Chương 13: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (13)

Tiết Quang Vũ ánh mắt thật áp bách, Nguy Dã nhịn không được phản bác: “Thiệu tổng là ông chủ mới của tôi. Nhưng cái gì là đi theo y?”

Tiết Quang Vũ cười một chút, Nguy Dã từ trong giọng nói nghe ra một tia trào phúng: “Thật không hiểu, vẫn là giả vờ không hiểu?”

  “Không biết anh rốt cuộc muốn nói gì, tôi phải đi.” Nguy Dã nhíu mày, tức giận xoay người.

Nhưng hắn đi không được —— Tiết Quang Vũ ngăn cản hắn.

  “Lần trước nhìn thấy cậu từ trên xe Thiệu Kỳ Ngôn xuống, cậu thực thản nhiên, tôi cũng nghĩ là mình hiểu lầm.” Giọng nói của Tiết Quang Vũ lạnh lùng vang bên tai: “Nhưng tôi không chỉ một lần phát trong mông của cậu có gì đó.”

  “Chơi đến như vậy, còn giả vờ gì cũng đều không hiểu.” Mông bỗng nhiên bị một bàn tay niết: “Hửm?”

Nguy Dã mặt oanh một chút thiêu cháy.

Ông chủ Tiết là thật lạnh lùng, khi lưu manh, cũng thật không giống lưu manh bình thường.

Hắn lập tức giơ tay đánh, lại bị đối phương bắt lấy, ấn ở trên tường.

Cơ thể Tiết Quang Vũ dưới lớp quần áo là cơ bắp đầy sức mạnh, muốn khống chế hắn dễ như trở bàn tay.

  “Tiết Quang Vũ, anh buông tôi ra!” Nguy Dã tức giận nói: “Dù không còn là ông chủ của tôi, cũng không thể quấy rối tình dục tôi chứ!” Đáy mắt đen bóng bùng lên ngọn lửa, như một con sư tử nhỏ tức giận muốn cắn người.

Ở trong mắt Tiết Quang Vũ, lại là con thỏ bị xách lỗ tai.

Thân hình cao lớn bao phủ Nguy Dã: “Thẹn quá thành giận?”

  “Địt con mẹ anh!” Nguy Dã tức giận đến mắng ra tiếng, hung hăng đá cẳng chân y, đối phương lại không chút sứt mẻ, thậm chí đem tay hắn nắm càng chặt

Nguy Dã ra sức giãy giụa, làm da thịt đỏ ửng lên, môi cũng hồng, màu sắc so với ánh hoàn hôn còn đẹp hơn rất nhiều.

  “Sợ cái gì.” Tiết Quang Vũ rũ mắt nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm, thân thể áp sát, giọng có chút khàn khàn: “Cậu muốn tìm kẻ có tiền, có suy xét đến tôi không?”

Hơi thở nguy hiểm ập vào mặt, Nguy Dã trong mắt ức chế không được kinh hoảng, một cái hôn rơi xuống, hắn cố gắng nghiêng đầu, độ ấm nóng rực chạm vào mặt sườn. Mu bàn tay đụng phải áo khoác của Tiết Quang Vũ, áo khoác màu xanh xám tựa làn sương toát ra hơi lạnh.

Này như là băng hỏa hợp lại, Nguy Dã trong lòng cảm thấy thật có cảm giác. 

Người trước mặt lạnh như núi tuyết, Nguy Dã cơ hồ đem chính mình lùi đến phía sau tường, muốn chống đẩy nhưng không hề có tác dụng, hắn vội la lên: “À, tôi hiểu rồi, tôi hiểu anh muốn nói gì.”

  “Khó trách lần trước anh muốn sờ tôi, anh cho rằng trong quần là có đồ  có phải hay không?”

  “Anh có thời gian suy nghĩ vớ vẩn, sao lại nghĩ tới hỏi tôi một tiếng!”

Hơi thở tạm dừng ở bên môi. Nguy Dã ngực phập phồng, hắn lớn tiếng nói: "Có khách hàng sờ mông tôi, cho nên tôi ở trong quần dán cái silicon, có đôi khi sẽ biến dạng, nhìn hình dạng không đúng. Đồ vật kia tôi đã đưa cho đồng nghiệp, nếu không tin anh có thể cùng tôi lên lầu xem, lừa anh thì tôi sẽ là chó con!”

Tiết Quang Vũ cứng lại rồi.

Nguy Dã nhân cơ hội đẩy y ra.

Phanh! Lần này nắm tay thuận lợi dừng ở trên mặt y.

Lực đạo rất lớn, đánh đến Tiết Quang Vũ quay đầu đi, tóc trên trán che khuất mắt.

