Chương 69: Bộ giáp bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

Nhưng mà phân thân của Khúc Chí Văn và Khương Bình còn chưa đi tới chỗ lăng mộ, mới đầu mây đen đang che kín cả bầu trời, sau đó bắt đầu dần tan hết, hé ra những tia nắng sớm tinh mơ, nhưng không biết vì sao, trong khoảng khắc này, trái tim Khúc Chí Văn bỗng hẫng một nhịp, một cảm giác không biết tên dần lan khắp toàn thân.

"Sao vậy?"

Khương Bình đẩy Khúc Chí Văn một phát vì thấy cậu mãi không bước tiếp, gã hồ nghi hỏi.

Khúc Chí Văn ngẩn ngơ trong nháy mắt tỉnh táo trở lại, cậu lắc lắc đầu

"Không có gì..chỉ là... hình như Đàm Trình và bạn của anh ấy đang lành ít dữ nhiều."

Nói xong, hai người cùng im lặng, sau đó Khương Bình khụ một tiếng:

"Chúng ta cứ đi nhìn xem sao, cho dù không xảy ra chuyện gì, thì đám người kia vẫn chắc chắn có dính líu đến chuyện này."

Khúc Chí Văn liếc Khương Bình một cái, gật đầu.

Hai người tiếp tục cước bộ về phía trước, đi theo chỉ dẫn của hạc giấy, rồi rất nhanh đã tới phía sau núi, bọn họ tìm thấy được bậc thềm đá gần như bị che khuất của huyệt mộ núi này.

Bọn họ cẩn thận từng chút bước lên thềm đá, thì phát hiện cuối bậc thang này, trừ những dụng cụ bị bỏ lại và một cái lều mưa, thì làm gì còn bóng người nào?

"Tôi vừa rồi leo tới lưng chừng núi, gặp phải hai người đàn ông có vẻ ngoài nông dân, hình như chính là đám người đã bắt Đàm Trình, bọn họ có nói đã ép Đàm Trình vào trong mộ, hơn nữa nghe giọng điệu đó, có lẽ còn có không ít người, nhưng tại vì sao, chúng ta nhìn quanh quẩn khắp nơi vẫn không thấy ma nào? Chẳng lẽ bọn họ không ở đây nữa?

Sức khỏe Khúc Chí Văn vốn kém, sắc mặt lại càng nhợt nhạt. Cậu nghe Khương Bình nói, thì không khỏi hừ cười một tiếng:

"Đúng là không còn ở đây nữa, quả thực chạy rất nhanh, hình như trong đám người này có người cảm nhận được chân khí, nên phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta, hay là nói..." Khúc Chí Văn phát hiện ra sự tồn tại của ba tên bán tiên đi theo ngay phía sau hai người...

Suy tư tới đây, Khúc Chí Văn bỗng không khỏi nghĩ rằng, quanh đại mộ này phảng phất đâu đó một loại hơi thở quen thuộc, nhưng chẳng thể nào phân biệt được hơi tức này là gì, giống như cố ý che giấu để cậu không thể tìm ra. Mà người đó đã biết sự có mặt của cậu và Khương Bình.

Có thể dẫn tới vô số người theo đuổi, lẽ nào trong đại mộ này cũng có xương Đào Ngột?!

Nhận ra điều này không khỏi làm trái tim Khúc Chí Văn bồi hồi.

Xương Đào Ngột cực kỳ khó tìm, nhiều vương đế cổ đại có phí bao nhiêu tâm tư cũng không tìm được một ít manh mối nào, cậu vậy mà chỉ vô tình đã gặp được hai mảnh?!

Phải nói là cuộc đời cậu được định sẵn từ nhân duyên này!

Cậu không thể động vào xương thần thú trong mộ Túc Cảnh Mặc, nhưng ở đây, nói không chừng cậu vẫn có cách có được!

