Chương 82: Kẻ bám đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

*Cách xưng hô có chỉnh sửa lại chút, chương 81 mình cũng sẽ sửa lại. Có gì không hợp lý mong được mọi ngươi góp ý.

Nơi Khúc Chí Văn ở cách nhà Hạ Đồng không xa, tài xế taxi nghe nói có việc gấp lại thấy dáng vẻ sốt ruột của Đàm Trình thì ăn ý nhấn ga phi rất nhanh.

Mà trong lúc này, đang đi được nửa đường nhưng gọi điện cho Hạ Đồng không một ai bắt máy, chắc chắn đã xảy ra gì đó...

"Bác tài, chú nhanh hơn chút nữa đi, bên kia bạn cháu gặp phải chuyện rồi."

"Không cần vội, tôi đã lái nhanh nhất rồi, chỉ còn năm sáu phút nữa là tới nơi thôi."

Đúng như lời tài xế nói chưa đến năm phút đã đến chỗ mà Hạ Đồng nói, nơi này gần ngoại thành, nhà Hạ Đồng hai tầng gạch xám lầu nhỏ rất dễ tìm, Đàm Trình vừa nhìn thấy chạy tới thì phát hiện cửa chính tầng một lầu nhỏ đã mở, trong lòng Đàm Trình vang lên một tiếng không hay rồi, sợ tên đàn ông kia có hung khí, Đàm Trình thuận đường nhặt một gậy gỗ liền vội xông vào trong.

Quả nhiên, chưa bước vào trong phòng đã nghe thấy tiếng Hạ Đồng khóc thét, Đàm Trình hai lời không nói chân dài bước nhanh đến nơi phát ra âm thanh.

Chốt cửa phòng Hạ Đồng bị đập hỏng rồi, cửa đang rộng mở, một tên đàn ông trung niên đầu béo tai to đẩy ngã Hạ Đồng nằm trên đất, ra sức kéo xé quần áo vốn đã không nhiều của Hạ Đồng, Hạ Đồng gào khóc chống cự căn bản không có tác dụng gì.

Cho dù không quen với Hạ Đồng, khung cảnh này cũng khiến cho Đàm Trình tức giận, ngay tích tắc phi vào phòng dùng chân đạp mạnh tên đàn ông kia ra, không hề do dự đạp thêm mấy quyền lên người đàn ông trung niên.

Có lẽ tên này cũng không ngờ tới sẽ có người đến, hơn nữa còn là một chàng trai cao to, phút chốc không phản ứng kịp thời, lúc bị đánh cho máu mũi chảy ra mới ngỡ ra đang xảy ra chuyện gì.

Đàm Trình thấy ngón tay tên này run rẩy định móc dao từ trong túi ra, liền giơ chân đạp lên bàn tay hắn, đau đến mức tên này khóc la thét gào xin tha mạng.

Đàm Trình lại không phải kiểu hiền lành gì, một tay túm tên này dậy,  xé rách ga giường trói hắn lại rồi lôi vào nhà vệ sinh vứt trong đó.

Vừa gọi điện báo cảnh sát vừa đi tới bên cạnh Hạ Đồng đang khóc thút thít an ủi động viên cô gái này.

Hạ Đồng thực sự bị dọa sợ rồi, cô thấy cuối cùng cũng có người tới, không có phát sinh chuyện không thể vãn hồi, hiện tại khi toàn bộ tâm lý đều được buông lỏng liền nhào vô trong lòng Đàm Trình lớn tiếng khóc nức nở.

Đàm Trình không ngờ tới còn kiểu như vậy, sau khi ngớ ra một giây liền chậm rãi đẩy Hạ Đồng ra.

"Xin lỗi..."

Hạ Đồng vốn là người da mặt mỏng, cô sao có thể không biết bị Đàm Trình đẩy ra có ý nghĩa gì, trong chốc lát khuôn mặt khóc tới đầm đìa nước mắt liền trở nên hồng đến trong suốt.

