Chương 12: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (12)

Thịnh Thanh Thanh chỉ mới hơn hai mươi tuổi đầu, một cô gái trẻ gặp chuyện như vậy, rất khó không để lại ám ảnh tâm lý.

Hết kì nghỉ phép, Nguy Dã lại xin nghỉ thêm hai ngày, ở bên Thịnh Thanh Thanh.

Thịnh Thanh Thanh lại lần nữa tắt cuộc gọi của Lâm Thiên Hạo, dùng chăn bọc lấy chính mình: “Nguy Dã, tôi nên làm gì bây giờ? Lâm Thiên Hạo không chịu buông tha tôi!”

Ngại với Thiệu Kỳ Ngôn cảnh cáo, Lâm Thiên Hạo không có lại bắt cô, lại cũng chưa từng từ bỏ quấy rầy cô.

Chặn cuộc gọi, thì có tin nhắn tới, nhắc tới Thịnh Đại Toàn còn thiếu tiền của anh ta.

  “Ba của tôi từng nhận tiền Lâm Thiên Hạo, còn ký một cái hợp đồng bán tôi.” Sắc mặt Thịnh Thanh Thanh tái nhợt đến không còn chút máu.

Nguy Dã có chút nhịn không được cười ra tới: “Cậu học đại học, nên so với tôi phải biết, hợp đồng này là trái pháp luật.”

  “Muốn bán, cũng nên là bán Thịnh Đại Toàn.”

  “Hiện tại việc cậu phải làm……” Nguy Dã nhìn chăm chú vào hai mắt cô, một chữ một chữ nói: “Là báo cảnh sát.”

Thịnh Thanh Thanh do dự mãi, rốt cuộc hạ quyết tâm, khẩn cầu Nguy Dã cùng cô báo cảnh sát.

Nhưng kết quả cũng không tốt, bởi vì chứng cứ không đủ, Lâm Thiên Hạo làm thực kín đáo, căn bản không thấy chứng cứ anh ta bắt Thịnh Thanh Thanh.

Lâm Thiên Hạo mời một cái luật sư giỏi, đối phương đổi trắng thay đen, đem phi pháp giam cầm cùng với hợp đồng nói thành chuồn chuồn lướt nước: “Chỉ là thủ đoạn theo đuổi hơi kịch liệt chút, không có ác ý”, thậm chí không thể lập án hình sự.

Thịnh Thanh Thanh chỉ nhận được một số tiền bồi thường, Lâm Thiên Hạo một ngày ngục giam cũng không cần ngồi.

Từ cục cảnh sát ra tới, Lâm Thiên Hạo tây trang giày da mà đi đến trước mặt Thịnh Thanh Thanh: “Thanh Thanh, tiền bồi thường em cầm đi, coi như vì an ủi em. Còn tiền Thịnh Đại Toàn thiếu anh, em yên tâm, anh sẽ không đòi em.”

  “Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không từ bỏ, một ngày nào đó em sẽ biết anh là người tốt.” Lâm Thiên Hạo ánh mắt, biểu cảm, thậm chí cả giọng nói đều thâm tình, anh đối với người phụ nữ trước mặt nhất định phải có được.

Thịnh Thanh Thanh dựa vào bên cạnh Nguy Dã không nói một lời, Lâm Thiên Hạo sắc mặt lạnh lẽo mà trừng mắt nhìn Nguy Dã, lộ ra một cái biểu tình khinh miệt, nghênh ngang mà đi.

  “Chúng ta căn bản không thể làm được gì.” Thịnh Thanh Thanh nhìn Lâm Thiên Hạo nhẹ nhàng rời đi, tuyệt vọng hỏi: “Anh ta nói vĩnh viễn sẽ không từ bỏ, tôi cả đời sẽ không  thoát được sao?”

Nguy Dã bình tĩnh nói: “Chưa chắc.”

