Chương 81: Ngọc bội có quỷ khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

Khúc Chí Văn nói thì như vậy, nhưng muốn Đàm Trình tin tưởng thì còn lâu.

Cho dù lời Khúc Chí Văn ở một khía cạnh nào đó nghe cũng có lý, nhưng nếu suy xét kỹ lưỡng thì không hẳn vậy, trong mộ Túc Cảnh Mặc có xương Đào Ngột không phải là giả, hắn biết Lý Quốc Hiền cũng có xương Đào Ngột giống vậy, nhưng đến giờ Lý Quốc Hiền vẫn đang tìm kiếm xương này, thế chắc chắn là còn thiếu điều kiện nào đó mới không thể sử dụng xương Đào Ngột. Mà những Thiên Sư như Khúc Chí Văn thì biết rõ rành rành, thiếu cái gì cậu sẽ không nói ra.

Trong lòng đã có đáp án, Đàm Trình không  hỏi nhiều nữa, đối với hắn mà nói tính mạng có gặp nguy hiểm hay không đã không còn quan trọng nữa, mảnh Đào Ngột ở trên người tuyệt đối không thể đưa cho Khúc Chí Văn, cho dù trận pháp hạ ở trên người có giải được hay không đều không là vấn đề, kỳ thực nói không chừng mang theo thứ này, Đường Gia Minh sẽ chủ động đến tìm hắn, ở đây Khúc Chí Văn không mang lại tin tức hữu dụng, vậy xem Đường Gia Minh biết được những gì.

Những người đó vì xương Đào Ngột cái gì cũng có thể làm được, hắn không sợ, nhưng không thể không lo cho Ngô Hải...

"Nếu cậu thực sự có thể giải trừ pháp thuật kia, vậy cậu giải cho Ngô Hải trước đi... mảnh Đào Ngột của cậu ấy tất nhiên sẽ thuộc về cậu."

"Ngô Hải?" Khúc Chí Văn nghe xong cười cười, từ trong quần áo móc ra một mảnh nhỏ xương Đào Ngột:"Đêm qua tôi đã giải thuật pháp trên người Ngô Hải rồi, xương Đào Ngột này cũng là lấy từ chỗ anh ta. Không thì anh cho rằng hôm nay anh ta sẽ đến được đây?"

Câu này quá mơ hồ, Đàm Trình dồn hỏi: "Cậu nói có ý gì? Hôm qua xảy ra chuyện sao, tại sao tôi chưa từng nghe Ngô Hải kể gì."

"Anh ta và anh cùng hôn mê giống nhau, làm sao có thể biết đã xảy ra chuyện gì?"

"Ý của cậu là, cậu ấy cũng gặp phải kẻ trộm xương Đào Ngột?"

"Ừ." Khúc Chí Văn gật đầu "Anh có lẽ không biết rằng từ Bình Dao trở về luôn có người theo dõi suốt một đường, anh thì tốt rồi, vừa trở về đã chạy đến đại mộ tràn đầy tử khí kia, những kẻ kia cũng không dám đến gần, nhưng Ngô Hải thì khác, vừa trở về nhà đi ngủ liền bị người ta hạ thuốc hôn mê, nếu không phải tôi chạy đến kịp thời phá giải trận pháp trên người anh ta thì hôm nay các anh gặp được chỉ còn là xương trắng của Ngô Hải rồi."

"Ha ha, cậu không cần nói với tôi hôm nay tôi được bình yên vô sự là nhờ có cậu đó chứ." Đàm Trình giễu cười một tiếng.

"Không đến mức vậy, anh có một người rất mạnh bảo vệ rồi, tôi không cần phải tốn thời gian phí công sức đi giúp anh, lúc trước Túc Cảnh Mặc không phải cho anh bảo vật gì sao? Đến hôm nay tôi vẫn không nhìn rõ đó là thứ gì, không chỉ giúp ngăn cản ác quỷ, còn có thể chặn những người có ý xấu, giống như con người có ý thức riêng, tôi đoán rằng bảo vật Túc Cảnh Mặc tặng anh quanh năm suốt tháng được hồn phách của Túc Cảnh Mặc xâm nhập, có lẽ trên một mức độ nào đó có thể liên kết được với ý thức linh hồn Túc Cảnh Mặc. Cho dù tôi có muốn đụng vào bảo vật kia của anh, cũng không thể làm được, có khi một giây sau đã bị quỷ khí của bảo vật xông chết."

Chuyện này Đàm Trình chưa từng nghĩ đến, nói theo cách của Khúc Chí Văn thì Túc Cảnh Mặc là đang bảo vệ hắn, nhưng hắn không hề cảm nhận được quỷ khí mà Khúc Chí Văn nhắc đến.

