Chương 67: Trong quan tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

Dường như là gặp phải đau khổ tột cùng, tiếng hét ấy giống như ở trong tíc tắc mất đi mạng sống, tiếng gào thét thê thảm làm đau cả màng nhĩ của Đàm Trình, làm chấn động lồng ngực hắn.

Âm thanh ấy đến từ phía sau, rõ ràng là của Ngô Hải!

"Ngô Hải——!"

Đàm Trình quay người hét lớn, nhưng mà, chỉ thấy Ngô Hải vẫn bình yên vô sự đi theo phía sau hắn, không có bất kỳ một tổn thương nào...

Có một điều duy nhất không giống đó là bỗng nhiên bị Đàm Trình hét lớn vào mặt nên bị dọa giật mình, lưu lại một gương mặt ngạc nhiên.

"Đàm Trình, ông con mẹ nó bị điên sao?"

Giờ đến lượt Đàm Trình bị sốc rồi, quan sát kỹ Ngô Hải từ trên xuống dưới, xác định Ngô Hải không có việc gì, Đàm Trình mới nói,

"Cậu không sao chứ? Tôi vừa rồi dường như nghe thấy cậu gào lên."

Dứt lời Đàm Trình cảm giác được có gì đó không đúng, cẩn thận tỷ mỉ nhìn kỹ lại một lượt trên người Ngô Hải, nhưng không hề phát hiện có gì khác lạ cả...

"Gào lớn cái gì chứ, tôi vẫn luôn đi theo sau cậu mà," Nghe Đàm Trình hỏi như vậy, Ngô Hải cũng thắc mắc, mộ thất này yên tĩnh như thế, cho dù là đánh rơi một chiếc kim cũng có thể nghe thấy, vậy mà Đàm Trình nói hắn nghe thấy tiếng gọi? Nhưng Ngô Hải đâu có nghe thấy tiếng gì.

Nhớ tới chuyện Đàm Trình có thể nhìn thấy ma quỷ, sắc mặt Ngô Hải dần trở nên khó coi,

"Có phải cậu nhìn thấy cái gì không, tôi nhớ là, cậu có thể nhìn thấy hồn quỷ."

Đàm Trình lắc lắc đầu hít sâu vào một hơi, nói rằng :"Tôi không có nhìn thấy ma quỷ nào cả, chỉ nghe thấy tiếng cậu, giống như gặp phải nguy hiểm gì đó, tôi còn cho rằng là cậu hét."

Âm thanh nói chuyện đột nhiên bỗng dừng lại,

Diện tích mộ thất rất lớn, ánh sáng của đèn pha ở nơi xa vẫn có chút mơ hồ nhìn không rõ, Đàm Trình đang nói chuyện vô tình nhìn tới phía sau của Ngô Hải, chỉ một ánh nhìn này, đã khiến toàn thân Đàm Trình lạnh đi ba phần,

Ở nơi không xa, cũng chính là chỗ cửa động bọn họ vừa chui qua, Đàm Trình tận mắt nhìn thấy hai người, còn chưa bò ra khỏi đạo mộ, họ không hề nhúc nhích, ngón tay bị kẹt vào bốn phía của cửa mộ đạo, vẻ mặt rất dữ tợn, rõ ràng là phải chịu đựng loại đau đớn tột cùng rồi chết đi ở lối vào cửa động.

Cho dù ở trong mộ không được sáng lắm, Đàm Trình cũng có thể xác định,

Quần áo hai người kia là...hắn và Ngô Hải, không thể khác được... ngay cả gương mặt cũng giống hệt...

Hai mắt trừng lớn, đến nỗi đồng tử muốn lồi cả ra ngoài, Đàm Trình thở ra một ngụm khí lạnh lùi về phía sau một bước.

Đàm Trình bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt làm trong lòng Ngô Hải cũng bối rối theo, chắc chắn là phía sau hắn có thứ gì đó rất đáng sợ, mới làm cho sắc mặt Đàm Trình đột nhiên xanh mét.

Ngô Hải tự nhận bản thân không có gan quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ có thể cứng đờ đứng im không nhúc nhích nhìn Đàm Trình, hắn hỏi: 

"Phía, phía sau có cái gì?"

