Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

Thực ra cho dù Túc Cảnh Mặc không nói ra, Đàm Trình cũng hiểu bản thân phải về sớm một chút, cơ thể bị thương vẫn chưa hồi phục, vẫn là nên nghỉ ngơi an dưỡng, sau này xử lý mấy việc như vậy mới không đến nỗi lực bất tòng tâm.

Hơn nữa hắn đúng thật là có rất nhiều chuyện cần phải đi hỏi rõ Khúc Chí Văn, như là chuyện xương thú Đào Ngột, hay chuyện dây tơ hồng mà Túc Cảnh Mặc có nhắc đến...

Trước đây Túc Cảnh Mặc không muốn nói nhiều, nhưng bây giờ biết được xương Đào Ngột có thể hồi sinh người chết, vậy nhất định phải đi tìm hiểu thật kỹ.

Nhưng không đợi Đàm Trình đi tìm Khúc Chí Văn, vừa đến dưới chân lầu ký túc xá đã nhìn thấy Trương Tuấn đứng đợi ở dưới đó, còn có Ngô Hải đi cùng.

"Cuối cùng cậu cũng về rồi!"

Trương Tuấn bước nhanh tới bên cạnh Đàm Trình, nhìn lướt trên dưới người Đàm Trình một cái, cau mày nói: "Giày dép dính đầy bùn đất... đã là lúc này rồi, cậu còn chạy đến đại mộ kia? Điện thoại để trang trí à, rõ ràng là không muốn sống nữa!"

Đàm Trình ở trong đại mộ suốt một đêm, về đến nơi trời cũng đã sáng rồi, sợ rằng tối qua hai người Trương Tuấn đều đã đến tìm hắn.

Cũng không phủ nhận, Đàm Trình hỏi lại: "Làm sao, nhìn sắc mặt của cậu không tốt lắm, có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Còn hỏi xảy ra chuyện gì? Phi, Đàm Trình, cậu MN đi với Ngô Hải nhiều ngày như thế, nói là hết quốc khánh thì trở về, nhưng lại mất tích nhiều ngày như vậy, ngay cả điện thoại cũng gọi không được! Cậu còn hỏi xảy ra chuyện gì?! Ông đây đợi bên này suýt nữa gấp muốn chết!"

Lời này của Trương Tuấn vừa dứt miệng Đàm Trình đã bật cười, dựa vào lợi thế chiều cao để tay gác lên vai Trương Tuấn, "Xin lỗi, tôi và Ngô Hải đều không nghĩ tới."

Tính tình Ngô Hải khó gần, nhưng trải qua chuyện lần này, hắn và Đàm Trình cũng coi là anh em cùng chung hoạn nạn, hắn cũng cười nói: "Phải rồi, đúng là mạng ngàn cân treo sợi tóc..."

Nhìn hai người này vì cùng nhau đi một chuyến mà càng trở nên thân thiết, Trương Tuấn hừ hai tiếng, "Hai người thế mà coi tôi như vô hình, vốn mới đầu muốn đi cùng hai người..."

Đang nói tới đây, có một nhóm không ít người đi xuống từ ký túc xá, như "vô tình" nhìn qua ba người họ, Trương Tuấn không tiếp tục nói nữa, chỉ là đổi câu chữ, lớn tiếng nói: 

"Cậu đi nghỉ trước đi, tôi thấy tình trạng cậu không tốt lắm, tỉnh lại rồi ba đứa mình lại hẹn, có rất nhiều chuyện cần nói với các cậu."

Thức nguyên một đêm Đàm Trình quả thực đã rất mệt, hắn và Ngô Hải biến mất lâu như vậy, trở lại vẫn là nhờ cảnh sát tiễn về, có lẽ dạo gần đây Trương Tuấn cũng gặp không ít chuyện, Đàm Trình nghĩ rồi nói:

"Tôi cũng không quá mệt, hay là..."

"Đừng, anh đẹp trai Trình ơi, cái mặt này của cậu còn trắng hơn cả bạn gái tôi dặm thêm phấn, cậu nghỉ ngơi đi, một chút nữa chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện."

"Ừm, Trương Tuấn nói đúng, thân thể quan trọng hơn, có rất nhiều chuyện không thể vội vàng."

Thấy hai đứa bạn thân đều khuyên nhủ vậy rồi, Đàm Trình gật đầu nói, "Được rồi, chút nữa tôi liên lạc với hai cậu."

"À, đợi chút." Vừa nói Trương Tuấn vừa đưa túi bữa sáng xách trong tay cho Đàm Trình, "Cậu ăn rồi hẵng ngủ, tẹo nữa tôi với Ngô Hải lại mua cái khác."

"Cảm ơn." Đàm Trình vừa cười vừa đưa tay tiếp nhận hộp thức ăn.

Trương Tuấn vẫy tay nhếch mép cười nói: "Cảm ơn cái gì, nói nhiều! Mau về đi, tôi với Ngô Hải đi căn tin ăn sáng."

Trương Tuấn đã nói thế rồi, Đàm Trình cũng vui vẻ, chào hai người rồi quay trở về ký túc xá.

