Chương 79: Chuyện tình đế vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

"Tôi muốn hỏi cậu mấy chuyện." Nói đoạn, Đàm Trình nhìn vào hai đứa bạn thân đứng ở phía sau, suy nghĩ kỹ rồi nói: "Chỉ là...hiện tại chúng ta cần làm rõ chuyện trước mắt hơn...Như là nội tình giữa Lý Quốc Hiền và Đường Gia Minh..."

Đàm Trình nói xong, Trương Tuấn và Ngô Hải đều cảm thấy không có gì không đúng, nhưng Khúc Chí Văn lại khác, so với hai người này, cậu là người hiểu rõ Đàm Trình gấp gáp muốn làm rõ cái gì nhất, chuyện cấp bách nhất trước mắt hắn làm sao có thể là nội tình giữa Lý Quốc Hiền và Đường Gia Minh!

Lời này chẳng qua là nói cho Trương Tuấn và Ngô Hải nghe, thứ Đàm Trình thực sự muốn hỏi, e là không muốn để cho hai người này biết được...

Nghĩ đến đây, Khúc Chí Văn cong mắt khẽ cười nhìn Đàm Trình, gật đầu, "Cũng được."

Dứt lời, chậm rãi dựa lại gần Đàm Trình, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói nhỏ: 

"Càng ít người biết, càng bớt được đối thủ cạnh tranh." Ai dám chắc nghe xong chuyện xương Đào Ngột sẽ không động lòng? Có thể nghịch thiên trường thọ hồi sinh, chuyện như thế ai cũng đều ham muốn...

Khác với khám phá mộ, đối với những người si mê khảo cổ như bọn hắn mà nói, cho dù biết được có nguy hiểm đi nữa, cũng không hề chùn bước, giống như Giang Ba và Trương Khải Thạc đã mất... Sau khi phát sinh vài vụ án mạng mà Trương Tuấn và Ngô Hải vẫn quyết ở lại thôn Ninh Hóa, chắc chắn là họ đã giác ngộ rồi,. Làm rõ nước Đại Tự biến mất trong lịch sử, đối với một Đại Tự chưa biết đến, nhìn vẻ ngoài Ngô Hải, Trương Tuấn dường như bình tĩnh, nhưng bên trong lại đè nén dòng máu gần như sục sôi, đối với một loại khát vọng chưa biết đến... còn sâu đậm hơn cả Đàm Trình.

Đàm Trình có thể dẫn hai người này cùng nhau vào khám phá mộ, nhưng hắn không thể vì chuyện của Túc Cảnh Mặc mà để hai người bạn này gặp nguy hiểm, Túc Cảnh Mặc là chấp niệm của một mình hắn, là chuyện riêng của hắn, lại còn là chuyện riêng có thể mất mạng, hợp tác với người khác đã coi là chuyện gì?

Càng huống chi... trong tim hắn... có một chút cảm xúc kỳ lạ đang quấy rối, có thể nói hắn đối với Túc Cảnh Mặc ở trên thế gian này là một người cũng coi là đặc biệt chứ... Mà Túc Cảnh Mặc đối với hắn hơn cả như vậy, đặc biệt đến nỗi, hắn không muốn nói cho người khác, thậm chí là, không muốn để người khác nhìn thấy anh ấy...

Dục vọng chiếm hữu đáng sợ.

Mà những điều này, hắn đương nhiên không cần phải giải thích cho Khúc Chí Văn, đạt được kết quả giống nhau là được.

Đợi mọi người đều ngồi xuống, Đàm Trình mới nói với Trương Tuấn: "Cậu thời gian này ở Tây An có phát hiện gì không?"

Trương Tuấn liếc nhìn Khúc Chí Văn yên lặng ngồi một bên, do dự nói: "Phát hiện được rất nhiều thứ, chỉ là... để cho cậu bạn trẻ này biết không sao chứ?"

Trương Tuấn không hiểu gì về Khúc Chí Văn, Đàm Trình và Ngô Hải lại biết thừa năng lực không tầm thường của người này, Ngô Hải gật đầu với Trương Tuấn: "Nói đi, không sao cả, có vài chuyện có khi cậu ta còn hiểu biết hơn cả chúng ta. Chuyện hôm qua tôi nói với cậu, người cứu tôi với Đàm Trình từ trong mộ chính là cậu ta, cậu ta hình như là một Thiên sư?

