Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Chim sẻ đang đi trước dẫn đường thì cảm nhận được Ma Tôn dừng lại, không khỏi quay đầu có chút nghi hoặc dò hỏi:

"Tôn thượng, làm sao vậy ạ?"

Tạ Trì Uyên ước lượng cân nặng của mỹ nhân trong lòng, ho khan một tiếng, mặt vô biểu tình:

"Không có gì."

Tất nhiên là hắn không thể để người khác nhìn ra hắn đang cảm thấy mỹ nhân này eo có chút thô hơn nữa hơi nặng.

Ma Tôn sắc mặt tái nhợt như tuyết, lông mi trắng buông xuống, ngay khi người trước mặt quay đầu lại, liền thay đổi thành vẻ mặt lãnh đạm cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chim sẻ dĩ nhiên không nhìn ra điều gì khác thường, nó sau khi bị nhan sắc của Ma Tôn làm cho hoa mắt liền vô cùng cao hứng mà tiếp tục đi trước dẫn đường.

Mãi cho đến khi người trước mặt xoay người sang hướng khác tiếp tục dẫn đường, Tạ Trì Uyên mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc cánh tay có chút mỏi sau đó đổi tay khác ôm người đang nằm trong lòng.

Mà bên kia của Thanh Việt Kiếm phái, tin tức "Sát Thần Kiếm" Hách Liên Thành bị người bắt đi lấy tốc độ nhanh chóng mà truyền ra ngoài, ngày đó bọn họ nhìn thấy rõ ràng một người cưỡi trên thân bạch ưng một thân ma khí bay trên trời, lúc này bọn họ đã biết Sát Thần Kiếm là bị người bắt mang đi.

"Đó chính là Hách Liên Thành a!" Trong nhóm người ai cũng biết sự lợi hại của Hách Liên Thành nên sắc mặt đều vô cùng khó coi.

Mặc dù từ trước tới giờ có rất nhiều kiếm tu, nhưng lại chưa có một ai có thể vượt qua Hách Liên Thành, người nọ từ khi xuất thế tới nay cùng với một thanh Sát Thần Kiếm, thần quỷ đều tránh xa, vậy mà bây giờ lại bị người bắt đi!

Rốt cuộc là kẻ nào lại to gan như vậy dám xuống tay với Hách Liên Thành, đến trước tiên phủ trung châu làm trò trước mặt Thanh Việt Kiếm phái.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng mà ngày ấy ngoại trừ Hách Liên Thành, ngày đó trên người bạch ưng vẫn còn một người nhưng bọn họ lại không nhìn thấy rõ lắm, đến bây giờ vẫn không biết đối phương là ai.

Bởi vì sự tình Hách Liên Thành bị tập kích, toàn bộ Tu Chân Giới đều đang thảo luận chuyện này, nghĩ đến ngay cả Hách Liên Thành cũng đánh không lại ma đầu kia, thì bọn họ làm sao có thể, trong lúc nhất thời mỗi người không khỏi cảm thấy bất an.

....

Lúc này bên trong Thanh Việt Kiếm phái.

Quân Khinh Cừu quỳ trên mặt đất, đem mọi chuyện đã xảy ra dưới chân núi trước đó đều kể ra hết, tất cả đệ tử xung quanh lúc ấy đều cúi đầu.

"Xin trưởng lão thứ tội, chúng đệ tử không thể thấy rõ diện mạo của ma nhân kia."

Nói ra lại xấu hổ, bọn họ còn không biết người nhốt bọn họ trong màn sương đen chính là Ma Tộc, nếu không phải người nọ lúc đi cưỡi trên bạch ưng để lộ một tia ma khí, chắc có lẽ bây giờ bọn họ còn không biết gì.

Chưởng môn Thanh Việt kiếm phái Thanh Hư chân nhân nghe xong chuyện này sắc mặt chợt khó coi hơn rất nhiều, ma đầu kia thật sự là mang thể diện của Thanh Việt kiếm phái giẫm xuống đất.

Chỉ là, liếc nhìn đệ tử phía trước, rốt cuộc vẫn là bình tĩnh xuống dưới, trầm giọng nói:

"Ma đầu kia nếu thật sự tu vi cao thâm như thế, việc này cũng không trách được các ngươi."

"Bất quá chính là không biết hắn vì sao lại muốn bắt Hách Liên Thành."

Quân Khinh Cừu nghĩ đến câu "Mỹ nhân" kia trong lòng hơi khựng lại.

