Chương 89: Hồi sinh từ cõi chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Dịch: Huyền Dani

Túc Cảnh Mặc đã cố ý che giấu chuyện xảy ra tại đại mộ, để Đàm Trình rời đi trước, nên cho dù ra sao Đàm Trình cũng không thể biết được.

Đàm Trình không hề cảm thấy mệt mỏi khi ở bên Túc Cảnh Mặc, nhưng khi vừa xuống tới phòng nghỉ dưới chân núi, cơ thể bỗng như bị vật nặng vô hình đè lên, khiến trước mắt Đàm Trình tối sầm, hắn dường như không chịu nổi sức nặng liền ngã quỵ xuống đất.

"Uh..." Lòng bàn tay ấn mạnh lên đầu, Đàm Trình cau mày thật chặt hơi thở dốc, đợi sau khi ổn định hơi thở, Đàm Trình thử đứng lên, lại phát hiện hai chân mềm nhũn không cách nào đứng thẳng.

Gắng gượng thử bò lên thêm lần nữa nhưng vẫn không thể đứng lên.

Đàm Trình thở dài một hơi, đành không cố gắng thêm nữa, nằm vật trên mặt đất. Không cần nghĩ cũng biết đây là tình huống gì, cơ thể của mình, hắn vẫn cảm nhận được nhiều ít, có lẽ chính là tác dụng phụ của viên thuốc, cảm giác lực bất tòng tâm này cũng không phải lần đầu, ngày trước cũng thường xuyên thấy mệt mỏi, không nhấc được tay chân lên và chỉ cần ngủ một giấc là sẽ tốt, nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn, chỉ sợ liên quan đến việc hai ngày trước mất máu quá nhiều.

Đàm Trình cũng không thấy sợ hãi, chỉ lo lắng tình trạng này càng kéo dài sẽ càng nặng, nếu thực sự có một ngày nào đó không hay biết gì ngủ một giấc không dậy được nữa, vậy thì không hay rồi. Hắn cũng đã có tính toán, cho dù chết cũng phải chết trong mộ kia, cùng với Túc Cảnh Mặc...

Thôn Ninh Hóa vốn không có ai ở, hộ những người già duy nhất ở cửa thôn thời gian trước cũng bị cảnh sát khuyên nhủ chuyển đi. Giờ không có gió, cả thôn âm u tĩnh mịch, không có một tiếng động, ngay cả âm thanh côn trùng chim thú Đàm Trình cũng không nghe thấy.

Đàm Trình nghe Khúc Chí Văn từng nói, quỷ khí đại mộ dày đặc, người sống còn phải tránh xa ba trăm dặm, nói chi đến động vật, tại khoảng khắc Túc Cảnh Mặc tỉnh lại những côn trùng chim chóc kia đã bỏ chạy đi hết rồi.

Bỏ chạy...

Nhớ tới đôi mắt hoa đào của Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình lắc lắc đầu, y đẹp như vậy, sao phải bỏ chạy chứ.

Vào ngày thu mặt đất có hơi lạnh, Đàm Trình nằm trên nền đất lạnh như băng rất lâu mới có thể động đậy hai chân, thân thể có lẽ đã tới giới hạn, cảm giác mệt mỏi quen thuộc ập đến, Đàm Trình vội vàng dùng nước lạnh vỗ lên mặt,  đợi sau khi nằm lên giường rất nhanh đã đi vào giấc ngủ mê.

Chỉ là, ngay cả Đàm Trình đều không biết, giấc ngủ lần này của hắn không giống với ngày trước, lần này hắn ngủ rất lâu, tới khi tỉnh lại thế mà đã trôi qua bốn ngày ...

Đàm Trình ngủ mất bốn ngày, Ngô Hải và Trương Tuấn cũng gấp bốn ngày.

Phát hiện Đàm Trình có chỗ không đúng là Ngô Hải, dựa theo lời Đàm Trình, vào ngày thứ hai Ngô Hải liên lạc với chủ nhà cho thuê ngày trước, vừa hay còn một phòng chưa cho thuê, Ngô Hải liền gọi điện thoại cho Đàm Trình, nhưng Đàm Trình lại không bắt máy, đoán rằng có thể cậu ta đang bận, nên Ngô Hải vào buổi chiều gọi lại cho Đàm Trình hai cuộc, nhưng vẫn không có ai nghe.

Gần đây vốn đã không yên tâm, sự cố dồn dập, làm sao Ngô Hải không sốt ruột cho được, Đàm Trình không việc gì thì tốt nhưng lỡ như có chuyện, vậy phải làm sao? Ở trường không tìm được Đàm Trình, Ngô Hải đoán rằng Đàm Trình đi thôn Ninh Hóa rồi.

