Chương 1: Xuyên thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Ngư

...

Dưới chân núi Tây An, một đoàn người cùng ngựa chậm rãi từ trên núi đi xuống, dẫn đầu đoàn người đó là một thanh niên trẻ tuổi mặc áo xanh.

Kể từ sau khi trận chiến ở núi Tây An một trăm năm trước kết thúc, cả đạo gia và yêu ma hai bên đều không tránh khỏi mà tổn thất nặng nề, và họ đã đạt được thỏa thuận ngầm là sẽ không can thiệp chuyện của lẫn nhau trong nhiều năm. Tu chân giới được yên bình một thời gian dài, Quân Khinh Cừu lần này liền mang theo đệ tử mới của mình xuống dưới núi thí luyện, dọc đường không gặp phải yêu ma quỷ quái gì, nhưng trên đường lại gặp không ít mấy kẻ tu luyện tà ác không có mắt.

"Quân...Quân tiên trưởng chúng ta đi hết một đoạn đường rồi. Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé?"

Thật vất vả mới ra khỏi cánh rừng, vừa xuống tới chân núi Tây An, một giọng nói đã phá vỡ sự yên tĩnh, chim chóc trong rừng giật mình kêu tan tác, Quân Khinh Cừu quay lại thì thấy các đệ tử đi theo phía sau miệng thở phì phò dáng vẻ mệt mỏi, người vừa mới mở miệng tựa hồ có chút ngượng ngùng xấu hổ.

Nói xong, hắn len lén liếc nhìn sắc mặt của Quân Khinh Cừu, không khỏi có chút đỏ mặt, không dám ngẩng đầu nhìn về phía vị tiên trưởng trẻ tuổi như tùng hạc lại như trăng sáng trước mặt.

Quân Khinh Cừu rất nổi tiếng trong giới tu chân, không cần nói tới việc y xuất thân trong Thanh Việt Kiếm Phái, là môn phái lớn nhất lớn thiên hạ, tuổi còn trẻ mà đã luyện tới Kết Đan kỳ, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu *thiên chi kiêu tử.

*Con cưng của trời

Ngoài ra, điều làm người khác chú ý nhất chính là dung mạo của y.

Quân Khinh Cừu trời sinh khuôn mặt xinh đẹp thoát tục có thể khiến lu mờ cả những nữ tử xinh đẹp đứng cạnh y.

Y cùng những người khác đều ăn mặc giống nhau, khoác ngoài áo màu lam sương mù quen thuộc của Thanh Việt Kiếm Phái, tóc mai như hoạ được ngọc quan buộc lên gọn gàng, khí chất ôn nhuận như ngọc.

Đệ tử vừa mở miệng tim đập càng nhanh hơn.

Chỉ thấy tiên trưởng lông mày tuấn tú quay đầu, đôi mắt phượng hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn phía sau một cái.

Quân Khinh Cừu nghe thấy âm thanh thở phì phò đằng sau liền hiểu rõ.

Quần áo trên người y nhìn qua vẫn rất sạch sẽ, chỉ là nhóm đệ tử mới thoạt nhìn thần sắc mệt mỏi, góc áo đều lấm lem bùn đất. Bất quá khi y quay đầu nhìn thì bọn họ liền cúi gầm mặt không ai dám đối diện với y.

Quân Khinh Cừu quên rằng mặc dù những đệ tử mới này đã dấn thân vào con đường tu chân, nhưng trình độ tu luyện của họ vẫn còn thấp, đi một đường dài như vậy thể lực bọn họ nhất định không theo kịp.

Sau khi những nghi hoặc trên lông mày tan biến, y ôn hoà nói: "Có vẻ như mọi người đều đã mệt mỏi, cũng là do ta không quan tâm đến thân thể của mọi người."

Sau câu nói này, ánh mắt mọi người đều sáng lên, Quân Khinh Cừu dừng một chút lại bổ sung: "Bây giờ mọi người dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa đội của Hách Liên sư huynh sẽ đến chỗ chúng ta hội hợp."

Quả nhiên, sau lời nói của y mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, cao hứng dừng lại.

Quân Khinh Cừu thấy vậy cũng chỉ cười lắc lắc đầu, xoay người đi tới dưới tàng cây bên kia nghỉ ngơi.

Ai cũng không nghĩ tới Quân tiên trưởng không chỉ có dung mạo tuấn tú mà còn có tính tình rộng lượng khí chất như quân tử, không hề làm khó dễ các đệ tử mới, khiến bọn họ không khỏi càng thêm kính phục.

