Chương 64: Chuyện xưa dần hé lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

"Đừng...đừng..." Tiếng mê sảng trong lúc ngủ mơ của Lý Quốc Hiền làm đánh thức người vợ nằm bên cạnh.

Trương Vĩnh Ngọc vội mở đèn đầu giường, với lấy kính lão ở trên mặt tủ đeo lên.

"Ông ơi! Ông ơi tỉnh tỉnh!"

Lý Quốc Hiền mồ hôi chảy khắp người, mày cau chặt, nhưng cho dù Lý Vĩnh Ngọc có gọi như thế nào cũng không dậy được, ông rơi vào trong ác mộng không cách nào tỉnh lại.

Trong mơ, ông trôi nổi ở giữa không trung, trông xuống tất cả ở bên dưới, dưới đất cách 10 mét, có một đám người, một người trong đó là ông khi còn trẻ, ông lúc trẻ hình như đang đi ở trong một ngôi mộ, phía trước là vài người bạn của ông, với cả người bên cạnh ông, ông nghĩ rằng mình có quen biết người đó nhưng lại không cách nào nhìn rõ khuôn mặt người đó.

"...Tề *beep beep* cậu chắc chắn trong mộ có thứ đó chứ?" Lý Quốc Hiền hồi trẻ hỏi người bên cạnh.

"Tất nhiên là chắc chắn rồi." Người đàn ông gật đầu :"Trong sách có viết, tôi chắc chắn là ở đây."

Lý Quốc Hiền lơ lửng ở giữa không trung, ông nhìn hình ảnh dưới mắt, trong đầu có chút quay cuồng, nhưng sâu ở trong tim lại có chút hoảng sợ, nhìn bản thân hồi trẻ và người đàn ông tên không thể nghe hết cũng nhìn không rõ mặt đang tiến lại gần, Lý Quốc Hiền há miệng gọi lớn, muốn bản thân cách người đó xa một chút, nhưng lại phát hiện bản thân không thể mở miệng nói.

Trong lúc quẫn bách, hình ảnh trước mắt bỗng nhiên lại chuyển, nhóm người dưới mắt đã đi tới trước cửa mộ, Lý Quốc Hiền thấy bọn họ định mở cửa lớn địa cung, vài người bạn phía trước trong miệng bọn họ đột nhiên thoát ra một làn khí trắng rồi bất ngờ chết.

Lý Quốc Hiền sợ hãi gọi lớn, nhưng hình ảnh trước mặt không thay đổi dù chỉ một chút, sau đó thay đổi vài ngôi mộ, chuyển đến vài cảnh mộng, ông của hồi trẻ càng ngày càng lớn tuổi, đồng đội bên cạnh cũng từng chút thay đổi, chỉ có người đàn ông không nhìn rõ mặt vẫn cứ ở đó.

Cho đến một ngày mưa lớn, Lý Quốc Hiền sắp 50 tuổi nhận được một cuộc gọi, là một bạn học ngành địa chất gọi tới, nói là phát hiện ra một cổ mộ ở thôn Ninh Hóa phía Tây Bắc.

Thế kỷ 21 đến rồi, trong thời khắc mọi người hoan hô reo mừng đón thế kỷ mới, nhưng đêm đó một mình Lý Quốc Hiền ở trong một hầm bồi táng đầy mùi thối rữa lật tìm một thứ, cuối cùng...

Ông cũng tìm được rồi...

Chuyện của sau đó, Lý Quốc Hiền ở trên không trung có thể đoán được, người không có mặt ông cũng đã biết là ai, là Tề Khang Thắng...

Một thành viên của phái Phát Khâu 10 năm trước..

Nhưng, hắn...đã chết rồi...

10 năm trước, chết tại núi Ngọa Hổ huyện Bình Dao tỉnh Sơn Tây...

