Chương 86: mối hận Lý Quốc Hiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Editor: Huyền Dani

"Anh nói, Lý Quốc Hiền gặp mặt người kia á?"

"Đúng vậy, con mẹ nó, tên Lý Quốc Hiền thật đúng là biết kiếm chuyện, hồi đó nếu không phải là vì ông ta, chúng ta sẽ từ bỏ bảo vật trong tay mà rời đi ư?!"

Gã đàn ông trung niên nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất, nghiến răng nói: "Thù trước hận cũ này tao nhớ kỹ rồi, đợi tao tóm được ông ta, nếu không dìm chết ông ta trong nước xác, tao con mẹ nó sẽ không gọi là Đường Dĩ Hồng!"

*Editor: Cho ai không nhớ, Đường Dĩ Hồng là anh họ của Đường Gia Minh, nhưng lớn hơn Đường Gia Minh hơn hai mươi tuổi và quan hệ rất xấu.

"Khụ khụ...Bây giờ nói gì cũng vô dụng rồi," Đường Gia Minh ho vài tiếng, lưng dựa vào ghế tựa lấy chút hơi rồi nói: "Vốn không nên coi thường cái tên ngụy quân tử này, Lý Quốc Hiền có thể trải qua nhiều chuyện giờ vẫn chưa gục ngã, chắc chắn là có rất nhiều kênh lấy được tin tức..."

"Cái này thì chắc chắn rồi, năm đó cha mày bắt tay cùng một nhóm với ông ta xuống mộ, cũng không phải vì ông ta tin tức nhanh nhạy sao, nhưng cha mày xưng anh gọi em với ông ta vậy mà ông ta ở sau lưng ám hại toàn bộ anh em. Mấy đồ đệ của ông ta chết đi cũng không phải là nhờ ông ta ban tặng sao?"

Lý Quốc Hiền là người như thế nào, Đường Gia Minh đều rõ hơn bất cứ ai, từ hai mươi năm trước lúc cha hắn chết đi, hắn liền căm hận thấu xương Lý Quốc Hiền, học đại học ở trường đại học X, cùng làm việc với Lý Quốc Hiền, giúp Lý Quốc Hiền làm việc, lấy được sự tín nhiệm của ông ta, đều là vì một ngày nào đó có thể đích thân giết chết Lý Quốc Hiền.

Mà những năm này, hắn đều rõ ràng những việc Lý Quốc Hiền làm hơn cả người bên cạnh, mười năm trước lúc Lý Quốc Hiền phát hiện thôn Ninh Hóa có xương Đào Ngột liền định lên kế hoạch trực tiếp đào xương Đào Ngột từ trong đó ra, nhưng bởi vì chết mất vài người, sau đó tin tức cũng bị phong bế, cho nên tới giờ những sinh viên kia vẫn sùng bái Lý Quốc Hiền là người học bác uyên thâm ...

Nghĩ đến việc Lý Quốc Hiền tuyên truyền ra ngoài nói là vì bảo vệ lăng mộ, sẽ không áp dụng cách trực tiếp đào thẳng vào mộ thất, Đường Gia Minh liền không khỏi ngẩng đầu cười to,

Trời có biết Lý Quốc Hiền có bao nhiêu mong muốn sở hữu xương Đào Ngột!

Ông ta làm sao có thể dẫn dắt khai quật nghiêm chỉnh đúng quy định chứ?! Ông ta hận không thể san bằng đại mộ thôn Ninh Hóa sau đó cướp lấy bảo vật ấy!

Chỉ là đáng thương cho Giang Ba, Lâm Hoành Tinh đều bị lừa, chết rồi vẫn không biết bản thân trúng bẫy của Lý Quốc Hiền, thay Lý Quốc Hiền tìm đường, còn làm quỷ chết thay!

Nghĩ như vậy, Đường Gia Minh không khỏi nhớ đến hôm đó nghe được Lý Quốc Hiền muốn để Đàm Trình đi dò đường, làm cái gọi là "người tiên phong", nhưng kết quả lại là chuyện ngoài dự đoán...

Học khảo cổ, ai không biết 'Nắng xuân chói mắt như hôm qua, hoa nở nụ non, hoa Lan cũng nảy mầm. Duy chỉ gương mặt xán lạn thân thuộc người không thể gặp lại, linh hồn người ung dung trôi theo ánh ban mai.'*. Vạn vật thế gian sống sống chết chết đều sinh ra vì biến số, chết đi vì biến số, nó sẽ trôi đi không dừng lại, tất cả mọi thứ đều không phải vĩnh hằng bất biến, sẽ không thuận theo lòng người, Lý Quốc Hiền biết, Đường Gia Minh càng rõ hơn.