"Đừng quay đầu..."

Trong lòng Đàm Trình thời khắc này cũng rất hỗn loạn, bên kia rõ ràng là hắn với Ngô Hải, nhưng mà nếu đó là hắn và Ngô Hải, vậy hiện tại đang đứng ở đây là cái gì?

Đàm Trình có thể chắc chắn, bản thân trăm phần trăm là đang đứng ở vị trí này, vậy hai người ở bên kia là thứ gì?

Giây phút này trong lòng chỉ có một, cũng chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là thi thể của hắn và Ngô Hải...

Sự thừa nhận này làm Đàm Trình phải nhếch mép cười, giờ đây trái tim của hắn như chìm xuống đáy, rơi vào trong bóng tối, Đàm Trình hắn... vậy mà đã chết rồi? Chuyện này đã xảy ra lúc nào?

Hắn chết rồi, nhưng hắn làm sao có thể chết được? Hắn còn muốn biết Đại Tự đã xảy ra chuyện gì, hắn muốn biết trong lịch sử Trung Quốc có thật sự đã biết mất một đoạn lịch sử như thế hay không, có thật sự có một đoạn lịch sử đã biến mất trong dòng chảy của thời gian hay không! Hắn đều chưa có làm rõ, hắn làm sao có thể chết chứ!

Không thể nào.

Không đời nào có thể.

Hắn còn chưa, Đàm Trình này còn chưa nói cho Túc Cảnh Mặc biết, hắn còn chưa nói cho một người cô độc trong suốt một ngàn sáu trăm năm kia, thời đại của y là biến mất như thế nào, vương triều của y bị hủy diệt như thế nào...

Hắn, vẫn chưa nói cho y, Đàm Trình hắn, thật sự rất yêu y...

Cố gắng nhớ lại những gì vừa xảy ra, Đàm Trình muốn tìm lại chứng cứ có thể chứng minh hắn vẫn còn sống, lại phát hiện trong đầu là một mảng trống rỗng!

"Ngô Hải, chúng ta đang ở đâu?"

"Ở đâu?" Ngô Hải giật mình, "Chúng ta không phải đang ở trong mộ thất sao?"

"Mộ thất? Mộ thất gì?"

Ngô Hải cũng phát giác ra có chút không bình thường, "Đàm Trình, cậu sao vậy, chúng ta đến để tìm ra nơi gọi là hoàng lăng của Đại Tự, bị một nhóm trộm mộ ám toán mới phải vào đây, cậu làm sao thế?"

"Nhóm trộm mộ là cái gì?" Giống như nghe thấy tên một thứ rất kỳ lạ, Đàm Trình mở lớn hai mắt, "Cậu sao lại biết được Đại Tự!"

"Là cậu nói cho tôi biết mà! Cậu đây là làm sao thế!"

Mình nói cho cậu ta biết? Đàm Trình có chút giật mình, nhưng đột nhiên lại thấy đầu đau như sắp nổ tung, giống như có hàng ngàn con kiến đang cắn nuốt não của hắn vậy, ở trong đầu hắn gặm cắn, đang xé nát tủy óc của hắn, ăn uống huyết quản kinh mạch của hắn.

Nghiến chặt hàm răng, đau khổ khó có thể chịu được khiến Đàm Trinh nắm chặt bàn tay đập vào đầu mình.

"Làm sao thế này, tôi bị làm sao vậy! Tôi làm sao mà một chút gì cũng không nhớ ra, chúng ta là đang ở đâu? Tại vì sao lại đến đây! Tôi làm sao có thể nói cho cậu biết việc của Đại Tự!"

Đàm Trình càng ngày càng không bình thường, bây giờ Ngô Hải mới thực sự nhận ra, bắt đầu từ lúc vừa rồi, từ lúc Đàm Trình quay người gọi tên hắn, vấn đề không phải ở hắn, mà ở chính bản thân Đàm Trình!

Đây là bị trúng tà gì?!

Ngô Hải cũng không quan tâm được nhiều như thế, vội vã tiến lên vài bước định giữ lại tay đang tự hại bản thân của Đàm Trình, thế nhưng còn chưa chạm tới Đàm Trình, thì Ngô Hải phát hiện hình ảnh phía trước đã thay đổi.