Chỉ là... Ngẩng nhìn lên mặt trời sắp lặn, Ngô Hải có chút do dự, thôn Ninh Hóa là nơi như thế nào làm sao cậu không biết, nơi đó rất nguy hiểm, vì đã đích thân trải qua nên cậu là người hiểu rõ nhất, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, giờ đi qua đến nơi chắc chắn trời đã sập tối, cậu không bì được với Đàm Trình, tuy cậu ta không nói, nhưng cậu cũng đoán được Đàm Trình chắc chắn có đồ vật nào đó có thể ngăn chặn ác quỷ, giúp cậu ta nhìn thấy được quỷ hồn, cho dù không có, Đàm Trình cũng sẽ được chủ nhân mộ kia bảo vệ, cho nên khi xảy ra án mạng mọi người đều đã chết, chỉ duy nhất Đàm Trình vẫn còn sống...

Mà Ngô Hải chỉ là một người bình thường.

Có điều, cậu và Đàm Trình ở cùng nhau một thời gian, cũng coi như anh em vào sinh ra tử, nếu cậu biết rõ Đàm Trình có thể gặp nguy hiểm lại không đi thì cậu không làm được.

Nghĩ xong, Ngô Hải trực tiếp gọi cho Trương Tuấn, sau khi kể rõ mọi chuyện cho Trương Tuấn, Trương Tuấn ở đầu dây bên kia trầm lặng một lúc mới nói: "Tôi đi liên hệ Khúc Chí Văn, xem cậu ta có thể cùng đi không, nếu không được, hai người chúng ta đi vậy."

"Cũng được, cậu liên hệ Khúc Chí Văn trước đi."

Nhưng Trương Tuấn không liên hệ được Khúc Chí Văn, ngay cả gọi cho Khương Bình cũng không bắt máy, bây giờ mặt trời sắp lặn rồi.

Ngô Hải và Trương Tuấn bàn bạc xong, liền lái xe đi thôn Ninh Hóa, họ muốn đi tìm trước khi trời hoàn toàn tối đen.

Khi bọn họ tìm thấy Đàm Trình đang hôn mê trong phòng nghỉ, trông thấy sắc mặt của Đàm Trình, hai người mới ơn trời may mắn bọn họ đến kịp thời.

Dáng vẻ Đàm Trình hoàn toàn không giống một người sống nên có, khuôn mặt trắng bệch, không có huyết sắc, còn có một chút xanh đen, nhắm chặt hai mắt yên lặng nằm trên giường, giống như đã tắt thở.

Ngô Hải và Trương Tuấn bị tình cảnh này dọa ngốc, trong giây lát hai người cứ ngỡ Đàm Trình chết rồi, cuống cuồng xông tới trước giường, liều mạng lay người Đàm Trình, khi chạm vào cơ thể hoàn toàn lạnh lẽo, Ngô Hải hít vào một hơi khí lạnh.

Vẫn may cảm nhận được ngực Đàm Trình còn phập phồng, Trương Tuấn và Ngô Hải mới vội vã nâng Đàm Trình lên xe đi tới bệnh viện.

Ngô Hải cũng biết tình trạng này của Đàm Trình không hề bình thường, trên đường đưa Đàm Trình đi bệnh viện, để Trương Tuấn liên tục điện cho Khúc Chí Văn, tuy nói không thể ngay lập tức liên hệ được cậu ta, nhưng may rằng ngày hôm sau Khúc Chí Văn cũng kịp đến, cùng đến còn có Khương Bình từ lúc ở Bình Dao trở về chưa từng gặp lại .

Trương Tuấn thấy Khúc Chí Văn đến, cũng không quan tâm bác sĩ ở bên cạnh đang gật gù rung đùi nói những điều cần chú ý, thẳng tay kéo Khúc Chí Văn lại nói:

"Cậu mau đến nhìn xem, Đàm Trình là bị làm sao, tại sao kêu mãi không tỉnh, còn nữa sắc mặt giống như là...." người chết...

Vế đằng sau Trương Tuấn không nói ra, Khúc Chí Văn liếc Đàm Trình một cái liền biết anh ta định nói cái gì, đây không phải giống người chết, Đàm Trình đúng như sắc mặt của người chết.

Khúc Chí Văn chạm vào mặt Đàm Trình, da có chút cứng sạm, giống như người vừa mới chết, nhưng ngón tay cậu chạm được động mạch chủ trên cổ Đàm Trình, lại cảm nhận được nhịp đập bình thường, tuy hô hấp của Đàm Trình yếu ớt, nhưng vẫn là có.

Trên mặt nhìn như đã chết, nhưng các bộ phận cơ thể vẫn đang vận hành bình thường để duy trì sức sống. Tình huống này, nói thật ra, Khúc Chí Văn vẫn là lần đầu thấy.