  “Tôi cho rằng anh là người đàng hoàng, không nghĩ tới anh…… quá đang như vậy!”

Nói xong câu đó, Nguy Dã đánh người xong liền chạy.

Trên mặt nóng rát đến đau, Tiết Quang sờ qua khóe môi, biểu tình hoảng hốt mà nhìn máu ở đầu ngón tay.

——

Vỗ mông tạm biệt ông chủ Tiết, sau khi từ chức lại nghỉ ngơi hai ngày, Nguy Dã đi nhận công việc mới.

Tập đoàn Thiệu thị ở trung tâm thành phố, là toà cao ốc lớn nhất thành phố, hoàn cảnh sáng ngời, cùng quán bar hoàn toàn không giống.

Xem xong hợp đồng, Nguy Dã vừa lòng ký tên, chính thức nhận chức.

Đi theo bí thư của Thiệu Kỳ Ngôn vào văn phòng, hắn hỏi: “Làm trợ lý của Thiệu tổng, ngày thường cần làm gì nha?”

Bí thư nhớ tới lý lịch sơ lược hắn chỉ có bằng trung học phổ thông, cảm thấy dù làm việc gì đều cũng đả kích lòng tự tin của hắn. Liền nói chung chung: “Thiệu tổng kêu cậu làm gì, thì cậu làm cái đó.”

Nguy Dã như suy tư gì gật đầu.

  “Kêu tôi làm gì thì phải làm cái đó.” Hắn ở trong lòng cảm thán với hệ thống: “Đối mặt với ông chủ có tâm tư không đơn thuần với tôi, những lời này nghe có chút không ổn đó.”

001 nói:【 tâm tư của cậu chẳng lẽ thực đơn thuần sao. 】

  “Anh thế mà nói tôi không đơn thuần, tôi đau lòng.” Nguy Dã lên án: “Tôi làm tất cả không phải vì anh sao? Anh có phải ghét người ký chủ như tôi? Bằng không anh đổi người khác á?”

Nguy Dã che ngực lại, mặt mày tràn ngập khổ sở, 001 cảm giác chính mình nói thêm một chữ, hắn sẽ dám bỏ nhiệm vụ. 001 vội nói:【 không có, tôi chỉ trói định với một mình cậu. 】

  “Thật sao?”

【 thật sự. 】001 chắc chắn nói.

Nguy Dã nháy mắt mặt mày hớn hở, đi theo bí thư vào văn phòng.

【……】trói định với một ký chủ giỏi diễn kịch là trải nghiệm thế nào.

Nguy Dã hiện tại xem như là một người trong nhóm bí thư, lại là trực thuộc Thiệu Kỳ Ngôn, bàn làm việc của hắn liền ở bên ngoài văn phòng của tổng giám đốc, cùng Thiệu Kỳ Ngôn cách một tấm pha lê.

Hắn là người mới, lại có thể nhận việc nhẹ nhàng bên người Thiệu Kỳ Ngôn, tiền lương cao, đãi ngộ tốt đến mức chọc người ghen ghét.

Không ít người suy đoán gương mặt tuổi trẻ này có phải là người thân của tổng giám đốc. Bí thư cũng suy đoán, lại cảm thấy hắn không giống con nhà có tiền.

Mặc kệ hắn cùng Thiệu tổng là quan hệ gì, đi cửa sau là khẳng định.

Bí thư tươi cười mà giao cho hắn một phần tài liệu đơn giản, lại kiên nhẫn dạy cho hắn làm như thế nào rồi mới rời đi.

Hai tiếng sau Nguy Dã làm xong giao cho cô, bí thư kinh ngạc phát hiện hắn thế nhưng làm không tệ, tán thưởng mà nhìn Nguy Dã: “Cậu thực thông minh, học rất nhanh.”

Nguy Dã vui vẻ gật đầu, hỏi cô: “Còn việc gì cần tôi làm không?”

Bí thư nghĩ nghĩ, từ trên bàn tìm ra hai cái folder: “Hai cái hồ sơ này cần Thiệu tổng ký tên, cậu đi đưa cho y. Đúng rồi, thuận tiện pha một ly cà phê nóng, không bỏ đường.”

Cô vui mừng nhìn Nguy Dã tay chân lanh lẹ, bước chân nhẹ nhàng mà bưng cà phê vào văn phòng.

Một lát sau, Nguy Dã ra tới đem hai cái hồ sơ đưa lại cho cô, nói: “Sắp tới giờ cơm trưa, Thiệu tổng nhờ cô giúp y đặt cơm trưa. Y nói muốn hai phân cháo hải sản, còn có……” Hắn gãi gãi đầu: “Kêu hai phần đồ ăn nổi tiếng ở Xuyên Hương Cư.”

