Chương 65: Là vô giá.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

Tốc độ lan của đám cháy trong động rất nhanh, cũng không biết là chỗ nào có lỗ thông gió, đám lửa ở trong không gian kín như bưng này vẫn luôn duy trì cháy, nhưng từ đầu đến cuối khí ô xi để hô hấp thì lại càng ngày càng ít đi, Đàm Trình và Ngô Hải ở trong hoàn cảnh thiếu dưỡng khí bắt đầu trở nên váng đầu hoa mắt.

"Ngô Hải mau mau..." Tiếng của Đàm Trình bị tiếng nổ đột ngột át đi mất, hắn lần theo phương hướng của âm thanh, chỉ thấy trong đám cháy, đá trên đỉnh động đột nhiên sụp xuống, ngọn núi này vốn là bùn đá mà thành cũng bắt đầu sụp vỡ, sau đó chặn mất lối thoát của bọn họ.

Đúng là do những khối gỗ chứa đầy lưu huỳnh phốt pho ở trong động dẫn đến nổ lớn!

Cả người Đàm Trình toát đầy mồ hôi lạnh, hắn giống như không cảm giác được sự đau đớn của việc thiếu dưỡng khí, cũng không cảm thấy vết thương vẫn đang chảy máu, hắn kéo cánh tay của Ngô Hải, nghiêng ngả mà chạy thục mạng về phía hướng động vừa nhìn thấy lúc nãy.

Cứ đứng ở chỗ này chắc chắn chỉ có con đường chết, không bằng đánh cược một mạng, động huyệt kia chắc chắn là do có người từng đào trước đó, nếu như, nếu như không bị chặn, vậy sẽ có một cơ hội sống sót!

Động huyệt cũng không xa, thế mà Đàm Trình giống như đã chạy bộ 10 km. Đợi đến lúc chạy tới bên cạnh động huyệt, Đàm Trình dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực, trực tiếp ngồi bệt xuống bên cạnh cửa động.

Huyệt động ở trên cách mặt đất một mét rưỡi, cửa động rất chật hẹp, không dễ dàng để leo lên. Hô hấp Đàm Trình trở nên gấp gáp, ý thức trong đầu như bay đi đâu mất, hắn biết đây là biểu hiện trước khi ngất đi vì thiếu dưỡng khí.

"Ngô ... Ngô Hải, cậu đạp lên vai tôi, leo, rồi leo lên trên đi. Tôi còn chút sức, sau đó cậu kéo tôi lên..."

"Cậu con mẹ nó nói cái rắm gì đấy!" Ngô Hải không nghe theo Đàm Trình, hắn muốn đẩy Đàm Trình lên trên, vì Đàm Trình mất máu quá nhiều rồi. Vì hắn sắp bất tỉnh nên không cảm nhận thấy, nhưng Ngô Hải có thể nhận ra được, lúc dựa gần vào cửa động có thể hít thở thuận lợi hơn chút, vậy có thể chứng minh, bên kia có thể có lối ra.

Vị trí bọn họ đang đứng là ở cạnh ngang của mộ đạo hình chữ T, trong động có chút tối tăm, nhìn thấy không rõ, Ngô Hải vội lấy đèn pin từ trong túi soi vào trong động, đập vào mắt là tầng tầng lớp lớp xương trắng, làm cho Ngô Hải phải hít vào một hơi khí lạnh.

Đợi hô hấp bình ổn lại, Ngô Hải tiếp tục nhìn sâu vào bên trong, mới biết là ở bên kia cửa động là một gian mộ thất khác.

Ngô Hải không kịp nghĩ nhiều, hắn nói với Đàm Trình :"Bên trong có xương trắng, là xương người, động này hình như là một gian mộ thất thông nhau, nhưng mà mộ thất gì thì tôi nghĩ không ra, tôi đẩy cậu lên trên, cậu leo lên trước đi, bây giờ hít thở đã không còn quá khó khăn nữa, tự tôi có thể trèo lên trên."

