Chương 71: Ninh Khanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

Đột nhiên bị người phía sau đẩy ngã xuống đất, mà Đàm Trình rất cao, không một chút báo trước đã bị đẩy ngã thẳng trên đất, không chỉ bởi vì cả cơ thể bị đụng mà đau, ngay cả đầu cũng không may bị va vào đất, phát ra một tiếng cộp ròn rã.

Bị va đến nỗi choáng cả đầu, hình ảnh trước mắt lắc lư một lúc lâu, vết thương trên eo lại bị hở ra, cảm giác đau này còn chưa khiến Đàm Trình ngất đi mà đã bị người khác kéo lên, hắn mới dần phát hiện là vừa xảy ra chuyện gì.

Trái tim hắn mới thả lỏng, may là mạng lớn, mới đợi được cứu viện chăng?

Khúc Chí Văn cũng biết Đàm Trình bị ngã không nhẹ, nhưng tình huống lúc đó không cho phép cậu có sự lựa chọn khác.

Vốn ngáng chân được ba tên bán tiên, cậu còn cho rằng lần này vào mộ cũng sẽ khá dễ dàng, nào có biết mộ này tuy không có trận pháp đòi mạng như ở đại mộ Túc Cảnh Mặc nhưng mấy cơ quan kia cũng khiến hắn khốn khổ biết bao nhiêu, cậu tuy là thiên sư, nhưng một thiên sư là biết diệt quỷ trừ yêu, cậu không hiểu những thiết kế cơ quan ám tiễn trong mộ, lúc vừa mới đi tới mộ đạo, cậu không hề phòng bị trước, suýt chút nữa đã rơi vào trong cái hố cắm đầy gai nhọn, nếu như cậu không biết chút tiên pháp, vậy Khúc Chí Văn đã mất mạng dưới mấy gai nhọn kia rồi.

Đàm Trình vẫn biết Khúc Chí Văn có bản lĩnh như thế nào, có một lần một nhóm trộm mộ đi vào mộ Túc Cảnh Mặc đều biết thuật pháp, sử dụng cấm thuật để dẫn dụ ác quỷ, suýt nữa thì kéo hắn và Túc Cảnh Mặc xuống địa ngục, lúc đó cũng may có Khúc Chí Văn giúp, mới có thể đuổi ác quỷ đi.

Đối diện với tình hình này, Khúc Chí Văn có cách xử lý hơn so với một người khảo cổ như hắn.

Vị tướng quân chỉ tấn công Đàm Trình, cho nên Ngô Hải vẫn an toàn, một người chưa bao giờ gặp tình huống như thế nên Ngô Hải rất lâu mới hoàn hồn, sau đó liền nhanh chóng đến đỡ Đàm Trình dậy.

Ngô Hải không biết phải nói gì, chỉ biết ngó Đàm Trình, sắc mặt phức tạp nói: "Cậu... mẹ nó thật sự không cần mạng nữa sao?"

Tay Đàm Trình che lại vết thương trên eo, hắn mặt mày cau chặt, "Do tôi xúc động quá..."

Ngô Hải không quen biết Khúc Chí Văn, trong mộ tự dưng xuất hiện thêm một người giỏi như vậy, điều Ngô Hải nghĩ đến đầu tiên chính là phải trốn đi, ai biết được người này đến muốn làm gì.

"Cậu ta là Khúc Chí Văn, là đạo sĩ, chắc là cùng Khương Bình đến."

Khúc Chí Văn bị người khác gọi là đạo sĩ, cậu cũng chỉ liếc Đàm Trình một cái rồi không giải thích gì nhiều, chỉ nhìn chăm chú bộ giáp có thể tự do hành động phía trước.

"Đàm Trình, anh có thể nhìn thấy trong bộ giáp này có hồn quỷ không?"

