì hắn liền quên béng luôn, ai mà biết được Lý Quốc Hiền còn nhớ rõ như vậy?

Nhưng mà công lực nói dối của Trương Tuấn không phải là hư cấu, mắt còn không chớp lấy một cái mà cười nói: "Vâng ạ, Ngô Hải cũng đi du lịch ạ, cậu ta nói là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, muốn đi giải tỏa stress chút ạ, hình như đi Halbin tìm bạn học cấp 3 của cậu ta. Còn Đàm Trình..." Nói tới đây, Trương Tuấn nói: "Tên nhóc Đàm Trình này không quân tử gì cả, ở đâu đó ôm bạn gái ngắm sao ngắm trăng rồi."

Lý Quốc Hiền thấy Trương Tuấn không giống như nói dối, thế là ông không hỏi gì nữa, ở bên kia có người đang gọi ông, ông cũng chỉ bảo Trương Tuấn ăn nhiều một chút rồi rời đi.

Sau khi Lý Quốc Hiền đi rồi, Trương Tuấn mới thở nhẹ ra một hơi, xoa xoa lồng ngực vì bị Lý Quốc Hiền dọa mà đập đập dữ dội, tốc độ đập này so với thời khắc hắn thoát khỏi mác xử nam còn nhanh hơn!

Người đàn ông trung niên bên cạnh đã uống vài cốc bia rồi, thấy bộ dạng của Trương Tuấn thì cười nói :"Ha ha, cậu vẫn còn bị Lý Quốc Hiền dọa sợ?"

Trương Tuấn nheo nheo mắt nhìn người đàn ông đang hỏi hắn, hắn đã từng gặp qua, là một giảng viên ở viện của bọn hắn, cụ thể gọi là gì hắn không biết.

Có người hỏi hắn thì không thể không lễ phép làm lơ, đơn giản bĩu môi tán dóc :"Giáo sư thật sự rất vĩ đại, ông ấy em rất hào hứng khi được nói chuyện cùng !"

Có lẽ là làm trong ngành giáo dục, hơn nữa lại là ngành khảo cổ quả thực có rất ít người có thể như Trương Tuấn lời nói ra miệng với suy nghĩ trong lòng không chút liên quan, người đàn ông này còn tưởng Trương Tuấn nói thật nên bật cười ha ha.

Người đàn ông trung niên uống một ly rượu Mao Đài, ông ta ta tặc lưỡi, nửa say nửa tỉnh nói: "Nói chung, địa vị của Lý giáo sư trong nước không thể xem nhẹ. Có lẽ các thanh niên trẻ như cậu không hiểu được ông ấy, tự nhiên sẽ rất hâm mộ ông ấy."

Trương Tuấn vừa nghe thấy thì đầu lông mày khẽ nhíu, 'Thanh niên trẻ không hiểu rõ thì sẽ hâm mộ ông ta?' Ừm, có vẻ vị giảng viên này không thích Lý Quốc Hiền lắm, trong câu nói có ẩn ý nha!

Trương Tuấn nâng ly rượu nhấp một ngụm, giả vờ say rượu đánh nấc cục một cái ợ, tay đặt ở trên vai, "Dạ, thầy rất hiểu giáo sư của bọn em sao, thầy kể một chút cho bọn em nghe chuyện của giáo sư đi ạ, he he, giới trẻ bọn em thích nhất là nghe mấy chuyện yêu đương tình củm ạ~"

Vị giảng viên này vừa nghe đã biết Trương Tuấn đang nhắc tới chuyện của giáo sư Kim và sinh viên, cũng nhịn không được bày vẻ trêu đùa Trương Tuấn, "Ai, các cậu thật là!"

Trương Tuấn dựa lại gần giảng viên này, hắn cười xấu xa nói thầm: "Thầy kể cho em nghe thầy em có scandal yêu đương gì không đi ạ?"

