Chương 2: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Mà bên kia trong đám người, người thanh niên nổi bật trong mắt Tạ Trì Uyên đang nói gì đó, lông mày của hắn ta đột nhiên hơi nhíu lại, mơ hồ ý thức được có chuyện không hay sắp xảy ra.

Vừa rồi ... Hình như có thứ gì đó đang nhìn trộm hắn.

Hách Liên Thành híp mắt quay đầu nhìn lại, nhưng kỳ quái chính là hắn cái gì cũng không phát hiện ra.

"Sư huynh, có chuyện gì sao?" Quân Khinh Cừu thấy Hách Liên Thành quay đầu lại, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi.

Hách Liên Thành dừng một chút, lại trầm giọng trả lời: "Không có việc gì, có thể là ta nhìn lầm rồi."

Bọn họ hội hợp là ở Tây Liên Sơn, địa phận thuộc Trung Châu địa giới tiên môn, hắn nghĩ cho dù có là tà tu ở đây cũng nhất định không dám lỗ mãng, chắc là do hắn suy nghĩ nhiều.

Nhưng mà trong lòng Hách Liên Thành vừa hiện lên ý niệm này, thì một trận cuồng phòng ầm ầm kéo tới, bầu trời ban nãy rõ ràng đang toả nắng rực rỡ phút chốc liền tối sầm xuống.

Tiếng sét xuất hiện vào lúc trời nắng như này quả thật là không bình thường, cảnh giác trên người Hách Liên Thành nháy mắt nâng cao, không một tiếng động cầm chặt bội kiếm trong tay, nhưng kiếm vẫn chưa xuất ra.

Không biết từ khi nào một bàn tay trống rỗng xuất hiện, đặt ở trên cổ tay hắn.

Hách Liên Thành chỉ nghe một thấy thanh âm nói: "Tu vi không tồi, đáng tiếc trọng thương chưa lành, không phải đối thủ của bản tôn."

Bàn tay lạnh như ngọc đó đặt trên cổ tay, giống như có một lực lực lượng ngàn quân, nếu như người bình thường từ sớm đã không chịu nổi áp lực như vậy, nhưng Hách Liên Thành chỉ hung hăng cau mày, ngay sau đó kiếm quang liền bắn ra vỏ kiếm.

"Giấu đầu lòi đuôi."

Mặc dù bị thương nặng, nhưng đôi mắt như chim ưng vẫn sắc bén, cả người phảng phất giống như một thanh kiếm sắc bén xuất khỏi võ không ngừng tỏ ra sát khí.

Hành động này xảy ra đột ngột, trước đó không có bất cứ ai để ý phía trước đột nhiên xuất hiện một người.

Các đệ tử bị sương đen bao lấy chìm trong hoảng sợ, riêng chỉ có Quân Khinh Cừu là vẫn bình tĩnh không có việc gì. Sau khi phá sương đen đem tất cả đệ tự an toàn cứu ra, y lúc này mới có thể nhìn rõ người lúc này đang cùng sư huynh của mình tranh đấu.

Đó là một thanh niên mặc áo choàng.

Người nọ một đầu ngân phát y phục tuyết trắng, tay áo rộng rãi thêu hoa văn, tuy nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng có thể nhìn thấy động tác lưu loát xinh đẹp.

Hai người giao đấu vài hiệp, Tạ Trì Uyên liền lùi lại phía sau một bước, không ngờ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tu vi lại tốt như vậy, nãy giờ hắn chỉ tuỳ ý sử dụng ba phần công lực, bây giờ xem ra phải nghiêm túc lại.

  "Mỹ nhân, ngươi đi với ta đi, ta không muốn động thủ với đồng môn của ngươi làm gì."

Hắn phất phất bụi trên tay áo, khí chất lười biếng có chút thay đổi, nâng mắt nhìn thanh niên đội ngọc quang đang bảo vệ nhóm tiểu đệ tử, lại nhìn nhóm đệ tự đang run bần bật đứng đằng sau thanh niên, ngữ khí bình tĩnh nói chuyện.

Cách một tầng sương mù dày đặc, người này khuôn mặt trước sau không thấy rõ, nhưng mà hai chữ “mỹ nhân” này người chung quanh đều nghe thấy được.

Không khí im lặng trong chốc lát, đám tiểu đệ tử bị sương đen bao phủ cũng không biết có nên đi ra hay không.

Cư nhiên có người dám kêu Hách Liên sư thúc là “mỹ nhân”, người này bị điên rồi có đúng không? Tuy rằng Hách Liên sư thúc quả thật rất tuấn tú, thần sắc lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng lời trêu đùa kiểu này hình như có hơi....

Nhóm người ở đây đều rùng mình, ngay cả Quân Khinh Cừu bên cạnh cơ thể cũng khựng lại.

