Chương 76: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

Túc Cảnh Mặc cử chỉ nhẹ nhàng, đôi mắt hoa đào luôn mang theo ý cười, y nhìn trông ôn hòa và dễ gần, nhưng Đàm Trình ở với y lâu như thế, hắn đương nhiên biết rằng trong lòng y luôn cách xa người khác ngàn dặm.

Rất dễ để đến gần, lại rất khó có thể tiếp cận.

Cho nên, hành động dựa dẫm nhẹ nhàng này của Túc Cảnh Mặc, y thở nhẹ một hơi mỏng manh như chấp nhận kia, làm cho Đàm Trình có chút luống cuống.

Hắn nghĩ không ra tiếng thở ngắn ấy có nghĩa là gì, chỉ là cảm thấy tiềm thức trong lòng đột nhiên rối loạn, nhưng ngay sau đó hắn cảm nhận được trên bả vai có hơi tức mát mẻ khiến Đàm Trình ngây ngất.

Khoảng khắc này hắn đã đợi rất lâu rất lâu rồi, Đàm Trình không biết vì sao khóe mắt có chút cay, đôi tay khẽ run kéo Túc Cảnh Mặc vào lòng. Mà lần này, Túc Cảnh Mặc không có đẩy hắn ra nữa.

"29 tháng 9? Vậy là tháng sau rồi... Thế, thế tôi nên làm gì?"

Đàm Trình thốt ra một câu chưa kịp qua não, khiến cho Túc Cảnh Mặc đang tựa vào trên người hắn bật cười một tiếng,

"Cậu muốn làm gì chứ? Tôi đã chết hơn một ngàn năm rồi, đâu cần đi chúc mừng sinh nhật."

Nói xong lời này, Túc Cảnh Mặc đứng thẳng người lại, không tiếp tục dựa vào vai Đàm Trình nữa, nhưng cũng không đẩy ra đôi tay đang đặt trên eo của Đàm Trình, y nhìn thẳng vào Đàm Trình, khoảnh cách hai má không quá 20 cm, Túc Cảnh Mặc nhướn mày nói:

"Có lẽ cậu không biết, sau 3 ngày sinh nhật tuổi 29 chính là ngày tôi chết..."

Vừa dứt lời, Túc Cảnh Mặc vẫn luôn nhìn chăm chú vào mắt người phía trước, trong phút chốc ấy đương nhiên y nhìn thấy được ánh mắt đau buồn của Đàm Trình, càng cảm nhận được bàn tay trên eo bỗng siết chặt lại.

"Lúc đó đã xảy ra chuyện gì? 29... Anh mới chỉ 29 tuổi mà thôi..." Đúng thời thanh xuân, Túc Cảnh Mặc không giống như người bị bệnh chết, vậy chắc chắn năm đó có người dùng mưu mô thủ đoạn, mới khiến Túc Cảnh Mặc chết đi...

Bỗng nhiên hắn nhớ đến lăng mộ ở Bình Dao, từ xưa đến nay chuyện tranh quyền đoạt vị còn ít sao? Muốn đứng trên đỉnh cao, trở thành người đứng trên vạn người, vậy có mấy người đế vương cổ đại trên tay không nhiễm máu của anh em mình?

Túc Cảnh Nghiễn...

Nếu thật sự là vì cướp ngôi soán vị dẫn đến hại chết Túc Cảnh mặc, vậy chỉ có thể là người này! Chính là vị đế vương tàn nhẫn được khắc trên đá đó!

"Có phải, có phải là Túc Cảnh Nghiễn đã hại anh!"

Túc Cảnh Mặc ngắm nhìn khuôn mặt đau khổ của Đàm Trình, đôi tay đang ôm y cũng đang run rẩy, Túc Cảnh Mặc có chút ngơ ngác, rõ ràng là chuyện đã qua hơn ngàn năm, rõ ràng không liên quan đến Đàm Trình, nhưng người trước mắt lại làm giống như chuyện xảy ra với mình, tức giận đến khó thể kiểm soát.

Chỉ là Túc Cảnh Mặc không biết từ khi nào, thấy hắn tức giận như thế, khi y kể về chuyện mình chết đi y không hề cảm thấy đau thương như vậy, thậm chí nhìn thấy bộ dạng nổi giận của người trước mặt, trong lòng y vậy mà cảm thấy ấm áp nhiều hơn.