Nhưng Khúc Chí Văn không phải tên ngốc, người có thể phát giác được cậu, năng lực chắc chắn không yếu, nhưng người này lại không đi thẳng vào mộ, mà là sắp bẫy để Đàm Trình tự chui đầu vào lưới, có nghĩa là nếu hắn xông vào mộ sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng tại sao lại là Đàm Trình? Chẳng lẽ người này biết được những việc Đàm Trình làm ở trong mộ Túc Cảnh Mặc, người muốn vào mộ có thể sống sót đi ra, lại một lần nữa thay hắn vào trong mộ.

Khúc Chí Văn nhìn động huyệt được đào ở phía không xa, rồi quay sang ngó Khương Bình,

"Tôi nghĩ Đàm Trình chắc đang ở trong mộ rồi, chí ít mấy người kia biết là chúng ta đã đến, tất nhiên sẽ nấp ở một nơi khiến chúng ta không thể phát hiện được. Muốn biết hiện tại Đàm Trình như thế nào, chỉ có thể đi vào trong mộ xem sao. Đại mộ này cùng một thời đại với cái ở thôn Ninh Hóa, khắp nơi đều không an toàn, anh không biết thuật Kỳ Hoàng, vậy chỉ có thể để anh tạm thời canh ở đây mà thôi..."

Khương Bình nghe Khúc Chí Văn nói như thế thì không đồng ý, đối với gã mà nói cảnh sát hình sự là nghiệp vụ của gã, nếu nguy hiểm đến tính mạng, từ trước đến nay đều là gã là người xông pha đầu tiên, chứ không phải co vòi nép vào sau lưng người bình thường.

"Tôi muốn cùng nhau vào, nếu xảy ra chuyện gì chúng ta còn có thể giúp nhau."

"Đám trộm mộ kia chắc chắn chưa chạy được xa, không chừng bọn họ đang ẩn ở chỗ nào đó gần đây quan sát chúng ta." Khúc Chí Văn trầm tư một lúc, mới tiếp tục lên tiếng, "Đứng ở bên ngoài này là con người, mà đối với con người thì anh có đối sách hơn là tôi, nhưng ở trong mộ, chỉ có quỷ hoặc trận pháp, đối với những cái này tôi là giỏi nhất, đúng người đúng việc, anh thủ ở bên ngoài tiếp ứng, ngăn ngừa đám người kia ra tay."

Đang nói Khúc Chí Văn bỗng cười ghẹo: "Mà này, tôi hễ động thủ là sẽ ra sát chiêu, vì vậy tôi có thể diệt quỷ nhưng không thể giết người, nếu anh để tôi đụng phải mấy tên không biết điều, tôi mà lỡ tay giết nhầm họ, anh lại là cảnh sát nữa chứ, có phải sẽ bắt tôi lại không?"

Khúc Chí Văn đương nhiên biết tỏng Khương Bình đang nghĩ gì, cậu ở dưới góc độ thực tế mà đánh giá, bởi vì sự an toàn của hai người, cậu chỉ có thể ra quyết sách như vậy.

Khương Bình nhíu mày, hiển nhiên là không đồng tình với lời của Khúc Chí Văn, gã tính nói gì đó, thì bị tiếng quát ầm ĩ ở phía sau đánh gãy.

"Họ Khúc! Còn không mau trả lại thần khí cho chúng ta!"

Giọng nói này âm vang mạnh mẽ, rõ là còn chưa thấy người mà âm thanh đã ầm ầm bên tai, khiến người khác không khỏi giật cả mình.

Tuy chủ nhân của giọng nói muốn Khúc Chí Văn trả lại đồ, nhưng không dành một tẹo thời gian nào để người ta trả, thẳng tay sử dụng pháp thuật, phóng về phía Khúc Chí Văn!