Truyện được edit và đăng tại wattpad @tieungukhaai

Hách Liên Thành đồng tử hơi co lại, thật sự bị chọc tức đến bật cười.

Hắn tung hoành ở Tu chân giới nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị người kêu là mỹ nhân, còn ở ngay trước mặt đệ tử nhà mình.

Thái độ của người nọ vô cùng bình tĩnh, tựa như không thèm quan tâm đến nguy hiểm trong mắt hắn, tràn đầy tự tin, tuy thương thế của Hách Liên Thành chưa lành, đã nảy sinh sát ý muốn giết chết người trước mặt, nhưng hắn vẫn mở miệng cười lạnh:

"Các hạ tột cùng là người phương nào, tại sao lại tập kích đệ tử Thanh Việt Kiếm Phái ta?”

Hắn trong lòng suy đoán thân phận của đối phương, nhưng cho dù là cái nào đi nữa so với người trước mặt hắn đều không đánh lại.

Còn Quân Khinh Cừu lại trầm ngâm nhìn làn sương mù dày đặc trên thân người nọ lâm vào suy tư, khi sư huynh đối đầu với người đó, không ai thấy bàn tay cầm kiếm của y siết lại, hai mắt loé sáng.

Đây là đồng thuật mà y tu tập khi từ khi còn nhỏ, có thể nhìn thấu hết thảy mê chướng.

Suy đoán về hành động của người thanh niên mặc áo choàng này khi giao đấu với sư huynh, e rằng người nọ không muốn lộ thân phận, giấu đầu hở đuôi, nói năng thô lỗ. Trong lòng Quân Khinh Cừu đã đem người nọ trở thành tà tu nội tâm xấu xa.

Y và sư huynh lén liếc mắt nhìn nhau, y muốn nhìn thấy khuôn mặt của người nọ nên đã xuất ra Truyền Âm Phù.

Bên này Tạ Trì Uyên cũng không nghĩ tới thanh niên mang ngọc quang bị hắn bỏ qua lúc này đang lén nhìn trộm hắn.

Tạ Trì Uyên sau khi nghe "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" kêu mình báo danh tính, thì liền nhướng mày, thanh âm lãnh đạm trả lời: “Khi nào ngươi có thể đánh thắng bản tôn, bản tôn sẽ nói cho ngươi biết tên của ta.”

Hiện tại Tạ Trì Uyên không nghĩ sẽ nói cho mỹ nhân biết thân phận chính mình, dù sao thì lát quay về Khô Vinh Hải mỹ nhân tự nhiên sẽ biết.

Khoé môi giương lên nụ cười lãnh đãm, không đợi Quân Khinh Cừu nhìn rõ, kế tiếp Tạ Trì Uyên đột nhiên công kích tiến đến tấn công Hách Liên Thành, xoay một cái đã nắm được bả vai hắn.

Bàn tay cầm kiếm hoàn toàn đông cứng, quỷ khí theo nơi bàn tay truyền vào thân thể phong toả huyết mạch, Hách Liên Thành nhắm mắt che đậy sát ý. Vết thương cũ của hắn lúc này còn chưa lành, hiển nhiên không phải đối thủ người nọ, hôm nay chỉ sợ hắn bắt buộc phải cùng người nọ rời đi.

Nghĩ vậy y nhíu mày thông quà Truyền Âm Phù nói với Quân Khinh Cừu: “Đệ cứ mang nhóm đệ tử trở về trước đi.”

“Sư huynh.” Quân Khinh Cừu tiến lên một bước, muốn ngăn lại đám sương đen. Nhưng thân thể lại bị định tại chỗ, chỉ có thể nhìn hai người từ bên cạnh rời đi.

Tạ Trì Uyên nắm lấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà mình vất vả mới bắt được, từ bên người đệ tử Thanh Càng kiếm phái mang ngọc quang đi ngang qua, bởi vì tâm tình rất tốt, thậm chí quay đầu lại nhìn y một cái quan tâm nói:

"Y phục ngươi mặc quá đơn bạc, mau quay về đi."

Quân Khinh Cừu không nhìn thấy rõ trước mắt mà chỉ cảm thấy bả vai được thả lỏng, chưa kịp lên tiếng ngăn lại sương mù đen, thì cảm thấy sợi tóc của người nọ bị làn gió thổi xẹt qua tai mình.

Một mùi thơm thoang thoảng tỏ ra trong không khí bay tới, Quân Khinh Cừu cứ thế ngẫn ra, y theo bản năng muốn dùng khởi đồng thuật, khi ngẩng đầu lại nhìn thấy ngón tay lạnh như ngọc kia hạ xuống.