Lý Quốc Hiền chưa kịp nhớ lại hết tình hình năm ấy, dường như trong chớp mắt ông đã nằm trong quan tài, hai mắt mở thao láo nằm trên một bộ xương trắng, ông hoảng sợ ngay lập tức muốn bật dậy nhưng lại phát hiện bản thân không thể cử động!

Mà một ác quỷ mặt mũi thối rữa ở phía trước đang lắc lắc lư lư xông về phía ông.

"Không! Đừng mà, đừng tới đây!! Bọn mày đừng có tới đây!"

Ông sợ hãi, cố gắng vùng vẫy nhưng bộ xương trắng ở bên dưới lại ôm chặt lấy ông, bó chặt lấy hai tay hai chân của ông.

"A——!"

Ác quỷ thối rữa đến nỗi không thể nhận ra được mặt mũi, toàn thân đều là máu, đứng ở trước mặt Lý Quốc Hiền, dùng đôi mắt đen xì quan sát ông, hai hốc mắt đen ngòm chảy xuống hai hàng lệ máu, miệng há to nhưng lại không nói gì, bởi vì bọn chúng đã không còn lưỡi, trong miệng đầy là máu, chỉ có âm thanh hai hàm răng ma sát ken két phát ra một cách đáng sợ.

Nhưng cho dù có là như vậy, Lý Quốc Hiền dường như có thể nghe hiểu nó đang nói gì,

Nó nói:

Đền mạng! Mày phải đền mạng cho tao!

"Không, không phải tôi hại chết cậu!"

Trương Vĩnh Ngọc không biết Lý Quốc Hiền ở trong mộng gặp phải cái gì, bọn họ đã kết hôn được mấy chục năm, nhiều năm sống chung như vậy rất ít thấy Lý Quốc Hiền bị bóng đè, tối nay sao lại như vậy? Mơ phải cái gì mà gọi mãi không dậy?

Trương Vĩnh Ngọc cố gắng hết sức lay Lý Quốc Hiền, bà gấp gáp gọi :"Ông già, ông làm sao vậy!!" Nhưng cho dù bà có lay như thế nào, Lý Quốc Hiền cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Đêm thu có chút hơi lạnh nhưng thông qua ánh sáng ảm đạm của đèn đầu giường bà lại nhìn thấy trên mặt Lý Quốc Hiền chảy rất nhiều mồ hôi.

Bà nghe không ít lần có những người ở trong mộng cứ thế lặng lẽ ra đi, đây chính là bị bóng đè, nhưng Lý Quốc Hiền từ trước đến nay đều khỏe mạnh, thân thể không có vấn đề gì, vậy tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện?!

Không biết qua bao lâu, mắt thấy Lý Quốc Hiền hình như hít vào ít thở ra nhiều, Trương Vĩnh Ngọc gấp đến lệ rơi khắp viền mắt.

"Ông nhà! ông nhà!" Bà vừa gọi to, vừa với tay lấy điện thoại, định gọi cấp cứu, nhưng bà còn chưa kịp mở khóa điện thoại, bỗng nhiên Lý Quốc Hiền hét lớn một tiếng, rồi bật dậy.

Lý Quốc Hiền trong phút chốc tỉnh lại, hoảng loạn nhìn bốn phía xung quanh, tay phải đè lên lồng ngực, ngực trái đập thình thình mạnh mẽ như sắp nhảy ra ngoài, ông thở hồng hộc lấy hơi.

"Trời ơi! Ông làm sao vậy! Sao đột nhiên bị bóng đè! Ông suýt dọa chết tôi rồi!" Trương Vĩnh Ngọc thấy Lý Quốc Hiền tỉnh lại, bà liền vứt điện thoại xuống nước mắt cứ thế chảy xuống hu hu khóc lớn :"Ông chắc chắn uống nhiều rồi, say đến nỗi không tỉnh được, đã nói ông đừng có uống nhiều, nếu như ông say như vậy cứ thế mà mất, hu hu... vậy tôi phải làm sao đây!"