Đàm Trình tất nhiên nhìn thấy, lần trước gặp mặt thì biết cô gái này dễ bị đỏ mặt, có chút đáng yêu, nhưng mà cũng chỉ có như vậy thôi, Hạ Đồng có ý với hắn nhưng hắn đối với Hạ Đồng thực sự không có suy nghĩ gì khác, toàn tâm toàn ý đều là Túc Cảnh Mặc, không thể chấp chứa nổi một ai khác.

Đàm Trình không biết nên nói gì liền tìm kiếm một chiếc áo khoác lên cho Hạ Đồng, "Không bằng cô ra ngoài đợi đi, tôi ở đây canh người này đợi cảnh sát đến tôi sẽ đi."

Hạ Đồng chà chà nước mắt trên mặt, tiếng khóc sịt sùi vẫn không thể dừng được, "Không, không sao cả, nếu cậu bận, cậu cứ đi trước đi, cảm ơn cậu, nếu không phải cậu đến kịp thời...." Nói tới đây nước mắt Hạ Đồng không ngừng rơi xuống, "Tớ gọi báo cảnh sát rồi nhưng đến giờ vẫn chưa có ai tới..."

Khi con gái khóc dĩ nhiên nên an ủi vỗ về chút, nhưng đối với mối quan hệ giữa hắn và Hạ Đồng tốt hơn là không cần dây dưa thêm nữa, như vậy đối với ai cũng tốt...

Nghĩ bụng Đàm Trình bèn lấy khăn giấy đưa cho Hạ Đồng rồi hỏi: "Người nhà cậu đâu, tôi nhớ cậu ở nhà tập thể mà sao lại chuyển tới đây rồi?"

"Bố mẹ tớ đi Thành Đô du lịch rồi, tớ không dám gọi điện cho bọn họ, bọn, bọn họ sẽ lo lắng... Tớ gọi cho Hà Nhã Lan rồi, cô ấy cũng rất lo lắng, có lẽ đang chạy đến đây... nhưng con trai...người con trai tớ có thể nghĩ tới chỉ có mình cậu thôi..." 

Đàm Trình khẽ thở một hơi, hắn biết trong tình huống này gọi con gái không có ích gì, gọi con trai thì cũng phải gọi được một người có thể nhanh chóng kịp thời đến," Hà Nhã Lan là bạn gái Trương Tuấn nhỉ? Chỗ bọn họ ở cách đây có lẽ phải mất nửa tiếng. Chắc cô ấy sẽ gọi cả Trương Tuấn cùng đến."

"Đúng vậy, nếu như cậu đến chậm một bước..." Hạ Đồng nức nở lau đi những giọt nước mắt lăn dài, "May, cũng may cậu đến kịp."

Đàm Trình cũng không biết nói gì nữa, liền im lặng không nói thêm một câu, gió đêm đầu thu thổi qua cửa sổ, hơi mát mát, quét qua da có chút nhẹ nhàng mát mẻ, rất dễ chịu.

Ngó qua những cành cây lay động ngoài cửa sổ, bầu không khí mát mẻ khiến Đàm Trình hơi ngẩn ngơ, thực sự nếu như lời Túc Cảnh Mặc nói, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi, mà qua vài hôm nữa sẽ đến sinh nhật của anh ấy...

Vậy nên tính là bao nhiêu tuổi đây? Ba mươi? Không đúng, Túc Cảnh Mặc không quá hai mươi chín tuổi đã rời xa nhân thế rồi, còn hơn một ngàn sáu trăm năm kia? Nếu tính như thế, tuổi tác của Túc Cảnh Mặc và hắn cũng cách nhau thực sự lớn đấy...

Cho dù như thế nào, đến lúc đó cũng phải chuẩn bị một chút, xem là nên tổ chức sinh nhật cho y như thế nào.... nghĩ những chuyện này, Đàm Trình tự động coi nhẹ chuyện người đã chết thì sẽ không tổ chức sinh nhật nữa...

"Đàm Trình, không bằng.... cậu về đi." Cô cũng không phải người quấn mãi không buông, Hạ Đồng nhìn ra Đàm Trình đang thất thần, nếu ngẩn ở đây thì không bằng chủ động mở miệng để người ta đi trước, rõ ràng Đàm Trình cũng không có nghĩa vụ đến đây giúp cô...

