Chương 14: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (14)

Qua hai ngày nữa chính là thứ bảy, trước khi Nguy Dã đến Hình Xăm còn đang suy nghĩ Tiết Quang Vũ chắc là sẽ tức giận, khi đến lại không gặp người.

Chị Uông dẫn hai người mới đến trước mặt hắn, nói: “Cậu trước tiên giới thiệu công việc cho bọn họ, 7 giờ bắt đầu làm việc, cậu không cần đi đưa rượu, ở quầy bar pha chế rượu là được.”

Nguy Dã gật đầu, cùng người mới nói một ít kinh nghiệm cùng kỹ xảo, sau đó cho bọn họ đi luyện tập.

Nhân viên đang đang chuẩn bị làm việc, cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gấp gáp của chị Uông: “Vị tiên sinh này, ngại quá, chúng tôi còn chưa có mở cửa.”

Người tới làm động tĩnh rất lớn, bên người mang theo hai cái bảo tiêu, trực tiếp đẩy chị Uông ra mà xông vào.

  “Ai, các người không thể tự tiện xông vào……” Chị Uông nói, lại nghe bảo tiêu của người nọ nói: “Vị này chính là Tiết đại thiếu, anh trai của ông chủ các người, Tiết Quang Vũ cũng không dám ngăn cản, cô tính là thứ gì?”

Lời nói thô lỗ, một cái bảo tiêu cũng dám gọi thẳng tên Tiết Quang Vũ, nhân viên trong sảnh sôi nổi ghé mắt nhìn.

Tiết Anh Hoa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nguy Dã bên quầy bar, đi qua ngồi trên ghế cạnh quầy bar.

Nguy Dã giương mắt, người này rất đẹp trai, mơ hồ có thể nhìn ra có chút giống Tiết Quang Vũ.

Nhưng mà không đẹp bằng Tiết Quang Vũ.

Nguy Dã đem cái ly trong tay lau khô, hỏi anh ta: “Tiên sinh muốn uống cái gì?”

Tiết Anh Hoa không trả lời, ngón tay ở trên quầy bar gõ gõ, rất có hứng thú nói: “Cậu là đầu bảng trong quán?”

Tố chất thấp hèn. Nguy Dã trong lòng mắng một câu, lộ ra tươi cười lễ phép: “Tiên sinh, nơi này là quán bar, bán rượu không bán người.”

Tiết Anh Hoa cười ha ha: “Vậy cho tôi ly mắc nhất trong quán.”

Nguy Dã thuần thục mà pha chế một ly cầu vồng ma dược —— từ sau buổi biểu của Lan Đình, ly Cocktail này thành đồ uống nổi danh của quán.

Tiết Anh Hoa nhìn cái ly rực rỡ màu sắc, tầm mắt giống như xuyên qua ly rượu quấn quanh trên người Nguy Dã: “Tôi chưa bao giờ uống đồ có nhiều màu sắc. Có đồ uống nào lành mạnh hơn một chút không?”

Tới quán bar tìm lành mạnh, sao anh không nói muốn ngũ thải ban lan hắc đâu.

Vì thế Nguy Dã cho anh ta một ly nước sôi để nguội.

Bảo tiêu đứng bên cạnh tức giận nói: “Cậu dám đùa giỡn?” Bàn tay nắm chặt phát ra tiếng xương cốt kẽo kẹt.

  “Không có mà.” Nguy Dã mềm mại nói: “Nước sôi để nguội rất lành mạnh đó.”

  “Không có việc gì.” Tiết Anh Hoa cười xua tay: “Cậu thật thú vị.”

  “Cậu tên gì?”

Chị Uông đi tới cười nói: “Tiết tiên sinh, cậu ta không phải nhân viên nơi này, chỉ là đến làm thêm.”

Tiết Anh Hoa tựa như không nhìn thấy có người lại đây, ánh mắt vẫn dừng ở trên mặt Nguy Dã, tươi cười với vẻ không đồng ý việc bị từ chối: “Hỏi cậu đó, cậu tên gì?”

Nguy Dã chớp chớp mắt, nói.

Tiết Anh Hoa nói: “Nhìn cậu ngoan như thế, tên này không hợp với cậu.”

Anh một ngụm uống cạn ly Cocktail cầu vồng, đứng dậy, đối chị Uông lạnh lùng nói: “Tiết Quang Vũ không ở? Cô dẫn tôi đến phòng làm việc của nó.”

Không bao lâu, Tiết Quang Vũ trở về, nhìn thấy Nguy Dã, lập tức đi tới. Chị Uông vội đem chuyện Tiết Anh Hoa tới tìm y nói, Tiết Quang Vũ sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn Nguy Dã một cái, xoay người lên lầu.

