Chương 70: Đàm Trình phẫn nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

Bộ giáp sắt bên trong không một vật gì tự dưng cất tiếng, giọng nói còn đầy sức sống, làm cho Ngô Hải king ngạc không thôi, càng khiến Đàm Trình khó có thể tin được.

Ngô Hải không thấy được quỷ hồn, hiện giờ đứng trước mặt hắn là một bộ giáp tướng quân cổ đại tuyệt mỹ, nhưng lại có thể động đậy, thậm chí còn nói được? Ngô Hải không nằm mơ, lẽ nào có một hồn quỷ nằm trong bộ giáp, chỉ do hắn không nhìn thấy mà thôi.

Ngô Hải nghĩ thế, hắn nói thầm với Đàm Trình ở bên cạnh: "Trong bộ giáp có quỷ à?"

Đàm Trình quệt đi vài giọt mồ hôi trên trán, hắn lắc đầu: "Không, hình như không có, ít nhất... là tôi không nhìn thấy trong bộ giáp có quỷ."

Vậy giọng nói kia phát ra từ đâu...

Ngô Hải muốn hỏi như thế, tự bản thân Đàm Trình cũng cảm thấy đầy đầu đặc quánh, đối với hắn chuyện ma quỷ yêu quái chỉ có trên tivi tiểu thuyết mới thấy, trên thực tế trong một năm này hắn mới là lần đầu tiên phát hiện trên thế gian thật sự có hồn quỷ, còn với thế giới âm gian hắn không hiểu được, hắn chỉ duy nhất từng tiếp xúc với oán quỷ, ác quỷ, và cả Túc Cảnh Mặc mà thôi... Vì vậy hắn không thể biết được không có hồn quỷ mà vẫn có thể hành động rốt cuộc là cái gì.

Hắn không biết, bộ giáp bất kỳ lúc nào cũng có thể cướp đi mạng hai người ở trước mặt càng không thể giúp hắn giải thích.

Nó thấy hai người không trả lời lại, bộ giáp màu bạc từng bước lại gần, Đàm Trình và Ngô Hải cảm nhận được nguy hiểm đồng thời lùi lại phía sau.

Cho đến khi không lùi được nữa...

Đàm Trình không muốn chết, càng không muốn chết ở nơi này, hắn nghĩ không ra cách nào một người phàm mắt thịt có thể chiến thắng bộ giáp kỳ lạ này, cách duy nhất hắn nghĩ tới là chạy, nhưng phải chạy như thế nào, đám cháy hừng hực ở bên ngoài mộ đạo không biết đã dập hay chưa, nếu cứ chọn một cửa mà chạy bừa, không biết sẽ tạo thành hậu quả gì.

Càng hơn là bộ giáp trước mặt vốn không định cho bọn họ thời gian và cơ hội chạy mất.

Ảo cảnh giày vò người vừa rồi, chắc chắn là do bộ giáp bạc phía trước tạo nên, vừa nghĩ như thế, thực lực của hắn và thứ vật kỳ lạ này quá chênh lệch rồi.

Vậy nên làm, nên làm như thế nào mới có thể sống tiếp!

Nhìn bộ giáp trụ càng ngày càng gần, trong lòng Đàm Trình trở nên hoảng loạn, hắn luôn cảm thấy sẽ có một cửa đột phá, nhưng như thế nào lại nghĩ mãi không ra!

Đàm Trình, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh, tình tĩnh lại!

Nột tâm đang gào thét cũng làm cho bản thân nghĩ kỹ trở lại, sự tranh đấu như vậy dường như có tác dụng, trong đầu Đàm Trình chợt xoẹt qua một ý nghĩ, hắn nhanh chóng nắm bắt lấy.

Cho dù là hồn quỷ hay bộ giáp có được thần trí này, cũng không thể thay đổi một điều, bồi táng ở trong mộ chắc chắn là vị tướng quân được miêu tả trên vách đá ở đạo động.