"Cậu nói trên bảo vật kia có quỷ khí?"

"Không chỉ có mà cực kỳ tràn đầy, người bình thường đụng vào là mất mạng, giống như linh hồn của Túc Cảnh Mặc đó, người thường đụng vào chắc chắn đột tử..."

Đàm Trình nghi ngờ nhìn Khúc Chí Văn, nếu ngọc bội kia thật sự đáng sợ như Khúc Chí Văn nói thì không phải hắn vẫn đang toàn vẹn không sứt miếng nào đứng sờ sờ ở đây sao? Đàm Trình liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Khúc Chí Văn liền biết người này vẫn còn chưa nói hết.

"Cũng đã nói tới đây rồi sao cậu không giải thích luôn rằng tại sao tôi vẫn sống tới bây giờ?"

"Đương nhiên là tôi cũng đang thắc mắc chỗ này, đồ vật có quỷ khí sung túc kia lại không khiến anh bỏ mạng, điều này thực ngoài sức tưởng tượng, thậm chí... tại sao anh đã đụng vào Túc Cảnh Mặc mà không chết, cái này... chắc anh phải đi hỏi Túc Cảnh Mặc rồi. Có điều, tôi thực sự có chuyện muốn hỏi anh, từ khi anh chạm vào Túc Cảnh Mặc đến nay chưa từng xảy ra chuyện nguy hiểm tới tính mạng sao?"

Vấn đề Khúc Chí Văn hỏi khiến cho con ngươi Đàm Trình co lại, nghĩ thật kỹ thì lúc hắn vừa gặp Túc Cảnh Mặc suýt nữa bị y giết chết, lần đó Đàm Trình sau khi hôn mê tỉnh lại toàn thân cứng ngắc không động đậy được, phải nghỉ ngơi rất lâu mới đỡ hơn chút... trong khoảng thời gian đó xảy ra chuyện gì, hắn không biết một chút gì luôn...

"Anh không nói tôi cũng đoán được chút ít, Túc Cảnh Mặc từ trước đến nay không phải người tốt đẹp gì, nhớ đến thời đó anh ta dùng toàn mánh khóe xấu xa."

Đàm Trình nào có biết Túc Cảnh Mặc là người như thế nào, nhưng cho dù Khúc Chí Văn nói là thật, Đàm Trình cũng không thích người khác nói Túc Cảnh Mặc như vậy,

"Tôi không thấy thủ đoạn của cậu ít hơn anh ấy đâu." Đàm Trình nói đến đây thì dừng lại, "Nói bảo vệ Ngô Hải rất hay, nhưng không phải cậu cũng chỉ vì xương Đào Ngột sao."

"Đương nhiên, tôi sẽ không làm không công."

Đàm Trình nhìn chằm chằm Khúc Chí Văn thốt ra lời này rất lâu, tiếp đó cười cười, giả vờ bâng quơ nói: "Thế sao? Tôi lại thấy rằng cậu làm không công cho Khương Bình rất nhiều mà."

Lời vừa dứt Khúc Chí Văn liền ngẩn ra, một lúc lâu sau mới lắc đầu cười, "Có lẽ anh hiểu nhầm gì rồi, tôi giúp Khương Bình có thu phí đó, phí còn không rẻ đâu."

"Ồ? vậy à? Thế cậu cũng khá cố gắng đấy, xem ra phí còn đắt hơn cả xương Đào Ngột ."

"..." Khuôn mặt tươi cười của Khúc Chí Văn sắp giữ không được rồi, đối mắt cùng Đàm Trình trong chốc lát cậu mới nói: "Tôi quả thực khá thích con người Khương Bình, làm một Thiên Sư trải qua rất nhiều thứ, anh không thể tưởng tượng được lòng người dơ bẩn như nào, tôi từng gặp linh hồn bị chính mẹ ruột giết chết, cũng từng gặp những người trong ngành của Khương Bình có thủ đoạn rất bẩn thỉu, nói thực, người như Khương Bình thực sự rất ít..."

Khúc Chí Văn nói tới đây dừng lại phút chốc, nhìn Đàm Trình:" Chuyện này rốt cuộc liên lụy nhiều đến mức nào, anh chắc hẳn nhìn không ra, xem xét Khương Bình, có lúc thực sự muốn đợi xem anh ta có thể đào gốc rễ này lên bao nhiêu, ha, tôi đang tìm kiếm xương Đào Ngột thì thuận tay giúp đỡ anh ấy thôi."

Đàm Trình cũng coi luôn hiểu tại sao bản thân lại ghét Khúc Chí Văn, lần đầu gặp đã nói hắn sắp chết rồi, lần thứ hai đụng phải, cậu ta không những nhìn thấy Túc Cảnh Mặc mà Túc Cảnh Mặc còn nói là dường như có quen cậu ta, nhưng hiện tại lại che giấu tâm tư trong lòng. Không dễ đoán được, cũng không để người khác đoán ra, người như vậy Đàm Trình không thể nào thích được.

