Chương 11: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (11)

Nửa đêm, đang khò khè rung trời Trương Khôn đột nhiên bị điện thoại đánh thức.

  "Ai vậy!" Gã mơ màng mở máy, thế nhưng nghe được giọng Nguy Dã: "Là cậu ở trước mặt Thịnh Đại Toàn nói xấu tôi."

  "Như thế nào là nói xấu, cậu không phải vẫn luôn theo đuổi Thịnh Thanh Thanh sao." Trương Khôn cười ha ha: "Tay có đau hay không vậy!"

Nguy Dã nhàn nhạt nói: "Được, tôi đã biết."

  "Tôi thừa nhận thì thế nào." Nguy Dã nhìn như bình thường, Trương Khôn chắc chắn hắn không thể làm gì được mình, kiêu ngạo cười: "Có bản lĩnh thì báo cảnh sát á?"

Nếu là người khác gặp được loại người như thế này, chắc là sẽ tức đến chết, giọng nói của Nguy Dã lại có thể nói bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến có chút kì lạ. Hắn khẽ cười một tiếng: "Nghe nói cậu bị quán đuổi việc."

  "Mẹ nó, mày bị như vậy là xứng đáng, Thịnh Đại Toàn sao lại không đâm chết mày!" Bị chọc trúng chỗ đau, Trương Khôn chửi ầm lên, đối phương đã tắt điện thoại, gã vẫn tiếp tục mắng chửi.

Không bao lâu, tiếng đập cửa vang lên: "Cơm hộp ngài đặt tới rồi."

Trương Khôn muốn nói mình không dặt cơm hộp, lại thấy đói bụng, tròng mắt chuyển động hô: "Tới!"

Đây là một căn nhà thuê rẻ tiền, Trương Khôn khó khăn mà chống gậy, khập khiễng đi mở cửa, đi ngang qua cửa sổ, ngoài cửa sổ bóng đêm nặng nề.

Nhân viên đưa cơm cúi đầu, mũ che khuất diện mạo, giọng nói trầm thấp xa lạ: "Chân ngài bị sao vậy?"

Trương Khôn giọng điệu ác liệt nói: "Liên quan gì tới mày!"

Sau ngày Nguy Dã bị thương, gã bị xe đụng phải, đoạn đường đó không có gắn camera, không chỉ không tìm thấy người gây tai nạn, gã cũng mất việc.

Nghĩ đến mình như vậy xui xẻo, Trương Khôn giựt lấy cơm hộp, ác độc nói: "Tao sẽ cho mày đánh giá kém."

Muốn đẩy một cái, thế nhưng đẩy không được.

Nhân viên đưa cơm bước về phía trước, cửa phòng bị hắn ta đẩy ra, Trương Khôn sửng sốt: "Mày làm gì --"

  "Phanh!" Gã bị đánh một cái, túi đen che trên mặt, trước mắt lâm vào hắc ám.

Trương Khôn ôm bụng ngã trên mặt đất, sợ hãi nói: "Mày, mày là ai, muốn làm gì?"

  "Sợ cái gì? Tất nhiên không phải là cướp sắc." Người nọ thế nhưng thành thạo mà nói giỡn.

Tiếng bước chân vang bên tai, người kia ngồi xổm bên người gã, Trương Khôn nuốt nước miếng, xin tha: "Đại ca, nếu là tôi đắc tội ngài, tôi sẽ bồi tội, ngài muốn tiền......"

  "Đáng tiếc nha, tuy rằng tôi rất thiếu tiền." Đối phương thở dài: "Nhưng cậu thật sự là quá đáng ghét."

  "Cái chân bị thương này còn sẽ lành lại, việc này không tốt." Chân bị chọc vài cái, đau đến Trương Khôn ứa ra mồ hôi. Đối phương trầm ngâm một lát, cười nói: "Cậu từng cắt tỏi sao? Kỳ thật xương ngón chân thực mềm, nghiền một cái liền nát, không khác khi cắt tỏi lắm."

Trương Khôn sắp bị dọa đến tè ra quần: "Cứu --" há mồm muốn kêu, lại bị nhét giẻ lau vào trong miệng.

  "Hừm." Giọng nói bên tai trầm thấp khàn khàn phảng phất ác ma nói nhỏ: "Đã trễ thế này, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, đừng làm phiền đến hàng xóm."

Trương Khôn hoảng sợ rùng mình mắt trừng lớn, lại chỉ nhìn đến một màu đen.

......

  "Hô, tinh thần thoải mái dễ chịu." Sạch sẽ lưu loát xử lý quần áo cùng máy thay đổi giọng, Nguy Dã quét mã một chiếc xe đạp công cộng.