"Không," Đàm Trình lắc đầu, đảo mắt nhìn xung quanh, sắc mặt không được tốt lắm, hắn nói: "Không thể, vật này đến cùng là thứ gì? Tôi vừa đặt chân lên chỗ này, không biết vì sao bị rơi vào huyễn cảnh, hơn nữa mộ này thực sự không giống với những ngôi mộ hay gặp, người xưa thường cho rằng mộ thất là nơi ở của người sau khi chết, người chết không thể đi so với người sống, thứ mà họ sợ nhất chính là âm dương bát quát, nhưng trong mộ này không nơi nào không có bát quát, không sợ người đã khuất bị ảnh hưởng sao?

Thật ra Khúc Chí Văn đã phát hiện ra điểm này từ lâu, cậu nhìn bộ giáp phía trước không hiểu tại sao lại không động nữa, Khúc Chí Văn nói: "Bát quát quả thật đối với hồn quỷ chỉ có hại không có lợi, nhưng đầu tiên phải có hồn quỷ trong mộ đã."

"Ý của cậu là gì? Nếu không có quỷ hồn, vậy thì bộ giáp biết động là thứ gì?" Ngô Hải cảm thấy tên đạo sĩ này không chuyên nghiệp tẹo nào, nếu không có hồn quỷ, vậy cái thứ vừa nói là ai, thứ ở trong bộ giáp là ai chứ, không có nguyên nhân làm sao có thể tự mình di chuyển được!

Khúc Chí Văn liếc nhìn Ngô Hải rõ ràng không tin, cậu cười nói: "Trong mộ này quả thực không có hồn quỷ, bình thường bát quái trận đều là trận pháp có thể nhốt hồn quỷ, nhưng trận pháp ở trong mộ này không phải để làm như vậy. Trận pháp ở trong mộ Túc Cảnh Mặc rất độc ác, kiểu trận pháp nhốt quỷ như vậy không phải do bát quái làm nên, mà là do xương Đào Ngột... do chắp vá từ một loại linh thạch, nguyên cả cái đại mộ đều là một trận pháp, ngay cả vị trí được chọn là thôn Ninh Hóa, cũng là nơi có âm khí nặng hiếm thấy trong toàn thế giới này. Trận pháp bên Túc Cảnh Mặc là trận nhốt quỷ, mà trận pháp ở đây lại là cẩn thận từng chút tạo nên, không một chút ác ý, trận pháp này gọi là thủ hồn trận."

"Vậy cậu nói trong mộ này không có hồn quỷ là sao." Hỏi câu này là Đàm Trình, đang chú ý đến bộ giáp tướng quân ở phía trước, Đàm Trình nhỏ giọng nói: "Không có hồn quỷ, vậy thì thủ cái gì?"

"Cũng không thể nói tuyệt đối không có hồn quỷ, thứ khống chế bộ giáp này, trừ khí tức còn lại của chủ nhân bộ giáp, còn có một chút linh hồn không nguyên vẹn. Không nguyên vẹn, chứng tỏ hồn quỷ này từng bị tan biến, sau đó bị ai đó dùng trận pháp này cưỡng ép lưu lại một ít hồn phách, không thì sợ rằng đã tan biến từ lâu."

Phương pháp có thể ép buộc một hồn quỷ sắp hồn bay phách lạc ở lại, Khúc Chí Văn chỉ biết có một, đó chính là sử dụng xương Đào Ngột...

Cho nên nói, cậu đã cảm thấy được một loại mùi vị quen thuộc từ ngoài mộ, chính là xương đào ngột bị trận pháp che giấu...

Ninh Khanh đợi xem mấy người này muốn nói những gì, cuối cùng cất tiếng: "Hóa ra ngươi rất hiểu rõ những thứ này... Ta chỉ còn một hồn phách, không còn hình thể, cứ như vậy ở trong mộ này hơn nghìn năm, nếu bước ra khỏi mộ này chỉ nửa bước sẽ ngay lập tức bị tan biến. Có lẽ hoàng thượng giữ lại hồn phách của ta là muốn ta bảo vệ lăng mộ này..."

