Chương 01: Cháu Trai Nghịch Ngợm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Wi (wiwi0__0)

Một buổi chiều nọ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng sách, sách xếp thành chồng tùy ý để trên sàn nhà và mặt bàn.

Trong không gian chứa ánh sáng và bụi mịn lơ lửng, thanh niên khoác áo len, vắt chéo chân ngồi trên sofa. Lông mi thon dài rũ xuống, ánh mắt sáng ngời, ngón tay nhẹ nhàng mở trang sách--

Hai người đàn ông đang quấn lấy nhau.

[ Đừng, đừng như vậy. Đang còn ở trong phòng học... ]

[ Tôi không thể nhẫn nại nữa, thầy....! Bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh trong áo sơ mi. ]

[ Ưm-- ]

Sột soạt--! Trang giấy đột nhiên bị nhàu nát.

Giản Minh Chu mặt đỏ bừng nhấp miệng, nắm chặt trang sách tay run nhẹ: A a a!

Bàn tay hưng phấn tiếp tục lật trang.

[ Cạch! Tấm lưng gầy gò bị ép vào bảng đen qua áo sơ mi, cà vạt rơi xuống. Đi xuống từ cổ nâng lên...]

Reng reng!

Tiếng điện thoại đột nhiên đánh gãy không khí ái muội.

Giản Minh Chu gần như không thể không nín thở. Anh bình tĩnh lại, nhận điện thoại : "Xin chào?"

Điện thoại bên kia truyền đến gâu gâu khóc lớn: "Biên tập viên! Cứu mạng chó của tui với!!!"

Ài, trong tháng này đây là mạng chó thứ ba rồi.

Giản Minh Chu thở dài: "Làm sao nữa?"

"Tui mới phát hiện hôm qua bản thảo tui nộp có chút lộn xộn!"

"Không có gì." Hơi ấm trên mặt đã tiêu tan, chỉ còn tiếng nói khàn khàn: "Tôi sửa qua rồi."

"Hả? Ôi chao... Tui còn sống! Cảm ơn biên tập viên!"

Vừa khi tắt máy, lại có một cuộc điện thoại khác đến: "Biên biên! Bản thảo của tui còn thiếu năm, sáu trang. Có thể trì hoãn một chút được không?"

"Thầy Tiểu Lộc, cậu mỗi lần đều ở dậm chân ở tuyến chết."

"Bởi vì tui bị cảm TnT"

Giản Minh Chu thuần thục nói: "Muộn nhất ngày mai, tôi sẽ nói chuyện cùng nhà xuất bản bên kia."

"Thật tốt quá! Biết ngay là cậu đáng tin cậy nhất mà, Chu biên!"

"... Đừng gọi tôi là Chu biên."

Cảm giác mình là đồ ngốc.

Kết thúc điện thoại của tác giả, tiếp theo lại là nhà xuất bản. Lúc kết thúc đã là nửa giờ sau. Giản Minh Chu buông điện thoại tựa lưng vào ghế.

... Cuối cùng cũng xong.

Anh hiện tại là một biên tập truyện tranh BL.

Dựa vào năng lực làm việc xuất sắc, tính cách bình tĩnh, lý trí. Anh làm ở cái ngành sản xuất này cũng không tệ lắm. Trên thực tế, Giản Minh Chu tốt nghiệp đại học danh giá, ngoại hình điều kiện cũng xuất sắc. Lúc trước, không phải là anh không có công việc tốt.

Sở dĩ lựa chọn biên tập truyện tranh BL, bởi vì anh thích cái ngành này--

Không sai, anh có một sở thích không người biết:

Thích cắn BL.

Nhưng Giản Minh Chu tự nhận mình cũng không phải gay.

Chỉ là thời điểm thiếu niên vô tri, vô tình nhìn một quyển BL. Vì tưởng là quyển truyện tranh bình thường. Kết quả vừa lật trang liền thấy hai nam chính hôn môi.