"Sao rồi, Đàm trình là bị làm sao?!"

Trương Tuấn trông thấy biểu cảm của Khúc Chí Văn dần trở lên nghiêm túc thì cũng đoán được tình trạng này không mấy lạc quan, khẩn thiết hỏi: "Có nguy hiểm không?"

Khúc Chí Văn đứng thẳng người, lắc đầu nói: "Tôi không biết."

Khương Bình đứng bên cạnh thấy Khúc Chí Văn nói tới đây thì dừng lại, quan sát những người đứng xung quanh, liền hiểu được lời muốn nói tiếp theo, tốt nhất đừng để người khác nghe thấy. Bèn trình ra giấy tờ của mình, mời bác sĩ và y tá đang vây xem ra ngoài.

Khúc Chí Văn thấy người đều đã rời đi, mới tiếp tục nói: "Bộ dạng này của anh ta không phải bị quỷ khí xâm nhập, càng không phải do trận pháp gì cả. Các anh có thể nhìn ra được, vẻ ngoài Đàm Trình trông thực giống với một người đã chết nửa ngày, thậm chí trên người còn có chút chết cứng. Gọi không tỉnh càng không nghe thấy bất cứ thứ gì, nhưng anh ta lại có thể hô hấp, các cơ quan trong cơ thể cũng đang hoạt động, nhưng vận hành yếu ớt."

"Vậy, vậy Đàm Trình vẫn đang sống chứ?"

"Tất nhiên là sống, nhưng với chết cũng không khác mấy, anh ta không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì."

Ngô Hải và Trương Tuấn nhất thời không biết nên nói gì, càng chuẩn xác mà nói thì hai người đơ luôn rồi.

Khương Bình thấy dáng vẻ hai người, anh ta từ nãy đến giờ không nói gì chỉ nhìn Đàm Trình, đành thở khẽ nói: "Vậy cậu ta còn có thể tỉnh lại không? Cậu có cách gì không?"

Khúc Chí Văn lần nữa lắc đầu, "Đến bác sĩ còn phải chẩn đoán bệnh mới bốc thuốc, càng huống chi là tình huống của Đàm Trình bị làm sao tôi đều không rõ, làm sao có thể tùy tiện ra tay? Có điều...Tôi nghĩ có một người có lẽ biết đây là chuyện gì."

Tuy Túc Cảnh Mặc không biết nên làm sao để giúp Đàm Trình, nhưng chí ít là biết nguyên nhân làm sao dẫn đến tình trạng này của Đàm Trình, nếu có thể làm rõ thì sẽ tốt hơn.

Khúc Chí Văn cực kỳ hứng thú với trạng thái này của Đàm Trình, theo lý mà nói, dáng vẻ của Đàm Trình có lẽ chết rồi mới đúng, nhưng mà, linh hồn vẫn sống ở trong thân thể, bộ phận cơ thể vẫn làm việc, giống như có một thứ gì đó đang cưỡng chế lôi giữ nội tạng của Đàm Trình làm việc để duy trì sự sống... Rốt cuộc thứ gì có thể đạt tới loại hiệu quả này?

Nhưng mà, vẫn chưa đợi Khúc Chí Văn viện vào lý do này đi đại mộ hỏi rõ ràng Túc Cảnh Mặc, thì vào chiều hôm nay, tình trạng Đàm Trình đã có chuyển biến.

Một khuôn mặt vốn xám bệch xanh sạm dần hồi phục huyết sắc, mà chân tay đơ cứng cũng chậm rãi mềm mại, đầy sức sống, ngay cả hô hấp cũng trở lại bình thường. Chỉ là Đàm Trình vẫn chưa tỉnh lại thôi.

Toàn bộ những thay đổi này rơi vào mắt bốn người.

Trương Tuấn lần đầu chứng kiến hiện tượng siêu việt lạ thường này, da đầu không khỏi có chút tê dại, "Mẹ nó đây không phải giống như chết đi sống lại sao..."

Mà một câu này, Ngô Hải và Khương Bình trong lòng cũng chỉ ngầm tán thành, nhưng rơi vào tai Khúc Chí Văn lại khác.

Chết đi sống lại...

Nghĩ tới một loại khả năng, vẻ mặt Khúc Chí Văn liên tục thay đổi...Nếu thật sự như những gì cậu nghĩ, cậu nên suy xét lại vấn đề từ đầu rồi, nên nói Túc Cảnh Mặc không muốn sống nữa hay là không muốn để Đàm Trình sống?

Tuy Túc Cảnh Mặc đã chết... Nhưng linh hồn cũng không thể trải qua loại đau đớn như vậy đi...

HẾT CHƯƠNG 89

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net