Chị Uông thấy Nguy Dã biểu tình cùng trước kia giống nhau nhẹ nhàng làm việc, lo lắng nói với hắn: “Cậu phải để ý một chút.”

Nguy Dã chớp mắt: “Làm sao vậy?”

  “Người kia nhìn cậu ánh mắt không sạch sẽ.” Chị Uông do dự, mịt mờ nhắc nhở hắn: “Có đàn ông thích đàn ông, đặc biệt thích người tuổi trẻ, cậu hẳn là biết đi?”

Nguy Dã: “……” Lần thứ hai nghe loại lời nói này. Hắn nhìn thật sự đơn thuần như thế sao?

Chị Uông ngẫm lại, lại nói: “Bất quá cậu hẳn là không có việc gì.”

Cô nghĩ đến Tiết Quang Vũ luôn rất chú ý tới Nguy Dã, ánh mắt phức tạp mà nhìn Nguy Dã. Đứa nhỏ này khí chất đặc biệt dễ dàng hấp dẫn người tq, cũng không biết là chuyện tốt vẫn là chuyện xấu.

Nguy Dã hiện tại không muốn thức đêm, cùng chị Uông nói chỉ làm nửa ngày, đến 11 giờ tan làm.

Ngày hôm sau lại đến, liền nghe đồng nghiệp nói tối hôm qua Tiết Quang Vũ cùng Tiết Anh Hoa cùng rời đi.

Chủ nhật này hắn quả nhiên không nhìn thấy Tiết Quang Vũ, nhưng thật ra lúc tan tầm, ở cửa gặp Lan Đình.

Lan Đình nhìn thấy hắn tan làm sớm có chút sửng sốt: “Cậu giờ này tan làm là có chuyện gì sao?”

  “Tôi hiện tại đổi công việc, chỉ có thứ bảy chủ nhật làm thêm nửa ngày ở đây.” Nguy Dã giải thích.

Hôm nay Lan Đình đổi chiếc xe thể thao, Nguy Dã đi đến bên xe, phát hiện mấy ngày không thấy màu tóc Lan Đình lại thay đổi, trước kia là tóc bạc highlight màu xanh lam, hiện tại nhuộm trở về màu đen.

Nguy Dã lo lắng mà xem đỉnh đầu y —— nhuộm tóc quá nhiều dễ dàng rụng tóc đi.

Còn tốt, Lan Đình tóc vẫn dày và đẹp. Bởi vì màu tóc trầm, khí chất càng hiện vẻ trưởng thành.

  “Đi, đưa cậu về.” Lan Đình mở ra cửa ghế phụ.

Nguy Dã ngồi trên xe thể thao mới, ở trong lòng thở dài: “Hệ thống, anh nói tôi khi nào có thể được như vậy.”

001:【 như thế nào? 】

  “Muốn đổi xe gì thì đổi.” Nguy Dã rất khổ sở: “Thế giới này tôi thật sự là quá nghèo. Lần sau anh nhất định phải tìm cho tôi một thân phận tốt.”

001 trả lời một cách không có tình người:【 chúng ta chú tâm công lược là được, không nên quá để ý vật ngoài thân. 】

Nguy Dã: “Anh đương nhiên không để bụng, anh đâu có thân thể, chịu tội chính là tôi nè!”

001 máy móc âm cứng lại —— nó bị đâm trúng chỗ đau.

Hiện tại nó chỉ là một đoạn số liệu trung tâm, đang tìm lại mảnh nhỏ, công năng còn không bằng hệ thống bình thường chưa tiến hoá chỉ có thể dựa vào ký chủ để sinh tồn.

Lan Đình xuyên thấu qua kính chiếu hậu quan sát Nguy Dã, thấy hắn sắc mặt khỏe mạnh, tay bị thương cũng khôi phục rất khá, trong lòng yên tâm. Y không nghĩ tới mình chỉ là rời đi mấy ngày, Nguy Dã sinh hoạt thế nhưng liền thay đổi lớn như vậy.

Lan Đình mở miệng dò hỏi: “Cậu hiện tại làm việc ở đâu?”

Nguy Dã nói là Thiệu thị.

  “Tôi biết cậu thực ưu tú.” Lan Đình cười, y thiệt tình vui cho Nguy Dã: “Thiệu thị là công ty lớn, so với ở quán bar tốt hơn nhiều.” Còn có thể rời xa Tiết Quang Vũ, thật sự là rất tốt.

