Chương 90: Cảnh trong mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Dịch: Huyền Dani

Đàm Trình ngủ tới mê man, cả bốn ngày không hề nhúc nhích tí nào, ngay cả bệnh viện cũng không làm rõ được nguyên nhân, chỉ có thể truyền glucose cho Đàm Trình, còn lại không dám tùy tiện ra tay.

Mà Đàm Trình rơi vào hôn mê cũng không phải hoàn toàn không có ý thức, hắn cảm nhận được hắn ngủ quá lâu nên muốn tỉnh lại, nhưng ở trong giấc mộng, cho dù hắn giãy dụa như nào cũng không thể tỉnh, tay chân nặng nề, càng không thể mở mắt, chỉ rơi vào một vùng hỗn loạn.

Mà ở trong vùng hỗn loạn này liên tục chiếu lên những hình ảnh nhìn không rõ khung cảnh xung quanh, hắn như lơ lửng trên không trung nhìn xuống vùng hỗn loạn bên dưới, trong những hình ảnh liên tục xuất hiện kia, hắn gần như mặc những trang phục khác nhau, Đàm Trình phân tích kỹ càng những bộ quần áo kia, có bộ giống triều Đường, cũng giống triều Minh... lại có cả những bộ của dân tộc thiểu số, thậm chí cả áo Trung Sơn...

Mà có lúc thì hắn đang viết lách, có lúc thì đang quan sát, giống như ngày thường làm công việc khảo cổ, ngày lặp lại ngày, năm lặp lại năm, hàng loạt những ghi chép giống nhau này là gì...

Đàm Trình nhìn không rõ là viết thứ gì, chỉ có thể mặc cho những hình ảnh không ngừng lóe lên, đều là những công việc khô khan lại quen thuộc đó.

Các bức ảnh không hề nối liền với nhau, thậm chí giống hệt như những bức ảnh cũ kỹ mơ hồ ngày xưa, Đàm Trình không thể làm rõ đây là gì, hắn không tỉnh lại được, mà những hình ảnh này cứ liên tục lần lượt lặp đi lặp lại từng bức một...

Một bộ ảnh xem một lần hai lần còn thấy mới mẻ, lần ba lần bốn thì mất đi thú vị, tới lần năm lần sáu chỉ còn lại sự phiền chán, phía trước mắt cứ mãi là những thứ giống nhau, nhìn không rõ, xem không hiểu, càng không biết lặp được bao nhiêu lần rồi, Đàm Trình quả thực không muốn xem tiếp nữa, hắn muốn nhắm lại hai mắt, nhưng thực tế hắn không mở được mắt, trong mộng lại không thể nhắm mắt, chỉ có thể ép buộc mình xem tiếp những bức hình.

Trong lòng Đàm Trình không nhịn được sinh ra buồn bực, muốn thoát khỏi không gian này, nhưng cho dù hắn đấu tranh như thế nào cũng không có tác dụng, hắn không động đậy được, càng không thể phát ra âm thanh! Trạng thái này khiến Đàm Trình càng lo lắng, lồng ngực dường như có một luồng khí ngột ngạt bức bối, xúc động, rõ ràng không có lồng giam, lại không thể chọc thủng.

Đàm Trình không biết vì sao lại nhớ đến các phương pháp thẩm vấn phạm tội chính trị được đăng tải trên mạng, không tra tấn dã man, cũng không nói chuyện, thực phẩm được cung cấp đều đặn, chỉ là nhốt người này trong không gian kín, chiếu một bộ phim cho kẻ đó xem đi xem lại nhiều lần, để kẻ đó đơn độc ở một chỗ sẽ khiến người này tự sát, nghe nói, rất nhiều người ở trong tình cảnh đó không chịu nổi quá hai ngày.

Ngày trước Đàm Trình chỉ cảm thấy cách thẩm vấn này khá nhẹ nhàng, nhưng lúc này mới thực sự biết được phương pháp này quá độc ác. Đây không phải là trừng phạt lên xác thịt, mà là giày vò tinh thần họ, ở chỗ này ba bốn ngày, Đàm Trình thấy mình sắp điên rồi.