Nhưng mà vừa về tới phòng, không nghĩ tới đứa bạn cùng phòng vừa chuyển đi đã quay trở lại, đây cũng là lần đầu trong hơn nửa năm mới gặp nhau.

Đàm Trình vốn cũng không thân thiết lắm với người này, nên cũng không biết nói những gì, chỉ cười nói một câu, trở về rồi à. Đối phương cũng không có ý hồi đáp, vì thế Đàm Trình cũng lười nói tiếp, trực tiếp ngồi ăn hết bữa sáng trong tay, rồi vào phòng tắm tắm rửa đánh răng qua xong liền trèo lên giường.

Có lẽ là quá mệt mỏi, cho nên thính giác suy giảm hơn nhiều, trong phòng còn một người nhưng Đàm Trình cũng cảm thấy giống như không có ai, yên tĩnh lặng lẽ, rất nhanh thì thiếp đi.

Một giấc không mộng mị.

Lần nữa tỉnh dậy đã gần tới hoàng hôn, cũng là do tiếng chuông điện thoại đánh thức, mà người bạn cùng phòng hơn nửa năm mới gặp đã đi mất rồi, hắn liếc nhìn chiếc điện thoại đánh thức mình, đã năm giờ chiều rồi ư, nhịn không được cười khổ, hôm nay lại trải qua một ngày đêm giờ giấc bị đảo lộn.

Quay người bật dậy, Đàm Trình gọi lại cho Trương Tuấn, ngủ đến nỗi đau đầu, Đàm Trình giơ tay trái rảnh lên xoa xoa huyệt thái dương, đi đến bên cạnh bàn sách ngồi xuống, chuẩn bị lôi ra cuốn sách ghi chép hằng ngày xuống viết vài thứ, bàn tay đang giơ lên trong giây lát thì đột ngột dừng lại giữa chừng.

Vốn chiếc giá sách lớn gọn gàng sạch sẽ nhìn qua giống như không có thay đổi gì, nhưng chỉ có Đàm Trình biết, vị trí hắn thường đặt cuốn vở ghi chép đã bị đụng qua, bình thường hắn hay để cố định một vị trí, như vậy tìm kiếm rất tiện, mà cuốn ghi chép này hắn rất hay lôi ra, vì thế Đàm Trình để nó ở một ví trí dễ lấy, tuyệt đối không phải ở góc này.

Người có chìa khóa phòng này ngoài Đàm Trình ra chỉ còn người bạn cùng phòng vừa nãy...

Nghĩ đến đây, Đàm Trình vội vàng mò tay xuống túi tìm kiếm miếng ngọc bội, may mắn miếng ngọc bội và mảnh xương Đào Ngột cỡ hạt đậu nành vẫn còn, khiến Đàm Trình thở nhẹ một hơi.

Đồng thời điện thoại được kết nối trò chuyện, sau khi bên kia vang lên tiếng của Trương Tuấn, Đàm Trình nghĩ rồi thuận miệng nói: "Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi, tôi nghĩ tôi nên đi thuê phòng rồi... cậu để ý giúp tôi, trong hai ngày tới tôi sẽ chuyển ra."

Ba người gặp mặt tại tiệm cà phê cách trường một đoạn, vừa gặp mặt Trương Tuấn đã hỏi: "Tại sao đột nhiên muốn thuê phòng? Phòng ký túc kia có mỗi mình cậu, có khác gì đi thuê phòng đâu, muốn dắt bạn gái đến cũng có sao?"

Ngô Hải nghe lời này, không nhịn được liếc Đàm Trình một cái, Đàm Trình muốn thuê phòng bây giờ hắn mới biết đấy,

Bởi vì... bạn gái...?

Điều này khiến sắc mặt Ngô Hải có chút kỳ lạ hắn xông tới chỗ Đàm Trình hỏi: "Bạn gái quen khi nào thế...cậu không phải ..." thích người ở trong mộ kia....

Ngô Hải không có nói hết, nhưng Đàm trình đương nhiên hiểu ý trong lời hắn, khoát tay, "Không phải, các cậu nghĩ đi đâu thế," Nói đến đây, ánh mắt Đàm Trình trở nên nghiêm túc hơn, "Tôi vừa phát hiện, cuốn sách ghi chép về đại mộ thôn Ninh Hóa kia của tôi bị người xem trộm hết rồi."

"Ý của cậu là, bạn cùng phòng của cậu? Nó không phải chuyển đi rồi sao?"

Đàm Trình gật đầu với Ngô Hải, "Chuyển đi rồi, nhưng không biết vì sao hôm nay lại quay trở về, tôi ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện đồ đạc bị động vào."

Lời của Đàm Trình khiến sắc mặt Trương Tuấn và Ngô Hải đều trở nên nghiêm trọng, đối với những người làm học thuật, loại hàng vi kiểu này thật khiến người khác khinh thường.

"Vậy những thứ cậu ghi chép trong sách có quan trọng không?"

"Vẫn may, thú thực tôi cũng không để ý lắm việc cậu ta xem trộm sách ghi chép, những thứ này đến hiện tại vẫn chưa có kết luận, xem rồi cũng không sao cả, chỉ là tôi thấy hơi kỳ lạ."