Phía trước không còn là mộ thất tối tăm, mà là một mái nhà vào buổi chiều đầy nắng, ánh sáng ấm áp chiếu tới làm cho người ta lười biếng không muốn động, bóng cây rập rờn, gió nhẹ khẽ thổi lay làn váy của cô gái trước mắt.

Làn váy dài theo gió khẽ đong đưa tạo ra một độ cong nhỏ, cô gái có mái tóc dài ngang vai quay đầu lại, cô nở nụ cười rạng rỡ với Ngô Hải.

"...Hiểu Mai..."

Ngô Hải buột miệng khẽ gọi tên của cô gái.

Cô gái có chút sững sờ, lập tức quay lại bước về phía bục cao, nhưng ở ngay giây phút đó, khuôn mặt cô mỉm cười nhìn Ngô Hải lại thốt ra một câu độc địa,

"Ngô Hải, tôi có chết cũng sẽ không tha thứ cho anh, đều bởi vì anh..."

Đi cùng với lời này là, Trương Hiểu Mai nhảy xuống khỏi bậc thềm cao, bóng dáng thuần trắng biến mất trước mắt Ngô Hải.

"Hiểu Mai!!" Ngô Hải vội vã bật qua, nhưng chỉ đụng tới được góc váy của người kia, nháy mắt trôi qua, máu tươi nhiễm đầy cả làn váy, ánh mắt Trương Hiểu Mai lúc chết đi vẫn luôn nhìn trừng trừng Ngô Hải...

"A a a a a a a a————" Ngô Hải quỳ sụp xuống ôm đầu hét lên, nhưng không ai có thể đáp lại hắn, hình ảnh trước mắt cứ mãi thay đổi không dừng,

Hắn nhìn thấy hình ảnh khi bố Trương Hiểu Mai mất đi vào đầu năm ngoái, thấy Trương Hiểu Mai đang sụp đổ tan vỡ mà bản thân không cùng cô ấy trở về, đứng ở trạm xe bên kia, ánh mắt Trương Hiểu Mai oán hận nhìn bóng lưng của hắn.

Trương Hiểu Mai rời trường một tháng để xử lý chuyện của gia đình, đợi đến khi trở về thì cả người đã thay đổi, cô ấy trở nên rất cực đoan, luôn muốn khống chế người khác, cô ấy không lúc nào không muốn hắn ở bên cạnh, dù cho vì yêu cầu của công việc mà Ngô Hải bắt buộc phải quay về.

Ngô Hải cảm thấy rất gò bức, khó chịu, hắn không thể hiểu nổi, thậm chí còn không muốn đi hiểu cái người tinh thần có chút không bình thường này.

Con người luôn chỉ nhìn tới bản thân mình, không để ý người khác, Ngô Hải cũng là như thế, ở bên Trương Hiểu Mai rất gò bó, hắn muốn tìm một chỗ để giải tỏa, lúc đó, hắn gặp được một cô gái rất hiểu hắn, hắn cùng cô gái kia nắm tay, hắn không hề biết, Trương Hiểu Mai đã phát hiện từ lâu,

Sau khi qua ngày tế người thân đầu năm nay, Trương Hiểu Mai quay lại, nhìn thấy hình ảnh Ngô Hải nắm tay người khác.

Hắn đề nghị chia tay, nhưng Trương Hiểu Mai không nói gì, sau đó, chưa đến hai tháng, tin tức một nữ thạc sĩ vì áp lực đã nhảy lầu trong nháy mắt truyền đi khắp Tây An, cũng làm rung chuyển trái tim Ngô Hải.

Hắn đến nhà tang lễ nhìn mặt Trương Hiểu Mai lần cuối... hắn bị mẹ của Trương Hiểu Mai trách mắng, hắn thấy mẹ của Trương Hiểu Mai gần như ngã quỵ xuống đất.

'Đều bởi vì anh,' Lời nói của Trương Hiểu Mai như vảng vất bên tai,

Ngô Hải ở trong mộ chịu không nổi phần ký ức không biết là của ai này, hoặc chính là nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng hắn, ngồi bệt xuống đất, lệ rơi đầy mặt.