Trương Vĩnh Ngọc khóc đến đau lòng, Lý Quốc Hiền ở bên cạnh vẫn chưa thoát hẳn từ trong cơn ác mộng nghe thấy tiếng khóc ồn ào, không chịu nổi nói: "Được được được! Đừng khóc nữa, có cái gì mà khóc chứ, tôi còn chưa chết đâu!"

"Ông, ông còn chê tôi phiền!? Nếu không có tôi, có lẽ ông đã chết ở trong mộng rồi! Ông thật không biết tốt xấu gì cả." Dù gì cũng đã qua vài chục năm, có tuổi rồi cũng không cãi nhau nổi nữa, nói xong câu này, bản tính Trương Vĩnh Ngọc vốn hiền hòa, bà chỉ thở dài một hơi, rồi lau đi nước mắt, "Ông à, ông gặp phải mộng gì thế, tôi nghe thấy ông nói cái gì mà sống với chết, ông làm sao vậy?"

Lý Quốc Hiền biết là Trương Vĩnh Ngọc quan tâm đến mình, ông cũng không giận gì nữa, nhưng có những chuyện, cho dù có là quan hệ vợ chồng, ông cũng sẽ không bao giờ nói cho Trương Vĩnh Ngọc...

"Không có gì, chỉ là ác mộng thôi, tôi không nhớ gì nữa." Dứt lời, Lý Quốc Hiền xuống giường, lấy áo khoác ngủ dày mặc lên, "Tôi một lúc chắc cũng không ngủ luôn được, bà ngủ trước đi, tôi đi uống nước rồi đến phòng sách đọc một chút."

"Hay là để tôi đi làm nóng cho ông một ít sữa bò?"

Vẫy vẫy tay, Lý Quốc Hiền cau mày, nếp nhăn trên trán càng sâu thêm một chút, "Không cần, nhân dịp đợt nghỉ này bà ngủ đi, chút nữa nếu có việc tôi sẽ gọi bà."

Nói xong ông rời khỏi phòng ngủ đi thẳng đến phòng sách.

Phòng sách chứa rất nhiều sách, giá sách có thể đẩy sang trái phải, phía sau ba cái giá sách là tủ bảo hiểm do Lý Quốc Hiền tự mình lắp đặt.

Cửa phòng sách đã khóa, Lý Quốc Hiền mới chậm rãi mở tủ bảo hiểm, trong tủ không hề có tiền mặt, chỉ có vài cuốn sách và một chiếc hộp gỗ, những trang sách đã ố vàng kẹp bên trong là vài phong thư, ông nhớ tới cơn mộng kia, Lý Quốc Hiền trong lòng hạ quyết tâm, lấy bật lửa đốt sạch những phong thư này.

Tiếp đó ông mở hộp gỗ ra, bên trong là một hạt trắng kích thước bằng hạt đậu, vốn nó có màu trắng nhưng ở trong đêm tối lại phát ra một loại ánh sáng đặc biệt. Lý Quốc Hiền nhìn chăm chú vật này, khuôn mặt đầy nếp nhăn từ từ xuất hiện một nụ cười quái dị, khuôn mặt ông vốn hòa ái trong giây phút này trở nên có chút đáng sợ.

Xương Đào Ngột, chỉ có một chút, nhưng đã hao phí phần lớn cuộc đời ông...

Trời đêm tối om, giống như ở phía chân trời bị những đường mực đen quệt vẽ linh tinh tầng tầng lớp lớp, ngay cả những ngôi sao lấp ló chút ánh sáng cũng không có...

Trong đêm lạnh như nước, gió thu cứ thế quét qua, Đường Gia Minh luôn cuốn chặt chiếc áo khoác của mình, dưới chân liên tục di chuyển qua lại không yên, hắn nghe thấy bên dưới phát ra một ít tiếng động, Đường Gia Minh vội vàng đi tới bên cửa động nơi mà Đường Kiệt vẫn luôn đứng chờ, hắn hỏi:

"Thế nào rồi?"

"Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì..." Liếc mắt nhìn vào trong động nhưng cũng không thể thấy được cái gì, Đường Kiệt nghĩ một chút rồi nói :"Để choa vào trong xem."

Nói xong Đường Kiệt cầm theo dụng cụ, đeo giầy vào sau đó đi vào trong động.

Đường Dĩ Hồng ở bên kia nghe thấy động tĩnh cũng bước lại gần đây, sau đó nghe thấy tiếng Đường Kiệt vừa đi ra cửa động vừa chửi mát.

"Con mẹ nó, không biết ở bên trong xảy ra chuyện gì, choa vừa đi vào một nửa đã cảm thấy một luồng hơi nóng, đi tiếp xuống chỗ cửa mộ động phát hiện có ánh lửa! Còn có mùi lưu huỳnh rất nồng nặc! Bên trong hình như bị cháy rồi!"

"Ánh lửa?" Đường Dĩ Hồng ngẩn ra, "Bên trong cháy lớn rồi?"

"Chắc chắn là cháy lớn! Mẹ nó, ánh sáng kia chiếu sáng khắp mộ đạo luôn." Đường Kiệt lắc lắc đầu, "Choa nói này, choa mới chỉ đứng ở trước cửa mộ động đã thấy sợ, hai đứa kia không bị thiêu chết, thì cũng bị ngạt chết, tuyệt đối không thể sống được!"

"Đây..." Đây cũng không phải chủ ý của Đường Dĩ Hồng, để Đàm Trình và Ngô Hải đi vào trong là chủ ý của Đường Gia Minh, nếu lúc này hai đứa nó chết rồi, hắn cũng không biết tiếp theo nên phải làm gì, hơn nữa còn dẫn đến lửa lớn...

"Đám cháy này chắc sẽ không thiêu hết sạch mọi thứ ở trong mộ chứ."

Đường Gia Minh nghĩ một hồi mới đáp :"Tôi nghĩ, có lẽ là không đâu, đám lửa này chắc là do phốt pho trắng bên trong dẫn đến, năm ấy người thiết kế mộ này không thể nào để lửa cháy sạch mộ của mình được, nhiều lắm cũng chỉ cháy một số đồ vật không quan trọng lắm thôi."

"Còn hai đứa nó có chết hay không, thì tôi không biết được."

Đường Dĩ Hồng trừng trừng nhìn Đường Gia Minh nói chuyện, một lúc sau mới híp híp hai mắt nói :"Tao nhớ không lầm 10 năm trước ba mày cũng từng đến núi Ngọa Hổ này rồi, mộ động hiện tại này là do chúng ta đào, nhưng 10 năm trước ba mày chắc chắn cũng từng đào một cái động, chẳng lẽ mày không biết? Tao đang nghĩ rằng tại sao lúc ấy mày không để bọn tao từ động bên kia đi vào, mà cứ phải ở bên này...nếu chúng ta bỏ lại mộ đạo đầy dẫy cạm bẫy này, đi thẳng vào mộ thất, vậy không phải càng an toàn hơn sao? Sẽ không có ai phải chết cả?"

Nhớ tới chuyện của 10 năm trước, Đường Gia Minh nghiến chặt răng, "Ông năm đó chắc cũng từng nghe qua người duy nhất còn sống chạy ra khỏi mộ nói, nếu từ đường bên kia đi vào sẽ xảy ra chuyện gì phải không?"

Đường Dĩ Hồng đúng là đã từng nghe, nhưng, người còn sống kia vốn không phải là một người đáng tin tưởng.