Hắn một bên chậm rãi đạp xe, một bên đối với hệ thống cười tủm tỉm nói: "Không cẩn thận đã bộc lộ tính tình, hy vọng không ảnh hưởng hình tượng thuần khiết của tôi ở trong lòng anh."

001:【......】

  "Anh biết không, tôi trước kia đã làm nhân vật pháo hôi rất nhiều lần." Không được đến phản hồi, Nguy Dã lầm bầm lầu bầu: "Có một lần làm ác quan, mỗi ngày liền nghiên cứu như thế nào nghiêm hình tra tấn người -- sau lại đắc tội vai chính, chết ở trong tay vai chính, còn chết rất thảm."

  "Không được, tôi về sau vẫn là không nên tự mình làm chuyện này, xém chút đã quên hiện tại tôi là người công lược, có người sẽ vì tôi báo thù." Hắn bỗng nhiên có chút vui vẻ: "Anh nói Trương Khôn gãy chân có phải do Tiết Quang Vũ làm không?"

001 nói:【 miệng vết thương của cậu chảy máu. 】

  "Anh quan tâm tôi sao?" Nguy Dã cười, lại thở dài: "Anh vừa nhắc, tôi liền cảm giác tay đau quá nha."

Miệng vết thương trên tay đã lành vài ngày, vừa rồi dùng sức, lại bị rách ra, chảy ra vết máu loang lổ.

Nguy Dã nói thầm: "Từng chết nhiều lần như thế, cũng chưa từng đau như này. Có anh bên cạnh, tôi giống như càng dễ dàng yếu đuối."

001 bỗng nhiên ý thức được hắn là đang nói mình.

Trầm mặc một lát, nó mở miệng:【 chờ mảnh nhỏ trở thành một bộ phận của tôi, tôi liền có năng lượng cho cậu che chắn cảm giác đau. 】

  "Thật không, vậy tốt quá!" Nguy Dã ánh mắt sáng lên: "Cảm ơn anh Thống, yêu anh nhiều."

Thanh âm quá ngọt, 001 nghĩ thầm hắn miệng ngọt như vậy có ích gì, hệ thống lại không phải đối tượng công lược.

--

Về đến nhà Nguy Dã ngã đầu liền ngủ, bởi vì tâm trạng tốt, một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau là bị mùi hương của cơm làm tỉnh.

Nguy Dã mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn thấy Lan Đình, trên bàn đặt đồ ăn nóng hổi, bên cạnh còn có một túi lớn đồ ăn vặt cùng trái cây.

Mở mắt liền có đồ ăn ngon, đây là điều tốt đẹp nhất thế gian này. Nguy Dã lười nhác cọ cọ gối: "Anh làm đầu trộm đuôi cướp đến nghiện rồi?"

Giọng nói khi mới ngủ dậy vô cùng dễ nghe, làm Lan Đình ngứa lỗ tai. Y sờ sờ lỗ tai, giọng điệu nghiêm trang tựa như nhân viên an ninh: "Khoá cửa nhà cậu quá đơn giản, không an toàn. Đợi lát nữa tôi đổi cái khác cho cậu."

  "Nhà này nghèo đến một đồng đều không có, ăn trộm đi vào đều khóc thét."

  "Ai nói." Lan Đình xoay người, cười nhìn chăm chú vào hắn: "Nơi này rõ ràng có cái bảo bối lớn."

Nguy Dã cười khúc khích. Hắn hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

  "Nghe nói cậu bị thương, tôi đến thăm cậu." Lan Đình lo lắng nhìn tay hắn.

  "Không phải việc gì lớn." Nguy Dã tinh thần phấn chấn mà từ trên giường nhảy xuống, tỏ vẻ chính mình là một người tốt: "Có đồ ăn ngon tôi liền đầy máu sống lại."

Rửa mặt xong, Nguy Dã ngồi ở trước bàn ăn, Lan Đình chống cằm yên lặng nhìn hắn.

Trong phòng im lặng trong chốc lát, liền khi Nguy Dã nghi hoặc sao y hôm nay lại không nói gì, Lan Đình đã mở miệng, giọng nói có chút trầm: "Tôi tra được người hãm hại cậu chính là Trương Khôn."

  "Nhưng mà cậu yên tâm, người hại cậu đều đã gặp báo ứng." Y nói ra tin tức Thịnh Đại Toàn bị bắt vào tù, Trương Khôn bị tai nạn xe cộ.

  "Gãy chân?" Nguy Dã như là lần đầu tiên biết chuyện này, hắn lộ ra biểu cảm giật mình, có chút bất an hỏi: "Chẳng lẽ...... Là anh làm?"

  "Lúc tôi biết chuyện, thì đã có người ra tay trước một bước." Lan Đình híp híp mắt, bộ dạng không vui: "Cậu đoán là ai làm?"