"So với rời khỏi đây rồi biến mất không bằng ở lại bảo vệ lăng mộ..." Ninh Khanh suy nghĩ trong chốc lát, mới thấp giọng nói: "Ta chưa bao giờ bước ra khỏi mộ này, cũng chưa từng nghe thấy những âm thanh khác bên ngoài mộ, hồn phách này của ta cũng không biết tự bao giờ đã có ý thức, ta... đến nay vẫn chưa biết, mộ này rốt cuộc là mộ của ai..."

Giọng nói của hồn phách vị tướng quân này có một chút run rẩy khó phát hiện ra, Đàm Trình cùng Ngô Hải liếc nhìn nhau, mới nhớ ra những dòng chữ được khắc trên mộ đạo, nhớ đến suy đoán đã nảy ra trong nháy mắt trong đầu lúc đó, Đàm Trình sắp xếp lại ngôn từ, mới từ tốn nói: "Mộ này, dựa vào kích cỡ và kết cấu mà nói, rất giống với mộ hợp táng, mà gian mộ chính có lẽ là của Túc Cảnh Nghiễn."

Lời vừa nói ra, vị tướng quân bên kia rất lâu cũng không nói gì.

Đàm Trình không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, càng không biết chân dung vị tướng quân này như thế nào, nhưng cách ông nói chuyện chất phác, lại chính khí lẫm liệt, Đàm Trình mới đoán rằng kiếp trước ông không phải là người xấu xa gì.

"Mộ hợp táng... Phải rồi, hoàng thượng với hoàng hậu tình cảm sâu đậm, hoàng thượng còn cùng hoàng hậu thề non hẹn biển vĩnh viễn bên nhau ... Hợp táng với nhau cũng là hiển nhiên. Ta cũng chỉ là một tướng lĩnh ngũ phẩm, có thể sau khi chết vì đế vương bảo vệ lăng mộ, cũng coi như là phúc lớn của ta rồi..."

Vị tướng quân tuy miệng nói là phúc lớn, nhưng Đàm Trình lại nghe ra như tiếng trái tim tan vỡ là sao?

"Mộ này đúng là mộ hợp táng, nhưng lại chỉ có hai cái mộ huyệt, một cái là an táng trong mộ thất này, mà cái còn lại chính là gian mộ chính cách ngài một bức tường." Đàm Trình vừa nói vừa giơ tay chỉ bức tường ở hướng đông bắc, "Là bức tường kia, có lẽ là mộ thất nơi linh cữu của Túc Cảnh Nghiễn an táng."

Vừa dứt lời, quả nhiên trong nháy mắt vị tướng quân run lên một nhịp, ngay sau đó, ông ta mới từ từ quay người, nhìn về phía Đàm Trình chỉ,

"Ngươi nói... trong mộ này chỉ có ta...và Hoàng thượng? Mà ngài ấy... ở ngay bên kia?"

"Đúng vậy."

"Ha...Ha ha ha..." Đàm Trình vừa nói xong, ngay lập tức trong không gian vang lên tiếng cười lớn, tiếng cười ấy lại không hề vui sướng, mà giống như cực kỳ đau khổ, không biết trôi qua bao lâu, tiếng cười trở thành tiếng khàn bi thương, lại mang theo một chút bất lực, đó là nỗi đau bỏ lỡ một thứ quan trọng nhất trong đời, phát ra từ đáy lòng, càng là khiến ba người trong này cảm nhận được nỗi bi thương ấy.

Không cần Đàm Trình phải nói ra, Khúc Chí Văn và Ngô Hải cũng hiểu là chuyện gì, nhưng mà hiểu được cũng không có ích gì, vị tướng quân này từ lâu đã hồn phi phách tán, chỉ còn lại một mảnh hồn phách cũng chỉ có thể ở trong mộ này, không thể đầu thai càng không thể rời đi, vĩnh viễn bảo vệ mộ này, cho dù chỉ cách một bức tường, cũng là cách nhau nghìn núi muôn sông.