"Ninh Khanh, tự Ngô Phi, tam tử của Ninh Phá, lương tướng của Đại Tự và cũng là... Ngự Nhục Phúc Úy bát hạ phẩm năm Đức Thiên thứ hai, Đức Thiên năm thứ bảy từ lục phẩm lên Thủ Uy Phúc Úy, Đức Thiên năm thứ 10 làm chính hạ ngũ phẩm tướng quân Ninh Viễn... Cuối năm thứ 12 Đức Thiên, được phong làm Định Viễn tướng quân chính thượng ngũ phẩm, xông vào Bắc Hồ Man, lúc rút lui khỏi cốc người Bắc Hồ Man thì chết trận, trở thành thức ăn của đại bàng vua Hồ Man..."

Nội dung được viết trên mộ đạo chợt hiện lên trong đầu, trong lòng Đàm Trình khẽ nhích. Mỗi một đại một, một mộ đạo của Túc Cảnh Mặc đều cất chứa rất nhiều binh khí, mà trên đó đều được khắc một chữ Ninh, lúc kể về người nàyTúc Cảnh Mặc không có quá nhiều cảm xúc, Đàm Trình có thể nhận ra điều này, Túc Cảnh Mặc chẳng hề để ý người này, thậm chí còn không biết rõ về ông ta.

Túc Cảnh Mặc không biết ông ta, nhưng chắc chắn người này biết Túc Cảnh Mặc, hoàng đế mà ông ta phò trợ chính là ngũ đệ của Túc Cảnh Mặc, nói không chừng bồi táng ở mộ thất chính trong đại mộ này chính là Túc Cảnh Nghiễn...

Đàm Trình tính toán trong lòng...

Thấy bộ giáp kia nhấc tay, cầm ngân thương sắc bén sắp đâm về phía hai người,

Đàm Trình dừng suy nghĩ, dáng vẻ bình thản mỉm cười, học theo cách nói của Túc Cảnh Mặc, cất lời nói lớn: "Tam tử Ninh gia, Ninh Khanh, nghìn năm cũng chỉ như thoi đưa, ông vẫn là kẻ trông cửa của ngũ đệ trẫm à."

Giọng nói giễu cợt, kể ra sự thật 1000 năm về trước, ở chung với Túc Cảnh Mặc khá lâu, hiểu rõ gần hết tính cách Túc Cảnh Mặc, nói chuyện nhìn như ôn hòa, khuôn mặt mỉm cười như hoa đào, nhưng lời nói khỏi miệng có thể tức chết người.

Đây cũng là lần đầu tiên Đàm Trình bắt chước cách nói chuyện của Túc Cảnh Mặc, trên mặt tuy không biểu hiện ra nhưng thực ra hắn không biết mình bắt chước Túc Cảnh Mặc có giống không, không biết có bị thứ kỳ lạ ở trước mắt nhìn thấu không.

Đàm Trình thay đổi đột ngột làm Ngô Hải hoảng sợ, làm sao thế? Bị quỷ ám à?

Với tình huống này không cho phép Đàm Trình đi giải thích rõ với Ngô Hải, thấy Ngô Hải kinh ngạc nhìn mình, Đàm Trình lặng lẽ ra ám hiệu cho Ngô Hải, để Ngô Hải đừng nói gì cả.

Quả nhiên, bộ giáp tướng quân sau khi nghe thấy lời này thì dừng lại động tác, cánh tay đang nhấc lên hình như có chút do dự buông xuống.

"Ngươi là ai?" Chỉ có bốn người mới có thể gọi người đó là ngũ đệ, nhưng người này mỉm cười nói chuyện, giọng điệu cợt nhả, hơn nữa giọng nói này, cách nói này, tuy ngôn từ có chút kỳ lạ, nhưng người mà Ninh Khanh nghĩ tới chỉ có thể là vị uy chấn thiên hạ kia, vương đế Đại Tự đã giành gọn giang sơn Tây Bắc... Túc Cảnh Mặc.