Hiện tại Lan Đình còn không biết, Nguy Dã trở thành trợ lý của Thiệu Kỳ Ngôn.

  “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề sao.” Nguy Dã do dự mà nhìn hai mắt y: “Anh có phải đang giúp Tiết Quang Vũ làm việc?”

Lan Đình kinh ngạc với hắn, Nguy Dã thấp giọng nói: “Tôi thường xuyên thấy các anh ở văn phòng thảo luận. Anh ta có gặp vấn đề gì không?”

  “Cha anh ta sắp không được rồi.” Hắn hỏi, Lan Đình liền dứt khoát mà nói cho hắn. Nguy Dã nghe vậy ánh mắt ảm đạm, Lan Đình một tay lái xe, tay còn lại vươn tới sờ đỉnh đầu mềm mại của hắn.

  “Cậu không cần suy nghĩ nhiều, tình huống ở nhà họ Tiết có chút phức tạp.” Lan Đình sách một tiếng: “Nói chung, cha anh ta mà chết, Tiết Quang Vũ là người đầu tiên vui vẻ.”

Nguy Dã kinh ngạc không thôi.

Lan Đình không nghĩ cho hắn biết quá nhiều việc dơ, lộ ra bộ dáng ghen: “Cậu cùng tôi ở bên nhau, luôn hỏi người khác làm gì? Ngày mai tôi lại muốn ra ngoài làm việc, cậu không cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu sao? Nên quan tâm tôi nhiều một chút sao.”

Nguy Dã bị chọc cười, liếc y một cái: “Tôi là đang lo lắng cho anh, anh không làm việc gì nguy hiểm chứ?”

Nguy Dã khóe mắt cũng không giơ lên, hàng mi đen dài bao quanh con ngươi đen nhánh.

Tim Lan Đình như bị lông chim chọc nhẹ, y liếm môi, cong lên mặt mày nói: “Cậu yên tâm, có người nhìn theo dõi Tiết Quang Vũ, anh ta không thể tùy tiện rời đi, cho nên tôi ở trong tối giúp anh ta làm chút việc, không ai chú ý tới tôi.”

Nguy Dã ngây thơ gật đầu.

Xe dừng ở trước nhà Nguy Dã.

Nguy Dã xuống xe, xoay người cùng Lan Đình tạm biệt, bỗng nhiên bị y gọi lại. Cửa sổ xe hạ xuống, Lan Đình cười tủm tỉm nói: “Cậu lại đây một chút.”

  “Làm sao vậy?” Nguy Dã nghi hoặc mà cúi đầu, bên má bỗng nhiên nóng lên, Lan Đình duỗi cổ hôn lên.

Nguy Dã kinh ngạc lui về phía sau hai bước, xe thể thao khởi động: “Anh bạn nhỏ, ở trước khi tôi về, cầu đừng có bị người khác lừa đi nha!” Giọng nói trong sáng mang ý cười tung bay trong gió.

Cửa sổ xe không đóng, gió lạnh thổi tới cũng không làm tiêu tan cảm xúc còn lưu lại trên môi. Lan Đình liếm cánh môi, trong mắt tất cả đều là ý cười: “Đã sớm muốn làm như vậy. Má lúm đồng tiền quả nhiên là ngọt.”

——

Bước vào mùa hè trời trở nên nhiều mưa, thứ hai đi làm, ngồi ở trong văn phòng sáng ngời, Nguy Dã nhìn mưa to vẻ mặt sầu lo.

Bí thư thấy thế hỏi: “Nguy Dã, cậu không mang dù sao?”

  “Mang theo. Tôi chỉ là không muốn về nhà.” Nguy Dã thở dài nói: “Nhà tôi thật tàn, bên ngoài mưa to, trong nhà liền mưa nhỏ, hôm nay thật muốn ở lại công ty mà.”

Gian khổ như vậy sao! Bí thư kinh ngạc, cô từng nghĩ tới điều kiện trong nhà Nguy Dã không tốt, nhưng không nghĩ tới kém như vậy.

Tới giờ tan tầm, Nguy Dã ghé vào trên bàn không muốn nhúc nhích, tiếng bước chân trầm ổn dừng lại bênh cạnh.

Hắn nghe được đỉnh đầu truyền đến giọng nói tựa như tiếng trời, Thiệu Kỳ Ngôn nói: “Nguy Dã, hôm nay cậu cùng tôi về nhà một chuyến.”

  “Đến nhà anh?” Nguy Dã từ trên bàn ngẩng đầu, ngước nhìn Thiệu Kỳ Ngôn trong mắt đầy nghi vấn.