Điều này làm cho Túc Cảnh Mặc cười ghẹo nói: "Chết được nhiều năm như thế, cho dù có hận tôi hay là trung thành với tôi, thì cũng đã không biết luân hồi được mấy đời rồi, nói mấy chuyện này thì có tác dụng gì? Cậu vẫn có thể báo thù cho tôi sao?"

Túc Cảnh Mặc vừa nói, vừa lấy tay nâng cằm Đàm Trình, cười gian nói: "Sao phải tức giận như vậy, có nhớ tôi từng nói với cậu rằng, tôi thích người đẹp, vẻ mặt tức giận của cậu không đẹp một chút nào."

Đàm Trình nào có ngờ tới Túc Cảnh Mặc sẽ làm như vậy, động tác này cực giống với sắc lang đùa giỡn gái nhà lành, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai đang tươi cười này, khiến Đàm Trình nhìn không dời mắt được.

Nghĩ chốc, Đàm Trình đột nhiên giơ tay bắt lấy ngón tay Túc Cảnh Mặc đang sờ cằm hắn,

"Tôi không thể giúp anh báo thù, nhưng tôi không biết vì sao lại rất tức giận, đặc biệt là khi nghĩ tới có người hại chết anh, tôi đang nghĩ cho dù có phải lật mộ người ta lên cũng phải tìm được người này..."

Túc Cảnh Mặc cong mày ý cười càng sâu hơn một chút, "Sau đó thì sao, đã qua hơn ngàn năm, xương cốt cũng đã hóa thành tro cốt giống như tôi rồi, cậu tìm thấy thì có thể làm gì?"

"Tôi,"

"Chuyện đã qua thì cũng qua rồi, cho dù cậu có biết tôi chết như thế nào, thì có ích gì? Tôi không phải là cũng đã chết rồi đấy sao?"

Đàm Trình bị đánh gãy lời, hắn nhìn người phía trước vừa cười vừa nói ra những lời này, hắn muốn nhìn ra người trong lòng có thật sự đang cười không, nhưng nhìn rất lâu rồi, hắn cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt của Túc Cảnh Mặc, nhìn thấy nụ cười nồng nàn tự tại.

Túc Cảnh Mặc đang vui vẻ, y nói những chuyện này có lẽ chỉ là trêu đùa mình thôi... Biết được điều này khiến tâm trạng Đàm Trình tốt hơn rất nhiều.

Trong lòng là người mình thích, mà trong ánh mắt người trong ngực mình toàn bộ đều là mình...

Đàm Trình ngắm nhìn Túc Cảnh Mặc càng nhìn càng mê,

"Nhưng, tôi vẫn rất khó chịu, tôi muốn anh sống thật tốt, cho dù là chuyện tôi không biết, tôi cũng không muốn tưởng tượng cảnh có người hãm hại anh."

Người thâm tình sợ nhất kẻ đa tình, nhưng nào biết được, kẻ đa tình cũng rất sợ sự thâm tình?

Tay bị nắm lấy, trong mắt Đàm Trình tràn đầy sự yêu thích, khiến Túc Cảnh Mặc đời trước luôn chơi đùa ong bướm cảm thấy có chút không quen, y muốn lặng yên rút ra, lại bị một cái hôn nhẹ của Đàm Trình làm cho động cũng không được mà để yên cũng không xong.

Đàm Trình giữ chặt tay Túc Cảnh Mặc, hắn không biết vì sao bỗng nhớ tới câu nói ở trên mạng hồi trước

"Đêm khuya nằm nghe tiếng gió thổi mưa rơi, ngựa sắt là em, sông băng cũng là em..."

Hàm ý câu nói này của Đàm Trình khiến Túc Cảnh Mặc ngốc ra một giây, nhưng lập tức nhướn mày cười:

"Nhưng tôi không phải là cái gì mà ngựa sắt sông..."

"Tất cả suy nghĩ trong lòng đều là em...."

Túc Cảnh Mặc còn chưa nói hết, câu tiếp theo của Đàm Trình làm cho y không cách nào mở miệng nữa, kiếp trước y từng nói rất nhiều những lời đường mật với những chàng trai cô gái, còn lộ liễu hơn so với Đàm Trình, trêu ghẹo khiến cho những người đẹp kia mặt đỏ tới mang tai. Y dường như chỉ là nói miệng, nhưng chưa bao giờ có ai dám nói một câu tình tứ như thế với y...

Những mỹ nhân điềm đạm xinh đẹp đó đều mặc y bắt nạt, bản thân đứng ở vị trí cao như thế nên không một ai dám nói chuyện quá phận với y, chỉ có Đàm Trình lời nào hắn cũng dám nói, cũng là người đầu tiên một lòng một dạ chỉ muốn một người là y...