Nhưng ông không dám chắc chắn, bởi vì đã qua hơn 1600 năm rồi, nhiều năm như thế, Túc Cảnh Mặc chắc đã chuyển thế đầu thai, vậy tuyệt không thể nhớ được chuyện thời đó, hơn nữa gương mặt người này chẳng hề giống Túc Cảnh Mặc lấy một điểm, lúc nói chuyện còn thiếu đi một phần cái kiểu trời sinh rất tự kiêu của Túc Cảnh Mặc, mà đúng thật Túc Cảnh Mặc có năng lực để tự kiêu này... Người này, chắc chắn không phải vị đế vương kia.

Thấy Giáp tướng quân không nhúc nhích, Đàm Trình thở nhẹ một hơi, xem ra ngụy trang một chút cũng có chút tác dụng.

Nhưng hắn cũng không hoàn toàn buông lỏng, mà lời chuẩn bị nói ra của Giáp tướng quân làm cho Đàm Trình nổi điên.

"Ngươi không phải là hoàng đế Đức Vũ, ngươi trông không giống với ngài, cho dù đã chuyển thế, à mà cũng không thể nào, theo những gì ta biết hoàng đế Đức Vũ không thể nào luân hồi chuyển thế được."

Sự thực được trần thuật rơi vào tai Đàm Trình, như sấm rền bên tai, nổ đùng đoàng bên trong đầu hắn.

Không thể luân hồi chuyển thế? Vị tướng quân này có ý gì? Ông ta làm sao biết Túc Cảnh Mặc không thể chuyển kiếp, sao ông ta lại khẳng định như thế, chẳng lẽ hơn 1000 năm qua không có biến cố gì?! 

Chỉ có một đáp án duy nhất, có thể ra tay như vậy với lăng mộ hoàng đế đã băng hà, chỉ có sau khi chôn cất hoàng đế, cũng chính là lăng mộ chôn cất Túc Cảnh Mặc là do hoàng đế kế nhiệm đời sau lựa chọn. Thậm chí người này đã dồn hết tâm trí để làm ra trận pháp nhốt một hồn quỷ nghìn năm!

Tuy lúc trước hắn đã từng suy đoán như thế, nhưng không có được nghe tận tai khiến Đàm Trình phẫn nộ!

Giam y hơn 1600 năm! Không thể chuyển thế, càng không thể chết đi, cho dù bản thân y muốn khiến linh hồn mình tan biến cũng cách nào làm cả. Hơn một ngàn năm... chưa từng được liên hệ với thế giới bên ngoài, chưa từng rời khỏi một vùng đất trời bé nhỏ kia, cho dù đã làm hồn quỷ, nghĩ đến Túc Cảnh Mặc vẫn luôn ngốc trong lăng mộ âm u, ngốc ở nơi con người chết đi, Đàm Trình liền đau tận tâm can, nỗi đau dần lan ra, che mờ đi đôi mắt của Đàm Trình, lửa giận ngút trời, thiêu hết lý trí của hắn!

Sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, lửa giận xuất hiện trên khuôn mặt ngày thường vẫn luôn thản nhiên, Đàm Trình tiến lên vài bước, rút ngắn khoảnh cách giữa hắn và tướng quân, trực diện đối mặt với bộ giáp không người, Đàm Trình gần như quát lên

"Là ai đã chôn Túc Cảnh Mặc ở nơi đó? Các ông có tư cách gì mà khiến cho y phải luôn thủ giữ tại lăng mộ âm u kia hơn 1600 năm chứ!!!"

Đàm Trình đang rất kích động, Ninh Khanh tự dưng bị cơn giận dữ này làm cho sững sờ trong vài giây.

Ông đời trước là tướng sĩ, trước khi tiên hoàng cưỡi hạc quy tiên ông là tướng sĩ được dân chúng Đại Tự kính yêu nhất, tam hoàng tử lúc đó chính là Túc Cảnh Mặc.

