Chương 9: Được cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Huyền Dani

Làm nghiên cứu khảo cổ, bọn họ còn đặc biệt làm nghiên cứu cổ mộ, có đồ vật kỳ quái gì chưa từng thấy qua?

Đem thi thể thối rữa vô cùng thanh lý một chút thành chí bảo, hoặc tại chủ nhân mộ đã sớm nhiễm bùn lầy thật cẩn thận tìm kiếm dấu vết để lại.

"Lúc chôn giận giữ quá. Khí gas bị phân tán, nước thì không ngừng chảy. Người xưa không rời đi, có những dòng ở đó, để cố định phong thủy" Cả năm luôn nghiên cứu khảo cổ như vậy, nên Đàm Trình luôn tin tưởng phong thủy là có khoa học, Đàm Trình không tin vào ma quỷ.

Bây giờ xem ra, năng lực quỷ thần không đủ để chống lại sức mạnh thiên nhiên thời kỳ này. Sự sợ hãi cùng mê tín đối với hiện tượng quỷ dị, xuất hiện càng nhiều người tin tưởng chuyện quỷ thần, tuy Lý Quốc Hiền nói rằng làm một người khảo cổ học, đối vất tất cả phải có kính trọng có sợ hãi, nhưng không có một sinh viên nào nghe được đến một phút rưỡi.

Nhưng sự việc trước mắt đã đánh tan mọi suy nghĩ của Đàm Trình trước đó.

Đêm yên tĩnh đến đáng sợ, mặc dù đã khuya, nhưng cảm giác yên tĩnh như vậy thật không tự nhiên.

Nhìn vào các khớp màu trắng, Đàm Trình đột nhiên nhớ tới một lần ở nơi tư pháp giám định có nhìn thấy, thi thể chết đã 10 ngày cũng nhợt nhạt như vậy, lúc ấy hắn còn chưa cảm thấy đáng sợ, bởi vì đối với hắn kia chỉ là vật không có sinh mệnh, đã không thể gọi là người.

Nhưng giờ phút này lại có thể nghe thấy âm thanh cót két của các đốt ngón tay khi cô cử động, tim Đàm Trình chợt cảm thất lạnh.

Hít sâu một hơi, lần thứ hai ngừng thở Đàm Trình bước tới phía trước, rồi lặng lẽ quan sát động tác của "Trương Hiểu Mai", nói cho cùng, Đàm Trình vẫn không biết cách nào cứu Ngô Hải, nhưng trước hết nên đánh ngất Ngô Hải rồi từ hàng rào kéo lại.

Tiến lên một bước, Đàm Trình phát hiện có một điểm không đúng, mặc dù mang theo kính nhưng trong bóng tối Đàm Trình cũng không thể nhìn thấy toàn bộ, khi tiến lại gần Đàm Trình mới phát hiện tay "Trương Hiểu Mai" không hoàn toàn đẩy Ngô Hải về phía trước, hay là nói...cô chỉ nắm lấy quần áo Ngô Hải, không có hành động tiếp theo. 

Khuôn mặt không biểu tình giờ lại bộc lộ sự thống khổ đau đớn, mà sự thống khổ này rất nhanh đã biến mất, ngược lại chỉ còn sự dữ tợn đáng sợ! Nhưng trong giây lát Ngô Hải đã đứng trên rào chắn cao một mét!

Đàm Trình không biết chuyện gì xảy ra giữa Ngô Hải và Trương Hiểu Mai, nhưng tiềm thức nói cho hắn biết nếu bây giờ không hành động thì thật sự sẽ không cứu được Ngô Hải! Bước mạnh lên phía trước hai bước, Đàm Trình không nhìn tới cặp mắt đột nhiên xuất hiện của "Trương Hiểu Mai", ôm chân Ngô Hải muốn kéo xuống, thừa dịp Trương Hiểu Mai không kịp phản ứng cứu Ngô Hải, nhưng có bất luậnĐàm Trình dùng bao nhiêu sức mạnh, Ngô Hải vẫn đứng nguyên trên rào chắn.

Đồng thời, đôi tay có khớp xương trắng bệch bắt kịp lên vai Đàm Trình, xuyên qua quần áo, cảm giác lạnh thấu xương, qua làn da truyền đến trong xương tủy lan đến tận tim.

Đôi tay lạnh thấu xương đem thân thể Đàm Trình không thể khống chế kéo lại, giờ Đàm Trình đã có thể nhìn thấy rõ bộ dáng quỷ hồn phía trước. 

Không còn cảm giác sạch sẽ gọn gàng như nhìn thấy trước đấy, vào lúc này, đôi mắt "Trương Hiểu Mai" gần như lòi ra khỏi hốc, như bị lực ép lớn mà lòi ra, đôi mắt đỏ ngầu, mà đầu "Trương Hiểu Mai" cơ hồ như vỡ vụn, có một nửa, chảy ra chất nhày nhày đỏ đỏ khiến Đàm Trình không khỏi buồn nôn.

"Đàn ông....các... người...đều là ...một loại..." cái cằm vỡ vụn khi nói trở nên vặn vẹo, phát ra âm thanh khàn khàn, đôi môi đầy máu tươi kéo ra một độ cong cứng ngắc: "Ha ha,...đi chết đi...ta sẽ xé rách cổ họng...của ngươi..."

