Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: hoahongdaoktx (wattpad)

Ý thức Quỷ Thượng dần tỉnh táo trong tiếng trò chuyện, không khí khô ráo nồng đậm mùi thuốc, một đôi tay mềm mại tinh tế đang sờ soạng lồng ngực y, cách đụng chạm kia hàm xúc ý tứ tình dục, khiến toàn thân y nổi da gà.

Quỷ Thượng mở mắt, một bộ ngực phụ nữ đầy đặn đập vào mặt, ái muội dán sát vào.

"Làm gì vậy?" Hoảng hốt kêu lên rồi đẩy người ra, Quỷ Thượng bật dậy.

Sắc màu thuần trắng ánh vào mắt, Quỷ Thượng sững sờ một hồi lâu mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.

"Tỉnh rồi, cảm giác thế nào?"

Giọng phụ nữ trong trẻo truyền đến, Quỷ Thượng ngước mắt, trước mặt là một cô gái có mái tóc dài, phần đuôi uốn xoăn thành từng lọn, phần mái cắt ngang.

Đôi mắt rất to, cặp môi đầy đặn.

"Khoẻ chứ, Quỷ Thượng?" Ngồi cạnh giường hỏi thăm là một người khoác tấm áo lông đen tuyền vô cùng phô trương - Tuyết Lạc Y.

Vẻ mặt Quỷ Thượng quái lạ ngó cô gái, lại nhìn Tuyết Lạc Y, sững sờ.

"Đây là nơi nào?"

"Tầng hai nằm trên phòng ăn, chuyên dùng để cứu chữa và chăm sóc bệnh nhân. Cậu còn nhớ gì không? Trước đó cậu và Ngạc Vĩ tranh đoạt vị trí vương..." Tuyết Lạc Y chỉ tay sang, thân hình cồng kềnh của Ngạc Vĩ đang nằm trên giường bệnh ngay bên cạnh.

Đứng bên giường Ngạc Vĩ là một cô gái khác có khuôn mặt xinh đẹp, tóc cắt ngắn, trang điểm đậm nhưng không hề kệch cỡm, cô đang bận xử lý vết thương của Ngạc Vĩ.

"Tôi..." Quỷ Thượng vừa mở miệng, cô gái bị y đẩy ra lại áp sát tới, một cái ôm nhiệt tình cắt đứt câu nói của Quỷ Thượng, chiếc áo lông đen trắng bó sát bộ ngực tròn trịa cứ vậy chen chúc nhau dính vào người y.

"Sao rồi? Có thấy chỗ nào không thoải mái không? Mau nói với chị đây, chị có thể giúp cậu giải quyết..."

Âm điệu mềm mại vang bên tai Quỷ Thượng khiến y lại nổi lên một tầng da gà, bộ ngực kia cứ xông tới khiến khuôn mặt đẹp trai màu lúa mạch đỏ tưng bừng.

Theo phản xạ đẩy cô gái ra lần nữa, Quỷ Thượng chật vật nhảy xuống giường, lùi lại vài bước.

"Tại sao nơi này lại có phụ nữ hả?"

"Hai cô ấy đều là bác sĩ trong quán, để tôi giới thiệu với anh, vị tóc dài này là Cơ Tử, còn cô tóc ngắn kia là Mộng La La."

"Chết tiệt! Nơi này không phải nhà tù à? Vì sao lại tìm phụ nữ tới khám bệnh?"

"Bởi vì bác sĩ Tuyệt Sí Quán lựa chọn không theo giới tính mà dựa vào trình độ tay nghề." Tuyết Lạc Y buồn cười nhìn Quỷ Thượng mặt đỏ tai hồng, cảnh tượng trước mắt rất quái lạ khiến hắn thấy vô cùng thú vị.

Cơ thể cao to của Quỷ Thượng dựa sát tường, cặp mắt phượng gắt gao đề phòng Cơ Tử - cô gái dáng điệu mềm mại nhỏ nhắn lại cứ rục rà rục rịch muốn vồ lấy y.

Thật giống cô bé quàng khăn đỏ cầm súng săn đuổi giết chó sói.

