Chương 7: Trương Hiểu Mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc kệ đám người đang tranh cãi, suy nghĩ của Đàm Trình sớm đã đặt ở trên mấy câu nói của Lý Quốc Hiền...

Đối với tử thi, người xưa cho rằng những miếng ngọc có khả năng ngăn chặn sự phân hủy, đảm bảo thân xác người chết không bị thối rữa, vì vậy từ xa xưa, hoàng đế hoặc những ai là hoàng thân quốc thích sau khi băng hà thường dùng tơ vàng ngọc phiến dệt thành áo quan để tẫn liệm, ngọc y là trang phục tượng trưng cho thân phận, ngọc y của hoàng đế được dệt từ những sợi kim tuyến, được gọi là "dây vàng áo ngọc". Thời xưa có một số quý tộc ở trên quan tài được khảm ngọc nhằm cầu xin sự bất tử của thể xác.

Mặc dù ngọc thật cũng không có nhiều tác dụng như vậy...

Về phần tránh ma quỷ, Đàm Trình ít nhiều cũng từng biết qua, ngọc từ xưa được dùng để cầu bình an.

Yên bình không đau không bệnh cũng là một cách nói. Vào lúc được sinh ra, những nhà có điều kiện sẽ tặng cho đứa trẻ một miếng ngọc bội, mang bên mình dùng để cầu bình an.

Nhưng miếng ngọc bội Đàm Trình nhặt được kia, theo bản năng hắn cảm thấy được nó có mối quan hệ liên quan với mộ chủ. Nói được như vậy bởi cầm miếng ngọc trên tay có một cảm giác thông thấu mượt mà, không chỉ về phẩm chất thuộc loại tốt nhất, những nét chạm trổ, điêu khắc đều như một tác phẩm nghệ thuật hiếm có. Nhân tài địa vị cao quý xem chừng mới có thể sỡ hữu loại mỹ ngọc này. Được, nếu đó là ngọc bội tùy thân của mộ chủ, vậy vì cái gì mà nó lại xuất hiện ở khu đất bên rìa núi, dựa theo lẽ thường mà nói, chẳng phải miếng ngọc bội này đáng ra phải được chôn chung với mộ chủ hay sao?

Đàm Trình chợt nghĩ đến một khả năng, tâm đột ngột giật lên một chút.

Tình huống này là điều mà không bất kỳ nhà khảo cổ nào muốn nghĩ đến... Đó chính là, nhiều năm trước lăng mộ này đã bị mộ tặc trộm qua, miếng ngọc bội kia rõ ràng là do lúc di chuyển không cẩn thận mà làm rớt lại, vô tình lại để Đàm Trình nhặt được.

Nhìn chung mấy năm nay việc khảo cổ phát hiện ra nhiều cổ mộ, mộ thất bị kẻ trộm ghé thăm không ít, cơ hồ trộm đến không còn sót lại vật gì, chỉ để lại những dụng cụ bằng đồng, đồ gốm, sứ, ngoài ra những vật quý hiếm, vàng bạc ngọc khí thì chẳng còn sót lại là bao nhiêu.

"Ai..." Khẽ thở dài một hơi, suy nghĩ nhiều khiến Đàm Trình có chút mệt mỏi tháo mắt kính xoa nhẹ ấn đường.

Bất chợt cả phòng nghiên cứu vang lên một tiếng "kít...", cánh cửa bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, những người trong phòng nghiên cứu theo bản năng bất giác hướng ánh mắt nhìn về cùng một phía.

Người bước vào là một nữ nhân, mái tóc gọn gàng được kẹp bằng chiếc kẹp phía sau lỗ tai để lộ ra thái dương, nhìn lướt qua toát lên vẻ nhẹ nhàng khoan khoái ôn nhu.

Đàm Trình biết cô gái này, cô ấy là bạn gái của Ngô Hải, cả bọn đều học chung trường và cùng là nghiên cứu sinh khoa khảo cổ.

Nhưng bất quá Đàm Trình chỉ biết người con gái này có tồn tại, hắn cùng Ngô Hải vốn không cùng một thầy, bình thường cũng không thường xuyên liên lạc, mỹ nữ này chỉ là hắn tình cờ thấy cùng với Ngô Hải ở tại trường.

Nữ nhân bước vào phòng nghiên cứu, đi đến rồi ngồi xuống trên chiếc ghế dựa ở góc nhưng lại quên đóng cửa, Lý Quốc Hiền chỉ chỉ cái cửa, hướng Trương Tuấn nói: "đóng cửa lại."

Trương Tuấn thuận tay đóng cửa, rồi lại như không có chuyện gì mà tiếp tục tranh luận, trời đã khuya, đến cuối cùng đều thống nhất quyết định bắt tay vào làm sau khi đã xác nhận thân phận của chủ nhân ngôi mộ, đột ngột cả căn phòng không còn ai nói chuyện, một sự yên lặng đến lạ thường.

Bóng cây lờ mờ bên ngoài cửa sổ của phòng nghiên cứu, gió thổi làm lá cây vang lên tiếng xào xạc đột nhiên một khắc yên tĩnh, bầu trời càng lúc càng tối, trong một khoảnh khắc, Đàm Trình hoảng hốt cảm thấy cực kỳ giống đêm đó ....... Cái đêm đi tìm Giang Ba.