Nỗi đau thấu tâm can này, cảm động tới trái tim Đàm Trình, dường như nhìn thấy kết cục của hắn và Túc Cảnh Mặc, Túc Cảnh Mặc không thể rời đại mộ, nếu như bước ra một bước sẽ bị hội phi yên diệt, hơn một nghìn năm đã đủ lâu rồi, hắn không muốn Túc Cảnh Mặc lại tiếp tục thẫn thờ tại nơi âm u suốt mấy ngàn năm kia, thời gian quá dài, loại cô độc đó, Đàm Trình không muốn Túc Cảnh Mặc lại tiếp tục chịu đựng...

"Các ngươi vào trong mộ này, có lẽ chắc không chỉ bởi vì châu báu trong mộ đúng không?"

Là tiếng của Ninh Khanh, đánh gãy tâm tư không biết đã bay đến nơi nào của ba người Đàm Trình,

"Không phải vì châu báu, mà là muốn biết nguyên nhân vương triều Đại Tự biến mất trong lịch sử, rõ ràng là một vương triều huy hoàng, nhưng ngay cả một nét bút trên sách sử cũng không có. Chúng tôi đến đây, cũng muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến cho hàng trăm năm này đã bị xóa khỏi dòng thời gian lịch sử."

"Không có ghi chép sao?"

Ninh Khanh trả lời rất bình thản, khiến cho Đàm Trình cau mày: "Ngài hình như không ngạc nhiên mấy?"

"Không, không phải là không ngạc nhiên," Dứt lời, Ninh Khanh lắc lắc đầu: "Ta không hiểu mấy thứ này, đối với một tướng sĩ, sự thay đổi triều đại, đó là điểu tất yếu, cho dù có biến mất trong lịch sử thì có sao, rồi sẽ có một triều đại mới đến thay thế, chuyện đã qua cho dù có tìm hiểu như thế nào cũng không thể quay lại, hơn một ngàn năm qua, đi tìm hiểu mấy chuyện này thì có ích gì, huống chi ta nói... Mà thôi, nói mấy cái này làm gì, ta chỉ muốn các ngươi có thể giúp ta hoàn thành một chuyện."

"Chúng tôi vì sao phải giúp ông?" Khúc Chí Văn không biết đang nghĩ cái gì, cậu nhìn bóng lưng trước mặt nói: "Có lợi ích gì?"

Ninh Khanh không cả quay đầu, chỉ lạnh lùng nói: "Các ngươi đến nơi này chắc chắn đã nhìn thấy những hài cốt kia, cũng đã ngửi thấy những mùi ở gian ngoài kia, người có thể đến trong này, nhưng người nào có thể sống thoát ra khỏi đây? Cho dù có ra được nhưng chắc gì đã còn sống?"

Lời vừa dứt, ba người Đàm Trình không khỏi biến sắc, nhưng mà Đàm Trình nhớ tới lời nhóm trộm mộ ép buộc hắn và Ngô Hải vào đây, hắn thử nói một câu: "Tôi biết một người có thể sống ra khỏi đây, hơn nữa ông ta bây giờ vẫn còn sống."

Người mà Đàm Trình nói là Lý Quốc Hiền, hắn chỉ từ trong miệng nhóm trộm mộ biết được một chút tin tức, cũng chắc chắn Lý Quốc Hiền biết mộ này, nhưng hắn không thể hoàn toàn khẳng định Lý Quốc Hiền có thực sự vào mộ hay không, hắn nói lời này là muốn moi một ít thông tin từ vị tướng quân.

"Ngươi nói là những người đến đây 10 năm trước, hay là mấy chục năm trước?"

Đàm Trình nghe Ninh Khanh nói như vậy, hắn thấy Ngô Hải nhìn về phía hắn gật đầu, tiếp tục nói: "Phải, người đó họ Lý, ông ấy lúc ấy từng đến đây, nhưng thời gian cụ thể thì tôi không rõ, ngài nói không ai có thể sống khỏi đây, nhưng ông ấy vẫn chưa chết, đây là vì sao?"