Tất cả chuyện này đều là lỗi của hắn... là hắn đã sai...hắn đã hại chết Hiểu Mai...

Hai người rơi vào sợ hãi và thống khổ không hề nhìn thấy, ở chính giữa mộ thất phía trước, quan tài đá rất lớn đang từ từ từng chút dịch mở, từ trong quan tài tản ra ánh sáng trắng ngà, chiếu sáng cả không gian mộ.

Đợi đến khi quan tài hoàn tài mở ra, có một người từ từ đứng dậy, đầu đội mũ sắt đen bốn góc màu xám, trên thân mặc một bộ giáp tản ra ánh trắng bạc, chân đi ủng kỳ lân khảm vàng ngọc, tay cầm thương, tràn đầy khí khái anh hùng, bộ giáp trên người cực kỳ đẹp đẽ, giá trị phải liên thành.

Dĩ nhiên là một bộ y phục đại tướng quân cổ đại, chỉ là, bộ giáp hoa mỹ này lại không phải dùng trên chiến trường...

Dường như cảm nhận được sự biến động, Đường Gia Minh ở bên ngoài mộ vội đánh thức mấy người đang ngủ gật,

"Mau tỉnh dậy! Bây giờ không phải lúc để ngủ."

Đường Kiệt bị Đường Gia Minh đẩy một phát, suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống.

"Cái ngày mẹ gì thế, Đường Gia Minh mày chú ý một chút cho ông, ông đây đang ngủ ngon lành, mày đẩy ông làm gì! Muốn chết à?"

"Muốn sống thì câm miệng cho tôi!"

"Mày có ý gì?"

Vốn thể chất của Đường Gia Minh gần đây càng ngày càng kém, lại còn thức trắng một đêm, mắt thấy trời đã bắt đầu dần sáng, Đường Gia Minh luôn cảm thấy có chỗ không đúng, trong lòng có một dự cảm không lành.

Hắn tính một chút hôm nay là ngày gì, ngày 24 tháng 8 năm Ất Mùi [năm con dê] ngày Ất Mão tháng Ất Dậu, thích hợp nghỉ ngơi, tránh thăm bệnh, chỉ nên san sửa đường việc khác trớ nên làm. (Editor: Xin lỗi mn, đoạn này tui chỉ dịch tạm, sau này sẽ sửa)

Vậy cũng có thể nói, chỉ có thể làm xây sửa đường, những chuyện khác không thể làm, nếu không sẽ phạm phải điều cấm kỵ.

Ngày như thế không hẳn nói là xấu, những cũng không phải tốt, cũng là một ngày khá bình thường, nhưng mà tại vì sao luôn cảm thấy mộ này sẽ xảy ra chuyện gì đó?

Đường Gia Minh là người như thế nào? Tính cả Đường gia hắn có lẽ là người hiếm có duy nhất biết được thuật Kỳ Hoàng, là người có thể nhìn thấy quỷ thần, đứa nhỏ này từ nhỏ đã một bộ già dặn, còn chưa bao giờ thấy hắn cau mày mãi chưa giãn ra như lúc này, Đường Dĩ Hồng ở bên kia cũng đoán được hắn tính ra chuyện gì đó, thì Đường Gia Minh mới sốt ruột như vậy, gã bảo Đường Kiệt đừng nói nữa, Đường Dĩ Hồng mới đi qua hỏi: 

"Sao thế? Trong mộ xảy ra chuyện à, hay là sức khỏe không chịu được nữa?"

Đường Gia Minh mở miệng, chuẩn bị nói gì đó, lại cảm thấy được khí tức của một người sống khác, hơn nữa, hơn nữa khí tức này...

Biết được là người nào, việc này khiến đồng tử của hắn co lại đột ngột.

"Có người! Có người đang đến chỗ chúng ta, hơn nữa tốc độ rất nhanh! Mau! Mau nấp đi cho tôi!"

HẾT CHƯƠNG 67

Truyện được edit phi thương mại và đăng duy nhất tại wattpad


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net