  “Cậu là nói!” Thịnh Thanh Thanh nghĩ đến người giúp Nguy Dã cứu cô, tức khắc kích động mà bắt lấy tay áo Nguy Dã: “Tôi cùng ngài ấy không thân cũng chẳng quen, ngài ấy sẽ giúp tôi sao?”

  “Tôi cùng anh ấy không thân cũng chẳng quen, anh ấy lại giúp tôi không chỉ một lần.” Có một lần vẫn là âm thầm giúp đỡ. Nguy Dã cười cười, hắn với vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Tôi tin tưởng Thiệu tổng là người tốt thích giúp đỡ mọi người.”

——

  “Hội nghị rất nhanh sẽ xong, cậu uống nước đi.” Bí thư của Thiệu Kỳ Ngôn đem một ly nước ấm đặt ở trước bàn, lui ra phía sau hai bước, lặng lẽ đánh giá thiếu niên.

Hắn ăn mặc đơn giản sơ mi trắng quần jean, sạch sẽ xinh đẹp, nhưng có thể thấy được quần áo đã giặt qua rất nhiều lần. Cầm cái ly miệng nhỏ uống nước, cùng phong cách của toà cao ốc này không hợp nhau.

Mỗi ngày có rất nhiều người tới Thiệu thị xin gặp Thiệu Kỳ Ngôn, xem Nguy Dã ăn mặc không giống một người thành công.

Nhưng cố tình chính là, khi bị cự tuyệt dưới sảnh lại gọi một cuộc điện thoại, làm nhân viên trước sảnh thiếu chút nữa lọt hốc mắt.

—— người nhận điện thoại là Thiệu Kỳ Ngôn. Tự mình mở miệng để hắn lên văn phòng.

Qua hơn mười phút, lục tục có người đi ra từ phòng họp. Bí thư ôm văn kiện chạy chậm về phía thân ảnh cao lớn kia: “Thiệu tổng, mong ngài ký tên, còn có, Nguy tiên sinh vẫn luôn đợi ngài.”

Ký xong, Thiệu Kỳ Ngôn đem văn kiện đem đi, ánh mắt nhìn Nguy Dã hơi hiện lo âu. “Chờ lâu sao? Xin lỗi.” Hắn mỉm cười gật đầu: “Không sao”

……

  “Nói thật, chuyện này tôi không phải là không giúp được cậu. Nhưng không giống khi cứu Thịnh Thanh Thanh, ảnh hưởng rất lớn.”

Trong phòng nghỉ riêng của Tổng giám đốc, giọng nói Thiệu Kỳ Ngôn nhẹ nhàng: “Thiệu thị cùng Lâm thị đang tiến hành hợp tác, nếu đem Lâm Thiên Hạo đưa vào ngục giam, tôi thực khó xử.”

  “Thiệu tiên sinh, tôi biết anh đã giúp tôi rất nhiều lần. Bao gồm cả việc lần trước giúp tôi giải quyết Lâm Thiên Hạo…… Nếu hôm đó Lâm Thiên Hạo không nhắc tới, tôi còn không biết là anh làm.” Nguy Dã rũ đầu, giọng nói nặng nề, nghe được Thiệu Kỳ Ngôn không để bụng mà nói “Chuyện nhỏ không tốn sức”, hắn càng thêm xấu hổ.

Hắn lúng ta lúng túng nói: “Tôi biết, việc này rất thiếu đạo đức, tôi trước kia cũng thực ghét loại hành vi này…… Nhưng dù có như thế nào cũng phải thử một lần.”

Thiếu niên ở độ tuổi lòng tự trọng tràn đầy, lại phải làm việc vi phạm nguyên tắc của bản thân, nan kham đến phải cuối đầu.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, Thiệu Kỳ Ngôn có thể rõ ràng nhìn thấy cái cổ trắng nõn lấy đang đỏ ửng.

Trong phòng lại yên tĩnh, Thiệu Kỳ Ngôn ánh mắt từ đầu đến cuối đều ôn hòa, nhưng y không đồng ý, cũng không có từ chối, chỉ là mỉm cười nhìn Nguy Dã.