Nói đoạn, Ngô Hải không chắc chắn lắm liếc nhìn Khúc Chí Văn, nhìn thấy Khúc Chí Văn gật đầu mới nói tiếp: "Tôi với Đàm Trình ở Bình Dao gặp phải cướp mộ, còn là phái Phát Khâu, bọn họ kể một vài chuyện của Lý Quốc Hiền, tuy là không thể tin toàn bộ nhưng cũng không thể không tin."

"Chuyện gì?" Trương Tuấn nghe xong không khỏi nhớ tới chuyện Lý Quốc Hiền ở lễ tiệc mừng hôm đó, trong lòng thấp thỏm, "Không lẽ nào thực sự bị Đàm Trình đoán trúng rồi?"

Đàm Trình gật đầu, nhíu mày nói: "Ông ta để học sinh tự thăm dò cổ mộ trước, trước kia hình như cũng đã từng như vậy, cũng đã chết mất mấy người, nhưng không biết vì sao mà chuyện này lại bị ém xuống, nên chúng ta đều không biết gì."

Trước kia, đúng là không hiểu tại sao xảy ra án mạng mà có người dám chống đỡ, có điều hiện tại Đàm Trình cũng đã hiểu được một chút.

Hắn một người bình thường đều có thể vì duyên may mà biết đến xương Đào Ngột, thế nên khẳng định có không ít người biết đến cái này, trường sinh, có ai không muốn, đặc biệt là những người có địa vị cao, ai không vui vẻ khi sống được càng lâu hơn chút?

Đế vương Túc Cảnh Mặc rõ mồn một, ai có thể đảm bảo những người của thời đại này không biết?

Vài mạng người thì có là gì chứ...

Nghĩ đến đây, Đàm Trình chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, nếu những suy đoán này đều là sự thực, vậy hắn thực là tứ cố vô thân lại bước vào vũng bùn lầy lội này...

"Sợ rằng không chỉ là hồi trước đi, tôi thấy trận thế hiện tại này, chuyện của Giang Ba, Lâm Sùng Tinh còn có Trương Khải Thạc cũng có khi đi vào ngõ cụt, dường như từ đó về sau không có ai đi điều tra những chuyện này nữa, trừ Khương Bình."

"Lý Quốc Hiền ở trong giới khảo cổ rất có tiếng tăm, nhưng cho dù có tiếng tăm hơn nữa cũng không thể đè lên mạng sống con người, vài mạng người này ai dám bảo vệ ông ta?" Ngô Hải sau khi nghe Trương Tuấn thì nói: "Tôi thấy 'thầy giáo' của chúng ta, có lẽ không đơn giản, hoặc là ở phía sau ông ta..."

Nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, án mạng xảy ra tận vài lần, Lý Quốc Hiền là người phụ trách dự án, thậm chí không hề bị một chút ảnh hưởng, nhìn như thế nào cũng thấy không bình thường...

Trong khoảng khắc, không gian nhỏ này bỗng im ắng lại, không một ai nói thêm, Đàm Trình yên lặng một lúc mới thở dài một hơi, "Nói cho cùng Trương Khải Thạc là bị ma quỷ làm hại, nếu muốn tìm hung thủ thì tìm kiểu gì? Thế giới này hoàn toàn không tin quỷ thần mà?"

Lời của Đàm Trình cũng là suy nghĩ trong lòng của hai người còn lại, rõ ràng biết bạn bè chết đi vì bị rơi vào quỷ kế của người khác, nhưng hung thủ tận tay giết hại lại không phải người sống... Đây có lẽ cũng là nguyên nhân mấy người kia vẫn có thể bình thản tự do đến hiện tại. 

"Ai, nghĩ mấy cái này làm gì? Điều tra án không phải là việc của chúng ta, chúng ta là nghiên cứu lịch sử, mạng người không thể hồi sinh, điều chúng ta có thể làm duy nhất đối với bọn họ là làm rõ chuyện đại mộ, rồi biên thành sách đốt cho họ, thế giới này nếu đã có ma quỷ, thế thì chắc bọn họ có thể xem được nhỉ?"

"Cũng đúng, chúng ta phiền não những chuyện này cũng vô dụng, quan trọng là phải thận trọng không để cho Lý Quốc Hiền động tay chân với chúng ta, ông đây rất yêu quý mạng mình."

