Chương 77: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

Đàm Trình vẫn chưa lành vết thương, vốn sắc mặt đã không mấy dễ nhìn, nụ hôn vừa rồi, Túc Cảnh Mặc vô ý đã lấy đi không ít dương khí của Đàm Trình.

Một ngàn sáu trăm năm hầu hết thời gian đều là ngủ, nhưng quỷ khí đã dần dần tích tụ theo thời gian, âm khí quá nặng, lúc tiếp xúc với người sống, ngay cả Túc Cảnh Mặc cũng không khống chế nổi mà muốn càng nhiều hơn.

Nhưng...

Túc Cảnh Mặc nhìn về phía trước, Đàm Trình bị y đẩy ra nhưng nhất quyết không chịu buông tay, không khỏi cười ra tiếng,

Liếc xuống bàn tay của Đàm Trình hãy còn dán trên eo y, Túc Cảnh Mặc nhướn mày nói: "Vẫn muốn tiếp tục à? Có điều...như tôi thấy đấy, cho dù có tiếp tục, cậu cũng chỉ là lực bất tòng tâm mà thôi?"

Lời của Túc Cảnh Mặc làm cho Đàm Trình có chút bối rối, nhưng quả thực bị Túc Cảnh Mặc nói trúng rồi, lúc này đừng nhắc đến tiếp nữa, ngay cả đứng vững cũng phải cố hết sức.

Cảm giác choáng váng vì mất máu quá nhiều vẫn chưa biến mất, mũi khâu còn chưa gỡ ra, hắn đã nhịn không được đi gặp người, bây giờ lại cho Túc Cảnh Mặc quá nhiều dương khí, có thể đứng không bị ngã xuống cũng phải dựa vào nghị lực.

Nghe Túc Cảnh Mặc nói, Đàm Trình không biết nên trả lời sao, thì nhìn thấy y một mặt cười đểu, Đàm Trình liếm liếm môi, cười khổ nói: "Cơ hội khó tìm mà..."

Túc Cảnh Mặc đương nhiên biết bộ dạng này của Đàm Trình là vì y mà ra, lời trêu ghẹo vừa nãy cũng chỉ nhắc đến rồi ngừng,

Lần trước cũng là y mất đi dương khí suýt chút nữa thì biến thành ác quỷ, Đàm Trình để y hút đi không ít, trực tiếp ngất đi, Túc Cảnh Mặc chợt nhớ tới lời Khúc Chí Văn từng nói

Toàn thân Đàm Trình dính quỷ khí, vốn là mệnh trường thọ, nhưng lại bởi vì dính quỷ khí mà biểu hiện ra khuôn mặt sắp chết, một thân quỷ khí của Túc Cảnh Mặc không phải ai cũng chịu được, nếu không phải bởi vì mảnh ngọc bội và xương Đào Ngột kia, nói không chừng Đàm Trình đã chết rồi...

Nếu quỷ khí nhiễm lên người rất nhanh sẽ đột tử, Túc Cảnh Mặc không phải không biết, nhưng y không cách nào kéo Đàm Trình cách xa ra..

Nói đến cùng nếu muốn cắt đứt mối quan hệ này, rất đơn giản, chỉ cần lấy lại khối ngọc bội kia, Đàm Trình sẽ không thể nhìn thấy y, chỉ là không lấy đi bởi vì cần Đàm Trình giúp tìm ra chuyện Đại Tự,

Nhưng hiện tại...

Nhớ tới Đàm Trình nói rằng muốn chết ở trong này, cùng y bên nhau muôn đời muôn kiếp, Túc Cảnh Mặc nghĩ dù có lấy đi mảnh ngọc bội kia cũng không có tác dụng nữa...

Hoặc là, y ích kỷ, có chút không muốn cắt đứt mối quan hệ này... Từ lúc Khúc Chí Văn nói một đầu dây tơ hồng còn lại của Đàm Trình không phải y... Kiếp trước Túc Cảnh Mặc không tin vào số mệnh, sau khi chết lại có chút tin rồi...

"Cậu buông ra trước đi, chúng ta ra đình đá ngồi."