Thanh Hư chân nhân sau khi nói xong hình như nhớ tới cái gì, nhíu mày hỏi: "Khinh cừu, tuy không có chân dung ma đầu kia nhưng trên người còn có đặc điểm nào nhận dạng?"

Đặc điểm nhận dạng......

Bỗng nhiên Quân Khinh Cừu nhớ đến bóng dáng hiện lên màu trắng chợt lóe rồi biến mất, trong đầu y hiện lên hình ảnh đối phương đầu bạc, mi trắng, y hơi do dự một chút.

"Đệ tử dù chưa nhìn thấy hoàn toàn khuôn mặt kẻ đó, nhưng lại thoáng nhìn thấy người nọ cả người bạc trắng."

Như tuyết trên sườn núi lạnh lẽo, chỉ liếc mắt một cái liền khắc ở sâu bên trong tâm trí y, không thể nào liên tưởng được người nọ cùng ma tộc trong miệng mọi người.

Quân Khinh Cừu cũng đã từng chém giết qua ma tộc, nhưng những ma tộc đó thân đều mang đầy nghiệp chướng, dung mạo xấu xí, chính là ngày đó thấy người nọ lại không mang một chút đặc điểm nào của ma tộc.

Khi bị đồng tử sắc lạnh đó nhìn vào chỉ khiến bản thân cảm thấy như đang ngâm mình trong hồ nước lạnh băng giá.

"Người nọ cùng ma tộc bình thường nhìn không quá giống nhau."

Y nói xong liền im lặng.

Các đệ tử trong điện có chút kinh ngạc Quân sư thúc thế mà nhìn thấy ma đầu kia, bất quá nhớ đến y từ nhỏ tu luyện đồng thuật có thể nhìn thấu ảo cảnh cũng hiểu rõ.

Thanh Hư chân nhân lại khẽ nhíu mày: "Toàn thân bạc trắng?"

Sau khi Quân Khinh Cừu nói xong, y cẩn thận suy nghĩ, nhất thời không tìm thấy ma tộc nào toàn thân bạc trắng. Logic mà nói, y không thể nào không nhìn rõ dung mạo của người nọ, nhưng tu vi người này cực kì cao cường, nhưng y lại không có chút ấn tượng gì cả, đây là điều kỳ lạ.

Mấy người thảo luận hồi lâu vẫn chưa đưa ra kết luận, chương môn chỉ có thể tạm thời nói: "Quên đi, thân phận của kẻ này quá bí ẩn, hiện tại sợ rằng chỉ có thể đặt hy vọng nhờ việc truy tìm dấu vết của Bạch Ưng lúc đó."

Ông nói xong nhìn Quân Khinh Cừu vẫn đang quỳ trên mặt đất, thở dài.

"Con suốt chặng đường đã vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi."

Quân Khinh Cừu gật đầu, nhưng lúc đứng lên trong lòng lại suy nghĩ về những sự việc xảy ra hôm nay.

Ma tộc cả người bạc trắng kia mà ngay cả chưởng môn cũng chưa từng nhìn thấy, khuôn mặt được ánh trắng chiếu sáng tràn đầy nghi hoặc, nhìn thấy các đệ tử cùng trở về, y nhíu mày che dấu cảm xúc.

Truyện được đăng tại wattpad @tieungukhaai
......

Tất cả mọi người trong Tu Chân Giới lúc này đối với thân phận bí ẩn của hắn đều lo lắng không thôi, nhưng nếu bản thân Tạ Trì Uyên ở đây, hắn nhất định sẽ thấy rất kỳ quái. Vì trong trí nhớ của nguyên chủ, hắn và những lão giả chân chính này đã từng gặp mặt. Chỉ là trước đó Tạ Trì Uyên bộ dáng là một người bình thường, nhưng bây giờ tóc và lông mi của hắn đều bạc trắng.

Nếu như Thanh Hư chân nhân không nghĩ tới đặc điểm toàn thân trắng bệch kia, chỉ cần đơn giản đứng trước mặt hắn, liền có thể nhận ra hắn. Liền biết người này chính là Ma tôn nổi tiếng thèm muốn tiểu đệ tử của ông - Tạ Trì Uyên.

Đáng tiếc vì sự thay đổi diện mạo của Tạ Trì Uyên mà Tu Chân giới bây giờ không ai nhận ra.

Sau khi Tạ Trì Uyên sắp xếp mỹ nhân ở động phủ phía sau, sau đó dặn dò ma hầu chuẩn bị đồ đạc tắm rửa, thay quần áo. Hắn có tính khiết phích, mỗi lần ra ngoài dù có lấm lem bùn đất hay không hắn vẫn tắm phải rửa sạch sẽ một trận khi quay về.