Phì phì hai tiếng, Tuyết Lạc Y đứng dậy, có lòng tốt chen vào giữa Quỷ Thượng và Cơ Tử, phất tay một cái, ý bảo Cơ Tử đi giúp nữ bác sĩ còn lại đang bận rộn bên kia – xem ra cô nàng này rất có hứng thú với Quỷ Thượng.

Lúc Tuyết Lạc Y xoay người thì bắt gặp Quỷ Thượng đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà khi y phát hiện hắn đang nhìn thì lập tức bày ra dáng vẻ hung ác.

Giấu đầu lòi đuôi nha... Tuyết Lạc Y nghĩ thầm, nhưng không vạch trần ý đồ của Quỷ Thượng.

"Thân thể vẫn tốt chứ?"

"Tôi rất khỏe mạnh, không cần anh bận tâm." Buồn bực vuốt vuốt mái tóc ngắn, Quỷ Thượng lúc này mới phát hiện vết thương trên trán đã được băng bó kỹ càng.

"Tôi nghe Thành Dương nói, cậu đánh thắng Ngạc Vĩ, chúc mừng chúc mừng... chưa tới một tháng đã có được danh hiệu vương, thật sự không phải lợi hại bình thường đâu nha." Tuyết Lạc Y không biết là thật lòng hay giả dối vỗ vỗ tay, khuôn mặt tươi cười không nhìn ra cảm xúc thật sự.

"Phí lời, còn cần anh phải nói sao." Quỷ Thượng đặt mông ngồi xuống cạnh giường, miệng ngáp một cái.

Đối với thái độ ngạo mạn vô lễ của Quỷ Thượng, Tuyết Lạc Y mặt không đổi sắc, cũng không dông dài, thông báo tình hình cho y.

"Thuận tiện báo với cậu một tiếng, bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ đổi phòng giam với Ngạc Vĩ... Ngoài ra, sau khi lên làm vương cậu sẽ có rất nhiều đặc quyền, cậu có thể yêu cầu tôi bất kỳ thứ gì mình muốn, nếu đủ khả năng tôi sẽ đáp ứng."

"Vậy à..." Quỷ Thượng xem thường trừng mắt với Tuyết Lạc Y, cười khẩy: "Vậy yêu cầu liên quan đến kẻ đã bỏ ra khoản tiền lớn chuyển tôi vào nhà tù này, hiện giờ chính là cảnh sát trại giam mới tới đã đuổi theo tôi đến đây thì sao?"

"Yêu cầu liên quan tới người đó..." Tròng mắt tím lưu ly của Tuyết Lạc Y lóe ra ý cười: "Tôi nghĩ chính bản thân cậu cũng biết là không có khả năng."

"Mẹ kiếp!" Quỷ Thượng hất cái gối trên giường xuống đất.

Tuyết Lạc Y buông tiếng thở dài: "Ai nha, đừng có lấy đồ vật ra trút giận mà, cái gối không làm sai gì cả."

"Hừ! Không ném gối thì tôi sợ sẽ phải trút giận lên tên béo đáng chết kia kìa."

"Cũng không nên nha, Ngạc Vĩ bị thương như vậy, cậu còn muốn đánh à... tôi lại không hi vọng có thể tùy ý giết người trong quán đâu."

Quỷ Thượng phun ra một hơi bực tức, mắt phượng trừng Tuyết Lạc Y: "Tên Nhã Nhân kia đâu? Hiện giờ hắn ở nơi nào?"

"Đế Nhĩ mang cậu ta đi vài vòng rồi, sắp tới cậu ấy sẽ làm việc ở đây một thời gian, cho nên phải làm quen một chút... Sao hả, cậu muốn gặp à?" Tuyết Lạc Y nhíu mày, khóe miệng hơi vểnh lên.

"Mặt trời có mọc lên từ phía tây cũng không muốn gặp."

Quỷ Thượng tức giận trừng mắt, đứng dậy, đi đến trước mặt Tuyết Lạc Y, vóc người cao to tạo áp lực mười phần, nhưng dáng vẻ Tuyết Lạc Y vẫn rất thoải mái.