Lúc đấy anh sợ tới mức ném bay truyện!

Vài giây sau lại thò lại gần nhặt lên: Tốt, lạ, lại xem một lần nữa.

Cứ như vậy liếc mắt một cái lại liếc mắt một cái.

Chờ đến khi phát giác được, một chân anh đã sa vào con đường này đi.

......

Reng! Lại một âm thanh chấn động suy nghĩ của anh.

Giản Minh Chu hít sâu một hơi: Lần này lại là chuyện gì đây?

Bàn tay cân đối cầm điện thoại lên.

Nhìn thấy tên người gọi, anh liền nhín thở. Không phải đồng nghiệp công tác, mà là bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của anh thời đại học :【 Tạ Trì 】

"Xin chào, có chuyện gì sao?"

"Minh Chu, đang bận sao?" Đầu điện thoại kia, giọng nói của Tạ Trì mang theo cảm giác ôn nhu, hỏi han ân cần.

Tự nhiên lại ân cần, đây... không phải bạn tui!

Giản Minh Chu nháy mắt liền đề phòng, thuận tay lật đi lật lại quyển truyện, giọng nói cũng ôn nhu không kém.

"Bận muốn chết."

"......"

Đối phương giống như bị nghẹn cổ, tiếp theo liền lễ phép hơn nói: "Cậu có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi nói chuyện cùng tớ một chút không? Là thế này, nhà cậu không phải ở F Đại bên kia sao? Cậu hẳn là vẫn là sống một mình đi?"

Giản Minh Chu: "Ừm, làm sao vậy?"

Tạ Trì nói: "Cháu trai tớ phải huấn luyện thể thao ở gần nhà cậu. Cậu có thể cho nó ở nhà cậu một thời gian không?"

Bịch! Anh nhẹ nhàng khép lại cuốn sách.

Bìa khắc họa nhiều bụi gai dính lấy nhau, tiêu đề là [ Hoa Hồng Nhạc Viên - Cấm Đoán ].

Giản Minh Chu trầm mặc một chút : "Cháu trai bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ừm, rất lớn?"

"......" Khó trách năm đó thành tích ngữ văn kém.

Tạ Trì còn thử mà tranh thủ thuyết phục anh: "Yên tâm, nó sẽ không mang thêm phiền toái cho cậu đâu. Chỉ là ở đây ngủ một giấc thôi. Thật sự bởi vì xung quanh điều kiện thuê nhà không tốt-- tiền thuê nhà bọn tớ sẽ chuyển cho cậu, như vậy được không?"

Chỉ là ngủ ở đây một giấc...

Giản Minh Chu cũng cân nhắc lại. Nhà của anh còn rất rộng, cũng có thừa phòng ngủ.

"Tiền thuê nhà thì như vậy đi, còn nhóc đó sẽ làm việc nhà sao?"

Anh đắm chìm trong truyện tranh, đã lâu không quét dọn phòng.

Âm thanh đối diện nháy mắt liền lên cao: "Chắc chẵn sẽ! Có tay có chân ai sẽ không làm chứ!"

Có tay có chân - Giản Minh Chu : ......

Đây là ai công kích ai vậy?

"Để nhóc đấy ở đây đi."

"Thật sao!? Cảm ơn nha Minh Chu, lần sau tớ mời cậu ăn cơm." Tạ Trì một miệng luyên thuyên, ở trong điện thoại hẹn thề son sắt mà bảo đảm nói:

"Yên tâm đi, Tiểu Cảnh thật sự có thể làm được!"

"......"

Cuộc gọi kết thúc, Giản Minh Chu nhìn xung quanh bốn phía.

Trên sàn nhà và mặt bàn sách còn chất đống các loại truyện tranh BL cùng doujinshi*. Anh không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng nếu là để cho người khác thấy...