Mà thời gian quá lâu, tinh thần Đàm Trình cũng có chút ngây ngốc, dần dà Đàm Trình cơ hồ nhìn không rõ những hình ảnh trước mặt nữa, chỉ biết thứ đó vẫn còn chiếu ở trước mắt. Đàm Trình không biết trôi qua bao lâu, hắn nghe được một chút tiếng vang, âm thanh này kéo dài rất lâu, nhưng Đàm Trình lại luôn cho rằng đây là ảo giác, cho đến khi một tiếng nói quen thuộc rơi vào tai hắn, Đàm Trình mới bỗng lấy lại được một chút ý thức.

"Túc Quân Chi, không biết nên xưng hô quý nhân đây như nào, đến lúc đó nhất định sẽ tới tận cửa cảm tạ."

Giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo của thế gia công tử cùng với sự chọc ghẹo thường ngày của Túc Cảnh Mặc, cũng không thể che giấu được sự bá đạo trời sinh khí chất đế vương của y, Túc Quân Chi, đây còn có thể là ai chứ, chính là Túc Cảnh Mặc!

Đàm Trình đang ngẩn ngơ chợt bừng tỉnh, bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước nhưng những hình ảnh trước mắt đã biến mất, và câu nói kia cũng không còn nghe thấy.

Chuyện gì thế? Giọng nói vừa rồi chắc chắn là của Túc Cảnh Mặc, nhưng mà... Đàm Trình nhớ lại, Túc Cảnh Mặc chưa từng nói với hắn lời này.

Túc Quân Chi... Cảnh Mặc chỉ từng nói với hắn tự của y là Quân Chi mà thôi, sau đó cũng chưa từng nhắc lại hai chữ này, bởi vì hắn luôn gọi y bằng cái tên Túc Cảnh Mặc.

Không biết vì sao, Đàm Trình luôn cảm thấy câu nói kia rất quen thuộc, khi hắn vừa nghe xong, trong lòng vậy mà cảm thấy ẩn ẩn đau nhói, dường như sắp đánh mất một thứ rất quan trọng, từ bỏ một người quan trọng nhất trong đời, cảm giác không làm gì được đó, giống như con dao chậm rãi cứa qua tim, từng chút một khắc sâu trong linh hồn hắn, muôn đời muôn kiếp đều không quên...

Đàm Trình trong chốc lát hoảng hốt, phát giác ra bản thân có thể cử động được, hắn đè tay lên lồng ngực đau đớn, không tự giác khẽ lặp lại tên một người:

"Túc Cảnh Mặc, Túc Cảnh Mặc......"

Mà khi Đàm Trình thoát khỏi những cảm xúc đau thương này, một bức ảnh trước mắt đột nhiên bắt đầu chuyển động, Đàm Trình hơi nghi ngờ đến gần, chỉ thấy một người mặc trường bào khảm viền tím, thêu hoa văn cành lá vàng ngang dọc, râu tóc hoa râm, dường như độ tuổi bảy mươi, không nhìn rõ diện mạo, nhưng không biết vì sao Đàm Trình lại thấy người này có thể là bản thân hắn...

Chỉ thấy người này ngồi trước bàn đề bút viết xuống một dòng chữ trên giấy:

"Bồ Hoàng hút cạn nước Trường An, Hiên Viên đạp gió đến Kinh Triệu."

Đùngg----- Trong lòng Đàm Trình chấn động, muốn tiếp tục nhìn rõ xem người này viết cái gì, nhưng giây tiếp theo Đàm Trình lại rơi vào hôn mê, đợi tỉnh lại thì thực sự đã tỉnh rồi.

Chắc do ngủ quá nhiều, bỗng nhiên tỉnh lại Đàm Trình có chút khó tỉnh táo, đầu óc choáng váng nặng nề cực kỳ khó chịu, tay chân cũng cứng nhắc không thể nhấc lên, chỉ cần khẽ nhúc nhích cũng đau đớn không thôi, Đàm Trình hít vào một ngụm khí lạnh. Chỉ có thể quan sát xung quanh, Đàm Trình lúc này mới phát hiện bản thân lại đến bệnh viện rồi, phòng bệnh không có người, không biết là ai đưa hắn đến bệnh viện.

Nhớ đến giấc mộng vừa rồi, Đàm Trình rơi vào suy tư, nhưng mà không đợi hắn suy nghĩ quá lâu, Ngô Hải ra ngoài mua cơm trưa đã quay lại, thấy Đàm Trình đã mở mắt, Ngô Hải cuống quýt chạy tới bên đầu giường mừng rỡ nói: "Cậu mẹ nó cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!"