Nguy Dã mờ mịt lắc đầu.

  "Là Tiết Quang Vũ." Lan Đình đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi rất hiểu tên đó, trước nay đều mặc kệ sự đời, lần này ân cần như, khẳng định có ý đồ với cậu!"

Nguy Dã: "À?"

Lan Đình vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cậu làm việc ở quán bar hẳn là có nghe qua, có loại đàn ông biến thái, chuyên thích nam sinh. Cậu đẹp như vậy, nếu là có người cố ý lấy lòng cậu, cậu phải để ý cẩn thận.

Vừa rồi là ai gọi tôi là bảo bối vậy.

  "Nhưng mà!" Lan Đình nghĩ nghĩ, lại vội bổ sung thêm một câu: "Cũng không phải ai thích nam sinh đều là biến thái."

Nguy Dã: "......" Được rồi.

Lan Đình nói chính mình trong khoảng thời gian này có việc cần làm, trước khi rời đi còn cho hắn đổi khoá cửa, lại lần nữa dặn dò hắn cách xa Tiết Quang Vũ một chút, chờ y xong việc trở về.

  "Đúng rồi, xém quên." Y từ xe máy lấy ra một cái túi giấy: "Cậu nhận lấy."

Túi giấy nặng trịch cách ván cửa ném vào tới.

Nguy Dã mở túi giấy ra, bên trong là tiền mặt được cột cẩn thận, chắc là sáu vạn. Hắn ngẩn ra, ôm tiền cười.

Lan Đình giúp hắn đem tiền từ trong tay Đao Sẹo lấy về.

--

Nghĩ đến hành vi lưu manh lần trước của Tiết Quang Vũ, Nguy Dã quyết định nghỉ ngơi một chút. Kỳ nghỉ còn hai ngày, tài khoản có nhiều tiền như vậy, hắn phải cho chính mình nghỉ ngơi tốt một chút.

Còn không có thảnh thơi một ngày, chuông điện thoại dồn dập vang lên, Nguy Dã nghe máy, nghe được Thịnh Thanh Thanh đè ném khóc thút thít: "Nguy Dã, cứu tôi! Tôi bị Lâm Thiên Hạo nhốt lại, anh ta vừa mới uống say, tôi sợ quá......"

  "Cậu biết mình đang ở đâu sao?"

  "Tôi, tôi không biết...... Tôi chỉ biết đây là một căn biệt thự, có ba tầng, giống như ở giữa sườn núi."

  "Em đang gọi điện thoại cho ai?" Giọng nói Lâm Thiên Hạo t, Thịnh Thanh Thanh hét lên một tiếng, điện thoại bị anh ta giựt đi.

  "Lâm Thiên Hạo, anh là đang phạm pháp." Nguy Dã lạnh lùng nói: "Anh muốn làm gì Thanh Thanh?"

  "Thì ra là cậu, lần trước tha cho cậu, cậu còn chưa có từ bỏ?" Lâm Thiên Hạo vẫn không coi ai ra gì: "Thịnh Thanh Thanh là người phụ nữ của tôi, tôi muốn như thế nào, cậu không có tư cách quản!"

Uy hiếp một phen, cuộc trò chuyện ngắn ngủi bị cắt đứt.

  "Tôi nói Thịnh Thanh Thanh sao không có tới cảm ơn tôi, tin nhắn cũng không có." Nguy Dã đồng tình nói: "Thật là một đứa bé xui xẻo."

Làm bạn với chị em phụ nữ, đối mặt với việc này thế nào có thể thờ ơ đâu.

Nhưng hắn chỉ là một nhân viên phục vụ nho nhỏ, thế đơn lực mỏng không làm được gì Lâm Thiên Hạo.

Nguy Dã gõ gõ bàn, rốt cuộc tìm được tấm danh thiếp đã đóng bụi kia.

--

Siêu xe màu đen, Nguy Dã như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không ngừng nhìn bên ngoài cửa sổ xe.

  "Đừng lo lắng, bạn của cậu sẽ không có chuyện gì." Thiệu Kỳ Ngôn ngồi bên cạnh ôn hoà nói.

  "Thật ngại quá, đã trễ thế này còn làm phiền anh." Nguy Dã đè nén sự nóng vội, miễn cưỡng xin lỗi mà cười: "Lâm Thiên Hạo thế lực rất lớn, trừ anh, tôi thật sự không biết nên tìm ai giúp đỡ."

  "Cậu đã xin lỗi cùng nói cảm ơn vài lần rồi." Thiệu Kỳ Ngôn cười, nhẹ nhàng vỗ tay hắn: "Nếu sự việc giống như cậu nói, vậy có như thế nào tôi đều sẽ giúp cậu."