*Doujinshi : Là những tác phẩm của những người không chuyên, mặc dù một vài tác giả chuyên nghiệp cũng tham gia như một cách phổ biến phong cách của họ bên ngoài nền công nghiệp xuất bản thông thường.

Không, không được.

Cảm giác hổ thẹn trong nháy mắt bao trùm lên không gian này.

Một lát sau, anh chậm rãi khom lưng, bắt đầu phong ấn nơi này khiến người ngoài không thể đặt chân vào được.

Tạ Trì thông báo người này cuối tuần sẽ tới đây.

Là con của chị hắn, tên là Tạ Cảnh. Từ nhỏ thành tích bề ngoài mọi thứ xuất sắc, lần này là tới F Đại tham gia huấn luyện thể thao.

Phòng đã thu dọn xong.

Bởi vì Tạ Cảnh tới, những cuốn truyện đều tạm thời bị thu dọn. Anh không có quá nhiều việc phải làm ở phòng sách, chỉ cần kê sofa ra phòng khách.

Buổi chiều thứ 7, ánh nắng hơi say.

Ánh mặt trời chiếu lên trên mái tóc mềm mại, khiến sofa bị chiếu đến một mảnh mềm ấm.

Giản Minh Chu nằm ở trên sofa, dúi đầu vào gối:

Buổi sáng xem truyện vừa lúc ở đoạn cao trào.

Tiếp theo sẽ thổ lộ sao?

Sẽ【 bíp--】một chút【 bíp-- bíp--】 sao? Lại nói cậu còn khá thích anh chàng kia, cao ráo, đẹp trai. Có ngoại hình cường tráng.

Khác biệt hình thể cũng thật dễ thương...

Trong đầu đang không biết ở nơi nào mà phi ngựa. Ảo tưởng cuối cùng cũng bị tiếng ấn chuông đánh vỡ tan.

Giản Minh Chu liền chỉnh đốn suy nghĩ : Người tới?

Anh đứng dậy chỉnh lại áo, điều chỉnh lại thần sắc đi đến cửa. Vặn chốt cửa.

Cửa được mở ra.

Ánh vàng từ khe cửa chiếu vào, trước mắt anh là một bóng người cao lớn--

Đồng tử của Giản Minh Chu bị chấn động, hoàn toàn tỉnh táo lại.

... Tạ Trì nói "Rất lớn" hóa ra là về mặt vật lý!

Người trước mặt mặc sơ mi đen, lông mi rũ xuống, môi mỏng. Đại khái là sinh viên thể dục, thân hình có vẻ săn chắc, balo tùy ý vác trên vai.

Tùy tiện nhưng lại lộ ra khí chất được dạy dỗ tốt.

"Xin chào."

Giản Minh Chu lặng lẽ thở ra: "Chào, Tiểu Cảnh phải không. Chú cậu với tôi là bạn, vào đi."

Anh duỗi tay muốn đi giúp người phía sau xách hành lý.

Tạ Cảnh đã một tay xách lên hành lý vào cửa, cúi người thay giày: "Tôi tự mình làm được." Khi đóng cửa lại, ánh sáng giảm bớt. Nhan sắc càng rõ ràng hơn.

Không có run rẩy, cũng không cố tình nói đùa.

So với trong tưởng tượng của Giản Minh Chu muốn thong dong, điềm tĩnh còn có nhiều hơn.

... Thậm chí còn nhẹ nhàng nhặt giày của anh bị đá lung tung, tiện tay để lại trên tủ giày.

Giản Minh Chu liếc thấy: "Không cần thiết đâu, cậu không cần phải xen vào những việc này."

Tạ Cảnh đóng lại tủ giày đứng dậy, bình tĩnh nói: "Cậu tôi nói, bởi vì chưa trả tiền. Cho nên tôi phải làm trâu làm ngựa."

Giản Minh Chu : ......

Tạ Trì rốt cuộc đã dạy cho thằng nhóc này cái gì vậy.