"Anh nói là hôm nay tôi có thể đổi phòng giam với Ngạc Vĩ hả?"

"Đúng, hơn nữa lúc cậu còn đang ngủ, tôi cũng đã cho người mang đồ của Ngạc Vĩ đi rồi, trước tiên mới đổi được những vật dụng cần thiết nhất... Cậu xem, hiệu suất cực nhanh, thậm chí cậu có thể vào ở ngay bây giờ." Tuyết Lạc Y dương dương tự đắc nói.

"Rất tốt."

Quỷ Thượng đẩy Tuyết Lạc Y đang khoe khoang ra, định bụng không thèm chào hỏi mà đi thẳng.

"Này, cậu định đi đâu?"

"Tôi về phòng giam." Quỷ Thượng không quay lại, muốn rời đi luôn.

Y nghĩ, nếu còn ở đây nữa thì nhất định cái tên đáng chết kia sẽ chạy đến giễu cợt, bước chân càng vội vã.

Tuyết Lạc Y không ngăn cản, nhưng Cơ Tử đang xử lý vết thương cho Ngạc Vĩ lại lên tiếng: "Chờ đã, cậu phải ở lại đây để theo dõi thêm đó."

Cô nàng đạp giày cao gót, bộ ngực lại chen chúc áp sát Quỷ Thượng.

Tai Quỷ Thượng đỏ lên, y lùi lại vài bước, khuôn mặt cương nghị lộ ra nét kinh hãi trông rất buồn cười.

"Tôi rất khỏe, không cần phải theo dõi thêm."

"Người ta còn muốn giúp cậu làm kiểm tra thâm nhập nữa cơ mà."

"Tôi đã bảo không cần, cô đừng tới đây!"

"Ai nha..."

Cơ Tử đang định xông tới, Quỷ Thượng đã mở cửa phóng như bay ra khỏi phòng bệnh, cạch một tiếng, cánh cửa sập lại trước mặt cô nàng.

Mộng La La bên kia lắc đầu, vẫn tiếp tục công việc vủa mình, Tuyết Lạc Y thì cười gian giảo như hồ ly nói với cô: "Tiểu Cơ Tử, chủ động quá sẽ doạ người ta chạy mất đấy. Cho dù mấy tháng nữa cô sẽ nghỉ việc ở đây, cũng không đến mức tận dụng mọi cơ hội để sàm sỡ tất cả mọi người trong quán chứ?"

"Đáng ghét, trưởng quan nói gì tôi nghe không hiểu nha." Cô nàng chu môi, ha ha cười vài tiếng, giả ngu.

"Phía sau sân vận động là phòng giặt quần áo, khu đất trống bên cạnh để phơi đồ. Chúng ta chỉ cần để quần áo vào cái giỏ trong phòng tắm, sẽ có tù nhân đến đem đi giặt. Khà khà, nhưng mà cho dù anh có tiện tay vứt ở đâu thì bọn họ cũng sẽ mang đi giúp anh, tôi toàn làm vậy."

Đế Nhĩ dẫn Nhã Nhân đi vòng quanh phía sau sân vận động, miệng nói như bắn súng liên thanh không chịu dừng, mà người bên cạnh tựa hồ đang thất thần.

Đế Nhĩ bĩu môi, bàn tay vỗ vỗ Nhã Nhân: "Này, tốt xấu gì anh cũng bày ra vẻ lắng nghe một chút có được không?"

"A, thật ngại quá." Lấy lại tinh thần, Nhã Nhân cười cười với Đế Nhĩ.

"Làm gì mà như bay vào cõi thần tiên luôn vậy, anh mới rời khỏi tên kia có một lúc thôi nha, cứ vậy mà nghĩ tới y sao?"

Nhã Nhân không phủ nhận, hắn nhìn Đế Nhĩ, trong mắt toả ra ánh sáng kỳ lạ, môi mỏng cười rộ lên một góc độ rất ưa nhìn.