Nói đến cùng, Túc Cảnh Mặc không hề có kinh nghiệm để ứng phó với những người như vậy...

Đàm Trình không biết người trong lòng đang nghĩ gì, cũng không biết vị đế vương hay thay đổi này ở ngay giây sau sẽ trực tiếp đạp hắn ra hay không, Đàm Trình kéo chặt hai tay của Túc Cảnh Mặc, không để y tránh thoát, sau đó hắn nói một mạch:

"Túc Cảnh Mặc, đối với anh, tôi thích nhiều hơn là một câu...Túc Cảnh Mặc, tôi thích anh, rất thích anh, cực kì thích..."

Túc Cảnh Mặc ngừng lại động tác rút tay, vốn hai cặp mắt đang nhìn nhau giây phút này lại xuất hiện nhiều hơn một cảm xúc không biết tên.

Gian mộ mờ tối không rõ, nhưng Túc Cảnh Mặc lại phát hiện, ánh mắt Đàm Trình nhìn y rực rỡ ánh sao... Giống như bầu trời đêm y trông thấy ở ngoài điện hơn ngàn năm trước, vừa lóng lánh lại trầm tĩnh, như là muốn hút người ta vào trong đó...

Trên bàn tay cảm nhận được xúc cảm ấm áp, còn có một chút run rẩy cố kìm nén.

Hắn... đang hồi hộp sao...

Cảm giác này truyền đến trái tim, những gợn sóng trỗi dậy trong lòng từ trước, nay lại càng khó có thể kiểm soát, Túc Cảnh Mặc cười khẽ...

"Cậu sẽ hối hận đó..."

Vẻ mặt cười này ở trong mắt Đàm Trình, đẹp đến kinh người, đẹp đến kinh tâm... Giống như bị đầu độc, tay Đàm Trình khẽ run, nhẹ nhàng đưa lên hai má người trước mặt, từng chút một.. từng chút kéo ngắn khoảng cách lại...

Đàm Trình thì thầm "...Nếu phải từ bỏ anh, đó mới là khiến tôi cả đời hối hận..."

Hai cánh môi nhẹ nhàng dán lên, lời nói cuối bị chìm trong cái hôn này...

Bờ môi Túc Cảnh Mặc man mát lại mềm mại không gì sánh bằng, ngay khoảnh khắc được chạm vào cánh môi người trong lòng, dường như cảm giác ngọt ngào thấu xương từ nơi tiếp xúc truyền đến toàn thân,

Rất ngọt...

Cảm giác ngọt ngào như thế như nhẹ nhàng mê hoặc Đàm Trình cuốn lấy chúng, trực tiếp xâm nhập vào lãnh địa của người trong lòng, sự dịu dàng tạm thời bắt đầu trở nên mạnh mẽ mà khó có thể từ chối.

Tay Đàm Trình khẽ vuốt lên gò má Túc Cảnh Mặc, đầu ngón tay chạm vào những lọn tóc suôn mượt mát dịu, hấp dẫn ngón tay Đàm Trình nhẹ nhàng vuốt ve.

Không biết tự bao giờ, bàn tay đang đặt trên eo dần dần siết lại, càng không biết từ bao giờ đầu lưỡi bị thứ gì đó không thuộc về bản thân đùa nghịch, quấy rầy...

Mùi vị tình dục và hơi thở sự sống khiến Túc Cảnh Mặc híp lại đôi mắt, đôi tay tự động vịn vào gáy Đàm Trình,

Phản ứng của Túc Cảnh Mặc làm cho Đàm Trình càng nôn nóng, muốn ôm Túc Cảnh Mặc thật chặt, muốn dụi người này vào trong lòng, muốn được kề da chạm thịt, muốn cướp đoạt.

Nhưng không biết từ lúc nào, hai tay càng ngày càng mất sức, làm cho Đàm Trình trở nên lo lắng.

"Túc Cảnh Mặc... Cảnh Mặc..." Hắn gặm cắn đầu lưỡi của Túc Cảnh Mặc, lòng bàn tay Đàm Trình nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng người trong lòng, chỉ là, càng muốn tiến thêm một bước nhưng lực bất tòng tâm...

Đến lúc Túc Cảnh Mặc phát hiện ra chuyện gì xảy ra, y vội vàng đẩy Đàm Trình ra thì nhìn thấy sắc mặt trắng toát của Đàm Trình.

HẾT CHƯƠNG 76

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net