Nhiều như vậy? Bí thư nghi hoặc mà đặt đồ ăn, đem đồ vật vào, phát hiện đồ vật thật đúng là không nhiều —— Thiệu Kỳ Ngôn kêu Nguy Dã ở lại ăn cùng.

Tổng giám đốc chưa từng cùng nhân viên ăn cơm chung, chẳng lẽ thật là đứa nhỏ trong nhà?

……

Cơm ngon lại còn miễn phí.

Dọn dẹp xong hộp đóng gói, Nguy Dã thỏa mãn mà ngáp một cái. Hắn nhìn Thiệu Kỳ Ngôn mới vừa ăn xong liền ngồi ở bàn làm việc xem hồ sơ, không khỏi nói: “Mới vừa cơm nước xong liền làm việc tiêu hóa sẽ không tốt, anh không nghỉ ngơi một chút sao?”

Thiệu Kỳ Ngôn cười. Y buông bút máy trong tay, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi: “Cậu ngồi đây trò chuyện cùng tôi đi.”

Vì thế Nguy Dã vui sướng chiếm dụng sô pha lớn trong văn phòng.

Trải qua mông hắn tự mình đo lường, thoải mái không thua gì sô pha của Tiết Quang Vũ.

Thiệu Kỳ Ngôn không chỉ là người thành công, hứng thú cũng rộng. Nguy Dã cùng y nói chuyện đang lưu hành trên mạng. Y thế nhưng đều trả lời được, nói chuyện dí dỏm, Nguy Dã bị y chọc cho cười vài lần, không khỏi cảm thán sự uyên bác của y.

Mới vừa cơm nước xong dễ dàng mệt rã rời, nói nói, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, rơi vào sô pha mềm mại.

Thiệu Kỳ Ngôn trong mắt ngậm cười nhìn chăm chú hắn một lát, lại lần nữa cúi đầu, xem hồ sơ.

Trong văn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng ngòi bút sàn sạt.

Giờ nghỉ ngơi buổi trưa không ngắn, buổi chiều 1 giờ rưỡi mới bắt đầu làm việc. Lúc 1 giờ 40, bí thư gõ cửa, mang phương án thiết kế đem tới cho Thiệu Kỳ Ngôn xem.

Nhìn thấy Nguy Dã ngủ ngon lành trên sô pha, cô hoảng sợ, duỗi tay muốn đẩy, lại nghe thấy Thiệu Kỳ Ngôn thấp giọng nói: “Để cậu ấy ngủ.”

Cưng chiều như vậy? Thân thích cũng không sai! Bí thư thu hồi tay, đem phương án đưa cho y, nhẹ giọng giảng giải.

Thiệu Kỳ Ngôn tai nghe, nhưng ánh mắt không tự chủ được dừng ở trên sô pha.

Nguy Dã tay dài chân dài, thân thể tỉ lệ thực tốt, nằm trên sô pha màu đen giá trị rất cao nhưng lúc này giống như đài triển làm phụ trợ cho hàng quý hiếm.

Hình như là nơi nào ngứa, hắn cọ cọ chân, ống quần xốc đến cẳng chân, lộ ra mắt cá chân.

Thiệu Kỳ Ngôn bỗng nhiên đứng lên. Bí thư nghi hoặc nói: “Thiệu tổng, làm sao vậy?”

  “Phương án này không có vấn đề, cô cùng giám đốc hạng mục trao đổi xong thì có thể thực hiện.”

Thiệu Kỳ Ngôn ý bảo cô có thể rời đi, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái thảm mỏng, đi tới chỗ Nguy Dã.

Bí thư ôm folder rời đi, xoay người đóng cửa, thoáng nhìn Thiệu Kỳ Ngôn đem thảm mỏng đặt ở trên người Nguy Dã, nhẹ nhàng cúi người.

Vị này chưa bao giờ bị sắc đẹp mê hoặc, cơ hồ bị công nhân suy đoán là tính lãnh đạm người đàn ông kim cương độc thân, thế nhưng vươn tay, xoa mắt cá chân của Nguy Dã.

Trong lúc ngủ mơ Nguy Dã không hề phát hiện, da thịt trắng nõn lặng yên bị cọ hồng, Thiệu Kỳ Ngôn cười khẽ một chút, giúp hắn đem ống quần kéo xuống, một lần nữa bao trùm đoạn da thịt kia.

Động tác đóng cửa khẽ dừng, Thiệu Kỳ Ngôn nâng mắt lên, bí thư sợ tới mức đột nhiên cúi đầu đóng cửa, trái tim đập thình thịch.

Cô giống như nhìn trộm được bí mật mà tổng giám đốc không muốn người khác biết.