*Đoạn thơ trích từ bài Khốc Man Khanh của Tô Thuấn Khâm, lời dịch là editor tự dịch.

Chỉ là, chính Lý Quốc Hiền đều không ngờ tới, Đàm Trình sẽ là biến số đó...

Không, không chỉ mỗi Lý Quốc Hiền, Đường Gia Minh cũng chưa từng nghĩ sẽ là Đàm Trình.

Con người Đàm Trình rất đơn độc, tính cách có chút kỳ lạ, một mực mải mê với khảo cổ, bạn bè cũng không muốn làm thân, nói thực ra, nếu với cương vị một sinh viên, Đàm Trình thực sự làm rất tốt, nhưng lại là một trong những tên ngưỡng mộ 'học thức' Lý Quốc Hiền, phải nói là kế thừa toàn bộ học thuyết Lý Quốc Hiền bày ra ... cũng cực kỳ vâng lời...

Người như vậy đối với Lý Quốc Hiền mà nói có thể gọi là sinh viên đắc ý, tự hào của mình, sau lưng cũng chỉ coi là một con cờ dễ dàng điều khiển.

Nào biết quân cờ này lại biến thành bom nổ, trong thời gian ngắn liền khiến cả cục diện thay đổi, làm cho Lý Quốc Hiền sứt đầu mẻ trán.

Nói thật ra, Đường Gia Minh thực sự có chút tò mò Đàm Trình, lấy kinh nghiệm từ trước đến nay của hắn mà xét, Đàm Trình nên là tên rất nghe lời Lý Quốc Hiền mới phải, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy, chỉ cần bắt được manh mối, hắn có thể mò ra từng chút giới hạn của Lý Quốc Hiền, thậm chí không một tý trở ngại nào mà tiếp thu một mặt như vậy của Lý Quốc Hiền.

Vốn tưởng rằng chỉ là một tên ngốc si mê khảo cổ, hiện tại xem ra không phải rồi, tên này rất lý trí, trong lòng có chứng kiến.

Có điều chuyện hấp dẫn sự chú ý của Đường Gia Minh bấy giờ nhất....là quan hệ giữa Đàm Trình và chủ nhân đại mộ kia... cậu ta mang theo xương Đào Ngột ẩn trong đại mộ người người đều sợ hãi kia, hiện giờ không ai dám động vào cậu ta nữa rồi.

"Lý Quốc Hiền xuống đài là chuyện sớm muộn, cảnh sát có lẽ cũng phát hiện được không ít rồi, nếu không thì Lý Quốc Hiền sẽ không đi tìm người kia."

"Vậy thì đợi họ đấu với nhau trước, đợi bọn họ lưỡng bại câu thương, chúng ta sẽ đi lấy bảo vật!"

"Phải, như vậy là tốt nhất, nhưng chúng ta cũng không thể ngồi đây đợi, em thấy trên sách nói, muốn sử dụng xương Đào Ngột phải cần một thần khí, nếu không với sức của chúng ta không thể nào hòa nhập xương Đào Ngột vào trong xương máu được."

"Đậu xanh, mày con mẹ nó không nói sớm, thứ đó là cái gì tao đều không biết, bây giờ đi đâu tìm?!"

"Anh vội cái gì?" Đường Gia Minh ghét bỏ nhìn Đường Dĩ Hồng, "Hôm đó lúc trốn ở trên núi, anh không phải cũng thấy ba người kia muốn lấy một đồ vật từ Khúc Chí Văn sao?"

"Thằng nhóc mày, nếu không phải nghĩ rằng giúp nhau lấy được xương tới tay, mày lại dùng ánh mắt đó nhìn tao nữa đi, ông đây không chọc mù mắt mày thì không được." Lời thì nói như vậy nhưng Đường Dĩ Hồng biết không thể ra tay với Đường Gia Minh, tuy cậu ta bởi vì điều khiển pháp thuật mà dẫn đến thể chất cơ thể yếu đi rất nhiều, nhưng cho dù với tình trạng hiện tại, muốn để Đường Dĩ Hồng chịu khổ cũng dễ như trở bàn tay... hiện tại chỉ là có thể kiềm nén một bụng oán giận, phối hợp với Đường Gia Minh.

"Hừ, ý của mày là, tên gọi là Khúc Chí Văn có thần khí đó?"

"Cậu ta là thiên sư, muốn có xương Đào Ngột, vậy thì cậu ta chắc chắn biết cần thần khí mới có thể khởi động cốt thú, cũng sẽ đi chuẩn bị vật này."