"Thầy các cậu có scandal gì hay không thì ít nhất ông ấy cũng là một nhà nghiên cứu thực thụ,"

"Đúng ạ! Em rất bội phục tri thức của thầy ấy! Trong mắt em không ai có thể sánh bằng ông ấy!"

Vừa nghe thấy câu này của Trương Tuấn, vị giảng viên đồng thời tự nhiên có chút không thoải mái, rượu vào thì lời ra, mặt mày nhíu lại, ông hừ một tiếng, "Ông ta làm gì có tốt đẹp như cậu nói! Cái chuyện mà xảy ra ở thôn Ninh Hóa 10 năm trước ấy, ông ta không hề có nói rõ mọi chuyện!"

Trong lòng Trương Tuấn mãnh liệt đập ping pang mọt cái, giữ vững hơi thở giả vờ không quan tâm nói :"Á, 10 năm trước còn có chuyện gì khác hay sao ạ... Tranh cãi với những giáo sư khác phải không ạ! Cái này cũng tính là một chuyện sao?"

"Là án mạng đó, có được tính hay không!"

Chỉ với vài từ ngắn ngủi này làm miệng Trương Tuấn cười không nổi nữa, vị giảng viên bên cạnh cũng bừng tỉnh lại, mắt thấy Lý Quốc Hiền cũng đang bước lại đây, ông vỗ vỗ mặt mình, vội nói với Trương Tuấn: "Ha ha, tôi chỉ nói đùa với cậu thôi, cậu tưởng thật à?"

"Ha ha ha, đâu có ạ!" Trương Tuấn hoàn hồn trở lại, hắn cười lớn rồi uống một ngụm lớn rượu, kìm nén sóng cuốn cuồn cuộn trong lòng, cười nói :"Em chắc chắn không tin, em vẫn hiểu rõ giáo sư là kiểu người gì chứ."

Nói xong lời này vừa hay Lý Quốc Hiền bước tới nơi, vị giảng viên này vừa thấy Lý Quốc Hiền lại đến đây, vội vàng đứng dậy kéo tay Lý Quốc Hiền, rót đầy một ly rượu muốn kính rượu ông.

Lý Quốc Hiền cười nói :"Các cậu vừa rồi nói cái gì vậy, tôi ở bên kia nghe thấy án mạng gì đó?"

"Ha ha! Tôi thấy cậu nhóc này rất vui tính nên mang chuyện này ra đùa cậu ta thôi, nói về án mạng xảy ra thời gian trước."

"Mấy chuyện đó đều qua rồi, cậu cũng không cần nhắc lại nữa, nhắc đến mấy cậu học sinh của tôi..." Nói đến đây, trong tíc tắc Lý Quốc Hiền nước mắt lưng tròng, "Không nhắc nữa không nhắc nữa..."

Trương Tuấn giả vờ vội vàng an ủi nói :"Giáo sư, thầy cũng đừng nghĩ nhiều, chuyện này cũng không thể trách ai được, đều là chuyện không ai muốn cả, việc bây giờ có thể làm duy nhất chính là làm tốt công việc của mình... Dẫu sao bọn họ cũng đã hy sinh... Hai..."

Trương Tuấn lắc đầu nhìn Lý Quốc Hiền đang tỏ ra đau khổ ở bên cạnh, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, hắn cúi đầu thở dài buồn bã: "Về án mạng này, chúng ta chỉ có thể tin tưởng rằng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt... Trời cao tất nhiên sẽ cho chúng ta một cái đáp án..."

Lời hắn vừa dứt, Lý Quốc Hiền đứng trước mặt run nhẹ một cái...

"...Phải...cũng chỉ có thể hy vọng như vậy..."

Trương Tuấn ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, không biết vì sao, giây phút này hắn luôn có một dự cảm... Đàm Trình và Ngô Hải có lẽ đang gặp phải nguy hiểm...

(Editor: Nhớ hoàng thượng quá!)

HẾT CHƯƠNG 63

Truyện được edit phi thương mại, được đăng duy nhất tại wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net