Đàm Trình cũng không đùn đẩy nữa, nhắm mắt lại gật đầu, "Được..."

Khúc Chí Văn cũng coi như là may mắn, nhân lúc Túc Cảnh Mặc đang chặn ba người bán tiên kia thì cậu đã lặng lẽ lẩn đi.

Ba người không vào được địa cung, càng không thể nào triển khai được thuật pháp, mắt mở trừng trừng mà nhìn Khúc Chí Văn cứ thế chạy mất, lúc muốn chạy đuổi theo, thì đã bị linh hồn đế vương đứng ở trong cửa lớn địa cung chặn lại.

Ba người cau chặt mày, trong lòng càng tức giận hơn là hồn quỷ đế vương kia cứ thích quản chuyện rảnh rỗi, nhưng bọn họ cũng biết người bên trong địa cung là ai, cộng tuổi cả ba người bọn họ vào cũng không được 400 tuổi.

Lúc đế vương này chết tuy còn trẻ, nhưng thời gian làm quỷ so với thời gian bọn họ làm tiên còn lâu hơn rất nhiều, hồn quỷ này đã xuất hiện ở hơn một nghìn năm trước, ba người bán tiên bọn họ không thể nào so được 1 phần của y. 

Tiến không được lui cũng không xong, nếu bây giờ bọn họ không đuổi theo, thì bọn họ chắc chắn đuổi không kịp Khúc Chí Văn, một người đàn ông tóc đã bạc trắng nhưng gương mặt lại rất trẻ nghĩ một chút, rồi cúi đầu trước chỗ ngoặt ở cửa lớn địa cung, gã lễ độ cung kính nói:

"Ba người chúng tôi tự tiện xông vào địa cung của Thiên tử, quả thực là không nên, nhưng đây cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Mong rằng Thiên tử có thể cho phép chúng tôi được rời khỏi đây."

Gã vốn không phải người cổ đại, những lời nho nhã nhường này gã phải nghĩ kỹ một lúc, nói ra thì gã tóc trắng này cũng là một người rề rà, nói lắp, chỉ sợ vị hoàng đế nghe không hiểu gã nói cái gì.

Nhưng những lời nghĩ đến nửa ngày này, vị ở bên trong nghe xong cũng không có phản ứng gì.

Bọn họ đứng ở trước cửa lớn địa cung nhìn vào nơi tối đen bên trong cửa lớn địa cung đang đóng chặt, gã tóc trắng cho rằng vị hoàng đế này nghe không rõ, gã còn hít sâu một hơi rồi dùng thuật truyền âm vạn dặm đem những lý do vừa rồi nói rõ lại một lượt.

Nhưng nơi sâu thẳm tối tăm bên trong vẫn không một chút tiếng động như cũ.

Ngay cả thuật truyền âm vạn dặm cũng đều lấy ra dùng rồi, không cần nghĩ cũng biết vị hoàng đế kia không phải không nghe thấy, mà là không thèm quan tâm đến bọn họ. Gã tóc trắng có chút bực bội, "Lời hay tôi cũng nói rồi, nếu Thiên tử còn khư khư cố chấp, vậy đừng trách ba người chúng tôi bất kính với ngài!"

"Ồ?"

Câu cuối của gã tóc trắng còn chưa nói dứt, gã đã nghe thấy chỗ sâu trong địa cung truyền ra một tiếng cười khẽ của đàn ông.

Túc Cảnh Mặc rẽ tóc trước trán sang một bên, đi đến trước bàn đá, cầm lên một cuốn sổ sử ký, y vừa đọc vừa nói :"Trẫm lại muốn xem ba vị bán tiên đây có bản lĩnh gì."

Lời gã tóc trắng vừa nói cũng chỉ là nói mồm mà thôi, gã không ngốc, tự nhiên rất nhanh đã hiểu ra vị hoàng đế này kỳ thực là đang câu giờ của bọn họ, để cho Khúc Chí Văn chạy thoát.