"Đừng như vậy, vẻ mặt này của anh, sẽ khiến tôi rất hiếu kì... nghe đối thoại của hai người trong phòng ăn, cái gì mà UG, rồi cái gì mà dằn vặt đến dằn vặt đi, nghe rất mờ ám nha." Đế Nhĩ ghé sát vào Nhã Nhân, vẻ mặt cổ quái chọt chọt hắn mấy cái: "Trước khi tới đây, quan hệ giữa hai người là thế nào hả?"

"À... quan hệ giữa tôi và Quỷ Thượng nói phức tạp thì rất phức tạp, nhưng nói đơn giản cũng đơn giản lắm."

"Ai nha, nói chuyện đừng thật thật giả giả thế, con người tôi chỉ thích nghe trọng điểm thôi." Đế Nhĩ trừng Nhã Nhân.

"Vậy anh muốn nghe đơn giản hay phức tạp hử?"

"Nói đơn giản xem nào."

Nhã Nhân cười cười, ngẫm một chút, sau đó mới chậm rãi kể: "Đơn giản mà nói, quan hệ giữa chúng tôi là thủ trưởng và cấp dưới."

Đứng trước phòng giam tầng chín, Quỷ Thượng huýt sáo.

"Căn phòng này đúng là khá tốt."

Phòng giam tầng chín so với các tầng còn lại có không gian lớn, đại khái phải hơn tầng hai gấp bốn lần, vô cùng rộng rãi.

Chếch bên phải căn phòng là chiếc giường lớn, chỉ nhìn thôi cũng cảm giác được có bao nhiêu mềm mại, trên giường phủ tấm ga trắng, gối nhung êm ái đặt ở đầu giường, nền nhà trải thảm, tương tự các phòng giam khác nhưng chất liệu cao cấp hơn nhiều.

Ngoài ra, còn có bàn trà bằng gỗ đàn hương, tủ quần áo, ghế sô pha v.v....

Quỷ Thượng đứng bên ngoài, vốn đang phiền não vì quên không hỏi lấy chìa khoá phòng thì lại phát hiện cửa thế mà không khóa.

Nhướn đôi mày kiếm, lúc này y mới nhớ Thành Dương đã từng nói, vương có đặc quyền tự do ra vào phòng giam.

Nhếch miệng cười, Quỷ Thượng thoả mãn khẽ ngâm nga, thầm nghĩ đặc quyền của vương đúng là không tệ.

Y mở cửa đi vào, đôi tay chạm lên những đồ nội thất đắt giá nhưng được thiết kế rất đơn giản.

Mở tủ quần áo ra, Quỷ Thượng quả thật là không nhịn được lại tán thưởng Tuyết Lạc Y một phen, bởi vì trong tủ đã treo sẵn những bộ quần áo có kích cỡ phù hợp với vóc dáng của y.

Đóng tủ, Quỷ Thượng ngó vào trong, xuất hiện thêm một căn phòng nhỏ, y tò mò thong thả bước vào, lại không nhịn được tiếp tục huýt sáo.

Hoá ra là một buồng tắm chuyên dụng.

Lúc Quỷ Thượng còn ở tầng dưới, cả phòng giam chỉ có một bồn rửa tay, phải nhân thời gian được tự do sau bữa tối để vào phòng vệ sinh dưới tầng một tắm rửa.

Y vẫn không quen với việc tới nhà tắm công cộng, vì ngoại trừ việc động thủ giáo huấn mấy gã tù nhân không biết điều thì còn phải chịu đựng ánh mắt thèm khát của vài người khiến y buồn nôn.

Nhưng mà sau một lần bực bội, y đã tra tấn một gã cứ nhìn y chằm chằm lại còn dám gọi y là cô nàng bướng bỉnh, thì những ánh mắt kia đã rụt rè hơn rất nhiều.

Nhìn trang thiết bị trước mắt, Quỷ Thượng thoả mãn nở nụ cười.

Phòng tắm được ngăn cách bởi một hành lang nhỏ, bên cạnh là WC, bên trái là bệ đá đen đặt bồn rửa tay bằng sứ trắng, phòng tắm được gắn kính mờ với vòi hoa sen.

Nhìn vòi nước, Quỷ Thượng ngửi quần áo trên người, toàn là mồ hôi xen lẫn mùi máu làm y ghét bỏ nhíu mày, nghiêng đầu, không do dự mấy giây, y cởi quần áo ném vào trong giỏ, đứng dưới vòi hoa sen.

