chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lúc lấy video ra bị người nghi ngờ điểm này, cậu cũng không tiện giải thích.

Cho nên Lâm Kiến Lộc lần này cũng coi như là giúp cho cậu một cái đại ân!

Này không phải là lần đầu tiên, sự kiện thư tình lần trước cũng là đối phương kiên định bất di bất dịch đứng về phía mình...

Nếu đổi thành người khác, Diêm Hàn có lẽ chỉ thấy tò mò vì sao hắn lại giúp mình.

Nhưng hiện tại đối phương chính là Lâm Kiến Lộc tư duy khác người thường, thứ Diêm Hàn càng tò mò chính là "Sao cậu biết tôi bị oan?"

"Cậu thật sự muốn biết?"

"Ừ."

"Tôi không nói cho cậu." Lâm Kiến Lộc nghe.

"..."

Lần đầu tiên từ trong miệng Lâm Kiến Lộc nghe được mấy câu trẻ con này, anh Diêm, người đang định làm trinh thám nghe lý luận, nói thật là có chút mộng bức.

Bất quá không nói thì không nói thôi, này kỳ thật cũng không phải rất quan trọng.

Quan trọng là...

"Cảm ơn cậu nha." Diêm Hàn thật lòng thật dạ cảm ơn hắn.

Lâm Kiến Lộc nói "Nên thôi, dù sao chủ nhiệm Cốc cũng giao việc này cho tôi, không điều tra rõ sao được."

"Chậc."

Tuy đối phương nói như vậy, nhưng Diêm Hàn cũng không thể coi là chưa phát sinh chuyện gì.

Cậu nghĩ đối phương không phải lần đầu tiên giúp mình, cậu cũng không phải người không biết báo đáp.

Cho nên từ nay về sau, Lâm Kiến Lộc chính là anh em của cậu!

Là cái loại anh em lên núi đao xuống biển lửa mãi là anh em ấy.

Người này nha, tuy rằng có đôi khi quá thông minh, mạch não không cùng đường thẳng với nhân loại, lại không biết sợ là gì, mình cũng nhịn không được mà sợ hãi hắn.

Nhưng thông minh cũng không phải lỗi của hắn.

Diêm Hàn cảm thấy mình không thể vì người ta thông minh mà kỳ thị hay xa lánh người ta được.

Cho nên sau khi vứt bỏ thành kiến, nhìn lại người này, đối phương kỳ thật là thiếu niên tâm địa thiện lương tìm kiếm chân lý nha.

Lúc này nếu không phải có cái kế hoạch kiều mị gì đó trong người, Diêm Hàn thật ra rất muốn làm giống Ôn Giác Vinh, ôm vai mời Lâm Kiến Lộc uống nước trái cây.

Bất quá tương lai còn dài, tính tính thì kế hoạch kiều mị của mình chỉ còn lại hai tuần, hai tuần này cậu cứ nhịn một chút, tận lực trốn tránh người anh em bự này, chờ cậu bế quan tu luyện đạt được rương kho báu xong, lại đi cảm tạ hắn đàng hoàng một trận...

Hai người nói chuyện một hồi, bất tri bất giác đã về tới khu dạy học, một đường leo cầu thang đi lên lầu ba.

Diêm Hàn đang ngẩn người, lúc đầu còn không có chú ý, thẳng đến khi phát hiện Lâm Kiến Lộc cùng cậu đi lên tới lầu ba, rồi đi tới cửa lớp mười bốn, mới kỳ quái mà hỏi "Cậu đi cùng tôi làm gì? Mau về lớp học đi!"

Lâm Kiến Lộc ngẩng đầu lên nhìn bảng số lớp mười bốn, nói "Không có sai, tôi về lớp rồi."

Diêm Hàn "???"

Lâm Kiến Lộc quay đầu lại, nói với cậu "Tôi chuyển từ xã hội sang tự nhiên, bị xếp đến lớp mười bốn. Buổi sáng mãi bận chưa kịp dọn đồ, trùng hợp thật, cậu cũng học lớp này?"

Diêm Hàn: ...

............

Đại não Diêm Hàn lấy tốc độ tia chớp, hoàn toàn chết máy.

Cậu ngốc lăng lăng mà nhìn Lâm Kiến Lộc, trong cơn hoảng hốt như thế nhìn thấy đối phương cong môi mỏng, khóe môi cong lên một độ cong siêu nhỏ.

Nhưng chờ cậu phục hồi tinh thần, Lâm Kiến Lộc đã gõ cửa, chân dài bước vào trong lớp mười bốn.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Diêm sắp mở rương kho báu x1.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net