Lời nói kết thúc, đôi tay lạnh băng chạm vào cổ họng hắn, không tự chủ được bắt đầu run rẩy, Đàm Trình không có cách nào né tranh, dù chỉ một bước! 

Có cái gì, có cái gì có thể cứu hắn, hắn không muốn chết sớm như vậy!

Trong lúc hoảng loạn, Đàm Trình chợt nhớ tới đêm đó nhặt được miếng ngọc bội, ngọc bội kia có khả năng cứu được mạng hắn ...

Giãy dụa, Đàm Trình dùng hết sức phun ra vào từ: "Ngô, Hải, hắn,...."

Lời này nói ra, quỷ hồn trước mặt theo bản năng quay lại nhìn Ngô Hải, một chút thời gian thả lỏng Đàm Trình, trong giây lát thoát khỏi trói buộc, từ trong túi áo lấy ra miếng ngọc bội rồi nắm chặt trong tay. 

Biết mình bị người đàn ông này lừa, oán quỷ rất nhanh quay đầu lại, giống như nghĩ tới điều gì cười khanh khách: "Chết, cho ngươi chết! Ngươi, các ngươi, tất cả các người...và hắn...đều đi chết đi..." Ngón tay cứng ngắt chỉ vào rào chắn, "từ chỗ đó....khà khà khà khà" Nói xong liền nâng tay kéo Đàm Trình qua, nhưng lúc chạm vào Đàm Trình một luồng sáng lóe lên chớp mắt như bị cái gì đẩy văng ra.

"Ah a---------------------------" cùng với tiếng hét là một ngọn lửa xanh chậm rãi quanh thân bốc lên.

Được cứu Đàm Trình ngồi bệt xuống, mắt mở trừng trừng nhìn oán quỷ trước mắt trong nháy mắt bị thiêu đốt không còn.....

Đây, đây là......cái gì......

"Chết tiệt!"

Nghe được lởi chửi thề bên trái, Đàm Trình chậm rãi đứng lên, không biết khi nào, Ngô Hải đã từ trên rào chắn nhảy xuống, như đã khôi phục ý thức, nhưng vẫn cúi đầu nhíu mày không biết suy nghĩ cái gì.

Thời gian dài, Đàm Trình không nói gì, thẳng đến lúc lâu nghe thấy có người quát to, Đàm Trình mới than nhẹ nói: "Đi xuống trước đi...."

Trương Tuấn ở dưới lầu vẫn luôn chờ, định gọi cảnh sát, gọi mọi người, nhưng cuối cùng, hắn vẫn chọn nghe Đàm Trình, chờ ở dưới lầu. Hắn không nhìn thấy người phụ nữ mà Đàm Trình nói, nhưng hắn biết tất cả đều không bình thường, thị lực hắn rất tốt, rõ ràng nhìn Ngô Hải trôi nổi trên rào chắn...

Nhìn hai người một trước một sau đi ra, sắc mặt Trương Tuấn cực kỳ khó coi, hắn trầm mặc nhìn Ngô Hải, Trương Tuấn cau mày nói: "Chúng ta vẫn là nhanh đi thôi."

Gật đầu, Đàm Trình cảm thấy phi thường mệt mỏi hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Gần hai giờ rồi..."

"Vậy thì chúng ta mỗi người....." Nói tới đây Đàm Trình dừng lại, hắn không nghĩ cũng biết, hắn bây giờ có thể nhìn thấy một số "thứ" người khác không nhìn thấy, hắn lúc này tuyệt đối không nên trở về ký túc xá, nào biết nhìn thấy thứ gì đó, lại xuất hiện chuyện xui xẻo nào....Mà Trương Tuấn và Ngô Hải, Đàm Trình liếc nhìn biểu tình hai người, đoán rằng họ cũng cùng suy nghĩ giống mình đi...

Nghĩ xong, Đàm Trình mới lên tiếng: "Nếu không, chúng ta tìm cái chợ đêm nhộn nhịp nào đó để ăn chút gì đi...Tôi gần mấy ngày nay đã không được ăn những thứ này."

Ngô Hải một thời gian dài không nói gì ánh mắt phức tạp nhìn Đàm Trình nói :"Được...."

"Ừm, đừng khuyên tôi, tôi bây giờ không còn nghĩ muốn trở về một mình." Nói xong Trương Tuấn cười khổ: "Bây giờ bảo tôi đi ngủ...tôi sợ tôi không thể dậy được nữa."

Bắc Kinh, một y tá trẻ đúng giờ đi kiểm tra phòng, nhưng vào lúc này lại thấy một bệnh nhân hét chói tai lên: "A--------------Tiến sĩ Dương tiến sĩ Dương!!!"

Thôn Ninh Hóa, như thường lệ, yên tĩnh và thanh bình, nhưng chưa đầy mười lăm phút, tất cả quạ đen trong núi kêu lên bay ra, vài cụ già đã sống tại thôn Ninh Hóa mấy chục năm không muốn rời khỏi đây đều bị tiếng kêu này đánh thức, 

"Lão Khuê(*) rời núi, đây là điềm xấu a....điềm xấu lớn a!"

  (*)  老瓾: tôi tra gu gồ suốt mà không biết nó là cái gì nên cứ để phiên âm như vậy, ai biết thì mách tui nhé!

Một nơi khác vang lên tiếng động, không ai nghe thấy, cũng không có khả năng nghe thấy, một nam nhân đôi mắt hoa đào nhợt nhạt híp lại, cười như không cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net