"Nếu tất cả mọi người đã đồng ý từ góc bên kia chủ mộ thất hạ thủ, thì cứ quyết định như vậy, bây giờ giải tán hết đi, gần đây xảy ra nhiều việc, mọi người cũng trở về nghỉ ngơi cho tốt, mặc kệ phát sinh cái gì, công tác của chúng ta hay là cứ tiếp tục đi, tôi nghĩ cho dù tôi không nói gì, các người cũng biết cổ mộ này không giống với mấy cái trước........ Rất nhiều chuyện nói không rõ, tôi cũng biết không chỉ tôi, tất cả mọi người ai cũng muốn biết bí mật bị che dấu kia......" Lý Quốc Hiền nhả ra một miệng khói thuốc, thở dài: "Tôi nghĩ bí mật này nếu vạch trần, người làm khảo cổ chúng ta, đời này sống cảm thấy thật đáng giá....."

Mấy lời nói của Lý Quốc Hiền, đụng đến ý nghĩ khảm sâu trong lòng của mọi người, cổ mộ lần này, mọi người không phải không suy đoán thân phận chủ ngôi mộ, chỉ là mỗi lần suy đoán, thăm dò sẽ tiến thêm một bước phát hiện ra các suy đoán kia tất thảy đều là sai hoàn toàn, người làm khảo cổ gặp loại tình huống như vậy bên trong đều càng thêm hưng phấn thay vì thất vọng, loại cảm giác thần bí này chôn chặt trong hàng ngàn năm, loại tâm tình luôn muốn tìm cho đến tột cùng, không chỉ Giang Ba không thể chờ đợi, mà Lý Quốc Hiền, và tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Đàm Trình đều giống như nhau.

Vâng, ngay cả trong loại sự kiện đáng kinh ngạc, Đàm Trình chưa bao giờ nghĩ đến việc rút lui, bởi vì hắn đã có một suy đoán trong lòng, một suy đoán làm cho trái tim hắn không ngừng rung động.

Một suy đoán có thể phá vỡ cả lịch sử.....

Cuộc họp tan, trời cũng sắp sáng, Trương Tuấn đi cùng đường với Đàm Trình, duỗi thắt lưng mắng: "Chết tiệt, cứ tốn thời gian ngồi bàn cãi, làm tôi đang buồn ngủ cũng phải tỉnh." đoạn quay sang Đàm Trình nói "Này, tôi nói, hay là chúng ta ra ngoài từ cửa sau, tìm cái chợ đêm nào đó ăn vài thứ đi, vừa lúc có mấy chuyện tôi muốn hỏi cậu."

Nghe Trương Tuấn nói như vậy, Đàm Trình có chút cảm giác đói bụng, quả thật hôm nay hắn vẫn chưa có gì trong bụng.

"Hay lắm, tôi cũng không có buồn ngủ." đang nói thì từ xa thấy Ngô Hải và bạn gái cậu ta, một trước một sau tiêu sái bước đi, nhìn bộ dạng xem ra không phải là đang nói chuyện.

Đêm đã khuya, trong sân trường trừ những người mới vừa gặp ở cuộc họp đang rời đi thì chẳng còn bất kì sinh viên nào lang thang trong sân, chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của mấy con mèo hoang, còn lại chẳng nghe thấy gì khác.

Yên tĩnh như vậy làm Đàm Trình nhíu mày, thuận miệng hỏi một câu: "Ngô Hải cùng bạn gái cậu ta dạo này tình cảm không tốt à?"

Trương Tuấn bên cạnh dừng một lát, hồi lâu sâu mới hỏi lại: "Sao đột nhiên hỏi cái này?"

"Không có," Đàm Trình lắc đầu, "Vừa rồi thấy họ cùng nhau đi dạo nhưng là có vẻ như không có nói chuyện với nhau....." Đàm Trình đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự quá nhàn rỗi mới nói đến chủ đề này, tình cảm của người khác tốt hay không đâu phải việc của hắn "Thôi, cậu xem như tôi chưa có hỏi gì đi."

"Bọn họ vừa rồi đi cùng nhau?!" Thanh âm của Trương Tuấn cất cao có chút mất tự nhiên, tựa hồ giống như nghe thấy điều gì đáng kinh ngạc "Nè, Đàm Trình, đã hơn nửa đêm rồi, chuyện đùa này thật không vui tí nào, bạn gái của Ngô Hải làm sao có thể ở đây!"

Đàm Trình chậc một tiếng, "Cậu vừa rồi là người ngồi cạnh cửa, cô ấy tiến vào bộ cậu không phát hiện ra sao?"

Đàm Trình vừa dứt lời, sắc mặt Trương Tuấn trở nên rất kỳ quái: "Tôi nói, cậu không biết chuyện tháng trước bạn gái Ngô Hải nhảy lầu tự sát sao? Đàm Trình, không phải đầu cậu có chút không được bình thường hả, vừa rồi cửa phòng nghiên cứu rõ ràng là bị gió thổi mở ra mà."

Trương Tuấn vừa nói hết câu, Đàm Trình bỗng nhiên cảm thấy lưng lạnh vài phần ......

Theo bản năng nhìn về hướng Ngô Hải vừa nhìn, nhưng là không còn thấy Ngô Hải đâu cả Đàm Trình không tự giác run rẩy đứng lên, hắn có nghe trường học có nữ nghiên cứu sinh nhảy lầu, nhưng bởi vì lúc ấy hắn đang ở Ninh Hóa thôn, cũng không đặc biệt chú ý cho lắm, thật không ngờ đó lại là bạn gái của Ngô Hải, nhưng rõ ràng một tháng qua Ngô Hải cũng giống hắn đều thường lui đến Ninh Hóa thôn.....

"Cô ấy nhảy ở lầu nào?"

Trương Tuấn thấy sắc mặt Đàm Trình không tốt, vội vàng nói: "Ở lầu Thành Lâm."

Lầu Thành Lâm, Ngô Hải vừa rồi là đi về hướng bên đó ..............                           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net