"Người năm đó ta từng nhờ," Ninh Khanh ngừng chốc lát lại nói tiếp: "Ta nhớ rằng người này họ Lý, hắn cũng là một người có tài, rất hiểu biết về cấu trúc mộ, bản lĩnh tìm mộ huyệt của tên đó có lẽ rất xuất sắc trên thế gian này. Năm đó ta không biết rằng lăng mộ hoàng thượng... là ở ngay đây, mới nhờ hắn giúp ta tìm nơi an táng của hoàng thượng, ta có thể bảo vệ hắn không chết, hắn đầy miệng đáp ứng, nhưng đến cuối cùng vẫn không có phát hiện ra."

Lời của Ninh Khanh, cho dù có chắc chắn Lý Quốc Hiền có ý đồ xấu, không thể không nói, trong lòng Đàm Trình vẫn có chút khó có thể tin, nói cho cùng Lý Quốc Hiền vẫn là giáo sư hướng dẫn của hắn, về phương diện dạy khảo cổ đúng thật là rất có lòng, Đàm Trình từng rất tôn kính vị giáo sư giỏi giang này, cho nên mới làm trợ lý nghiên cứu của ông ta, nhưng bây giờ lại không thể không tin, Lý Quốc Hiền lúc nào cũng vì lợi ích bản thân, đến ngay cả mạng sống của sinh viên cũng bất chấp, giống như một con chuột bạch, cho dù có chết đi cũng là vì cống hiến cho khoa học nước nhà...

"Vậy tại sao chỉ mỗi mình ông ta không chết? A, ông không thể rời khỏi mộ này, làm sao bảo vệ được ông ta?" Tâm trạng của Ngô Hải giống hệt với Đàm Trình, cảm xúc này khiến hắn phẫn nộ truy hỏi.

"Vậy... phải đợi ba người họ giúp ta một tay xong, ta mới có thể nói rõ được."

Nghe ông ta nói vậy, Đàm Trình nhìn sang Khúc Chí Văn bên cạnh, Khúc Chí Văn chỉ lắc lắc đầu, tỏ ý cậu cũng không rõ nguyên nhân trong đó.

"Chúng tôi làm sao giúp ngài?" Đàm Trình hỏi câu này cũng là gián tiếp đồng ý rồi, hắn giờ này cũng không muốn lãng phí thời gian ở lại đây, trên người hắn đã chảy rất nhiều máu, nếu không đi bệnh viện xử lý, hắn sợ sẽ vì mất quá nhiều máu mà chết. Càng hơn nữa... Đã rời Tây An lâu như thế, hắn muốn mau chóng trở về, nói cho Túc Cảnh Mặc biết hắn sống và trở về rồi, nói cho y biết hắn đã tìm được lăng mộ của Túc Cảnh Nghiễn.

Còn về những manh mối khác... khảo cổ từ trước đến nay không phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ cần tìm đến nơi chính xác, công việc sau này mới có thể đi vào nề nếp.

"Rất đơn giản, chỉ cần các ngươi phá hủy chỗ bát quái trận này là được."

"Phá trận?" Ngô Hải nghi hoặc hỏi "Phá hủy trận pháp, một mảnh hồn phách của ông sẽ không bị tan biến chứ? Ông muốn làm gì?!"

"Trận pháp bị hủy rồi thì ông ta tạm thời sẽ không ngay lập tức biến mất, nhưng mà, nhiều nhất chỉ có 10 phút thôi." Khúc Chí Văn nhìn thằng vào bóng lưng của bộ giáp tướng quân đối diện với ba người bọn họ, cậu nhịn không được cau mày hỏi, "Ông không muốn đợi tiếp nữa sao?"

"Có trận pháp này, ta không thể ra khỏi mộ thất, đã bảo vệ nơi này một ngàn năm, lại không hề biết ngài ấy ở chính nơi này... Hồn phách đã nhạt nhòa từ lâu, còn giữ lại một phách thì có ích gì? Không bằng đi sang bên kia gặp ngài lần cuối."