Loại này ánh mắt này tựa như sẽ không cho người ta áp lực tâm lý, vào lúc này lại làm Nguy Dã cảm thấy gian nan.

Nguy Dã nhịn không được siết chặt nắm tay, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Thiệu Kỳ Ngôn nói: “Nếu không trực tiếp từ chối, anh có phải…… Muốn đưa ra điều kiện gì? Chính là…… Có gì tôi có thể làm vì anh sao?”

Hắn cắn môi, dùng sức đến màu đỏ môi thịt trở lên tái nhợt, tận lực đem lời nói nan kham nói được uyển chuyển.

  “Tôi có thể đưa ra điều kiện?” Thiệu Kỳ Ngôn nhẹ nhàng cười một chút: “Ví như cái gì đâu?”

  “Ví dụ như……” Nguy Dã ngực phập phồng một chút, hình như hạ quyết tâm. Từ trên sô pha đứng dậy, chậm rãi đi đến đối diện chân Thiệu Kỳ Ngôn, ngồi xổm xuống dưới.

  “Anh không phải muốn tôi làm nhân viên của anh sao? Tôi hiện tại chuẩn bị xong.” Cái cổ thon dài giơ lên, giống như thiên nga chờ đợi hiến tế.

Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, cơ hồ có thể nhìn đến mạch máu xanh nhạt trên cổ, xương quai xanh ở cổ áo rõ ràng có thể thấy được, hơi thở tuổi trẻ ập vào trước mặt.

Mới lạ, ngây ngô, lại im lặng dụ dỗ.

Thiệu Kỳ Ngôn bề ngoài bình tĩnh, đáy mắt nổi lên ý dao động không rõ. Y tựa hồ cảm thấy lạ với hành động đột ngột của Nguy Dã, lại như đang chờ đợi xem hắn có thể làm được gì.

Nguy Dã lông mi khẩn trương mà không ngừng run rẩy, thấy y không có phản ứng, chần chờ vươn tay, nhẹ nhàng đặt ở trên đùi người trước mặt.

Bàn tay sờ đến cơ bắp rắn chắc, làm hắn giống như bị phỏng mà rút tay về.

Hơi chút đem chính mình bật ngửa.

  “Thì ra cậu nói vì tôi làm việc chính là như vậy.” Thiệu Kỳ Ngôn bỗng dưng thấp giọng cười rộ lên. “Chính cậu bị dọa thành như vậy, lại có thể làm cái gì đâu?”

  “Tôi có thể.” Nguy Dã vội la lên: “Nếu anh nguyện ý giúp tôi, tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh.”

  “Nhưng tôi không cần.” Thiệu Kỳ Ngôn cười lắc đầu: “Cậu như thế nào sẽ nghĩ như vậy?”

  “Tôi biết, trên đời này không có cơm miễn phí.” Sớm bước vào xã hội, Nguy Dã thực hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không có người sẽ miễn phí giúp mình, muốn có được cái gì, bản thân nhất định phải trả giá.

  “Anh cái gì cũng không thiếu, tôi biết mình không có gì, cho nên……” Ánh mắt hắn toát ra mờ mịt: “Anh, anh thật sự không cần?”

Thiệu Kỳ Ngôn thở dài một tiếng: “Cậu đem nhân phẩm của tôi xem đến cũng quá thấp kém.”

Vai nóng lên, một bàn tay to đem hắn đỡ lên. Đối phương nói: “Cậu thực trân quý, không cần tùy ý bán đứng chính mình.”

Nguy Dã cảm động đến vành mắt đỏ lên.

Trên bản đồ hệ thống, mục tiêu công lược có điểm tròn màu đỏ là thái độ thù địch, màu xanh lá là thích. Ba cái dấu chấm hiện tại đều là màu xanh lá nhạt, vẫn luôn làm Nguy Dã nghi hoặc chính là, hắn còn chưa công lược Thiệu Kỳ Ngôn, chấm tròn của Thiệu Kỳ Ngôn lại là đậm nhất.