Hiện giờ y cần phải dùng nước nóng gột rửa đi vận xui trên người.

Độ ấm thoải mái chảy trên làn da khiến cơ thể được thư giãn, nếu không phải trên đầu còn băng bó, y còn muốn xối nước toàn thân.

Hai cánh tay vòng qua ngực, lưng dựa vào mặt tường lạnh lẽo, nước nóng chảy xuống vết thương trên bụng có chút đau đớn, Quỷ Thượng nhìn hơi nước mờ mịt, sau khi bình tĩnh lại, đầu óc bắt đầu hoạt động, dĩ nhiên không tránh khỏi phải đối mặt với chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu...

Quỷ Thượng không ngờ... Không, phải nói là không thể tin được, y thế mà xui xẻo đến như vậy.

Nhã Nhân vừa xuất hiện, trong khoảnh khắc Quỷ Thượng cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ, đầu óc run rẩy, mà chuyện khiến y không thể nào tiếp nhận, đó là: tên khốn chuyển y vào Tuyệt Sí Quán chính là hắn...

Trong đầu hiện ra gương mặt vô hại sạch sẽ của Nhã Nhân, Quỷ Thượng hận đến nghiến răng, nắm đấm ngứa ngáy chỉ muốn đánh người.

Từ trước đến nay y không phải kẻ thù dai, nếu thấy tên khốn nào ngứa mắt thường thì y sẽ giải quyết ngay lập tức, sau đó cũng chẳng lưu lại ấn tượng nào, nhưng cố tình Nhã Nhân là một ngoại lệ.

Đời này y chưa từng chán ghét một người đến vậy!

Quỷ Thượng còn nhớ, lần đầu nhìn thấy Nhã Nhân chính là ở quân doanh UG, mà cảnh tượng lúc đó, quả thực là ký ức khó quên...

UG là đơn vị quân đội không chính quy, là tổ chức quốc gia bí mật.

Quân nhân trong UG đều là cô nhi, do quốc gia tuyển lựa từ những đứa trẻ mồ côi có thể lực tốt. Sau đó bắt đầu huấn luyện từ nhỏ, truyền bá tư tưởng trung thành tuyệt đối, hi sinh vì đất nước - mà dĩ nhiên Quỷ Thượng là một trong số đó.

Quỷ Thượng từ nhỏ đã có biểu hiện ưu tú, trời sinh là quân nhân, cho nên rất tự nhiên, địa vị trong quân doanh thăng tiến đặc biệt nhanh, tuổi còn trẻ đã là Trung đội trưởng của một phân đội trong UG.

Lúc đó Quỷ Thượng vẫn cho rằng, sau khi lên làm Trung đội trưởng, chỉ cần có chiến công, tương lai sẽ thăng lên vị trí cao hơn - Tổng tư lệnh quân đoàn UG, cũng là nguyện vọng là mơ ước của y. Cứ thế, cả đời này y sẽ hiến dâng cho Tổ quốc, cho quân đội, tới tận lúc vinh quang về hưu mới thôi.

Nhưng y không ngờ, sau khi làm Trung đội trưởng một thời gian, Tổng tư lệnh đương nhiệm về hưu, y tràn đầy hi vọng, mong rằng mình có thể được tiến cử vào vị trí đó, và người kia xuất hiện...

Lúc đó, nam nhân kia trở thành tân Tổng tư lệnh, có quyền lực tối cao nhất UG. Không phải là quân nhân từ nhỏ đã ở trong đơn vị mười mấy năm như y, mà là kẻ chưa từng sinh hoạt, chưa từng tham gia bất kỳ buổi huấn luyện nào trong quân doanh, chỉ là một cảnh sát hàng không - Nhã Nhân.

Trí nhớ Quỷ Thượng vẫn còn khắc sâu, buổi sáng hôm ấy mây đen dày dặc che kín bầu trời, không khí vô cùng oi bức, trên quảng trường huấn luyện quân doanh UG, từng tiểu đội sắp thành hàng ngay ngắn, y đứng phía trước đội ngũ, với tâm trạng mong chờ nhìn vị Tổng tư lệnh cũ giới thiệu cho mọi người một kẻ xa lạ - một nam nhân có khuôn mặt thanh tú.