Mu bàn tay truyền đến một nhiệt độ cơ thể ấm áp của người khác, có lực trấn an. Tiếp xúc mang tính chất an ủi xong, lại cực có chừng mực mà thu tay về.

Trong đêm tối yên tĩnh không người, xe chạy đến biệt thự ở sườn núi. Không đợi xe ngừng hẳn, Nguy Dã liền chạy xuống xe, tàn nhẫn đập cửa lớn biệt thự.

Không ai trả lời, nhưng rõ ràng có ánh đèn.

Nguy Dã nhìn Thiệu Kỳ Ngôn xin giúp đỡ, Thiệu Kỳ Ngôn lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số.

  "Chào Thiệu tiên sinh." Nguy Dã nghe được trong điện thoại truyền đến thanh giọng nói đầy cung kính của Lâm Thiên Hạo.

Thiệu Kỳ Ngôn nói mấy câu, sau cửa liền có người vội vàng chạy tới.

Răng rắc một tiếng, cửa biệt thự mở ra, Lâm Thiên Hạo nhìn thấy Nguy Dã liền biến sắc: "Sao lại là cậu?!" Còn chưa dứt lời, cửa đã bị Nguy Dã dùng sức đẩy ra, chui vào.

  "Thanh Thanh, cậu ở đâu?" Thấy cậu chạy lên lầu, sắc mặt Lâm Thiên Hạo đen lại.

Anh ta muốn xoay người đuổi theo, lại bị tài xế ông Lý ngăn lại, cánh tay cơ bắp duỗi ra, như tường đồng vách sắt.

  "Thiệu tiên sinh, ngài có ý gì?" Lâm Thiên Hạo bị bắt đứng ở cửa, miễn cưỡng cười nói: "Ngài xem, đây là nhà của tôi, làm người xa lạ tùy ý xâm nhập không hợp đi."

Thiệu Kỳ Ngôn sắc mặt thực đạm, không giống vẻ ông hoà khi đối mặt với Nguy Dã, y chỉ nói bốn chữ: "Chờ cậu ta ra."

Lâm Thiên Hạo đứng ở vị trí này, đã rất ít cần kìm nén sự tức giận, cố tình lại gặp phải Thiệu Kỳ Ngôn.

Sự nghiệp mà anh tự hào nếu đem ra so sánh cùng Thiệu thị, chỉ có thể xem như nhỏ bé không đáng kể.

Sắc mặt Lâm Thiên Hạo hết lại trắng, trắng rồi lại hồng, vài phút sau, rốt cuộc Nguy Dã đỡ Thịnh Thanh Thanh đi xuống. Thịnh Thanh Thanh hai mắt sưng đỏ, trên cổ tay còn có vết bầm do bị trói.

  "Cô ta không có việc gì chứ?" Thiệu Kỳ Ngôn hỏi.

Nguy Dã lắc đầu, lại gật đầu: "May mắn tới kịp, tên súc sinh này còn không có kịp làm gì."

  "Nguy Dã, cậu dám mắng tôi!" Lâm Thiên Hạo tức giận, lại bị ông Lý ngăn ở tại chỗ, mắt thấy Thịnh Thanh Thanh sắp bị mang đi, anh nóng nảy: "Thiệu tiên sinh, lần trước ngài gọi điện thoại cho tôi, không cho tôi làm phiền Nguy Dã, tôi theo ý ngài. Nhưng người phụ nữ này là người của tôi, ngài không thể......"

Nguy Dã bước chân dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía Thiệu Kỳ Ngôn, thì ra là Thiệu Kỳ Ngôn giúp hắn ngăn chặn việc Lâm Thiên Hạo quấy rối.

  "Người của cậu?" Thiệu Kỳ Ngôn hơi hơi nhướng mày: "Thịnh tiểu thư, cô đồng ý sao?"

Thịnh Thanh Thanh chán ghét: "Tôi cùng anh ta không có bất kì cái gì quan hệ."

  "Thanh Thanh!" Lâm Thiên Hạo không dám tin tưởng, vận mệnh an bài, anh vẫn luôn tin rằng Thịnh Thanh Thanh nên thuộc về mình.

  "Hiện tại tôi mang cô ta đi, cậu không thể quản." Thiệu Kỳ Ngôn mỉm cười nói. Giọng điệu cũng không cường thế, lại là ôn tồn lễ độ, Lâm Thiên Hạo lại chỉ có thể nói: "Được."

Còn muốn miễn cưỡng: "Thiệu tiên sinh đi thong thả."

Nguy Dã trước khi vào xe quay đầu lại nhìn Lâm Thiên Hạo cười một cái, có chút châm chọc.

Thì ra bá tổng nam chính không phải không biết lễ phép, chỉ là thích bắt nạt kẻ yếu mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net