Lần này còn ở trên núi lâu như vậy, Tạ Trì Uyên vốn đã cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không biểu lộ ra ngoài. Hiện tại đã trở về, sau khi an bài tốt hết thẩy cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Hắn không nhịn được muốn ngâm mình trong nước nóng, thư giản gân cốt một chút.

Nhóm ma hầu của Ma cung cũng biết thói quen của Tôn thượng, nên đã sớm chuẩn bị nước nóng: "Tôn thượng chờ một chút, nước nóng sẽ sớm mang tới."

Tạ Trì Uyên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn kiếm tu sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, cau mày nghĩ: "Chờ đã, mang nước nóng vào phòng cho ta, gọi đại phu đến đây khám cho y."

Mặc dù hắn muốn thực hiện cốt truyện, nhưng Tạ Trì Uyên cũng không có ý định phát triển cốt truyện ngược luyến tàn tâm gì đó sau này. Mỹ nhân này trọng thương chưa lành đã bị hắn mang đi, nên chữa trị càng sớm càng tốt.

Nếu không bị phế rồi chẳng phải rất tiếc sao.

Sau khi hắn nói xong ma hầu cũng không nghĩ nhiều mà phản ứng khôn ngoan, mỹ nhân mới tới này hiện tại đang bị thương nặng, động phòng cũng không có gì thú vị.

Sau khi chửa khỏi rồi mới thú vị hơn.

Hắn suy nghĩ mấy thứ đánh khinh trong lòng, cười nịnh nọt bảo người mang thùng nước tắm quay lại, liền vội vàng theo lời phân phó của Ma tôn đi tìm một vị đại phụ chữa trị cho vị mỹ nhân này.

Tạ Trì Uyên: ...?

Người này đang nghĩ cái gì mà lại cười kỳ lạ quá vậy?

Tuy rằng luôn cảm thấy biểu hiện của thuộc hạ có chút không đúng, nhưng nhất thời không cũng không biết không đúng chỗ nào, đành phải xua tay để hắn lui xuống.

Bận rộn một ngày, cuối cùng hắn cũng có thể tắm rửa thoải mái.

Nghĩ đến đây, Ma tôn mặt lạnh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vui vẻ trở về tẩm điện của mình.

Khi hắn quay lại, nước nóng đã sẵn sàng.

Mỹ nhân ở phòng bên cạnh, sau khi tắm rửa một trận Tạ Trì Uyên thản nhiên ngáp một cái ra khỏi bồn tắm lau khô người. Hắn tuy là Ma tôn, nhưng vẫn duy trì thói quen nhân loại, buổi tối vẫn phải nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, bởi vì tính khiết phích nên không có bất cứ ma hầu nào ở lại hầu hạ trong tẩm cung của hắn, vậy nên không ai biết rằng Ma tôn vẫn ngủ vào ban đêm.

Tẩm cung cực lớn lúc này trống vắng, vẻ mặt Tạ Trì Uyên nghiêm nghị như ban ngày, sau khi đắp chăn, hắn dùng linh lực kiểm tra xung quanh, xác định không có ai khác. Mới thả lỏng giản lông mày ủ dột của hắn, lười biếng nằm trên giường không có hình tượng.

Mệt muốn chết.

Cá mặn Tạ Trì Uyên mặt lạnh trong lòng lại hò hết hai câu, sau đó xoay người. Chăn bông mềm mại mang theo mùi hương thoang thoảng bao lây hắn, hai mắt khẽ nheo lại.

Tu Chân Giới có điểm này rất tốt, chăn được sử dụng cũng khác với người thường. Tạ Trì Uyên vô cảm nằm trên giường, dùng khuôn mặt tái nhợt cọ cọ chăn bông, chăn bông này được dệt từ cái gì mà nguyệt tằm cẩm, là một loại linh trùng quý hiếm, chẳng trách nó mềm như vậy.

Mái tóc trắng phủ lên hoa văn bán nguyệt phía, đôi con ngươi nhợt nhạt của Tạ Trì Uyên thoáng chốc mềm đi, sau khi cảm nhận được cảm giác thoải mái toát ra từ trong xương, hắn quấn mình trong chiếc chăn bông chuẩn bị đi ngủ.

Truyện được đăng tại wattpad @tieungukhaai

Tuy nhiên, ngay khi hắn đang lăn lộn chuẩn bị nhắm mắt, thì có tiếng gõ cửa.