Trương Tuấn vừa đi vệ sinh khi nghe thấy âm thanh thì vội vàng đẩy cửa phòng, "Trời! Mẹ nó tôi còn tưởng rằng cậu trở thành người thực vật đấy!" Nói đoạn đi đến trước mặt Đàm Trình, thực sự nhịn không nổi đấm vào vai Đàm Trình một cái: "Cậu ngủ liền tù tì bốn ngày rồi!"

"Bốn ngày?" Đàm Trình ngốc ra, hắn vốn không nghĩ tới hắn ngủ một giấc mà lâu như thế, "Chuyện gì thế?"

"Chuyện gì thế? Cậu mẹ nó còn dám hỏi bọn tôi! Ngày 25 bọn tôi tìm cậu mất cả ngày, gọi điện mãi đến mức bị tắt máy, cậu có biết không? Sau đó tôi và Ngô Hải mới vội vàng đến thôn Ninh Hóa tìm cậu, cậu ngủ như sắp chết trong phòng nghỉ đó!"

Ngô Hải ở bên cạnh Trương Tuấn cũng gật gật đầu, đỡ Đàm Trình ngồi dậy dựa vào gối đầu, "Chúng tôi lúc nhìn thấy cậu đều nghĩ rằng cậu chết rồi, nếu không phải phát hiện còn thở thì..."

"Khúc Chí Văn đều không biết cậu bị làm sao, cơ thể cứng đờ không nói, đến sắc mặt trắch bệch xanh sạm, hơi thở hay tim đập đều rất chậm." Trương Tuấn nhớ lại tình trạng lúc đó thì sắc mặt lại trở nên khó coi, "....Tôi nói này, cậu không phải bị quỷ nhập chứ? Tôi bảo cậu đừng làm trò gì mà tình người duyên ma nữa, bây giờ còn tốt, nếu tiếp tục nữa có ngày bị quỷ hại chết đấy?"

"Cậu quản nhiều chuyện quá đấy!" Trương Tuấn không biết rõ tình hình, tất nhiên nói có chút khó nghe, Đàm Trình đối với chuyện khác đều có thể nhịn được, nhưng nhắc đến Túc Cảnh Mặc, cho dù biết Trương Tuấn chỉ lo lắng cho hắn nhưng Đàm Trình cũng không muốn nghe những lời này.

"Ha! Phải rồi! Ông đây rảnh rỗi không chuyện gì làm mới đi quan tâm cậu tìm chết!"

"Tôi mới không cần."

"Đàm Trình, đây là cậu nói đấy!"

"Được rồi! Cãi nhau cái gì, giống hệt học sinh tiểu học vậy" Ngô Hải nhìn hai người đều một mặt tức giận, thở dài nói: "Đàm Trình mới tỉnh lại cho cậu ấy nghỉ một chút, Trương Tuấn cậu đi mua cháo cho Đàm Trình đi, tôi ở đây trông cậu ấy, tiện thể gọi cho Khúc Chí Văn."

Trương Tuấn nghe xong chỉ hừ một tiếng nói: "Mua cái rắm!"

Dứt lời đập cửa rời đi.

Đàm Trình cũng biết lời bản thân nói có chút hơi quá, Trương Tuấn quan tâm mình mới nói như vậy, bên nhau nhiều năm như thế làm sao còn không rõ tính cách của Trương Tuấn? Chuyện này vốn không đáng để cãi nhau, thấy Trương Tuấn đập cửa bỏ đi, trên mặt Đàm Trình cũng có chút khó ở.

"Cậu ấy cũng chỉ đang quan tâm cậu..."

Ngô Hải nói xong cũng tự thấy có chút kỳ cục, nói cho cùng trong ba người tính khí kém nhất chính là một đứa nóng tính Ngô Hải hắn, Trương Tuấn lắm mồm nhưng lại hiền lành hay hihi haha, Đàm Trình trầm tĩnh không thích nói chuyện với người khác, trước kia cậu ta nhìn không nổi kiểu thanh cao của Đàm Trình, nhưng tìm hiểu mới biết Đàm Trình chính là đứa si mê khảo cổ, căn bản không có ý định tốn thời gian đi tạo quan hệ, cho nên trông có vẻ thanh cao, nói chuyện hay châm biếm.