"Đã ngàn năm rồi, xương cốt của ông ta cũng đã hóa đất bùn, ông không thể nào gặp được ông ta, " Khúc Chí Văn nói tiếp: "Linh hồn ông ấy chắc chắn đã ở trong luân hồi chuyển thế, nếu ông giữ lại một phách này có lẽ còn có thể có duyên gặp được."

"Chuyển thế rồi, ngài khẳng định không còn nhớ ra ta, cho dù có gặp được, thì sẽ như thế nào? Ta không còn đủ hồn phách không thể chuyển thế, duyên phận với ngài ấy sớm đã đứt đoạn triệt để, ta ngay cả hình thể cũng không có... Như thế là đủ rồi."

Đàm Trình không nói gì tiếp cả, chỉ đành thở dài một hơi, hắn hỏi Khúc Chí Văn rằng: "Hóa giải trận pháp này có khó không?"

"Không khó, so với trận pháp ở thôn Ninh Hóa thì đơn giản hơn nhiều, nếu chủ nhân mộ đồng ý thì hóa giải trận pháp này chỉ mất có nửa tiếng thôi, tất nhiên nếu chủ nhân mộ không đồng ý, vậy cho dù có thần tiên đến cũng vô ích. Tất cả đều dựa vào ý chí của chủ nhân mộ."

"Vậy thì bắt đầu đi." Ninh Khanh nói, "Ngươi bắt đầu thi pháp, ta sẽ nói cho các ngươi biết làm sao để rời khỏi đây."

Khúc Chí Văn gật đầu, "Ông đến đứng giữa vị trí của bát quát trận đi, thả lỏng một chút, hồn phách của ông có thể không chịu được nỗi đau như thế, nhưng chỉ cần kiên trì nửa tiếng là kết thúc."

Nói xong, Khúc Chí Văn lần lượt dán lên một tấm huyết phù ở trước cửa Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, trong nháy mắt giống như xảy ra động đất, toàn bộ một thất không ngừng rung lên, Khúc Chí Văn xem xét tình hình rồi đi đến bên cạnh Ninh Khanh,

"Phách của ông quá yếu, tôi chỉ có thể lấy hồn phách tôi bao trọn lấy ông mới khiến ông không bị tan biến trong chấn động." Dứt lời, Khúc Chí Văn không một chút do dự liền thò tay vào trong bộ giáp bắt lấy một mảnh phách tàn của Ninh Khanh, sau đó nhét vào trong ngực mình. Nhưng ngay giây đó Khúc Chí Văn liền biến sắc.

Hai phút sau, rung chấn ở trong mộ thất đã dừng lại, Đàm Trình ổn định thân thể xong thì nhìn về phía giữa trận bát quái, lại nhìn thấy chỗ ngực Khúc Chí Văn trong nháy mắt phát ra ánh sáng yếu ớt, mà bản thân Khúc Chí Văn cau mày rất chặt, trên trán rịn ra một đống mồ hôi.

Dường như rơi vào một loại đau đớn cực kỳ, tình trạng như thế cứ kéo dài gần hai mươi phút, lúc ánh sáng kia rời khỏi cơ thể Khúc Chí Văn, bốn cánh cửa cùng phát ra một tiếng ầm vang.

Sau đó thì rơi vào yên lặng.

"Xong rồi?" Đàm Trình không chắc chắn hỏi lại Khúc Chí Văn, hắn nhìn điểm sáng kia dần trở nên yếu, "Đây là hồn phách tàn còn lại của Ninh tướng quân sao?"

"Đúng, nhưng ông ấy chỉ có thể giữ lâu nhất được mười phút thôi."

Trong lúc Khúc Chí Văn nói chuyện, hồn phách kia đã nhập vào trong bộ giáp bạc.

Chỉ thấy bộ giáp kia một lần nữa di chuyển, nó đưa tay đặt vào chỗ cổ họng của bộ giáp, từ từ lấy ra ba hạt đậu vàng lớn nhỏ khác nhau, 'ngọc thạch' phát ra ánh sáng màu trắng ngà kì diệu 

"Cầm lấy cái này, có thể bảo vệ các ngươi rời khỏi mộ này mà không chết."