Anh định mở miệng, cuối cùng lại nuốt mấy câu trong lòng vào. Duy trì sắc mặt bình thường dẫn Tạ Cảnh đi vào phòng khách.

"Đến đây, cho cậu tham quan phòng."

"Được."

Tạ Cảnh nhấc lên mí mắt nhìn về bóng dáng phía trước.

Dáng người trưởng thành, trầm ổn thân thiện. Phù hợp một cách kì lạ với hình tượng "Người trưởng thành lý tưởng".

Cậu bình tĩnh thu lại ánh mắt.

Mà phía trước, "Người trưởng thành lý tưởng" Giản Minh Chu rất tự nhiên mà dẫn người kia từ cửa phòng sách đi qua.

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể người khác phát hiện.

Trong lúc cảnh giác, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói không chút dò hỏi: "Đúng rồi, chúng ta nên xưng hô thế nào? Là gọi anh... hay chú?"

Giản Minh Chu hoàn hồn lại: "Gọi chú đi."

Tuy rằng gọi "anh" tương đối êm tai. Nhưng vì bối phận lại thấp hơn với Tạ Trì, làm anh có chút không cam lòng.

Tạ Cảnh liền ừ một tiếng: "Chú."

Âm thanh trầm thấp đến lười nhác, khiến màng tai anh có chút ngứa.

Vai Giản Minh Chu khẽ nhúc nhích.

Anh cách xa một bước, dừng ở phòng khách : "Đây là phòng khách, bên kia là nhà ăn với phòng bếp. Phòng của cháu chính là phòng đối diện phòng khách này, bên cạnh là phòng tắm. Cuối cùng bên kia-- "

Anh chỉ phòng sách: "Là cấm địa."

Nó đang phong ấn thứ gì đó bằng ánh sáng của thánh.

Anh nói xong liền cảnh giác mà liếc Tạ Cảnh một cái. Thấy người phía sau tựa hồ cũng không có dấu hiệu tò mò. Thậm chí còn không hỏi một tiếng, chỉ tùy ý lên tiếng : "Vâng."

Giản Minh Chu trong lòng khẽ buông lỏng cảnh giác : Thật tốt, xem ra không có hứng thú.

-

Giới thiệu phòng xong, Tạ Cảnh liền đi thu xếp hành lý.

Giản Minh Chu gọi cơm hộp, gọi Tạ Cảnh cùng nhau ăn. Ăn xong cơm chiều, Tạ Cảnh rất tự giác mà đứng dậy thu dọn. Đúng là cao thủ, thu dọn tương đối nhanh nhẹn.

Giản Minh Chu liền ở bên cạnh xem xét.

Không thể không nói, ngoại hình khí chất đều xuất chúng. Cho dù làm gì thì khí chất đều khác hẳn với người thường.

Anh vẫn là lần đầu thấy có người làm thành thạo như này. Tư thái giống như đang xáo bài ở sòng bạc xa hoa vậy.

Đang nhìn thì đột nhiên điện thoại rung lên.

Giản Minh Chu nhìn tên người gọi: "Tạ Trì?"

Bên kia lập tức truyền đến một giọng nói trời đất rung chuyển : "Minh Chu! Cháu trai của tớ đang làm gì? Nó có chuyện gì sao mà không nhận điện thoại?"

Giản Minh Chu nhìn người trước mặt : "Cậu ấy đang ờ... ừm dọn rác."

Tạ Trì : "......"

Tạ Trì, "À, khá tốt. Đưa cho nó nghe điện thoại đi."

Tạ Cảnh đã giương mắt nhìn lại đây.

Lúc này cậu hai tay trống không. Giản Minh Chu liền đứng dậy đi đến bên cạnh cậu, mở loa ngoài. Tạ Trì hỏi:

"Cháu tới lúc nào mà không liên lạc với cậu?"