"Lạ cái gì?" Trương Tuấn và Ngô Hải đồng thời hỏi.
"Bọn cậu có lẽ không biết rõ người bạn cùng phòng của tôi, có biết cậu ta có quan hệ tối với ai không?"

Nghe như vậy, Trương Tuấn có thể lờ mờ đoán ra được một chút, dạo này người bọn hắn nghi ngờ chính là Đường Gia Minh, Đàm Trình sẽ cảm thấy không đúng lắm vậy nhất định có liên quan đến Đường Gia Minh.

"Cậu nói là..." đã từng cùng Đàm Trình trải qua sự uy hiếp của người nhà Đường, Ngô Hải nghĩ tới người này nhanh hơn Trương Tuấn, mà kết quả đã được Đàm Trình xác nhận.

"Đúng, chính là người mà các cậu đang nghĩ tới, những lời trước đây, tôi không cảm thấy gì cả, nhưng bây giờ không còn như vậy rồi, cậu ta và Đường Gia Minh có quan hệ rất tốt, nói không chừng chính là Đường Gia Minh nhờ cậu ta đến tìm đồ..."

Trong tíc tắc nhớ tới mảnh xương Đào Ngột kia, trong lòng Đàm Trình trở nên nguội lạnh, nếu nói Đường Gia Minh có liên quan tới chuyện này, vậy mục tiêu của Đường Gia Minh sẽ không phải là cuốn ghi chép kia, mà là mảnh xương Đào Ngột nhỏ được mang từ trong mộ thất ra ngoài!

"Trương Tuấn, trong khoảng thời gian này ở đây có chuyện gì khác thường không? Lý..."

Đàm Trình chưa dứt lời, cửa ở gian kế bên đột nhiên mở ra, Khúc Chí Văn đứng trước cửa gian kế nhìn Đàm Trình cười nói: "Tôi nói ba người các anh nên chú ý chút đi, tuy người bình thường không nghe được các anh nói gì ở đây, nhưng...những kẻ biết đạo pháp thì khác."

Nói xong, Khúc Chí Văn bước rộng bước đến phía sau Đàm Trình, thuận tay lôi xuống một con trùng bay nhỏ xíu từ trên cổ áo của Đàm Trình, một phát bóp nát,  giữa khe các ngón tay lóe ra chút ánh sáng vàng rồi dần dần tan biến.

"Để cho thứ này nghe hết, sẽ không tốt đâu..."

Đàm Trình và Ngô Hải đều đã thấy hết những thứ này nên không có gì ngạc nhiên, nhưng Trương Tuấn lại khác, hắn lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhịn không được nói lớn: "Vừa rồi là cái gì vậy,  tại sao bóp nát lại phát ra ánh sáng?"

"À, chỉ là trò vặt của bọn thuật sĩ để nghe lén tin tức ... Có điều nếu không có tôi xuất hiện, lời tiếp theo của các anh, có lẽ sẽ bị nghe thấy toàn bộ."

Lời của Khúc Chí Văn khiến cho Đàm Trình cau mày, liếc Khúc Chí Văn một cái, vẻ mặt liền dịu đi, hắn không ngốc, sẽ không cho rằng lần đụng mặt này là trùng hợp, Khúc Chí Văn chắc đã ở trong phòng cà phê này từ lâu rồi, lúc nãy không lộ mặt lại chọn lúc này xuất hiện, có lẽ chỉ là muốn nói cho bọn họ biết muốn đấu với Đường Gia Minh, thì đều phải dựa vào cậu ta...

Có điều,  Đàm Trình cũng muốn có sự giúp đỡ của Khúc Chí Văn, đương nhiên, hắn sẽ không cho rằng  Khúc Chí Văn sẽ giúp đỡ không công...

"Ý của cậu là muốn giúp chúng tôi?" Đàm Trình đứng dậy, đối diện nói với Khúc Chí Văn: "Cậu có biết hiện tại chúng tôi muốn gì không? Cậu giúp được không?"

Lời Đàm Trình mang theo khiêu khích, Khúc Chí Văn cũng không để ý, chỉ cười nói: "Thứ anh muốn, tôi không có năng lực làm được, nhưng ít nhất có thể trong thời gian này không để anh đột tử."

Hai từ đột tử rất khó nghe, khiến cho Trương Tuấn và Ngô Hải ở bên cạnh không khỏi bật dậy chất vấn

"Cậu CMN có ý gì."

"Đánh cái rắm chó gì vậy!"

Khúc Chí Văn bị mắng cũng không để trong lòng, chỉ cười nói: "Câu chuyện chỉ nói tới đây thôi, tôi nghĩ Đàm Trình sẽ hiểu ý của tôi."

Đàm Trình bình tĩnh nhìn Khúc Chí Văn, một lúc sau mói lên tiếng: "Cậu muốn cái gì?"

"Xương Đào Ngột."

Nghe được ba từ không ngoài ý muốn, Đàm Trình bật cười: "Vừa hay, tôi cũng có vài việc cần hỏi cậu..."

        HẾT CHƯƠNG 78

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net