Hắn nghẹn ngào đối với hệ thống nói: “Người đẹp nhào vào trong ngực, Thiệu Kỳ Ngôn đều cự tuyệt, này đến tột cùng là nhân tính vặn vẹo vẫn là đạo đức bị chôn vùi?”

Hệ thống:【……】

Nguy Dã suy đoán: “Anh nói anh ta không phải là tính lãnh đạm chứ?”

【 sao có thể! 】001 cảm giác chính mình bị bôi nhọ.

【 không thể đơn thuần là do nhân phẩm tốt sao! 】

Nguy Dã chấp nhận gật đầu, cũng có thể là thả dây dài câu cá lớn.

Thiệu Kỳ Ngôn rũ mắt nhìn Nguy Dã, giọng điệu hơi trầm xuống nói: “Vì giúp Thịnh Thanh Thanh, cậu nguyện trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ cậu thích cô ta?”

  “Không có.” Nguy Dã lắc đầu: “Chúng tôi đều là cô nhi, *đồng bệnh tương liên, tôi xem cô ấy như người thân.” Giọng nói hắn chân thành tha thiết: “Tôi còn có người ông yêu thương mình, Thanh Thanh lại gặp được một người cha là kẻ cặn bã, cô ấy còn là sinh viên, hiện tại thật vất vả, không nên gặp xui xẻo như vậy.”

*Đồng bệnh tương liên: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì sẽ thông cảm với nhau.

Thiệu Kỳ Ngôn biết, Nguy Dã cùng người ông nhận nuôi mình có cảm tình rất sâu, năm đó ông ấy bị ung thư, hắn vay tiền vì ông chữa bệnh, nên trên lưng mới nợ số tiền nặng lãi.

Sau khi người ông qua đời Nguy Dã lẻ loi một mình, đem cô nhi Thịnh Thanh Thanh cho là người thân cũng chẳng có gì lạ.

Thiệu Kỳ Ngôn khóe mắt ý cười giãn ra. Y nói: “Cậu đừng khó chịu, tôi đồng ý giúp cậu.”

  “Thật sự? Chính là tôi……”

Thiệu Kỳ Ngôn nhìn hắn chăm chú, dịu dàng nói: “Nếu cậu muốn cảm ơn tôi, liền thật sự tới đây làm nhân viên của tôi đi.”

——

Khi Nguy Dã đưa đơn từ chức, chị Uông vô cùng kinh ngạc, Nguy Dã ở Hình Xăm làm việc rất tốt. Nhưng mấy lần giữ lại không có kết quả, cô đành phải đồng ý, làm cậu ngày mai đi làm thủ tục từ chức.

Ký xong một chữ cuối cùng, Nguy Dã buông bút, nghe được chị Uông thở dài: “Thanh Thanh từ chức, cậu hiện tại cũng từ chức…… Kêu tôi trong lúc này đi chỗ nào tìm người làm thay chứ.”

Nguy Dã ngại ngùng nói: “Trong khoảng thời gian này làm phiền chị rồi.”

Chị Uông xua tay, trong lòng không tha.

Sau khi tạm biệt, Nguy Dã chậm rãi đi ra cửa. Đi không được vài bước, cả người cứng lại rồi.

Nhìn cách đó không xa, một hình bóng quen thuộc dựa vào ven tường. Ánh hoàng hôn diễm lệ, phác họa ra dáng người tỉ lệ ưu việt, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc.

Nguy Dã hơi há mồm: “Ông chủ……”

  “Còn gọi ông chủ.” Tiết Quang Vũ ghé mắt nhìn về phía hắn: “Không phải từ chức?”

Nguy Dã chần chờ gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã tìm được công việc mới.”

  “Công việc mới?” Tiết Quang Vũ cười nhạo một tiếng. Y tắt thuốc đi đến gần, ánh mắt đen kịt, như là muốn đem hắn hít vào: “Cậu đi theo Thiệu Kỳ Ngôn?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net