Đường Dĩ Hồng nghe lời của Đường Gia Minh, sắc mặt càng khó coi hơn, làm trộm mộ bao nhiêu năm như thế, lại có môn phái rõ ràng, thiên sư là loại tồn tại như thế nào gã làm sao không biết? Toàn bộ Trung Hoa rộng lớn này, có thể trở thành thiên sư cũng chỉ có vài người trên đầu ngón tay, giờ nói với gã, người đối đầu là một tên thiên sư, làm sao có thể chứ?

Đường Dĩ Hồng có chút buồn bực, từ trong túi lấy ra bật lửa châm thuốc lên, hút mạnh một hơi, "Tên đó có trình độ như nào?"

"Trình độ ra sao em không rõ, nhưng chí ít là một cao thủ giải trận, một trận trong mộ có lẽ là tên đó hóa giải."

"Vậy xương Đào Ngột trong đại mộ Bình Dao chính là tên đó lấy đi à?"

Đường Gia Minh hớp một ngụm trà kìm nén cổ họng muốn ho, lắc lắc đầu, "Không chắc là cậu ta lấy, bởi vì trên người cậu ta không có mùi vị nồng đậm như vậy, chỉ là có thể chắc chắn một điều, cậu ta đã lấy được ít nhất một chút, mà phần còn lại thì không biết, Ngô Hải và Đàm Trình từ trong đó đi ra mà không chết, vậy thì bọn họ nhất định cũng có một phần.... Hơn nữa lần đó Lý Quốc Hiền dẫn theo người giúp đỡ bỗng dưng xuất hiện, ai biết được hắn có phải ngư ông đắc lợi hay không?"

Đường Gia Minh lại hít một hơi khói nữa liền vứt tàn thuốc xuống đất dẫm dẫm.

"Vậy Khúc Chí Văn cũng rất có tài nhỉ, so với mày thì sao?"

"Nếu như trước kia, em có thể đấu với cậu ta một phát."

"Phi!" Đường Dĩ Hồng trừng mắt nhìn Đường Gia Minh đang ngồi phía trước, "Vậy mày con mẹ nói nói cái này với tao có tác dụng gì? Tao có thể trộm nó từ chỗ tên đó sao?!"

"Ai nói cần anh đi trộm đâu?" Đường Gia Minh hừ cười nói: "Anh cho rằng xương Đào Ngột nhỏ như hạt đậu xanh kia có hữu dụng sao? Xương thú một đống còn cất giấu trong đại mộ thôn Ninh Hóa kia kìa, ở trong đó có rất nhiều ác quỷ, trận pháp đáng sợ, còn có thêm một linh hồn đế vương chết hơn một nghìn sáu trăm năm thủ ở đó, là thần tiên cũng không dám bước vào, chỉ dựa vào một mình Khúc Chí Văn sao có thể lấy được thứ đó?"

Đường Dĩ Hồng nghe tới đây, sao còn không đoán được dự tính của Đường Gia Minh, liền nói: "Mày muốn cùng với tên đó hợp tác? Cậu ta bằng lòng sao?"

"Làm gì không bằng lòng, xương Đào Ngột trong đại mộ kia nhiều như thế, một người sao có thể dùng hết, Khúc Chí Văn muốn xương thú chỉ là muốn thay da đổi mệnh, dùng không bao nhiêu, nếu hợp tác không chỉ chúng ta được lợi, bản thân cậu ta cũng được, ực.... khụ khụ khụ."

Đường Dĩ Hồng liếc nhìn Đường Gia Minh đang ho không ngừng, "Chúng ta tạm thời không nói cái này nữa, nói về mày đi, Đường Gia Minh, tao xem bộ dạng này của mày giữ không được bao lâu nữa, mới có vài ngày, mày đã bệnh nghiêm trọng thế rồi, mày con mẹ nó đừng có chết trước khi hành động đấy."

Đường Gia Minh cười lạnh một tiếng, "Em làm sao có thể chết trước Lý Quốc Hiền?"

Vốn cơ thể khỏe mạnh mới qua được vài tháng đã gầy như củi, sắc mặt sạm vàng dọa người, nhìn dáng vẻ Đường Gia Minh cười lên như vậy, Đường Dĩ Hồng bỗng thấy hình ảnh cậu ta và Lý Quốc Hiền của năm đó chồng lên nhau...

Làm trong lòng Đường Dĩ Hồng phát run, lại trỗi dậy một chút lạnh lẽo, lỡ như Đường Gia Minh phản bội bọn họ, vậy môn phái bọn họ liền xong đời...

Cũng không biết lúc đầu tìm Đường Gia Minh đến là đúng hay sai...

HẾT CHƯƠNG 86

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net