Đàm Trình thấy vật này thì liền biết nó có lẽ là thứ được xưng là xương thần thú Đào Ngột...

Hắn vô tình quét mắt qua Khúc Chí Văn- người đang đứng gần Ninh Khanh nhất, lại phát hiện cậu ta rất bình tĩnh, không có bất kỳ một thái độ nào khác.

Đàm Trình không tin Khúc Chí Văn không biết đây là xương Đào Ngột, ngay cả Ngô Hải ở bên cạnh không rõ chuyện cũng vì loại ánh sáng đặc biệt này mà than thở, Khúc Chí Văn càng bình tĩnh càng chứng tỏ trong lòng người này có tâm tư khác.

Nói không chừng cậu ta vào trong mộ là bởi vì xương Đào Ngột, nếu không tại sao phải mạo hiểm đi một chuyến này?

Dường như biết được Đàm Trình đang nghĩ gì, Khúc Chí Văn quay đầu nói với Đàm Trình: "Anh không cần phải lo lắng, lần này là do Túc Cảnh Mặc phái tôi đến đây, tôi nợ ngài ấy một ân tình, phải trả."

"Anh ấy để cậu đến đây?!"

Nhắc đến Túc Cảnh Mặc, biểu cảm của Đàm Trình ngay lập tức thay đổi, Khúc Chí Văn để ý thấy vậy liền lắc lắc đầu, không biết tương lai của một người một quỷ này sẽ như thế nào.

Nhớ ra Túc Cảnh Mặc giúp cậu chặn chân ba tên bán tiên, Khúc Chí Văn cong môi, định nói gì đó thì đúng lúc Ninh Khanh ở bên cạnh ném cho bọn họ mỗi người một hạt xương Đào Ngột.

"Các ngươi nên đi thôi, nếu không mau đi thì chỉ có nước chết ở đây, mộ thất sắp sụp đến nơi rồi," Ninh Khanh nói xong câu này, rồi chỉ về hướng Tây Nam, "Bên đó có một động huyệt, là năm đó nơi nhóm trộm mộ tiến vào, các ngươi có thể lần theo thông đạo kia mà rời đi, ta nghĩ có thể àn toàn rời khỏi."

Dứt lời, ông vẫy tay, tức thì một trận gió lớn quét đến, thổi ba người Đàm Trình tới tận cửa động huyệt, mà đồng thời, một khối đá cực lớn, từ trên cao rơi thẳng xuống, mấy người Đàm Trình chưa kịp nói gì nhiều thì không thể không mau chóng chạy vào trong động.

Khối đá ngay sau đó chặn kín cửa động... bọn họ chỉ có thể rời đi,

Lối đi chật hẹp, do mộ thất bên kia sụp đổ gây ra chấn động khiến cho trong đạo động cũng rơi lác đác xuống vài mảnh đá đất bùn, Khúc Chí Văn đã dùng hết sức khi hóa giải trận pháp, không thể dùng pháp thuật nữa, chỉ có thể thở hổn hển cùng Đàm Trình và Ngô Hải né né tránh tránh.

May mắn là đạo động này không quá sâu, bọn họ rất nhanh đã chạy tới bên còn lại của ngọn núi, mà ba người vừa mới chạy thoát khỏi cái chết, ngay sau đó ngọn núi phía sau phát ra một tầng ánh sáng.

"Đây là..."

Ngô Hải có chút kinh ngạc.

Đàm Trình và Khúc Chí Văn lại không nói gì, thời gian chưa qua hơn chục phút, sự xuất hiện của ánh sáng này chỉ có một nguyên nhân...

Lời tác giả: Mùa hè là một mùa thích hợp để yêu đương, chương sau cũng là...

(Editor: mấy ngày vừa rồi đi chơi ra chương muộn, tôi về rồi lại tiếp tục up chương nhé, sorry cả nhà. Mà tui không rõ tướng quân và Túc Cảnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net