Đàm Trình nghe Ngô Hải và Trương Tuấn nói, cũng nhịn không được cười, hắn bỏ kính xuống, day day sống mũi hơi chua sót, "Đương nhiên không chỉ mỗi Lý Quốc Hiền, còn có Đường Gia Minh..."

"Đường Gia Minh? Làm sao thế, anh ta và "thầy giáo" là đồng bọn sao?

"Không, cái này tôi cũng không biết." Đàm Trình lắc đầu, "Tôi chỉ biết, Đường Gia Minh có thể nhìn thấy ma quỷ, nhưng anh ta luôn giả vờ không nhìn thấy, từ Tây Sơn trở lại, tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, dường như tất cả động thái của tôi và Ngô Hải luôn có người hiểu rất rõ, cho nên nhanh như vậy đã gia nhập vào đám đạo mộ kia."

Đàm Trình vẫn chưa nói xong, sắc mặt Trương Tuấn ở bên cạnh đã trở nên khó coi,

"... Nếu như theo lời cậu nói, tôi lại nhớ ra một chuyện, hai cậu vừa mới rời khỏi được hai ngày, tôi ở phòng nghiên cứu đã không nhìn thấy Đường Gia Minh đâu, nghe nói là về quê thăm mẹ anh ta..."

"Về quê? Đường Gia Minh là người ở đâu?"

"Sơn Tây..."

Chỉ ngắn gọn hai từ, trong tíc tắc sống lưng Đàm Trình tê dại, xung quanh rơi vào khoảng không chết lặng, giống như bỗng chốc đóng băng.

"A, vừa khéo thật đấy, Sơn Tây...Họ Đường...Tôi nhớ rằng, gia tộc trộm mộ kia, cũng là họ Đường."

Trên mặt Ngô Hải tuy đang cười, nhưng ánh mắt như đóng một lớp băng.

Trương Tuấn làm gì không hiểu ý? Nhưng, nếu đây là thật, vậy Đường Gia Minh chính là cướp mộ? Làm sao có thể? Nhưng nhìn thấy vẻ không phải trò đùa của hai người, Trương Tuấn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Nói chung có không ít bọn tặc đạo mộ phái Phát Khâu cải trang thành bách tính thường dân, nhưng vẫn là lần đầu tôi nghe nói cải trang thành sinh viên khảo cổ,..." Năng lực học thuật của Đường Gia Minh, Đàm Trình biết, nhưng hiện tại lại phát hiện người bên cạnh mình là đạo mộ, thực sự khiến người khác khó tiếp thu.

"Vậy, nếu không phải trùng hợp, ,mà là sự thực, thì Đường Gia Minh và đám đạo mộ kia là một nhóm rồi, nói không chừng, tôi và Ngô Hải đã bị theo dõi từ lâu, chỉ là bọn tôi không biết thôi." Nói đến đây, Đàm Trình hừ cười một tiếng, "Lý do họ để tôi đi vào trong mộ, e là biết tôi có cách tránh khỏi những cơ quan ám khí... Nói như vậy, ngay từ đầu Đường Gia Minh đã tính kế lên người tôi..."

Từ trước đến nay đều sống trong môi trường học thuật, mỗi ngày trừ khảo cổ thì vẫn là khảo cổ, cuộc sống đơn giản thuần chất đến nỗi chỉ còn những đồ vật được khai quật từ mộ ra, đã bao giờ gặp phải loại tính kế như này?"

Không nói Đàm Trình, Ngô Hải và Trương Tuấn cũng là lần đầu gặp phải loại chuyện vậy, dường như bản thân biến thành con cờ trên tay của người khác, cho dù ngày nào đó có mất mạng, còn hoàn toàn không biết gì sất, loại cảm giác bị khống chế này thực sự rất khó chịu.

"May là hiện tại phát hiện vẫn chưa muộn." Đàm Trình than một hơi,

"Chưa muộn?!" Nghe xong lời này, Trương Tuấn lại có chút cuống lên, bỗng nhiên đứng lên, đi đi lại lại,

"Nhưng bọn họ rốt cuộc là muốn làm cái gì? Tôi hiện tại chẳng biết gì! Được rồi, cho dù hiện tại chúng ta biết Lý Quốc Hiền và Đường Gia Minh có vấn đề, nhưng cũng không thể biết người khác có vấn đề hay không?! Bọn chúng như này rốt cuộc là làm gì, chết nhiều như thế còn không sao!" Nói đến đây, Trương Tuấn quay đầu nhìn Đàm Trình, "Trong mộ kia tột cùng là có thứ gì có thể khiến bọn chúng điên cuồng như thế!"