Y động cũng không thể động, cuối cùng cũng thấy được dung mạo của người nọ. Nhưng điều khiến Quân Khinh Cừu ngạc nhiên chính là kẻ tà tu mà y tưởng dung mạo xấu xí không ngờ lại có một mái tóc bạc trắng xinh đẹp, hình dáng người nọ thâm thuý lại có chút hoa lệ, làn da tái nhợt như tuyết, lômg mi theo đó cũng là một màu tuyết sắc.

Toàn thân chỉ có một màu duy nhất là đôi môi tái nhợt như hoa đào kia, như một viên băng châu toả sáng lấp lánh dưới đáy biển sâu thẳm tâm tối.

Hình như cảm thấy có người đang nhìn mình, Tạ Trì Uyên trước khi rời đi còn ngước mắt nhìn đệ tử mang ngọc quang kia một cái.

Một đôi mắt sáng màu hơi nhướng lên, ngay sau đó mũi chân điểm nhẹ xẹt qua bầu trời rồi biến mất.

Sau khi cơn lạnh lẽo biến mất, Quân Khinh Cừu tỉnh táo lại từ trong tuyết sắc hồi phục tinh thần, cau mày nhìn lại bờ vai của mình, phát hiện ngay cả bả vai bị tóc của người nọ xẹt qua cũng để lại một mùi hương nhàn nhạt.

"Quân tiên trưởng."

Những đệ tử trẻ tuổi không nhìn rõ sương đen đều một trận hoang mang, bọn họ không biết vừa rồi là xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi nhìn thấy trận chiến diễn ra trong nháy mắt bất tỉnh, bây giờ *hậu tri hậu giác mới phản ứng lại.

*Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra

Từ từ, vừa nãy là...có người dám gọi Hách Liên sư thúc là mỹ nhân, còn bắt luôn Hách Liên sư thúc?

Nghĩ đến người nọ vừa rồi ngang nhiên trước mặt mình mang đại sư huynh rời đi, Quân Khinh Cừu không khỏi nắm chặt chuôi kiếm.

...

Để lại một đám đệ tử Thanh Việt Kiếm Phái với biểu tình kỳ quái, còn Tạ Trì Uyên tay dắt mỹ nhân một đường về Khô Vinh Hải.

Khô Vinh Hải này cách tu chân giới một khoảng rất xa, gần như ở chốn lưu đày, ở đây sẽ không có bất kì phương tiện linh lực nào giúp quay trở về.

Sau khi Tạ Trì Uyên bước ra khỏi Tây Liên Sơn, một con Bạch Ưng từ trong không khí xuất hiện.

Hắn mặc áo choàng leo lên lưng Bạch Ưng, lúc ẵm "Quân Khinh Cừu" còn rất ân cần mà khoác áo che cho "y" khỏi lạnh. Làm xong chuyện này, Tạ Trì Uyên chỉ cảm thấy bản thân rất chi là ân cần, hắn trước kia còn lười biếng đắp chăn đi ngủ cho bản thân, nhưng hôm nay lại phá lệ vì một mỹ nhân.

Nhưng ngay cả khi nghĩ đến như vậy, sắc mặt hắn vẫn rất *lãnh đạm, chỉ nhàn nhạt nhắm hai mắt lại.

*lạnh lùng

Bạch Ưng bay ngang bầu trời, làm rất nhiều tu sĩ trong thành chú ý, khi đám người phát hiện ma khi tỏ ra từ Bạch Ưng, sắc mặt không khỏi biến đổi.

"Sư thúc, con Bạch Ưng phía trên có ma khí."

Các tu sĩ trong thành mày nhăn lại, bọn họ đều đồng loạt nhảy lên chỗ cao để quan sát thì lại nhìn thấy hai bóng lưng thấp thoáng đang cưỡi trên thân Bạch Ưng.

Một người mặc áo bào không thấy rõ dung mạo, người còn lại cư nhiên lại là sát thần Hách Liên Thành của Thanh Việt Kiếm phái.

Đồng tử đám người co rút, lúc muốn nhìn kĩ lại thì đã không thấy người, ngay cả thân ảnh Bạch Ưng cũng biến mất, bọn họ không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Tạ Trì Uyên như cảm nhận được ánh mắt kinh sợ của đám người trong thành, nhưng hắn cũng không quan tâm, chỉ nghĩ bọn họ đối với mình  mang thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đi mà sinh ra phẫn nộ cùng ghen tị, dư quang khoé mắt Tạ Trì Uyên đảo qua khuôn mặt tái nhợt vì bị trọng thương mà mất máu của Hách Liên Thành, vừa lòng mà gợi lên khoé môi.

Tuy rằng hắn không thể thưởng thức được nhan sắc này, nhưng nhìn dáng vẻ phẫn nộ kia chắc là một mỹ nhân khinh thiên động địa, không hổ là người có tư cách làm phu nhân của hắn.