"Được..." Đàm Trình hiểu được Túc Cảnh Mặc muốn để hắn nghỉ ngơi một chút, nên hắn cũng không từ chối, chỉ là sau khi buông ra, vẫn là không nhịn được nắm lấy tay của Túc Cảnh Mặc, may là lần này Túc Cảnh Mặc không tránh thoát.

Nghỉ ở trong đình đá được một lúc, Đàm Trình lấy bình nước từ trong ba lô ra uống, hơi thở mới bình ổn xuống một chút, sắc mặt cũng tốt hơn. Nhìn thấy cuốn sách trên bàn đá, Đàm Trình hỏi

"Sách này đọc cũng hay chứ? Có thể chữ có chút nhỏ, cách đọc cũng không giống với cách đọc ngày trước của anh..."

Trên mặt Túc Cảnh Mặc vẫn treo lên nụ cười quen thuộc, y gật đầu, "Cũng được, sách sử cậu mang tới tôi đều đọc hết rồi, cũng biết được những chuyện đã xảy ra trên thế giới này, mấy cuốn tiểu thuyết đọc rất hay."

Tiểu thuyết? Ngó mấy cuốn sách này, Đàm Trình mới phản ứng thì ra Túc Cảnh Mặc nói tới là tứ đại danh tác mà hắn thuận đường mang đến, nhớ đến thời đại của mấy cuốn truyện này đều không xa lắc xa lơ như triều đại của Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình giải thích rằng: "Đây đều là những tác phẩm sau thời đại của anh, được lưu truyền đến nay, hiện nay mọi người gọi nó là tứ đại danh tác, còn chuyển thể thành phim truyền hình."

"Phim...truyền hình?"

Một danh từ mới lạ làm Túc Cảnh Mặc thắc mắc hỏi ra khỏi miệng, chỉ thấy Đàm Trình ở trước mặt bởi vì câu hỏi của y mà nhịn không được cười rộ lên, Túc Cảnh Mặc bỗng có chút tức giận

"Làm sao? Tôi chết hơn nghìn năm rồi tất nhiên là không biết."

"Không không, tôi không có ý này, tôi chỉ là ..." Đàm Trình biết Túc Cảnh Mặc hiểu lầm mình, hắn vội vàng giải thích: "Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của anh cảm thấy rất vui mà thôi."

"Chỉ như thế?"

"Ừm, có thể nhìn những biểu cảm khác nhau của anh, tôi rất vui vẻ, cho dù là tức giận hay là thắc mắc... tôi đều muốn nhìn thấy, luôn cảm thấy bất luận anh có vẻ mặt gì đều sẽ rất đẹp..." Nói đoạn, Đàm Trình khẽ nắm lấy bàn tay Túc Cảnh Mặc đang đặt trên bàn.

Khi Đàm Trình nói lời này Túc Cảnh Mặc đều nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó Túc Cảnh Mặc cong môi cười nói: "Gương mặt này cũng từng làm điên đảo không ít thiếu nữ nhà quan nói không phải tôi thì không chịu gả đó..." Nhớ tới lời của vài người bạn đời trước từng nói, Túc Cảnh Mặc liếc nhìn Đàm Trình, "Đương nhiên cũng có rất nhiều thiếu nam."

Nhắc đến thiếu nam, Đàm Trình không khỏi suy nghĩ có phải văn hóa Đại Tự có chút cởi mở không, cho nên Túc Cảnh Mặc cũng không ghét chuyện nam nam, thậm chí còn có thể dễ dàng tiếp thu, Đàm Trình tự dưng nhớ tới vị tướng quân ở mộ Bình Dao, còn có thể đưa tướng quân và hoàng đế hợp táng cùng nhau, vậy có lẽ thời đó cũng tương đối khoan dung chuyện ở phương diện này, hắn nhịn không được hỏi rằng:

"Có phải Đại Tự đối với tình yêu nam nam không quá để ý? Thậm chí là cho phép?"

Túc Cảnh Mặc không biết tại sao Đàm Trình đột nhiên hỏi chuyện này, Túc Cảnh Mặc chỉ nheo mắt lắc đầu:

"Trông thì có vẻ như vậy, nhưng trên thực tế những 'công tử' không được phép công khai hoạt động. Bách tính bình dân không được dính líu với những 'công tử' kia , nhà quyền quý thì lại có thể tiếp xúc một chút, danh tiếng sẽ không tốt, nhưng mà, những kiểu quyền quý này cũng không ít, chỉ cần không mang về phủ là được."