Bóng hình Khúc Chí Văn thoắt cái tránh thoát được cú đánh này, nhưng với phân thân chim diều giấy làm thế nào cũng đánh không lại mấy tên bán tiên, chỉ có thể né tránh không ngừng, mà cho dù như thế, vẻ mặt Khúc Chí Văn vẫn cứ ung dung thong thả, thấy rằng bản thân đã ẩn kỹ ở một nơi trong rừng núi này, Khúc Chí Văn cười càng sâu hơn.

"Tôi thế mà không biết, tôi có được thần khí gì của mấy vị tiên đây, có lẽ chúng ta có hiểu nhầm gì chăng, không bằng mấy vị tiên kể rõ với tôi xem, thần khí này rốt cuộc là vật gì? Biết đâu tôi có thể tìm giúp?"

Lời này của Khúc Chí Văn làm cho mấy người tức đến nổ phổi, vốn thần khí là thứ cậu ta trộm mất, làm sao mà đường đường chính chính nói được chứ? Đây là Khúc Chí Văn cố tình giả ngu, khiến cho họ cực kỳ khó chịu.

Mấy vị bán tiên biết không nên đôi co với Khúc Chí Văn, chỉ làm bọn họ phát cáu, nên chỉ đành im lặng, nhảy thẳng về phía Khúc Chí Văn, đồng thời tung ra một chưởng.

Khúc Chí Văn biết thân biết phận đấu không lại ba người, nên chỉ có thể chạy không ngừng, cho đến khi dẫn ba người cách thật xa ngọn núi này, cậu mới đột nhiên xuất hiện, một lời cũng không nói đã bay thẳng vào trong đạo động.

Ba người khi biết mình bị chơi một vố thì Khúc Chí Văn đã vào trong mộ.

Một màn bỗng nhiên xảy ra này quả thực vượt qua lẽ thường, làm cho Khương Bình chết đứng tại chỗ, nhưng lúc ba vị bán tiên muốn đuổi theo vào trong, Khương Bình bất thình lình nhảy ra chặn trước miệng đạo động...

Tiên có thể ra tay với người phàm biết thuật Kỳ Hoàng nhưng không thể ra tay với người bình thường, hơn nữa, người thường này lại là người có tiếng trong nhân gian...

Người bên ngoài mộ không hề biết trong mộ đang xảy ra chuyện gì, ngược lại người trong mộ cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Đàm Trình phát hiện ký ức bản thân cứ thế dần mất đi, hắn còn đang ở trong 'sự thực' mình đã chết đi mà sợ hãi mãi, hối hận không thôi, vì sao hắn lại đến đây, hắn sao lại đến đây chứ, là ai đã để hắn tới!

Hắn nghĩ mãi không ra, dần dần, hắn thậm chí còn không nhớ mình đã học đại học ở đâu, sống ở đâu, gia đình ở chỗ nào.

Đầu đau như búa bổ, giống như có cái gì đó đang ăn tươi nuốt sống não của hắn, gặm nhấm ký ức của hắn. Mà có một phần ký ức đặc biệt ở trong đó hắn không muốn quên đi, là một người, hắn không muốn buông, hắn bạt mạng nắm giữ lấy ký ức này, nhưng cho dù làm như thế nào cũng không nhớ ra được, khiến đầu Đàm Trình đau như vỡ ra, đau đớn như thế làm sao mà Đàm Trình chịu được, hắn lấy đầu đập thẳng vào mặt đất, chỉ muốn giảm đi một ít đau khổ.

Trong cơn đau đớn hắn không hề để ý đến có nguy hiểm đang gần kề, quan tài đang phong kín bị mở ra, một người mặc giáp sắt đi ra từ trong quan tài và cầm theo cây thương được chôn cùng mình, từng bước một đến gần hai người đang bị ảo cảnh bức cho gần điên.

Nếu Đàm Trình mà tỉnh táo ở lúc này, hắn sẽ phát hiện, trong bộ giáp đẹp đẽ, không hề có một vật gì cả...

Vậy mà một bộ giáp sắt bao lấy toàn thân này đang tự động di chuyển.