——

Nguy Dã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Hắn mơ màng mở điện thoại ra, thế nhưng đã hơn hai giờ chiều, tạch một tiếng ngồi dậy, chột dạ ngẩng đầu, trong văn phòng chỉ có mình hắn.

Ở dưới mí mắt của ông chủ làm biếng, hên là không ai thấy.

Điện thoại là chị Uông gọi tới, Nguy Dã ấn nghe, chị Uông là gọi tới xin giúp đỡ: “Gần đây đông khách, Thịnh Thanh Thanh từ chức, cậu cũng từ chức, thật sự là không đủ người mà. Nguy Dã, cậu có muốn đến làm thêm không?”

Nguy Dã do dự nói: “Không thể tuyển nhân viên mới sao?”

  “Nhân viên mới còn đang đào tạo, mấy người đó đều không được việc.” Chị Uông thở dài nói.

Chị Uông là người đề cử hắn, vẫn luôn tốt với hắn, Nguy Dã không đành lòng từ chối chị, liền đồng ý thứ bảy chủ nhật đến làm thêm.

Chị Uông nhẹ nhàng thở ra: “Cậu yên tâm, khẳng định cho cậu đãi ngộ tốt, cậu tới giúp đỡ có thời gian liền hướng dẫn nhân viên mới, tiền lương cho cậu……”

Chị Uông thật cẩn thận nhìn người bên cạnh, Tiết Quang Vũ vươn hai ngón tay, cô tiếp tục nói: “Cho cậu gấp hai.”

Nguy Dã nhạy bén nói: “Bên cạnh chị có người?”

  “A?” Chị Uông pha trò: “Không có mà, nào có……”

  “Là Tiết Quang Vũ sao? Để y nghe điện thoại.”

Một tiếng sàn sạt, người trong điện thoại đổi thành giọng nam: “Là tôi. Em đồng ý trở lại?”

Nguy Dã lạnh lùng nói: “Tôi là vì giúp chị Uông, đến làm thêm, không phải trở về, cũng không nghĩ lại nhìn thấy……” Anh chữ còn không có nói ra, hắn nghe được đối diện truyền đến ba chữ: “Thực xin lỗi.”

Tiết Quang Vũ ở trong ánh mắt tò mò chị Uông mà đi xa, xin lỗi không chút do dự: “Là tôi suy nghĩ xấu, không nên nói em như vậy, cũng không nên làm vậy với em. Em có thể tha thứ cho tôi không?”

Y lẳng lặng mà nghe tiếng hít thở của Nguy Dã, giống tội phạm đang chờ đợi tuyên án.

Sau một lúc lâu, Nguy Dã thấp giọng nói: “Được rồi, tôi nhận lời xin lỗi.”

Tiết Quang Vũ lộ ra ý cười, y tiếp tục nói: “Có lẽ tôi nói điều này sẽ làm em không vui, nhưng tôi hy vọng em biết, Thiệu Kỳ Ngôn chưa bao giờ là nhà từ thiện, em làm việc bên người y cũng không an toàn.”

  “Anh nói gì vậy?” Nguy Dã quả nhiên có chút không vui, hắn khó hiểu nói: “Thiệu tổng là người tốt, anh có phải hiểu lầm cái gì không?”

  “Người có thể ở trên thương trường đùa giỡn, em cho rằng sẽ sạch sẽ đến mức nào?” Tiết Quang Vũ cười lạnh một tiếng: “Em cho rằng y là người đàng hoàng, nào biết được trong đầu tên đàn ông già kia đang nghĩ cái gì?”

  “Dù sao cũng không quá đáng giống như anh!” Nguy Dã bị y chọc tức.

  “Tôi quá đáng?” Tiết Quang Vũ nói trắng ra: “Chỉ sợ em không biết thật sự quá đáng là như thế nào.”

Đúng lúc này, Thiệu Kỳ Ngôn đẩy cửa đi vào.

Nguy Dã cùng Tiết Quang Vũ ồn ào đến đỏ mặt, có chút cứng đờ mà nhìn về phía y.

  “Tôi hình như nghe được cậu đang nói, ai đối với cậu làm chuyện quá đáng?” Ánh mắt Thiệu Kỳ Ngôn híp lại: “Đang cùng ai nói điện thoại?”

Nguy Dã theo bản năng đem điện thoại giấu: “Là, là ông chủ trước kia của tôi.”

Thiệu Kỳ Ngôn thong dong mà cười, sau đó đi tới, từ trong tay hắn lấy đi điện thoại.

  “Tiết tiên sinh, tôi nghĩ là anh phải hiểu, hiện tại Tiểu Dã không có bất kì quan hệ gì với anh.” Giọng nói truyền vào tai Tiết Quang Vũ, giống như rắn độc đang khè tê tê: “Mong anh không cần lại quấy rối người của tôi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net