Hai người đồng đội bên cạnh gã tóc trắng cũng biết hiện tại không thể lãng phí thời gian ở đây thêm nữa.

Một ông cao kều mở miệng xin lỗi: "Vừa rồi là bạn tôi cuống quá mà nói năng lung tung, tôi nghĩ Thiên tử cũng biết ba người chúng tôi là vì đuổi theo Khúc Chí Văn mà đến đây, còn lý do tại sao Thiên tử ngài có lẽ là không biết." Nói đến điểm này ông cao kều nâng cao giọng nói, "Bởi vì Khúc Chí Văn đã cướp đi bảo vật của chúng tôi, nếu là người bình thường lấy được vật kia thì bọn tôi cũng không gấp, nhưng vì Khúc Chí Văn biết thuật Kỳ Hoàng, hơn nữa còn hiểu chút tiên pháp, nếu như khởi động vật kia, sợ rằng sẽ trở thành đại họa."

Ông đứng ngoài cách ba mươi mét nhưng giống như đứng ngay bên cạnh nói vào tai Túc Cảnh Mặc, muốn coi như không nghe thấy cũng rất khó, Túc Cảnh Mặc không hề thích tẹo nào cái cảm giác bị bắt buộc nghe những thứ không muốn nghe này.

Vẻ mặt y sa sầm, Túc Cảnh Mặc hừ lạnh một tiếng.

"Có liên quan gì đến trẫm?"

Cảm nhận được quỷ khí bên cạnh trở nên nồng đậm, ba người biết là hoàng đế nổi giận rồi, gã tóc trắng gấp đến nổi mở miệng nói: "Nói không chừng có liên quan đến ngài!"

Ngón tay đang lật trang sách bỗng dừng lại, nhưng chỉ trong nháy mắt lại tiếp tục mở sang trang mới, đọc được một bình luận đánh giá của một sử quan không biết tên của hậu thế đối với Thủy Hoàng: "Công ích cái thế, há gì phải chấp niệm chuyện sống chết?"

Ánh mắt y khẽ động, Túc Cảnh Mặc bỏ cuốn sử trong tay xuống,

"Có ý gì?"

"Tôi nghĩ Thiên tử chắc chắn biết trong mộ ngài có thứ gì? Là xương Đào Ngột.... Thứ này có lẽ kiếp trước ngài đã biết đến rồi, tôi nghĩ không có ai có thể từ chối được sự cám dỗ của trường sinh bất tử, Thiên tử có lẽ cũng không ngoại lệ, nhưng tại sao ngài chỉ là một hồn quỷ như hiện nay? Cứ như thế mấy nghìn năm nay, cho dù là Thủy Hoàng hay Hán Cao Tổ hoặc bất kỳ vị hoàng đế nào khác, chỉ cần biết đến sự tồn tại của xương Đào Ngột, hoặc âm thầm hoặc trực tiếp đều sẽ đi tìm kiếm, và chắc chắn trong số đó đã có người đã tìm được, vậy mà, vài nghìn năm nay, không có một ai có thể trường sinh bất tử, rất nhiều người đã vì nó mà mất đi sinh mạng, đây là vì sao chứ?"

Gã tóc trắng nói tới đây, Túc Cảnh Mặc cũng đã hiểu ý của gã, "Ý của ngươi là, có liên quan đến sự biến mất của vật kia?"

"Đúng vậy, chúng tôi tu tiên từ lâu đã không còn già đi nữa, nhưng người thường lại không như vậy..." Nói tới đây ông cao kều đập lên vai gã tóc trắng, ý là gã cũng không cần phải nói tiếp nữa.

Gã tóc trắng gật đầu, chỉ nói là: "Khúc Chí Văn trộm mất bảo vật mà ba chúng tôi cất giữ, mục đích sẽ không đơn giản, chỉ sợ cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến ngài."

Lớn lên trong đấu tranh và giành quyền lực, Túc Cảnh Mặc tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng những lời thuyết giáo của mấy người này, Túc Cảnh Mặc còn không tin lời của thần tiên, nói chi đến bán tiên?