Sau đó ông tuyên bố rồi trân trọng đưa ra thứ mà y nghển cổ mong ngóng đã lâu, một tấm huy chương - đại biểu cho chức vụ Tổng tư lệnh UG, khiến cho người có biểu hiện ưu tú nhất trong quân doanh là y hoàn toàn nếm trải cảm giác hi vọng bị dập tắt.

Quỷ Thượng còn nhớ, lúc đó y không phục, trừng mắt nhìn người đứng cao cao phía trên kia, thời khắc mà Nhã Nhân không cần lý do cướp đi địa vị mà y mơ ước, hắn nhìn xuống – trong ánh mắt là trêu tức và khiêu khích, dường như nhắm vào y...

Sau đó, y không tài nào giải thích được vì sao y lại bị tên kia đeo bám.

Một tiếng "đinh" phát ra trên hành lang yên tĩnh ở tầng chín, cửa thang máy mở rộng, âm thanh giày da bước khỏi cửa thang máy rồi nện trên sàn nhà đá hoa cương tạo ra nhịp điệu cộp cộp vang dội.

Tiếng đồng hồ điện tử tích tích hoà lẫn âm thanh nhịp bước của giày da vô cùng rõ ràng trong dãy hành lang vắng vẻ, mà lúc này Quỷ Thượng còn đang thoải mái hưởng thụ trong phòng tắm nước nóng, đương nhiên không nghe thấy.

Chiếc quần đồng phục màu gỉ sét làm tôn thêm dáng vẻ thon dài của đôi chân, nam nhân bước trên hành lang, dừng lại trước phòng giam, do dự một chút rồi mở cửa ra, tay đè lên một cái hộp bên cạnh, phút chốc, tiếng "tích tích" phát ra từ đồng hồ điện tử im bặt.

Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền ra, đôi môi mỏng màu hồng nhạt lại vẽ ra độ cong ưa nhìn, đầu ngón tay vén vài sợi tóc ngắn màu nâu trên trán - Nhã Nhân gõ gõ cái đồng hồ điện tử trên cổ tay – đây là thiết bị cấp cho cảnh sát trại giam nơi này.

"Vật này đúng là dùng tốt."

Tắm một lúc, toàn thân đều thư thái, làn da màu lúa mạch cũng bị nước hun đến ửng đỏ, Quỷ Thượng mới hài lòng đóng vòi nước lại.

Lấy khăn lau người, không sợ thời tiết lạnh lẽo phía ngoài, Quỷ Thượng cứ như vậy hào phóng bước ra.

Quần áo để mặc sau, y quyết định leo lên giường nằm cho thoải mái trước, sau đó mới nghĩ cách xử lý sự việc giữa mình và tên khốn kia.

Quỷ Thượng không ngờ, một giây trước, cái gương mặt y còn phỉ nhổ trong đầu xuất hiện sờ sờ trước mắt ngay một giây sau khi y bước ra khỏi buồng tắm.

Nam nhân không mời mà tới đang an vị trên ghế salông trong phòng y.

Quỷ Thượng sững lại vài giây, gót chân thậm chí giữ nguyên trạng thái nửa nhấc lên, con ngươi vàng óng gắt gao nhìn nam nhân cao gầy ngồi trên ghế, mãi đến lúc...

"Này, Quỷ Thượng."

Cặp mắt hoa đào đẹp đẽ của Nhã Nhân híp lại mang đầy ý cười, nhìn qua mười phần sung sướng, nhưng ở trong mắt Quỷ Thượng thì cực kỳ đáng ghét.

Trầm mặc khoảng chừng một giây, tiếng rống giận rung trời trong phòng giam vang lên: "Tại sao cậu lại ở trong này?"

Quỷ Thượng ném khăn tắm lên mặt Nhã Nhân, y cho rằng sau khi Nhã Nhân làm quen nhà tù này thì sẽ chạy tới phòng bệnh, thế nên phải mất lúc lâu hắn mới tìm được đến phòng giam ở tầng chín...