Sau khi núp dưới bóng cây, thời tiết nóng bức nhanh chóng được hạ nhiệt, một vài đệ tử ban nãy đi đường vì cái nóng mà không hơi sức nào nói chuyện thì hiện tại đã bình phục, có thể nói chuyện rôm rả.

Một người trong số họ uống một ngụm nước sau đó liếc nhìn bên cạnh, rồi nói nhỏ:

"Ta nghe nói Quân tiên trưởng tu luyện chính là Quân Tử Kiếm, là một người ôn hoà đoan chính. Hôm nay xem ra quả thật không sai. Thật may là lúc trước chúng ta chọn đi rèn luyện cùng Quân Tiên Trường." Hắn thở phào nhẹ nhõm khi nói ra câu cuối cùng đó.

Thanh Việt Kiếm Phái lần này mang theo đệ tử mới xuống núi rèn luyện, tất cả những người thực lực ở trên Kim Đan đều sẽ đến, bọn họ vốn là có ý định sẽ chọn đi cùng Hách Liên chân nhân thực lực cao cường xuống núi huấn luyện, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Quân tiên trưởng bọn họ nhịn không được lại đi tới bên này, hiện tại mới cảm thấy bản thân lựa chọn không sai.

Nếu bọn họ đi cùng Hách Liên chân nhân cả người lúc nào cũng thả ra khí lạnh, đừng nói tới việc xin phép nghỉ ngơi, đến mở miệng nói chuyện bọn họ còn không dám, chỉ có thể vội vàng đi nhận mệnh.

Tên mập mạp ở dưới gốc cây thấp giọng cảm thán, những người khác không nói lời nào cũng gật đầu tán thành.

Bất quá nói chuyện một hồi thì bọn họ đều dừng lại, bỗng nhiên có người nói:

"Quân Tiên Trường dung mạo có một không hai, làm người lại tốt như vậy, khó trách Ma Tôn ở Khô Vinh Hải xa xôi cũng phải thèm muốn."

Bọn họ cố ý thấp giọng nói câu tiếp theo, không dám để Quân Khinh Cừu nghe thấy bọn họ nghị luận cái gì.

Khắp tu chân giới ai mà không biết Ma Tôn Tạ Trì Uyên ái mộ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Quân Khinh Cừu , nhiều năm nay không biết đã sưu tầm bao nhiêu bức hoạ chân dung của Quân tiên trưởng, nghe nói còn ở Khô Vinh Hải công khai nói rằng nhất định sẽ đem Quân tiên trưởng đưa về làm vợ.

Truyện được edit và đăng tại wattpad @tieungukhaai đề cập đến một người dùng

Tôn nghiêm của kiếm tu không thể bị sỉ nhục, nhưng Ma Tôn khí thế kiêu ngạo vô cùng phách lối, làm việc lại không hề kiêng nể gì, làm sắc mặt Thanh Việt Kiếm Phái mấy năm gần đây đều tái xanh, nhưng cũng không thể làm gì được. Vì không thể khơi mào đại chiến hai giới đạo ma, bọn họ chỉ có thể chịu đựng mà đem Quân tiên trưởng giấu đi, mấy năm gần đây đều để sát thần Hách Liên Thành đi theo bảo vệ Quân tiên trưởng mỗi khi ra ngoài du ngoạn.

Những đệ tử mới giống với Lãng Nguyệt đối Quân tiên trưởng đồng tình không thôi, bọn họ lặng lẽ đưa mắt nhìn phong thái của đối phương sau đó vội vàng mà thu hồi tầm mắt.

Bàn luận bên kia tuy là rất nhỏ, nhưng với tu vi của Quân Khinh Cừu thì vẫn nghe được, quay đầu cầm kiếm trong tay, có chút bất lực mà lắc đầu.

Mấy năm gần đây kể từ khi Ma Tôn phát biểu lời đó tại Khô Vinh Hải, thì rất nhiều người khi nhìn thấy y đều là bàn tán, có người thầm cảm thông với y, ngoài ra còn có những kẻ tà tu hận y âm thầm đánh cược, cược xem bao giờ Ma Tôn sẽ đến tấn công y. Thậm chí ngay cả sư huynh cũng vì điều này mà đối với Kiếm Tu hắn cực kì cẩn thận.