Những lời này khiến cho Đàm Trình đơ ra một chút, nếu như theo cách nói của Túc Cảnh Mặc, đây coi là khá nghiêm ngặt rồi.

"Vậy... vậy tại sao, tại sao Ninh tướng quân kia có thể hợp táng với ngũ đệ của anh?"

Đàm Trình vừa nói ra khỏi miệng, đồng tử của Túc Cảnh Mặc bỗng co lại,

"Hợp táng cái gì?"

Đến đây hơn nửa ngày rồi, nhưng vẫn chưa nói chuyện xảy ra tại mộ Bình Dao kia với Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình nhìn thấy sắc mặt Túc Cảnh Mặc thay đổi, mới vội vàng kể lại chuyện xảy ra trong mộ cho hắn.

Đợi kể hết xong một lượt, Đàm Trình giải thích rằng: "Linh hồn tên Ninh Khanh kia là, là một tướng quân, dựa theo những gì được viết trên bức tường đá, thì trước khi anh ta chết mới chỉ là quan ngũ phẩm, nói như thế nào cũng không thể có tư cách hợp táng với hoàng đế, hơn nữa thiết kế của mộ thất kia giống hệt với của hoàng hậu. Hơn nữa anh ta hình như có tình cảm với hoàng đế Túc Cảnh Nghiễn kia..."

"Ninh Khanh là..." Túc Cảnh Mặc biết người này, bởi vì hắn chính là con trai của Ninh thừa tướng, cũng là bạn tốt của em trai cùng mẹ Ninh Vân Trạch con trưởng Ninh thừa tướng. Nói ra thì, lúc y còn là vương gia, Ninh Khanh còn xin đại ca y cùng y học binh pháp...

Trong nhà quan văn lại sinh ra một đứa con giỏi võ văn không hay Túc Cảnh Mặc hồi tưởng chi tiết về người này, y nhớ rằng Ninh Khanh khá có trình độ về binh pháp, chỉ là một nhà Ninh thừa tướng chỉ có mỗi mình hắn thuộc diện này, sợ rằng sau khi Túc Cảnh Mặc chết, Túc Cảnh Nghiễn ăn nhiều thiệt thòi ở chỗ Ninh thừa tướng sẽ không đối tốt với một nhà này đâu, con cháu ruột của Ninh thừa tướng thì càng khó tránh cái chết... Vậy kia, chuyện Ninh Khanh này lại là sao nhỉ?

Không chết, còn trở thành quan võ ngũ phẩm? Nếu là năm đó Ninh Khanh phản bội Ninh gia thay Túc Cảnh Nghiễn làm việc, vậy thì không chỉ dừng lại ở chức quan ngũ phẩm chứ, y nhìn ra được Ninh Khanh có tài năng quân sự, vậy chắc chắn Túc Cảnh Nghiễn cũng nhìn ra được. Nhưng lại không được trọng dụng?

Không được trọng dụng, lại để hắn cùng táng trong một mộ giống như hoàng hậu?

"Cậu nói, trên bức tường đá kia khắc đời trước của Ninh Khanh, vậy có nhắc đến tại sao hắn chết đi không?"

"Có kể là Hung Nô phương bắc tiến vào, trừ tướng quân thì không có cách nào chống lại địch, cuối cùng lại bị Ninh Khanh này đánh lui rồi, nhưng cũng ở lần đó mất mạng ở giữa Tây Bắc, bị chim kền kền rỉa sạch, đến hài cốt cũng không còn."

Là vậy, khóe môi Túc Cảnh Mặc không nhịn được cong lên, ý cười ở trên mắt càng thêm rõ ràng, như là có chuyện gì, hắn đến lúc chết vẫn chưa làm rõ...

Mà hiện tại lại phát hiện ra lúc đầu chuyện có thể khiến cho Túc Cảnh Nghiễn một kích trí mạng....

Hắn và Túc Cảnh Nghiễn đều giống nhau, chỉ là chưa từng nghĩ qua, Túc Cảnh Nghiễn vì vị trí đó vậy mà có thể không lộ ra một chút nhược điểm, giả vờ tình cảm sâu đậm với Lâm Thanh đến hết một đời, vậy mà lại yêu tên Ninh Khanh kia? Chỉ thiếu một chữ...