Tạ Trì Uyên thực hài lòng, thậm chí còn cảm thấy bản thân khi về còn có thể ăn hai bát cơm lớn, lại nhìn khoảng cách của mình tới Khô Vinh Hải không còn xa, trong lòng càng thêm thoả mãn.

Chỉ là Tạ Trì Uyên không biết sau khi bản thân mang theo Hách Liên Thành cùng quay về Khô Vinh Hải, thì tu chân giới liền rối loạn một phen.

Truyện được edit và đăng tại wattpad @tieungukhaai

...

Lúc này Tạ Trì Uyên mang theo Hách Liên Thành đã quay về Khô Vĩnh Hải.

Kim quang biến mất, mặt biển lập tức quay lại bộ dáng yên tĩnh lạnh lẽo ban đầu.

Hôi tước trước đó đã về trước, sau đó liền đem lời Ma Tôn đã nói truyền cho toàn bộ ma cung.

Chúng ma không thể ngờ rằng tôn thượng chỉ mới ra khỏi cửa thì đã bắt được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, trên mặt không khỏi có chút kích động, sau khi chim sẻ truyền lời liền lập tức bắt tay chuẩn bị.

Tuy tôn chủ không nói sẽ phân cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chức vị gì, nhưng phòng ở đều đã được thu thập ổn thoả.

Tổng quản Ma cung có chút đắn đo, nghĩ tới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là người mà tôn thượng ái mộ, không biết là có nên sắp xếp phòng cho người nọ gần với tẩm điện của tôn thượng hay không.

Hắn đang suy nghĩ tới đó, thì cảm nhận được một uy áp quen thuộc.

"Là Ma Tôn đã quay trở lại." Hôi tước cao hứng hô lên.

Trên mặt tổng quản cũng lộ ra một tia thần sắc vui mừng, sau khi uy áp giảm xuống liền ra hiệu cho ma hầu bên cạnh nhanh chóng chuẩn bị, mà chính mình đi tới trước cong người hành lễ.

"Tôn thượng."

Theo một tiếng này, Tạ Trì Uyên liền xuất hiện ở trên đại điện, hắn vẫn như cũ mặc áo bào trắng khi ra cửa, ngay cả mái tóc trắng cũng không rối tung, điểm khác biệt duy nhất chính là trên tay.

Vị này chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà hôi tước nói đó sao?

Tổng quản *bất động thanh sắc liếc mắt nhìn người đang bị Ma Tôn ôm trong lòng.

*Biểu cảm không chút biến đổi

Tôn thượng thế mà còn cho người nọ mặc áo choàng của chính mình!

Biết Tôn Thượng có thói thích sạch sẽ, con ngươi của tổng quản hơi co rút lại, sau đó càng chú ý tới mỹ nhân Nhân tộc tôn thượng bắt về.

Những người khác ở Ma cung chưa một ai nhìn thấy Quân Khinh Cừu, hôi tước lại háo hức nhìn Ma Tôn, nên cũng không chú ý tới khuôn mặt của vị bị áo choàng che khuất đang được Ma Tôn ôm trong lòng vốn không phải thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Sau đó khom lưng nịnh nọt nói: "Tôn thượng phòng đã chuẩn bị tốt, nằm ở ngay bên cạnh tẩm điện của ngài."

Nó so với những người khác thông minh hơn nhiều, cho rằng Ma Tôn nhất định sẽ thích an bài này của mình.

Bên cạnh tẩm điện của hắn sao?

Cũng đúng, thân thể người này còn đang bị thương, thương tích trên người còn chưa lành, ở gần một chút thuận cho việc chăm sóc, hơn nữa dễ dàng quan sát nhiều hơn. Tạ Trì Uyên nhàn nhạt nghĩ, không khỏi tặng một ánh mắt tán thưởng cho sự thông minh của hôi tước.

Quả nhiên, Tôn Thượng rất hài lòng với sự an bài này của mình.

Thấy tôn thượng hơi hơi gật đầu, ánh mắt đặt trên người nó, hôi tước giống như bị tiêm máu gà, lập tức thức thời mà nhanh chóng dẫn đường.

Trong ngực ôm mỹ nhân phía trước lại có tiểu đệ dẫn đường, Tạ Trì Uyên ngoài mặt bày ra bộ mặt lãnh đạm nhưng trong lòng đã sớm đắc ý. Chẳng qua lúc ôm lấy eo mỹ nhân trong lòng, hắn hơi nhíu nhíu mày, trong lòng lại cảm thán:

"Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tuy rằng dung mạo xinh đẹp, nhưng không nghĩ tới eo cư nhiên lại thô như vậy, quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong." (ngươi có thật là trông mặt hay không :))))

...

Đôi lời edit: "Một chữ thôi "Lười"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net