"Tên khốn nào nói với cậu tôi đang ở đây? Có phải là Tuyết Lạc Y không?"

"Đừng kích động, không phải trưởng quan nói cho tôi." Nhã Nhân lôi khăn tắm ra, khuôn mặt vẫn tràn đầy ý cười, hắn vươn ngón tay chỉ lên cổ tay: "Nhìn thấy nó không? Là thế này, vừa nãy đang trên đường trở lại phòng y tế, nó bỗng vang lên, sau đó Đế Nhĩ nói cho tôi nguyên nhân..."

Nhã Nhân bỗng đứng lên, mở cửa phòng giam, đồng hồ điện tử lập tức phát ra tiếng kêu "tích tích".

"Nghe thấy không? Đây chính là nguyên nhân nó vang lên." Nhã Nhân đóng cửa phòng, tiếng kêu liền dừng lại: "Cái này chỉ có một công dụng, dùng để giám thị vương, cho nên anh ra hay vào phòng, tôi đều biết."

"Không phải là vương có thể tự do hành động sao?" Quỷ Thượng hung hăng trừng Nhã Nhân, đối phương lại dương dương tự đắc ngồi xuống ghế.

"Tuy rằng được tự do ra vào, nhưng vẫn có giới hạn, chúng tôi phải nắm đại khái hành động của vương, dù sao công việc của cảnh ngục... không phải là giám sát tù nhân sao?"

Nhã Nhân cây ngay không sợ chết đứng hỏi lại, trong mắt là khiêu khích và xem thường – ánh mắt mà Quỷ Thượng vô cùng quen thuộc.

Phản xạ khiến bắp thịt cả người căng lên, Quỷ Thượng giống như chú chó bị chọc giận, toàn thân xù lông.

"Rốt cuộc cậu có thấy nhàm chán không?" Kéo cổ áo Nhã Nhân, Quỷ Thượng túm nam nhân đang thong dong kia lên: "Đâm chọc tôi, dằn vặt tôi vui vẻ lắm sao? Vui đến mức cậu bỏ lại UG, chuyển tôi vào Tuyệt Sí Quán rồi đuổi tới... làm cảnh sát trại giam so với Tổng tư lệnh UG sung sướng hơn ư?"

"Nói thật với anh, đúng là chơi rất vui."

Nhã Nhân nâng cằm lên rồi hạ xuống, đôi mắt không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Quỷ Thượng, một giây sau, lóe ra ánh lửa tàn nhẫn.

"Là cảnh sát trại giam Tuyệt Sí Quán hay Tổng tư lệnh UG đối với tôi mà nói không có gì khác nhau, cái tôi muốn - là có thể thuận tiện đạp anh ở dưới chân mà thôi."

"Cậu nói gì..."

Nghe thấy Nhã Nhân không đặt chức vị Tổng tư lệnh vào mắt, một loại cảm xúc rung động không thôi khiến Quỷ Thượng tức giận, tay càng siết chặt cổ áo Nhã Nhân.

"Bất kể chức vị cao cỡ nào, nếu không có Quỷ Thượng anh, chính là tôi sẽ thấy nhàm chán..."

Đột nhiên, bàn tay đeo găng trắng của Nhã Nhân đặt lên vòng eo nhỏ của Quỷ Thượng, vuốt ve lên xuống làm y cứng đờ.

Quỷ Thượng bởi vì loại xúc cảm quỷ dị kia mà phân tâm, thời khắc bình tĩnh lại, y đối mặt với ánh mắt lấp loé sáng của Nhã Nhân, liền nôn nóng, sự phấn khích trong đôi mắt kia thật giống như muốn đốt cháy người vậy, y đã từng thấy Nhã Nhân xuất hiện loại cảm xúc này một lần...

Lần đó... Quỷ Thượng nhớ lại, hắn đã ép buộc y, khiến y phải làm cái việc vô cùng khuất nhục...

"Hơn nữa, tôi luôn nhớ đến lần anh đặc biệt phục vụ, rất chặt nha..." bàn tay Nhã Nhân từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net