Chương 80: Giao dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

Trương Tuấn biết rất ít chuyện của Đàm Trình, nhưng Khúc Chí Văn và Ngô Hải lại biết rõ ràng, Khúc Chí Văn không cần nói đến, còn Ngô Hải lúc ở trong mộ Bình Dao đã đại khái đoán được là chuyện gì rồi, nghe xong Trương Tuấn nói, phản ứng đầu tiên là liếc Đàm Trình mội cái.

Bỗng nhiên trên người mọc thêm hai ánh mắt đồng tình, Đàm Trình không khỏi ho khan một tiếng, bưng cốc cà phê trên mặt bàn lên uống.

"Khụ, chuyện này hiện tại cũng không quan trọng."

"Đúng vậy." Trương Tuấn gật đầu, "Nhưng tôi thấy bên trên có viết vị Hoàng đế này rất đẹp trai, kiểu dạng đào hoa, đời sống cá nhân cũng phóng khoáng."

"...Ồ... vậy sao?"

"Đương nhiên rồi!"

Đàm Trình không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, nhìn thời gian, hắn nói: "Giờ cũng không còn sớm, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm, lúc nữa tôi sẽ đi qua đó sớm chút, ngày mai tôi còn phải đến bệnh viện kiểm tra vết thương, chắc được cắt chỉ rồi."

"Cũng được." Ngô Hải đứng dậy đầu tiên, "Cách đây không xa có một nhà hàng khá ok, thức ăn làm cũng thanh đạm ngon miệng, đi qua đó ăn vậy."

Trương Tuấn phải đi đón bạn gái tan làn nên đi trước, "Các cậu đi đi, tôi đi đón bạn gái nên không đi cùng được rồi."

Đàm Trình gật đầu, nhìn sang Khúc Chí Văn, "Lúc nữa cùng nhau đi ăn tối đi."

"Đương nhiên."

Địa điểm ăn cơm là một quán ăn phong cách gia đình, ông chủ cũng rất hiền lành, nghe nói Đàm Trình bị thương liền giới thiệu vài món ăn vừa đạm mạc vừa bổ mà lại ngon, giá và chất lượng đều rất tốt, ba người đàn ông ăn hết tận mấy âu cơm.

"Ồ, đúng rồi, tôi nhớ là trước kia cậu có thuê phòng?" Đàm Trình thanh toán xong, mới nhớ ra chuyện thuê phòng liền quay sang hỏi Ngô Hải.

Ngô Hải đang thu dọn cặp sách nghe xong đơ ra một chút mới đáp: "À... ngày trước có thuê phòng, nhưng từ khi Hiểu Mai đi tôi không thuê nữa, hiện giờ ở trong ký túc xá trường."

"Cậu thực sự tính thuê phòng? Muốn thuê ghép hay là thuê riêng?"

Đàm Trình gật đầu, "Chắc là thuê riêng đi, cách trường xa một chút cũng được, loại một phòng ngủ một phòng khách."

"Ừm...Nếu như vậy, phòng trước kia tôi thuê cũng không tệ, chủ nhà cũng có vài loại phòng tương tự, giá thuê cũng hợp lý, một tháng 1200*, hay để mai tôi hỏi cho?"

*1200 RMB: = 3,927,600 VNĐ ( tỷ giá 3273 năm 2018)

"Được, sạch sẽ là được, nếu còn phòng thì cậu báo cho tôi, tôi trực tiếp qua gặp chủ nhà nộp tiền phòng."

"Vậy ok." Liếc nhìn Khúc Chí Văn vẫn đứng ở cửa chưa đi, một bộ dạng đứng đợi Đàm Trình, Ngô Hải nói nhỏ: "Bây giờ về trường sao?"

Đàm Trình suy nghĩ, mới nhìn Ngô Hải nói: "Tạm thời không về, tôi.... còn vài việc muốn hỏi Khúc Chí Văn."

Lời Đàm Trình không khỏi khiến Ngô Hải nhíu mày, "Cậu như này thực sự tốt sao? Nói thật... tôi không cảm thấy lựa chọn này của cậu đúng đắn đâu."

Đàm Trình chỉ cúi đầu cười không nói gì, Ngô hải cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ thở dài một hơi.

"Có gì cần tôi giúp đỡ cứ nói."

"Được, cám ơn."

Cảm ơn xong, tiễn Ngô Hải đi khỏi, Đàm Trình mới cùng Khúc Chí Văn rời đi, đi về hướng khác.

Cần nói chuyện quan trọng, tất nhiên phải cách xa chỗ đông người, càng phải tránh người bỏ trùng nghe lén lên người Đàm Trình. Đàm Trình không biết làm sao để tránh thoát Kỳ Hoàng chi thuật, nhưng Khúc Chí Văn là chuyên gia ở phương diện này, tuy Đàm Trình không thích cậu, nhưng lúc này cũng không thể không nghe lời, chỉ có thể tự giác đi theo Khúc Chí Văn.