Bí thư ho khan một tiếng: “Trợ lý của tổng giám đốc đúng ra nên tùy kêu tùy đến, thời gian tăng ca có tính phí, công ty sẽ trả tiền tăng ca.”

Cô trộm nhìn sắc mặt của tổng giám đốc, phát hiện y tán đồng mà gật đầu, trong lòng vì chính mình nhanh trí mà reo hò.

……

Khi Nguy Dã chui ra cửa xe, trên đầu nhiều một cây dù. Gió rất lớn, cây dù màu đen bị Thiệu Kỳ Ngôn vững vàng nắm lấy, hơn phân nửa che cho Nguy Dã.

Nguy Dã vội xua tay làm y che cho chính mình, Thiệu Kỳ Ngôn cười bước tới gần hắn, trên vai nóng lên, tay đối phương đặt ở trên. Cùng đứng chung một cây dù nên tư thế rất gần, đàn ông trưởng thành nhiệt độ cơ cực nóng như có thể xuyên qua quần áo mà truyền nhiệt độ tới.

Mưa to gió lớn, dù tác dụng không lớn, khi vào biệt thự cả hai người đều ướt.

  “Thiệu tổng, anh kêu tôi tới đây làm gì?” Nguy Dã mở miệng, vừa dứt lời liền hắt xì.

  “Tôi có đồ muốn cho cậu xem, nhưng không vội.” Thiệu Kỳ Ngôn ôn hoà nói: “Đi tắm rửa thay quần áo đi, coi trừng bị cảm.”

Nước ấm đổ xuống, xua tan thân thể lạnh lẽo. Nguy Dã xoa tóc đi ra phòng tắm, trong lòng nghĩ Thiệu Kỳ Ngôn phải cho hắn xem bảo bối gì.

Trên giường có một bộ quần áo sạch sẽ, áo sơ mi quần tây, là đồ của Thiệu Kỳ Ngôn. Nguy Dã mặc áo xong, xoay người, trong phòng khách có một cái gương to.

Thiệu Kỳ Ngôn so với hắn cao hơn không ít, hình ảnh trong gương là đứa nhỏ trộm mặc áo của người lớn, vạt áo sơ mi trắng dài tới bắp đùi.

Gương mặt hắn bị hơi nóng làm cho hồng nhuận trong sáng, làn da mềm mại, một cái lỗ chân lông đều nhìn không thấy.

  “Thanh xuân nà.” Nguy Dã nhìn chính mình trong chốc lát, nhịn không được ở trên gương hôn một cái.

Nguy Dã vui rạo rực nói: “Tôi thật là đẹp mắt.”

001:【……】

Nguy Dã nhìn gương hà ra khí trắng, đột phá ý tưởng: “Hệ thống, anh hiện tại ở trong thân thể tôi, tôi hôn gương, anh có cảm giác như mình bị hôn không?”

Vốn dĩ không có, Nguy Dã vừa nói, 001 thế có cảm giác kỳ lạ.

  “Sao anh không nói gì.” Nguy Dã để sát vào gương, cười lộ ra một cái má lúm đồng tiền, hắn cười đến rất ngọt: “Có phải như vậy hay không?”

Hắn lại hôn một cái.

Cánh môi hồng nhuận ở trên mặt kính lạnh băng nhẹ nhàng đè ép, mềm mại đến kinh người.

001 chưa bao giờ như có cảm giác như thế, tự mình trải nghiệm và quan sát những chi tiết nhân loại khó có thể phát hiện.

【 mục tiêu nhiệm vụ của cậu là người ngoài cửa, không phải là tôi. 】001 âm thanh máy móc không hề cảm tình nhưng lại lại trở nên tối nghĩa.

  “Tôi đang chọc ngươi mà.” Nguy Dã giật mình nói: “Tôi cho rằng anh biết tôi đang nói giỡn……”

【 tôi biết. 】

001 đương nhiên biết, trên thế giới này nó có thể nói là người hiểu Nguy Dã nhất.

Nhưng sau khi bị nhắc nhở bản thân không có thân thể, giờ phút này nó cảm thấy bực bội.

Tiếng đập cửa vang lên, cùng hệ thống nói chuyện nên Nguy Dã không chú ý tới, vài giây sau, Thiệu Kỳ Ngôn đẩy cửa đi vào.

Lúc này Nguy Dã còn không có mặc quần mà đứng ở trên gương.

Thiệu Kỳ Ngôn bước chân hơi dừng lại: “Cậu đang làm gì?”

  “Tôi……” Giọng Nguy Dã dừng một chút, hắn có thể nói hắn ở trước gương tự luyến sao: “Tôi đang xem mặt mình có mụn không.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net