Bộ giáp sắt đang di chuyển, là muốn đi giết hai người ở trước mặt.

Đàm Trình cách gần nó nhất, sau khi nó tới bên cạnh Đàm Trình, tay đang cầm thương không do dự một chút nào chém về phía trái tim Đàm Trình!

Nhưng cảnh tượng máu bắn tung tóe như tưởng tượng lại không xuất hiện, mà trong nháy mắt khi trường thương của nó đụng vào người thanh niên thì bị một sức mạnh khổng lồ đẩy bật ra, cánh tay được bao bọc trong giáp sắt ấy mà bị vặn cong rồi.

Bộ giáp tinh mỹ tỏa lên một vầng áng sáng bạc, nó không biết tại sao người ở trước mặt lại không thể đụng tới được, nó dừng lại trong chốc lát, ngay sau đó gõ nhẹ vào chỗ cổ họng, không biết như thế nào, Đàm Trình và Ngô Hải như bị ấn nút dừng, không còn run rẩy nữa.

Đầu cũng không còn đau nữa, ký ức trong đầu Đàm Trình vừa rồi như mới bị nuốt mất lại từ từ trở về, khiến Đàm Trình ngã quỵ xuống đất.

Đàm Trình thở hổn hển từng hơi lớn, rồi quay phắt lại nhìn chỗ cửa động huyệt, nhưng không có cái gì cả, làm gì còn thi thể của bản thân? Đàm Trình có ngốc đến nữa cũng biết bản thân bị gì.

Đợi cho hô hấp bình ổn lại, Đàm Trình mới phát hiện, mộ thất mới đầu rất tối, hiện tại lại sáng đến bất thường, mà hắn lại bị phủ ở dưới một bóng mờ.

Đàm Trình từ từ ngẩng đầu lên, hình ảnh đập vô mắt làm cho hắn hít một hơi khí lạnh.

Bởi vì có ngọc bội trên người, nên Đàm Trình có thể nhìn thấy ma quỷ, vậy thứ ở trước mắt hắn là cái gì?!

Không phải xương cốt, cũng không phải linh hồn, một bộ giáp trống rỗng, nhưng bộ giáp lại có thể tự mình hành động! Mà động tác của bộ giáp này là muốn bắt Đàm Trình!

Mới thoát ra từ trong ảo cảnh lại bắt gặp hình ảnh kinh dị này, Đàm Trình không kịp đứng dậy chỉ có thể vội vàng lăn hai vòng sang bên cạnh, tránh đi cánh tay của bộ giáp vàng.

Đàm Trình ngay lập tức đứng dậy, hắn nhìn thấy Ngô Hải cũng vừa mới tỉnh lại thì bị cho cảnh tượng này dọa cho chết sững luôn, Đàm Trình không để ý tới vết thương trên eo, chạy như điên tới bên cạnh Ngô Hải, một phát bắt lấy cánh tay Ngô Hải,

"Tỉnh lại mau!"

Bộ giáp này quá kỳ dị, hắn và Ngô Hải không phải thiên sư hay đạo sĩ gì cả nên không thể biết tại sao bộ giáp lại có thể di chuyển được.

Hắn kéo Ngô Hải chạy về phía sau được một đoạn, nhưng kỳ lạ ở chỗ, bộ giáp lại không hề đuổi theo, nó đứng bất động tại chỗ.

Đây là không thể di chuyển nữa sao? Đàm Trình không nắm chắc nên không dám lơ là. Trong mộ thất rất lạnh, lại khiến Đàm Trình mồ hôi cứ thi nhau rơi xuống.

Nhưng Đàm Trình và Ngô Hải lại không ngờ tới, bộ giáp phía trước bỗng lên tiếng.

Một âm thanh hồn hậu cứng ngắc truyền vào trong tai Đàm Trình và Ngô Hải.

"Người nào dám xông vào lăng mộ!"

HẾT CHƯƠNG 69

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net