Quân Khinh Cừu nghĩ đến điều này tâm tình có chút không tốt, môi mỏng hơi mím lại, khuôn mặt trắng ngọc nửa sáng nửa tối dưới tán lá cây có chút tối đi.

Mãi cho đến khi nghe được truyền âm của sư huynh, y lúc này mới từ trong bàn luận hồi phục tinh thần.

Lúc Quân Khinh Cừu đang chờ ở trong rừng không chú ý sắc trời đột nhiên u ám thì một bóng xám lặng lẽ đứng yên trên cây , nó cẩn thận ẩn giấu chính mình, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu rình coi thân phận của những người này, sau đó nhìn đến mỹ nhân đang cầm Quân Tử Kiếm ngồi dưới tàng cây, ánh mắt bỗng dưng ngưng lại.

Đây là... Quân Khinh Cừu?

*Tro tước híp híp mắt, Tôn Thượng đang tắm ở phía trước, vốn tới đây thay Tôn Thượng xem xung quanh có người hay không, không ngờ lại nhìn thấy Quân Khinh Cừu.

*cái này chắc là chim sẻ lông xám tro á

Người mà Ma tôn tìm kiếm bấy lâu nay tình cờ lại ở ngay trước mặt, thật sự là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, vậy mà bây giờ chả cần phí công phu thì người cũng tự đưa mình đến.

Nhìn dáng vẽ những người này có vẻ sẽ hạ trại ở đây, tạm thời sẽ không đi.

Nếu đem tin tức này nói cho tôn thượng, tôn thượng nhất định sẽ rất cao hứng.

Tro tước hai mắt kích động không thôi, quay đầu xác định vị trị của Quân Khinh Cừu hai mắt híp lại nhìn đối phương, sau đó hít một hơi thật sau cùng một chim sẻ bình thường trên cây khác đồng dạng cẩn thận rời đi.

Thừa dịp hiện tại người còn đang ở đây, nó nhất định phải chạy nhanh nói cho Ma Tôn mới được.

Tro tước động tác nhẹ nhàng, người phía dưới cũng không biết vừa rồi trên cây còn có một đạo bóng xám, lúc Quân Khinh Cừu nâng mắt nhìn lên cũng không phát hiện.

Mà lúc này chim sẻ nhỏ rời đi một hơi bay khỏi chân núi, tiến vào trong rừng Tây Liên Sơn không ngừng xuyên qua, không bao lâu rốt cuộc tìm được hồ nước cách đó không xa.

Khoảng cách từ hồ nước đến nơi mấy người Thanh Việt Kiếm Phái nói chuyện không xa, chất nước nơi này mười phần u khiết, lúc này đang bị đại thụ xanh um tươi tốt bao quanh, để không người nào dám quấy nhiễu.

"Tôn thượng."

Truyện được edit và đăng tại wattpad @tieungukhaai

Nếu là lúc bình thường, loại ma hầu cấp thấp như chim sẻ xám đương nhiên không dám quấy rầy ma tôn vào lúc này, nhưng bây giờ nghe được tin tức của Quân Khinh Cừu, trong lòng rất sốt ruột, không khỏi bận tâm, thế nên nó mới bất chấp mà quấy rầy, chỉ lo mình chậm trễ sẽ khiến tôn thượng bỏ lời cơ hội.

Chim sẽ ngừng thở, cung kính đứng bên ngoài hồ nước bẩm báo.

Quả nhiên, sau lời nói của nó nước trong hồ hình như hơi rung động.

Đôi mắt của chim sẻ xám sáng hơn, nhưng ngay sau đó nó mất cảnh giác không kịp phòng ngừa bị thân ảnh mảnh mai từ trong hồ nước lao ra, nó không kịp né tránh nên bị nước trong hồ xối cho toàn thân ướt nhẹp.

Chim sẽ xám tro trong mắt một mảnh mờ mịt, nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại, cho đến khi nó nhìn thấy người phía sau mới uỷ khuất ngậm chặt miệng.

Lúc Tạ Trì Uyên từ hồ nước đi ra nhìn thấy chim sẽ nhỏ bị mình làm thành một bộ dáng chật vật, không khỏi có một tia chột dạ, bất quá y trời sinh mặt than lãnh đạm, cho dù ánh mắt có ngây ra cũng không bị người ta đoán được.

Đem ánh mắt từ trên thân chim sẻ nhỏ rời đi, lúc này Tạ Trì Uyên mới mở miệng: "Có chuyện gì?