"Ừ? à, không cần, tôi đợi ở đây, ga giường kia cột không được chắc lắm, lõ may tên kia chạy thoát thì toi rồi, cậu một mình ở đây không an toàn."

".... Không sao đâu."

Đàm Trình nhìn Hạ Đồng cố tỏ ra mạnh mẽ, hắn cũng biết vừa rồi mình thất thần có chút không phải, trực tiếp mở miệng hỏi: "Cậu nói tên này theo cậu được mấy hôm rồi? Chuyện là như nào? Sao không báo cảnh sát sớm?"

"Thật ra là tớ cũng không quá chắc chắn, chỉ cảm thấy mỗi lần về nhà luôn có người đi theo tớ, nhưng mỗi lần quay đầu đều không nhìn thấy ai, tớ tưởng mình quá đa nghi, nào biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện này, buổi tối đi ăn cùng với bạn học trở về thì nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, tớ đi nhanh hắn cũng bước nhanh, tớ đi chậm hắn cũng bước chậm lại thì phát hiện có người đi theo, tớ vội vàng chạy về nhà, cũng may tớ đóng cửa nhanh không thì hắn cũng theo sau mà chạy vô rồi... tớ, tớ cũng không nghĩ hắn sẽ phá cửa... tớ sợ quá, báo cảnh sát lâu vậy mà không ai tới, tớ liền gọi cho Hà Nhã Lan và cả cậu...  hức hức... Nhưng mà cậu còn chưa tới, tên này đã xông vào được rồi, còn làm hỏng cả cửa phòng, tớ trốn trong tủ quần áo... hức... hắn, hắn lôi tớ ra ngoài... sau đó..."

"Được rồi, không cần nói nữa." Đàm Trình vội ngắt lời của Hạ Đồng, không để cô ấy nhớ lại hồi ức đó nữa, cân nhắc chút rồi nói: "Hiện giờ không sao nữa rồi, lần sau gặp phải chuyện như thế nên để ý hơn chút. Tôi thấy tòa nhà bên cạnh nhà cậu cũng không cách quá xa, sao lại không ai nghe thấy tiếng kêu mà tới xem vậy?"

"Có lẽ là có người nghe thấy nhưng người ở đây đều sợ không dám tùy tiện giúp..."

Nghe lời này, Đàm Trình cũng chỉ có thể thở khẽ một tiếng, vậy cũng hết cách, người khác không giúp cũng không thể ép buộc... con người luôn có chút ích kỷ.

Hai người cũng không nói tiếp nữa, đợi không quá mười phút sau liền nghe thấy tiếng Hà Nhã Lan gọi lớn ở dưới nhà.

"Nhã Lan, tớ ở đây, không sao rồi."

Hà Nhã Lan ở dưới lầu nghe thấy âm thanh thì vội vàng chạy lên tầng, "Còn không sao! Cửa nhà đều hỏng thành như vậy rồi! Sao lại không sao chứ!"

"A! Đàm Trình sao cậu lại ở đây, đừng nói với tôi kẻ làm chuyện xấu là cậu nha!" Trương Tuấn không nghĩ tới sẽ gặp Đàm Trình ở đây, liền buột miệng thốt ra.

"Trương Tuấn!" không đợi Hà Nhã Lan trách móc, Hạ Đồng ngày thường dịu dàng yên tĩnh cũng bực dọc lạnh lùng nói: "Là Đàm Trình cứu tớ đó! Nếu không có cậu ấy..." Nói đoạn nước mắt lại chậm rãi lăn xuống.

Trương Tuấn biết bản thân vạ miệng rồi, liền vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi."

Hà Nhã Lan và Hạ Đồng quan hệ rất tốt, lúc này trừng mắt nhìn Trương Tuấn một cái, thấy Hạ Đồng khóc, cô cũng khóc theo, "Tớ hiểu tớ đều hiểu, cậu đừng nói nữa, Hạ Đồng, tớ đưa cậu đi phòng tắm."