Tạ Cảnh nhìn về phía màn hình : "Đã gửi tin nhắn, nói 'tới rồi' ."

"Tới rồi!?" Giọng Tạ Trì lập tức lên cao, không thể tưởng tượng nổi mà nói:

"Chỉ với một câu lạnh nhạt ' tới rồi ' liền không coi cậu ra gì à? Không có gì muốn nói hả-- đồ đạc đã cất chưa? Ở đấy quen không? Ở cùng Minh Chu thế nào..."

Các câu hỏi được đặt ra liên miên không dứt.

Giản Minh Chu không nhịn được liền hỏi : "Cậu là mama boy* à?"

*男妈妈 = mom boy, thuật ngữ này còn được dùng để miêu tả những người, đặc biệt là nam giới, thể hiện phẩm chất của người mẹ qua ngoại hình hoặc hành vi. Cách sử dụng này có yếu tố chế giễu và vui tươi, đôi khi châm biếm một số người đóng vai nam hoặc phá bỏ vai trò giới tính truyền thống (Nguồn : Baidu). Ở đây mình để mama boy cho nó gần gũi hơn. Ai có ý kiến gì không?

"......" Âm thanh bên kia đột nhiên im bặt.

Tạ Trì dò hỏi : " 'Mama boy' ?"

Người trước mặt bỗng dưng cười khẽ.

Tạ Cảnh đánh giá mặt của Giản Minh Chu, dùng âm thanh đầy ẩn ý nói : "Chú... Xem ra chú hiểu rất nhiều."

... Đậu má, lỡ miệng rồi.

Giản Minh Chu âm thầm ảo não, nhím môi. Cúp điện thoại, điềm tĩnh mà cất điện thoại:

"Sao vậy, không phải theo nghĩa đen sao?"

Tạ Cảnh cũng như là không sao cả mà cười một tiếng: "Vâng."

Cười cái gì chứ? Giản Minh Chu dưới đáy lòng âm thầm nhíu mày.

Cười đẹp như vậy nhưng cảm giác cứ quái quái.

Anh bị cười đến mức cũng cười lại: "Chú đi tắm một chút."

Tạ Cảnh mỉm cười: "Vâng."

Giản Minh Chu nói xong quay đầu đi đến phòng ngủ.

Anh mang quần áo đi ra, liền thấy Tạ Cảnh đã thu dọn không khác ban đầu là bao. Vừa đi qua phòng khách đến cửa phòng tắm. Bên kia đầu đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Giản Minh Chu dừng lại, bước qua : ?

"Có thể là chú đặt chuyển phát nhanh."

Tạ Cảnh nhìn qua: "Có chút đồ không tiện mang, để cháu ra nhận."

Giản Minh Chu gật đầu, vào phòng tắm.

Đóng cửa lại, trên đỉnh đầu là đèn chiếu xuống mái tóc, ánh lên người làm làn da tỏa sáng. Anh cởi một nửa quần áo, rửa mặt trên bồn. Điện thoại bỗng nhiên rung, màn hình sáng lên.

[From: Chủ biên chưa đọc tin tức ]

Chủ biên? Giản Minh Chu treo quần áo lên, duỗi tay xem--

【 Chủ biên 】: Minh Chu, truyện tranh của thầy Kiêu Lĩnh cậu thích nhất mới ra bản in lẻ, vẫn là câu chuyện tình yêu dễ thương nhất. Tôi để lại cho cậu một bộ, gửi chuyển phát nhanh rồi nhé!

【 Chủ biên 】: Nếu không nhầm thì hôm nay sẽ đưa đến.

【 Chủ biên 】: Vui không? Ha ha.

Giản Minh Chu : ......

Giản Minh Chu : ???

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

Đồng tử anh co rút lại, trong lòng thầm nổ tung: Ha ha vui cái ông nội cậu á!!!

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn anh ấy cười vui vẻ làm sao : D

15/06/2024 - 2772


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net