Túc Cảnh Mặc có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Túc Cảnh Nghiễn khi nghe đến tin báo tử của Ninh Khanh,  càng có thể mường tượng ra người này liều mạng lại chỉ có thể lưu giữ lại một chút tàn hồn của Ninh Khanh...

"Hài cốt cũng không còn.....ha ha ha ha," Nói đến đây, Túc Cảnh Mặc không khỏi lắc đầu cười lớn thành tiếng, "Phải rồi, Túc Cảnh Nghiễn phải vội lắm rồi, không còn xương cốt, kể cả có xương Đào Ngột cũng không cách nào hồi sinh người chết."

Đến cuối, anh* cũng phải hối hận rồi...

*: "anh" ở đây là chỉ anh trai Túc Cảnh Mặc nha mn.

Đàm Trình không biết tại sao Túc Cảnh Mặc lại cười, càng không để ý chuyện vướng mắc giữa Ninh Khanh kia và Túc Cảnh Nghiễn là như thế nào, cả người và trái tim của hắn lúc nghe thấy hai chữ hồi sinh kia, tự nhiên đập rộn ràng, như là sa mạc khô khan một ngàn năm gặp được mưa, bỗng chốc đứng bật dậy nắm chặt hai tay của Túc Cảnh Mặc,

"Anh nói là xương Đào Ngột kia có thể hồi sinh người chết?! Anh nói thật sao?!"

Đàm Trình nói lời này, đánh gãy Túc Cảnh Mặc đang suy tư, y ngây ra một lúc liền biết Đàm Trình đang nghĩ đến cái gì, y cười lên, "Nghe nói có thể hồi sinh người chết thật."

"Vậy có phải có thể..."

"Không thể!" Đàm Trình còn chưa nói xong, Túc Cảnh Mặc đã đánh gãy lời hắn, nói: "Tôi chết được nhiều năm như thế, hài cốt đã biến thành cát bụi từ lâu, cậu không phải đã nhìn qua quan tài đá kia sao? Có thể hồi sinh thì cũng chỉ hồi sinh được những người vẫn còn hài cốt thôi, tôi đã không còn cái có thể kia từ lâu rồi, hơn nữa, tôi đoán rằng trận pháp trong mộ thất này có thể khiến tôi không thể nào chuyển thế, vậy chắc chắn cũng có thể khiến tôi không thể nào hồi sinh."

Lời của Túc Cảnh Mặc bỗng chốc khiến cho trái tim đang kích động của Đàm Trình bình tĩnh trở lại.

Đàm Trình ngồi lại xuống chiếc ghế, hắn mở miệng ra nhưng nói không ra lời, "Sẽ không đâu... sẽ không phải, anh cũng chỉ là nghe nói, lỡ như, lỡ như..."

"Cậu có thể đi hỏi Khúc Chí Văn, cậu ta có lẽ rất rõ đấy." Đối với chuyện sống chết, Túc Cảnh Mặc đã không còn để ý nữa, chỉ là không biết vì sao nhìn ánh mắt tuyệt vọng trong giây phút của Đàm Trình, trong lòng y có chút nhói.

"Cho dù là chết hay sống, ít nhất, so với Túc Cảnh Nghiễn tôi còn có thể..."

Giọng nói của Túc Cảnh Mặc dần dần nhỏ đi, Đàm Trình không nghe rõ nửa vế sau, chỉ là vành mắt có chút đỏ lên, "Còn có thể cái gì?"

Y lắc lắc đầu, Túc Cảnh Mặc rũ bỏ những cảm xúc nơi đáy mắt, cười nói: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi nghĩ cậu nên rời đi rồi? Vừa hay đi hỏi xem Khúc Chí Văn xem lời tôi nói có phải thật hay không."

Ra lệnh tiễn khách, nhìn Đàm Trình không vui vẻ gì định rời đi, Túc Cảnh Mặc nhíu mày, "Đương nhiên, cậu có thể thuận tiện hỏi luôn cậu ta, dây tơ hồng trên tay cậu đang buộc định với ai."

Lời vừa dứt, không ngoài dự đoán, sắc mặt Đàm Trình bỗng nhiên thay đổi rồi...

HẾT CHƯƠNG 77

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net