Nhìn Đàm Trình không hỏi gì cứ thế đi theo mình, Khúc Chí Văn ngược lại có chút kinh ngạc, từ lúc lần đầu Đàm Trình gặp cậu liền đối xử với Khúc Chí Văn không ra sao, giờ cái gì cũng không hỏi liền đi theo cậu, thật kỳ lạ!

Đợi đi đến chỗ hiện giờ cậu cư trú ở Tây An, Khúc Chí Văn mới hỏi Đàm Trình đang đi theo.

"Anh cứ thế đi theo tôi, không sợ tôi hại anh sao?"

Đàm Trình liếc mắt nhìn Khúc Chí Văn gầy yếu trước mặt, "Cậu tốn sức đến tìm tôi như thế khẳng định có chuyện muốn nhờ tôi, nếu muốn hại tôi còn chờ đến tận bây giờ?"

"Làm sao không thể, ngày trước trên người anh không có xương Đào Ngột, nhưng giờ thì có rồi."

"Ha ha, cậu coi tôi ngốc à? Nếu như thứ nhỏ xíu như vậy có tác dụng, thì Lý Quốc Hiền cũng không cần đợi tới bây giờ vẫn đang tìm kiếm xương Đào Ngột, quỷ hồn trong mộ Bình Dao không phải nói Lý Quốc Hiền cũng có một mảnh sao?"

Khúc Chí Văn không ngờ tới trong lòng Đàm Trình lại hiểu rõ vậy, lời này ngược lại khiến cho cậu sững ra một lúc, sau đó mới cười nói: "Tôi thấy anh cũng không ngốc, sao lại cố chấp với Túc Cảnh Mặc như thế? Hai người các anh căn bản là không có duyên phận."

Lời Khúc Chí Văn khiến Đàm Trình nhớ đến lời của Túc Cảnh Mặc nói với hắn, hắn cau mày nói: "Cậu nói cho Túc Cảnh Mặc rằng giữa tôi và anh ấy không có kết tơ hồng? Cậu nhìn thấy dây tơ hồng đó?"

"Anh ta nói với anh rồi?" Khúc Chí Văn rót đầy nước vào cốc dùng một lần rồi đưa cho Đàm Trình, dư quang liếc nhìn ngón út Đàm Trình có dây tơ hồng y như lần trước, đoạn giữa mờ tối không rõ, đoạn cuối rõ ràng sáng đẹp, chỉ là không nhìn thấy người đối diện liên kết với dây này là ai.

"Ngàn dặm nhân duyên một đoạn dây, tôi có thể nhìn thấy tơ hồng, ngón út của anh có tơ hồng, chỉ là buộc với ai thì tôi không thể nhìn thấy."

"Ha, không nhìn thấy, vậy sao cậu nói tôi với Túc Cảnh Mặc không có duyên phận?" Đàm Trình tức giận đẩy cốc nước Khúc Chí Văn đưa cho.

Rõ ràng là nói vớ vẩn.

"Tôi không nhìn thấy đầu kia tơ hồng là ai, nhưng Túc Cảnh Mặc đã mất từ lâu rồi, tơ hồng nhân duyên của anh ta trong khoảng khắc anh ta chết đi đã biến mất, anh có tơ hồng nhưng anh ta không có, anh nói dây tơ hồng này buộc với ai đây?"

Đàm Trình không nghĩ tới điểm này, ngây ra trong chốc lát.

"Vậy... nói như thế, tôi và Túc Cảnh Mặc không thể ở bên nhau? Anh ấy không có tơ hồng, mà tôi lại rằng buộc với người khác, tôi và Túc Cảnh Mặc không có duyên?"

"Phải."

Nghe đến đây, Đàm Trình không khỏi lắc đầu cười lạnh: "Tơ hồng này thực sự quyết định hôn nhân của một người? Nếu tôi và Túc Cảnh Mặc không duyên, vậy tại sao tôi còn gặp được anh ấy, còn yêu anh ấy?! Nếu nói đây không phải duyên, thì là cái gì?"

"Có duyên nhưng chắc chắn không phận, anh và anh ta thực sự không có khả năng, từ nay anh có lẽ sẽ gặp được nửa kia, Túc Cảnh Mặc nói cho cùng chỉ là người qua đường."

Đàm Trình lạnh lùng nhìn Khúc Chí Văn, hừ cười một tiếng, "Không thể nào, cho dù cậu nói là thật, tôi cũng không cho phép chuyện này xảy ra."

"Chỉ sợ, Túc Cảnh Mặc không nghĩ như thế đi..."

"Ý cậu là gì?"