Mà hiện tại một tên vui vẻ vô tư với một tên tên khó hiểu đi cãi nhau.... Còn cậu ta tính khí nóng nảy lại đi an ủi?

Trương Tuấn chỉ được cái miệng, cả ngày lải nhải, nhưng tâm tính lại tốt, đây là lần đầu cùng Đàm Trình đối đầu, vừa rồi là không kéo được mặt xuống, nhưng sau khi ra ngoài vẫn đi mua cho Đàm Trình một tô cháo.

Ngô Hải nhìn hai người bày ra mặt thối, nhịn không được nói:

"Tính tình hai người vậy mà cũng có thể cãi nhau được..." Nói đến đây, Đàm Trình và Trương Tuấn đối mặt nhìn nhau một cái, thấy vẻ mặt kia của đối phương thì không khỏi bật cười.

Vừa mới cười lên, bộ dạng không vui vẻ vừa rồi cũng tiêu tan thành mây khói.

Sau khi tỉnh lại, cơ thể hồi phục rất nhanh, cảm giác cứng ngắc cũng biến mất sạch sẽ, khi Khúc Chí Văn đến, Đàm Trình đã giống hệt một người không có chuyện gì có thể xuống giường đi lại rồi, Khúc Chí Văn tạo ra một thuật pháp kiểm tra tình trạng cơ thể Đàm Trình, cũng xác định Đàm Trình đã hoàn toàn khỏe lại.

"Hoàn toàn hồi phục?" Ngô Hải và Trương Tuấn biết tình trạng vốn ban đầu của Đàm Trình, giờ đây nghe Khúc Chí Văn nói Đàm Trình không bị sao hết, liền vô cùng kinh ngạc. "Không có chỗ nào không khỏe?"

"Không có, giống như chưa xảy ra vấn đề gì hết, thậm chí, tôi còn thấy cơ thể Đàm Trình bây giờ còn khỏe hơn so với lần gặp trước."

Thực ra Khúc Chí Văn không nói Đàm trình cũng có chút cảm nhận được, cơ thể nhẹ nhàng hơn so với ban đầu, cũng không biết nguyên nhân do bốn ngày này ngủ bủ hay là do chuyện gì.

"Nếu đã khỏe rồi thì tôi xuất viện đây, tôi đoán là do gần đây bị thương mệt mỏi dẫn đến hôn mê, về sau tôi sẽ cẩn thận hơn." Nói đoạn, Đàm Trình nhìn Ngô Hải nói: "Cậu không phải vừa bảo tôi là tìm được phòng rồi sao? Tẹo nữa tôi đi xem rồi đóng tiền phòng, thuận tiện chuyển nhà luôn."

"Được, chút nữa tôi và Trương Tuấn sẽ giúp cậu."

Khúc Chí Văn thấy Đàm Trình không muốn để hai người nói nhiều, cũng không nói gì thêm nữa, trước khi rời đi ra hiệu cho Đàm Trình là Túc Cảnh Mặc che giấu không ít chuyện.

"Có những lúc, lời anh ta nói không nhất định là sự thật, người kia trước giờ không phải người tốt."

Đàm Trình không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ lặng lẽ cười.

Đồ đạc Đàm Trình để ở bệnh viện không nhiều, Trương Tuấn và Ngô Hải đến cổng bệnh viện gọi xe đi rồi, Đàm Trình đi làm thủ tục xuất viện, rời khỏi bệnh viện, trên tay Đàm Trình đang cầm đơn thuốc xem,  không chú ý phía trước có người đi qua, liền đụng vào người đó.

"Xin lỗi."

Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến tai Đàm Trình, Đàm Trình nhặt lên đơn thuốc bị đụng rơi, đứng dậy trả lời: "Không sao, là tôi không chú..."

Lời nói bị đứt đoạn khi nhìn thấy khuôn mặt người này, người đứng trước mặt vừa đụng vào hắn, biểu cảm lạnh lùng, nhưng khuôn mặt lại có năm phần giống Túc Cảnh Mặc, ngoại trừ đôi mắt...

HẾT CHƯƠNG 90

Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad

Kiểu áo Tôn Trung Sơn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net