Có điều, Khúc Chí Văn đối xử như thế nào với Khương Bình, đây là chuyện của cậu ta, không liên quan đến Đàm Trình, hắn không muốn đắn đo về việc này, Đàm Trình nghĩ rồi nói: "Cậu nói muốn mảnh xương Đào Ngột này của tôi, kỳ thực cũng không phải không được, chỉ cần..."

Lời còn chưa nói hết đã bị tiếng chuông điện thoại chen ngang, Đàm Trình hơi bực dọc từ túi áo lôi điện thoại ra, lại là một người lạ điện tới.

Vốn định từ chối cuộc gọi thì bị Khúc Chí Văn ở bên cạnh ngăn cản.

"Này này này, đừng tắt chứ, nói không chừng có chuyện tốt đấy."

Đàm Trình không biết Khúc Chí Văn có ý gì, hắn nhíu nhíu mi nhưng vẫn tiếp cuộc gọi.

"Alo, xin chào, xin hỏi là?"

Khúc Chí Văn không để ý Đàm Trình nói gì, toàn bộ tâm trí của cậu đang đặt trên dây tơ hồng ở ngón út Đàm Trình, vốn đang tĩnh lặng như chết mà khi điện thoại gọi tới lại bắt đầu rung lắc, thay đổi đột ngột này cực kỳ nhức mắt,

E là... Cũng làm mắt Túc Cảnh Mặc nhức nhỉ...

Khúc Chí Văn nghĩ xong thì cực kỳ hứng thú với cuộc điện thoai này.

Vừa nhận điện thoại, Đàm Trình liền nghe thấy tiếng khóc thút thít của con gái bên đầu dâu bên kia, trong đêm tối thực sự có chút đáng sợ, nhưng cũng không đợi Đàm Trình nghĩ nhiều, cô gái bên kia đã nhỏ giọng òa khóc,

"Đàm, Đàm Trình, làm sao giờ, có người phá đập cửa nhà tớ... tớ, tớ sợ..."

"...Cậu là... Hạ Đồng?" Giọng nói mềm mại có chút quen tai, Đàm Trình nghĩ rất lâu mới nghĩ ra người này có lẽ là Hạ Đồng cô gái hay đỏ mặt mà Trương Tuấn giới thiệu.

"Phải phải, là tớ, Đàm Trình, tớ hơi sợ, tớ vừa mới gọi 110 hiện giờ cảnh sát vẫn chưa tới, làm sao đây, làm sao bây giờ..."

"Cậu đừng cuống," Đàm Trình có chút đau đầu nghĩ ngợi, "Trong nhà không có người sao? Hàng xóm thì sao? Đập cửa nhà cậu chắc chắn có người đã nghe thấy."

"Nhà tớ là một tòa đơn độc, không ai nghe thấy cả, tớ không dám kêu lên, tợ sợ tên biến thái này nghe được, hắn, hắn theo dõi tớ được mấy ngày rồi..."

Theo sau câu này là tiếng va đập liên tiếp vang lên, âm thanh này rõ ràng là có người đang đá chân lên cửa,

"Á! Tớ sợ quá..."

Tiếng khóc thút thít của Hạ Đồng bên đầu dây kia khiến cho Đàm Trình thở dài một hơi, nhìn đồng hồ, sắp đến mười một giờ rồi, "Cậu đừng gấp, nhà cậu ở đâu, giờ tôi đi qua."

Nghe xong địa chỉ nhà Hạ Đồng, Đàm Trình dự tính gọi xe qua đó chắc mất tầm hơn mười phút, tuy không quá quen thuộc cô gái Hạ Đồng kia, nhưng chuyện cấp bách như vậy không thể kéo dài được nữa, lỡ như xảy ra chuyện gì thì thực không hay, nghĩ xong Đàm Trình liền vội vàng nói với Khúc Chí Văn một tiếng, đeo balô lên lưng rồi chạy đi.

Khúc Chí Văn đứng cạnh cửa sổ nhìn dáng vẻ Đàm Trình chạy ra bên đường vẫy xe rời khỏi, khóe môi nhếch lên.

"Đành xem vận mệnh đi về hướng nào thôi."

Mà Túc Cảnh Mặc ở trong đại mộ thôn Ninh Hóa đang đùa nghịch cây trâm ngọc đen mà Đàm Trình tặng trong tay, không khỏi khẽ cười.

Đàm Trình chắc sắp tới rồi nhỉ?

HẾT CHƯƠNG 81

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net