Nhưng có một điều mà Túc Cảnh Mặc vẫn luôn tin tưởng, con người sẽ không ra sức nếu không vì lợi ích của bản thân, thời điểm Khúc Chí Văn xuất hiện, là dựa theo lời của Đàm Trình mà cảnh sát mời cậu, bước vào một vũng nước càng khuấy càng vẩn đục, không chỉ tự làm bản thân bị dính bẩn, chẳng những không rời đi, một điểm tốt cũng không có, cho dù như thế nào Túc Cảnh Mặc cũng không tin được.

Sự thông thạo thuật Kỳ hoàng và tiên pháp của Khúc Chí Văn có khi còn hơn một số người được gọi là thượng tiên, chỉ là cậu thiếu đi một cơ thể tiên, thế nên chỉ có thể làm một phàm nhân bị hạn chế bởi sự sống chết, cậu muốn có xương Đào Ngột cũng không phải là điều không thể.

Nhưng, Khúc Chí Văn lại không biểu hiện ra dù chỉ một chút sự ham muốn có được xương Đào Ngột, giống như vừa rồi để cho cậu vào trong, Khúc Chí Văn có thể cảm nhận được sự tồn tại của xương Đào Ngột, nhưng lại không đi lấy, ánh mắt cậu không hề có một chút dục vọng đối với xương Đào Ngột, không khác mấy so với Đàm Trình.

Vậy rốt cuộc Khúc Chí Văn muốn điều gì? Hay là nên nói người này che giấu quá kỹ? Nhưng chí ít việc hiện tại mà cậu làm không làm hại gì đến Túc Cảnh Mặc cả, ngược lại còn có chút hữu dụng, Túc Cảnh Mặc chưa bao giờ là người sẽ từ chối những người 'hữu dụng'.

Nếu không phải lúc này cần nhờ Khúc Chí Văn nhanh đi giúp Đàm Trình, y thật sự còn muốn xem Khúc Chí Văn đấu với ba người này như thế nào, nhưng mà, trò hay phải đợi đến cuối cùng mới càng thú vị, không phải sao?

Điều duy nhất khiến y còn bận tâm đến hiện tại, cũng chỉ là tên ngốc chỉ biết đến khảo cổ... và... Túc Cảnh Mặc y thôi.

Vốn biết lần này Đàm Trình đi sẽ không thuận buồm xuôi gió, nhưng Túc Cảnh Mặc cũng không ngờ tới một điều là y sẽ lo lắng như thế, đây là một cảm giác rất kỳ lạ.

Y vậy mà vì sợ tên kia xảy ra chuyện không may, vì vậy đã lấy một mảnh xương Đào Ngột hòa vào trong khối ngọc bội kia...

Miếng ngọc bội cho Đàm Trình vốn đã không phải một ngọc bội bình thường, dù không tính đến những hoa văn tuyệt đẹp kia, chỉ đơn giản đây ngọc trắng ấm nhuận bóng láng không tỳ vết trăm năm khó gặp, hơn nữa lúc Túc Cảnh Mặc sinh ra đã là hoàng tử, hoàng tử sinh ra đã rất tôn quý, Túc Cảnh Mặc còn là đời sau của thiên tử, nên dù chỉ là ngọc bội tùy thân cũng là từ lúc sinh ra đến khi chết đi đều phải luôn ở bên Túc Cảnh Mặc, cũng giống như mấy cao tăng nhiều lần đắc đạo, pháp sư phải cạo đầu ở thời nay.

Là vô giá.

Nhưng cho dù miếng ngọc bội này có quý giá đế nhường nào, ở một ngàn sáu trăm năm trước, ngọc bội này cũng không hề có tác dụng nhìn thấy và xua đuổi quỷ như bây giờ.

HẾT CHƯƠNG 65

Truyện được edit phi thương mại, được đăng duy nhất tại wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net