"Tôn Thượng, Tôn Thượng đã xảy ra chuyện."

Tạ Trì Uyên vừa bao bọc bản thân chân bị đi ngủ: ...

Có chuyện gì không thể đợi hắn ngủ dậy mới đến sao?

Hắn sắc mặt khó coi, quấn trong chăn bông nửa ngày cũng không muốn đi ra. Cho đến khi nghe thấy tiếng ma hầu ngoài cửa run rẩy bị doạ sợ dưới uy áp của hắn, Tạ Trì Uyên mới gian nan ngồi dậy, mặt lạnh gấp chăn sắp xếp trên giường gọn gàng trở lại.

Ma hậu ngoài cửa đợi nửa ngày không thấy tôn thượng lên tiếng, không khỏi có chút thấp thỏm, nhưng tình huống bên kia thực sự khẩn cấp, nếu đến muộn tôn thượng đừng nghĩ tới việc đón dâu, ngay cả mỹ nhân cũng không còn.

Gã mặt ủ mày ê cúi người chờ đợi, vừa lúc hắn nghĩ tôn thượng đang tu luyện, cánh cửa đang đóng cuối cùng cũng mở.

Theo một cảm giác lạnh lẽo truyền tới, ma hầu rốt cuộc cũng nhìn thấy tôn thượng vẻ mặt lãnh đạm.

"Chuyện gì?"

Đôi mắt khép hờ của Tạ Trì Uyên cơ hồ muốn giết người, giọng điệu tuy lạnh lùng nhưng cũng hàm ý có chút không kiên nhẫn.

Giấc ngủ của hắn bị người khác quấy rầy, tâm trạng hắn đương nhiên không thể tốt được rồi.

Ma hầu cúi đầu bị hoảng sợ, vội vàng thỉnh tội: "Tôn thượng thứ lỗi, chính là Thiên Điện có chuyện xảy ra."

"Thiên Điện?"

Tạ Trì Uyên khựng lại, sau đó đột nhiên nhớ tới mỹ nhân hắn ta mới đưa về, khẽ cau mày hỏi: "Thiên Điện xảy ra chuyện gì?"

Hắn chỉ mới rời đi mấy canh giờ, Thiên Điện không thể có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là do vết thương của người nọ sao?

Khi Tạ Trì Uyên và Hách Liên Thành giao đấu, hắn phát hiện trên người Hách Liên Thành có rất nhiều vết thương ứ lại, trọng thương rất nặng.

Quả nhiên, khi hắn nghĩ đến điều đó ma hầu nọ cũng lắp bắp trả lời: "Tôn Thượng, vết thương của người đó quá nghiêm trọng, đại phu vốn dĩ muốn dùng linh lực để chữa trị cho y, nhưng không ngờ lại bị sát khí trong cơ thể y tấn công ngược lại làm trọng thương. "

"Hiện tại cả hai đều không tốt lắm."

Tạ Trì Uyên: ...

Đang chữa trị vết thương cho người ta lại bị người ta công kích ngược lại, hắn đối với trình độ của đại phu ma vực không còn gì để nói.

Nhưng dù sao vẫn là người hắn đem về, không thể chưa xem đã để người ta chết, nghe xong lời gã nói, Tạ Trì Uyên khóe mắt giật giật, sắc mặt lạnh lùng đứng lên.

"Tôn thượng."

Ma hầu chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tôn thượng: "Dẫn đường."

Gã vâng một tiếng rồi vội vàng dẫn đường đến Thiên Điện, nhưng chưa kịp tới Thiên Điện, bọn họ đã nhìn thấy sát khí dày đặc trong đại sảnh.

Vị đại phu nằm bất tỉnh dưới đất, mà người bừng bừng sát khí hiện tại khắp người bê bết máu.

Bước chân của Tạ Trì Uyên hơi dừng lại, vẻ mặt khó coi nhìn huyết tích trên mặt đất. Vào thời khắc mấu chốt, chứng khiết phích của hắn lại tái phát.

Ma hầu vẫn đang dẫn đầu, Tạ Trì Uyên nhìn người nọ cả người dính máu nằm trên giường, lại nghĩ đến người toàn thân dính máu nọ có gương mặt xinh đẹp, hắn vẫn là nghiến răng nín thở bước đến.

Thôi, coi như mỹ nhân dù đổ máu vẫn đẹp đi.

......

Quay lại rồi đây

Sắp thi nên bận nhắm không có thời gian đâu hiu hiu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net