"Hừ, lời của tên đó mà mày cũng tin?" Đường Dĩ Hồng bật cười ha ha, nhưng sau khi cười xong, Đường Dĩ Hồng bỗng nhiên trầm lặng, chuyện của năm đó hắn biết là, vốn hôm đó gã cũng chuẩn bị cùng tiến vào, nhưng bởi vì một số nguyên do gã phạm lỗi sai, mà lỗi lầm này đã cứu gã một mạng. 30 người, đến núi Ngọa Hổ này cũng gần hai tháng, đến cuối cùng chỉ còn lại 3 người trở về, nhưng mà trong 3 người trở về này không đến 7 ngày sau đã chết mất 2 người, không phải cái chết bình thường, mà là trong ngày thứ 7 đó đột nhiên trong tíc tắc hóa thành xương trắng... Đây chắc chắn là một lời nguyền.

Người duy nhất còn sống chính là người khởi xướng đến mộ này... Lý Quốc Hiền...

Có một số chuyện gã cũng không quá rõ, nhưng người biết thuật Kỳ Hoàng đứng phía trước gã - Đường Gia Minh có 'tuệ nhãn' có lẽ biết được một số thứ gì đó.

"Mộ này chỉ có thể đi vào từ đường chính, nó là một con đường chết, đồng thời cũng là con đường sống duy nhất của mộ này, nếu có thể đi vào mộ này thì có thể đi vào mộ thất, có lẽ chỉ có người hoàng tộc hiểu rõ các kiểu thiết kế cơ quan mộ thất của triều đại này mới ... đương nhiên cũng phải kèm theo may mắn mới được."

Đại mộ thôn Ninh Hóa, Khúc Chí Văn dẫn vài người từ ngoài mộ vào trong mộ thất, may có trận pháp của đại mộ và sự trợ giúp của Túc Cảnh Mặc, cậu mới có thể chạy ra ngoài.

Túc Cảnh Mặc nhốt mấy người kia ở trong mộ thất, theo Khúc Chí Văn đi đến cửa động, "Ngươi đã đồng ý chuyện của trẫm, chỉ mong ngươi có thể thực hiện được."

Khúc Chí Văn gật đầu, cười khổ nói, "Tôi với Khương Bình đến Tây An một chuyến, lợi thì không tới tay nhưng lại mang theo một thân phiền phức..." Nhìn Túc Cảnh Mặc mắt mày cong cong, Khúc Chí Văn nuốt lại những lời định nói phía sau, "Được rồi, cám ơn ngài vậy."

Nói xong lúc định rời đi thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu lại nhìn Túc Cảnh Mặc, nói :"Trong mộ của ngài có xương Đào Ngột...nhưng vì sao, tôi hôm nay vào mộ thất lại phát hiện trong đại mộ thiếu đi một phần sức mạnh của thần thú?" Tuy chỉ là một phần nhỏ...

Túc Cảnh Mặc cười nhìn Khúc Chí Văn, "Vậy cậu định làm gì?"

Túc Cảnh Mặc không nói nên làm sao, Khúc Chí Văn cũng không có cách gì cả, chỉ có thể chào tạm biệt, cậu gọi chim yến dẫn đường đến, chỉ trong chốc lát đã biến mất trước mặt Túc Cảnh Mặc.

Sức mạnh của thần thú yếu hơn chắc chắn là do xương thần thú bị thiếu đi một chút, Túc Cảnh Mặc mỉm cười vén lên vài sợi tóc bị tuột trước trán, tính từ lúc Túc Cảnh Mặc được táng ở đây đã hơn 1000 năm, trong mộ của y chỉ thiếu đi một vật duy nhất...

Đó chính là khối ngọc bội Đàm Trình luôn mang bên người...

HẾT CHƯƠNG 64

Truyện được edit phi thương mại, được đăng duy nhất tại wattpad

(Thấy ảnh trai đẹp share cho mn cùng ngắm - ảnh là fanart vẽ Triệu Cẩm Tân, công trong bộ Ai đem ai là thật của Thủy Thiên Thừa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net