Vẫn là con gái hiểu con gái hơn, Đàm Trình xưa nay chưa từng nghĩ tới con gái bị cường bạo căm ghét nhất cái gì, tuy là chưa thực hiện được, nhưng cơ thể đã bị chạm qua, vậy mà hắn không chú ý đến điểm này, Hà Nhã Lan vừa nói hắn mới có phản ứng.

Có lẽ lúc nãy hắn ở đây không nói một câu gì, Hạ Đồng càng ngại nói ra.

"Xin lỗi... tôi không để ý..."

Hạ Đồng lắc lắc đầu, thật ra cô đã hiểu, tuy cô không nói nhiều nhưng đều có thể nghĩ được, Đàm Trình không có chú ý là bởi vì cậu ta không để ý đến cô mà thôi, nếu như để ý thì làm sao không phát hiện ra điểm này?

Ánh mắt ảm đạm đi, Hạ Đồng cúi thấp đầu không nói chuyện, cùng Hà Nhã Lan đến phòng tắm.

"Này, cậu làm người ta khóc rồi đấy."

Trương Tuấn sấn tới nói lời này, Đàm Trình thuận tay cho cậu ta một đấm, "Cậu không nói thì chết à?"

"Ai, Hạ Đồng cô ấy... không sao chứ?"

"Không sao, tôi đến vẫn kịp lúc. Tên biến thái kia bị nhốt trong nhà vệ sinh."

"Ừm, may, Hạ Đồng gọi điện thoại cho cậu sao? Cậu lúc đấy đang ở đâu thế? Hôm nay không đi đại mộ à?"

"Chưa đi," Đàm Trình tìm cái ghế ngồi xuống, nói: "Có chút việc qua đây, vừa hay tiếp được cuộc điện của Hạ Đồng, kịp thời chạy qua."

"Bọn tôi đang đợi cảnh sát đến rồi mới đi, có lẽ hôm nay phải nhờ Nhã Lan đưa Hạ Đồng cùng về rồi, trong thời gian này để cô ấy đến ở chỗ chúng ta đi." Trương Tuấn ngồi bên cạnh Đàm Trình, có chút tò mò hỏi: "Cậu với Hạ Đồng sẽ không phải vì gặp nguy nan mà sinh tình đi?"

Đàm Trình cạn lời liếc nhìn Trương Tuấn, "Không đời nào."

"Ồ, tôi nói làm sao lại không thể, người cậu yêu hiện giờ so với yêu đương với Hạ Đồng càng không thể đấy."

"Trương Tuấn, cậu có thể im miệng không?!"

"Được được được, coi như tôi chưa nói."

Trương Tuấn không nói chuyện, Đàm Trình cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, nhìn đồng hồ sắp đến một giờ rưỡi rồi, cảnh sát vẫn chưa đến, hiệu suất làm việc thấp đến nỗi...

Tối qua hắn trước khi rời đi không có nói với Túc Cảnh Mặc là tối nay sẽ tới... nhưng, Đàm Trình luôn cảm thấy không yên tâm.

Lại đợi thêm nửa tiếng nữa, Đàm Trình thực sự không đợi được nữa, trực tiếp đứng lên nói: "Trương Tuấn, nếu không, cậu ở đây chờ tiếp, tôi đi trước đây."

Trương Tuấn cũng nhớ rằng vết thương của Đàm Trình ngày mai phải đi cắt chỉ, hiện giờ có cậu ta ở đây cũng không còn chuyện gì nữa, nghĩ rằng vẫn nên để Đàm Trình về sớm một chút thì tốt hơn.

"Cũng được, cậu về nghỉ ngơi cho tốt, tôi ở đây trông cho."

Đàm Trình gật đầu, cũng không giải thích nhiều liền đi xuống lầu, nhưng chưa đi khỏi nhà thì cảnh sát lại tới, dựa vào tình cảnh này, hắn muốn đi cũng không đi được, có mặt ở hiện trường đều bị gọi đi tra hỏi...

Đàm Trình bình thường lịch sự lễ phép cũng không nhịn được phì nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất, năm nay số lần hắn bị bắt đến cục cảnh sắt làm điều tra cực kỳ nhiều!

HẾT CHƯƠNG 82

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net