Lời này, Trương Tuấn là nói với Đàm Trình, ý này là không nói cũng rõ.

Nếu nói đến điên cuồng, có lẽ hắn là người càng phải điên cuồng hơn vì ba ngày nay chạy đi chạy lại giữa thôn Ninh Hóa và đại mộ, nhưng Đàm Trình lại không biết nên nói như thế nào. Hắn là vì Túc Cảnh Mặc, cũng là vì đoạn lịch sử biến mất kia, chỉ là có những việc lại không thể nói...

"Trong mộ đúng là có bảo vật, bọn họ có lẽ là vì thứ đó, nhưng tôi đối với thứ đó từ đầu đến cuối chưa từng phát sinh lòng tham, mục đích tôi đi vào trong mộ có hai thứ, thứ nhất là vì làm rõ khúc lịch sử kia, hai là vì người bên trong mộ."

"Người bên trong mộ? Trong mộ còn có người ở sao?" Có điều lời vừa nói ra, Trương Tuấn liền có phản ứng, Đàm Trình nhắc đến "người" là kiểu "người" gì, Đàm Trình có thể nhìn thấy ma quỷ, vậy trong mộ tất nhiên chỉ có ma quỷ rồi...

"Cậu con mẹ nó...Không phải là thích hồn ma nào rồi đó chứ?"

Đàm trình nhìn thấy biểu cảm của Trương Tuấn y hệt bộ dáng lúc mới đầu Ngô Hải biết đến chuyện này, Đàm Trình lắc đầu cười khổ: "Không cầm lòng nổi."

Khúc Chí Văn vẫn luôn ngồi một bên lắng nghe, không nói một lời, đến lúc này khó mà không mở miệng.

"Hai người các anh cũng không cần phải hỏi nữa, chuyện này nghe theo Đàm Trình đối với các anh chỉ có tốt, biết càng nhiều, vây hãm trong bùn lầy càng nhiều, hãm vào càng sâu, với cục diện bây giờ, nếu muốn thoát thân là chuyện không thể nào."

"Phi! Cậu im miệng được không!" Trương Tuấn cũng không phải người không hiểu sự tình, độ phức tạp của chuyện này, bản thân không thể giải quyết thì chỉ có thể cách xa, càng xa càng tốt, Đàm Trình không nói, là sự quý trọng đối với người anh em này. Nhưng, không biết vì sao, thấy bộ dáng này của Đàm Trình, Trương Tuấn luôn có dự cảm không tốt. Nhưng lại không nắm rõ được cảm giác này tột cùng là từ đâu tới.

Vò đầu bứt tóc không dài mấy ở trên đầu, Trương Tuấn nửa ngày trời mới rặn ra một câu,

"Được, Đàm Trình, tôi nghe theo cậu, cậu không nói, tôi cũng không hỏi, bảo vật kia tôi cũng không muốn biết, nhưng bí mật lịch sử đại mộ thôn Ninh Hóa, không thể để một mình cậu độc chiếm!"

Lời này làm Đàm Trình bật cười ra tiếng, "Đó là đương nhiên, đối với nghiên cứu gốm sứ tôi mãi mãi không bằng cậu, về sau có không ít việc phải làm phiền cậu rồi. Ồ, đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ ra, tôi và Ngô Hải trước khi đi Bình Dao, đưa cho cậu một mảnh vỡ gốm sứ, có phát hiện gì không?"

"A, cậu không hỏi tôi cũng quên mất, thật sự có ghi chép một vài thứ"

"Là gì?"

"Cũng không phải thông tin gì quan trọng, chính là một câu chuyện tình cảm, chắc là của đế vương đại mộ thôn Ninh Hóa."

"...Cái gì?" Đàm Trình đột nhiên cảm thấy hình như tai mình có vấn đề.

"Tôi nói là ghi chép chuyện tình của Hoàng đế." Trương Tuấn không hiểu sao ngoáy ngoáy lỗ tai.

HẾT CHƯƠNG 79

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net