Chim sẽ xám nghĩ là do bản thân quấy rầy chủ nhân tắm rửa nên mới bị xối một thân ướt nhẹp, thế nên từ từ bình tĩnh lại, sau khi thành khẩn nhận tội, nó liền đem chuyện ban nãy tiếp tục nói:

"Tôn thượng, ta đã tìm được tung tích của Quân tiên trưởng!"

Quân tiên trưởng?

Ai vậy nhỉ?

Tạ Trì Uyên một khuôn mặt than từ trong nước đi ra, trên mặt có chút mờ mịt, sau đó lục tìm trong trí nhớ nữa ngày mới nhớ ra tên Quân Khinh Cừu.

Hình như là... Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà nguyên chủ ái mộ?

Cũng không thể trách Tạ Trì Uyên nhất thời không nghĩ ra, cũng bởi ký ức của nguyên chủ quá mức bề bộn, muốn từ trong đó tìm thấy một cái tên cũng không dễ dàng.

Đúng vậy, nguyên chủ.

Tạ Trì Uyên cùng ma tôn nghiêm khắc trong lòng chim sẽ kì thật không phải cùng một người, hắn thật ra là xuyên thư.

Hắn rãnh rỗi trong lúc vô tình đọc một quyển ngược văn đam mỹ, sau khi ngủ một giấc không hiểu sao Tạ Trì Uyên liền xuyên tới nơi này, xuyên vào cơ thể của vai ác Ma Tôn trùng tên ở Khô Vinh Hải.

Lúc đầu y còn tưởng đây là trò đùa ác ý, nằm trên giường co quắp mặt than thử thăm dò rất nhiều lần, sau khi quấy cho Khô Vinh Hải nghiêng trời lệch đất, khiến mọi người kinh hồn táng đản, Tạ Trì Uyên nhìn tay mình vun lên, núi non trùng điệp và các con sông bị sụp đổ, rốt cuộc không thể không chấp nhận sự thật.

Hắn thật sự là xuyên qua rồi, cái thế giới này cũng thật là không khoa học.

Thật may hắn trời sinh rất ít khi thể hiện cảm xúc, nguyên chủ cũng là một người âm tình bất định, cho nên khi nãy lăn lộn một phen cũng không ai hoài nghi thân phận của hắn.

Sau khi chấp nhận số phận của mình, Tạ Trì Uyên vì tránh việc càng nhiều lời càng sai và bản thân không nắm giữ được thực lực của nguyên chủ sẽ bị người nắm thóp, vạch trần thân phận của hắn nên liền tuyên bố bế quan tu luyện. Cuộc bế quan này kéo dài năm mươi năm, mãi đến khi tiêu hóa hết tu vị của nguyên chủ hắn mới kết thúc tu luyện.

Ai biết hôm nay vừa ra khỏi núi, lại tình cờ gặp được người mà nguyên chủ nhớ mãi không quên.

Tạ Trì Uyên ở động phủ bế quan nhiều năm, hiểu biết của hắn đối với tu chân giới chỉ giới hạn trong trí nhớ của nguyên chủ, nói thật ra hắn có chút tò mò về "Quân Khinh Cừu" trong miệng Ma Tôn, người được đánh giá là nhan sắc độc nhất thiên hạ.

Nghĩ như vậy, đuôi lông mày liền thả lỏng nhàn nhạt giương mắt lên: "Ngươi xác định thấy Quân Khinh Cừu?"

Chim sẻ xám dưới uy thế của Ma Tôn không dám ngẩng đầu nhìn lên, trong lúc Ma Tôn đang suy nghĩ liền nín thở không dám xuất ra khí tức, lúc này nghe thấy Tôn Thượng lên tiếng, vội vàng gật đầu, còn cung kính vươn cánh chỉ phương hướng.

"Tôn thượng, chúng ta cách nhóm của Thanh Việt Kiếm Phái không xa, bọn họ hiện tại ở chân núi phía trước!"

Dưới chân núi a.

Đến cũng đã đến rồi, khoảng cách lại ngắn như vậy, không đem người bắt trở về hình như có chút *OOC.

*OOC có nghĩa "Out Of Character", dịch sang tiếng Việt là "Không hợp với tính cách". Từ này thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên, nhân vật truyện tranh và cả trong trò chơi. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp hoặc thay đổi hoàn toàn so với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.

Cũng đúng, dù sao hiện tại hắn đã nắm giữ tu vi cường đại, quyền thế đều có, Ma cung cũng nên có thêm một vị mỹ nhân để thưởng thức, thể hiện cho người khác thấy địa vị của hắn.