Toàn bộ tướng lĩnh Đại Tự không ai không phục tài điều binh khiển tướng của Túc Cảnh Mặc, y lại là hoàng tử đầu tiên nhờ lập được đại công mà trở thành đế vương của vương triều Đại Tự, ngay cả Ninh Khanh cho dù không ở cùng phe, nhưng ông cũng rất kính phục Túc Cảnh Mặc.

Thông minh hơn người tài hoa kinh diễm, tuy y nổi tiếng là người phong lưu... nhưng y thực sự là người thích hợp làm hoàng đế nhất... nếu so với người ở trong vòng xoáy quyền lực, năm đó Túc Cảnh Mặc còn làm hoàng đế, quả thực đã cống hiên cho Đại Tự rất nhiều.

Nếu không phải do lúc đầu Túc Cảnh Mặc rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, người kia cũng không thể nào có được hoàng vị...

Một núi không thể chứa hai hổi, cùng một thời đại xuất hiện hai người có mệnh đế vương, tất yếu sẽ bùng lên sóng to gió lớn tranh.

Lúc đó là thời hoàng kim cũng là thời loạn thế...

Nhưng lúc đó ở đang ở phe của ngũ hoàng tử, năm đó ngũ hoàng tử vẫn luôn muốn tìm kiếm điểm yếu của Túc Cảnh Mặc, ông chính là người đi âm thầm điều tra, mà người trước mặt này, Ninh Khanh quả thực chưa từng thấy.

Nhưng hắn lại tức giận như thế, bên trong ánh mắt tràn đầy nỗi hận, Ninh Khanh rất quen thuộc ánh mắt này, ông đương nhiên đoán ra được tình cảm của người chàng trai trước mắt đang ôm ấy với Túc Cảnh Mặc.

Tại vì sao phải đoạn tuyệt như vậy, vấn đề này, ông không thể trả lời hắn.

"Năm ấy Đức Vũ vương đã thất bại, hoàng thượng về mặt tình cũng đã phản đối cách làm này," đương nhiên ông cũng giống như vậy, "Nhưng... có thể là hoàng thượng có lý do không thể không làm..."

Tuy không biết người trước mặt là ai, nhưng ít nhất ông ta biết đến Đại Tự, chuyện kiếp trước ông biết, nhưng không biết được chuyện gì xảy ra sau khi chết...

Ninh Khanh có một dự tính, tạm thời không đụng tới hai người này...

Nhưng Đàm Trình lại không biết ông ta đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy thứ kỳ lạ này nói một câu như thế khiến hắn khó thể chấp nhận được.

"Ha ha," Hắn cười khinh một tiếng, "Lý do? lý do gì mới khiến ông ta làm ra chuyện như vậy? Không sợ ngàn năm sau cũng có một hoàng đế khác làm như thế với ông ta sao!"

Đàm Trình áp xuống lửa giận, hắn thậm chí còn quên mất người phía trước nguy hiểm cỡ nào, lại tiếp tục tiến thêm một bước,

"Nếu có nhân quả tuần hoàn, Túc Cảnh Nghiễn, chắc chắn không có được kết quả tốt!"

Lời này dường như xúc phạm tới vị tướng quân, vốn Giáp tướng quân đã bình tĩnh xuống, khi nghe được câu này chợt phát ra ánh sáng mạnh mẽ,

"Muốn chết!"

"Đàm Trình! Máu tránh ông ta ra!

"Tránh ông ta xa ra!"

Hai tiếng hét đồng thời phát ra, Ngô Hải bị ánh sáng kỳ lạ ép cho không thể tới gần, mà một người khác xông tới chỗ Đàm Trình, né đi thứ ánh sáng có thể thiêu cháy bất kỳ đồ vật nào.

Lời tác giả: Trong truyện hai người sẽ không có kẻ thứ ba chen chân, dẫu sao tình người duyên ma cũng đã đủ éo le rồi...

Đàm Trình và Túc Cảnh Mặc là loại tình cảm yêu nhưng không thể, ...

HẾT CHƯƠNG 70

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net