"Không có gì, chuyện của các anh tôi cũng không có hứng thú, tìm đến anh là muốn cùng anh làm một giao dịch." Khúc Chí Văn vừa nói vừa đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống, "Anh cũng biết mang bên người mảnh xương Đào Ngột có nguy hiểm như nào rồi phải không, người bình thường không thể giữ nổi thứ đó, anh và Ngô Hải đều giống nhau, không có năng lực cũng không có cách bảo vệ nó, thứ đó đeo bên người các anh chỉ có một con đường chết, không bằng đưa cho tôi."

Sớm biết Khúc Chí Văn e rằng đến là vì xương Đào Ngột, nhưng chưa từng nghĩ qua cậu ta lại trực tiếp đòi. Cũng coi là cực phẩm rồi.

"Nếu tôi nhớ không nhầm, quỷ hồn Ninh Khanh kia từng nói không thể lấy đi xương Đào Ngột, nếu không chúng tôi sẽ chết... cậu cho rằng tôi sẽ đưa cậu?"

"Đương nhiên không chỉ cho không, sở dĩ sẽ chết khi ra khỏi mộ đó là do ảnh hưởng từ trận pháp, để xương Đào Ngột bên người, vậy đương nhiên có thể áp chế được ảnh hưởng đó, nhưng không chỉ có mỗi cách đó ngăn được tác động của trận pháp, tôi có thể giải được trận, vậy tôi cũng có cách giải quyết được vấn đề này. Chỉ cần đưa xương Đào Ngột cho tôi, tôi sẽ giúp anh và Ngô Hải giải trừ."

Bị theo đuổi, bị người xem trộm nhật ký, chỉ sợ đây mới là bắt đầu, chỉ cần mang theo xương Đào Ngột thì về sau sẽ có chuyện càng nghiêm trọng xảy ra, Đàm Trình hắn không sao cả, nhưng Ngô Hải thì khác, nếu có người phát hiện trên người Ngô Hải có xương Đào Ngột, lấy trộm đi xương Đào Ngột thì Ngô Hải sẽ...

Mang theo thứ này giống như mang theo một quả bom bất cứ lúc nào cũng có thể nổ, một hôm nào đó bị phát nổ bên cạnh người thì chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ.

"Cậu thực sự có thể giải trừ?"

"Đó là đương nhiên. Tôi còn cần anh giúp tôi làm vài việc mà."

Đàm Trình không hỏi là việc gì, cũng không nói đồng ý hay không đồng ý, hắn im lặng trong chốc lát Đàm Trình mới chậm rãi nói: "Tôi muốn biết, xương Đào Ngột rốt cuộc có tác dụng gì?"

"Cụ thể có lợi ích gì, e là hiện tại vẫn chưa có ai biết, chỉ là trong sách ghi chép xương Đào Ngột có thể khiến người sống hoán cốt thành tiên, cũng chính là có thể thay đổi được bản chất xương người, ít nhất có thể khiến người bình thường sống được vài trăm năm, những người có đạo hạnh may mắn có thể phi thăng thành tiên."

"Cậu nói là người sống, vậy người chết thì sao? không có ích gì sao?"

Khúc Chí Văn nhìn Đàm Trình,

"Người chết có thề sống lại..."

Lời vừa dứt, Đàm Trình duỗi tay tóm chặt lấy cổ áo của Khúc Chí Văn, "Cậu nói là thật?!"

"Tất nhiên là thật, nhưng trước tiên người chết này phải mới chết không lâu, thi thể chưa thối nát, toàn vẹn không thương tổn." Cảm giác bị người khác túm cổ áo không tốt chút nào, Khúc Chí Văn cau mày kéo tay Đàm Trình xuống, "Tôi biết anh muốn nói cái gì, nhưng anh có từng nghĩ đến, thân thể của Túc Cảnh Mặc ra sao chưa? Có lẽ anh phải hiểu rõ hơn cả tôi, xương Đào Ngột này đối với anh ta không có tác dụng gì cả."

"Xương Đào Ngột có tác dụng như thế, vì sao còn cần một cơ thể?"

"Xương Đào Ngột chỉ là xương của Đào Ngột, chỉ có thể tính là một loại đồ vật, có thể giúp người cường hóa, lại không có tác dụng đắp nặn cơ thể, đắp nặn cơ thể đây là nghịch thiên, cho dù là thần tiên cũng làm không được! Nhưng mà, mấy nghìn năm gần đây, con người biết về xương Đào Ngột cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, nếu anh không tin, anh có thể thử xem, trong mộ Túc Cảnh Mặc có xương đó. Nhưng tôi nghĩ cũng không có ích gì...Nếu như có tác dụng, Túc Cảnh Mặc bây giờ làm sao có thể chỉ còn một tia hồn, phải biết, anh ta là hoàng đế, những tùy tùng phía sau có khi còn sợ anh ta chết hơn cả anh..."

HẾT CHƯƠNG 80

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net