Tạ Trì Uyên mím môi, trên gương mặt tái nhợt lạnh lẽo không có bất kì cảm xúc gì khác, ngón tay thực hiện một pháp quyết đem áo gấm tuyết trên người hong khô, một lần nữa trở lại bộ dáng cao cao tại thượng.

Bất đồng với sự lo lắng của chim sẻ nhỏ, người trong cuộc là Tạ Trì Uyên muốn có được mỹ nhân lại rất bình tĩnh, rũ mắt xuống: "Ngươi trở về Khô Vinh Hải, báo cho mọi người biết để bọn họ chuẩn bị nghênh đón người mới."

"Chúng thuộc hạ chờ tôn thượng trở lại," Chim sẻ xám tro kích động nói.

Nó tự nhiên cảm thấy ma tôn ra tay nhất định không có vấn đề, nhất thời hai mắt tràn ngập sự ngưởng mộ nhìn không dời mắt.

Sau khi khí tức của Tạ Trì Uyên biến mất, chim sẽ mới vỗ vỗ ngực lặng lẽ đỏ mặt.

"Tôn thượng hiện tại uy lực càng ngày càng mạnh, cũng may dáng vẻ vừa rồi của ta không phạm sai lầm."

Chim sẻ xám vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa nghĩ đến lời Tôn Thượng vừa nói, liền hiểu rõ ma cung sắp sữa có hỉ sự lớn, liền hóa thành một đạo sương mù quay người rời đi, nó nhất định phải đem tin tức này về Ma Vực chia sẻ cho nhóm Ma tộc khác.

Lại không hề nghĩ tới -- tôn thượng có khả năng sẽ bắt sai người.

Tạ Trì Uyên có tu vi thâm hậu, thanh đàm dưới chân núi cũng không xa, trong nháy mắt đã tới chân núi, đúng như lời chim sẽ xám nói liền nhìn thấy nhóm người trong trang phục đệ tử Thanh Việt Kiếm Phái.

Chỉ là sự bất đồng trong lời nói chính là... Người có hơi nhiều.

Tạ Trì Uyên bước chân dừng lại, sau khi tới nơi này hắn mới nhớ tới một việc quan trọng.

Hắn có chứng mù mặt.

Nhưng mà cũng không sao, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lớn lên nhất định là đẹp nhất.

Ánh mắt Tạ Trì Uyên khẽ nhúc nhích, nhìn những người thuận mắt nhất trong đám người, thả ra thần thức dò xét đám người, nhưng chốc nháy mắt cả người hắn cứng lại vô cùng bối rối.

Ma Tôn lạnh mặt nhăn mi lại.

Trước mắt là một đám người khuôn mặt tương tự nhau, quần áo cũng giống nhau, để ở trong mắt Tạ Trì Uyên thì bọn họ giống nhau như đúc, đều là một cái mũi một đôi mắt.( Nhìn chồng gì kì vậy cà \(;'□`)/)

Vậy bắt hắn làm sao phân biết ai ra ai?

Ai mới là đẹp nhất?

Hắn đột nhiên gặp rắc rối, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm đám người kia.

May mắn là cuối cùng bọn họ cũng nói chuyện, lúc một người mặc áo xanh trong số đó lên tiếng thì những người còn lại đồng dạng khom người xuống, một bộ dáng cung kính.

Tạ Trì Uyên hai mắt sáng lên, nhìn về phía người đang mở miệng nói chuyện, xuyên qua đám người hắn nhìn thấy người nam nhân mặc thanh y tay cầm bội kiếm như hạc giữa bầy gà.

Trong sách nói địa vị của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tại Thanh Việt Kiếm Phái vô cùng cao, ai ai cũng tôn kính.

Xem tình hình ban nãy, chắc là hắn ta đi?

Về phần người bên cạnh hắn đầu buộc ngọc quan gọn gàng, phỏng chừng là sư đệ gì đó không quan trọng.( không anh sai rồi:)))

Sau khi Tạ Trì Uyên đại khái xác định mục tiêu, liền ném kiếm tu áo lam đội mão ngọc quan sang một bên, chuẩn bị bắt đầu động thủ.

....

Truyện up chưa được beta vì dài quá huhu trên 3000 từ
Tui sẽ ráng edit cho xong r beta một lượt.
Đại khái 1 tuần sẽ up 2,3 chương gì đấy hihi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net