Chương 18: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (18)

Nhất thời động tình hậu quả rất nghiêm trọng. Nguy Dã rất nhanh đã khoẻ lại, Thiệu Kỳ Ngôn giữ lại không kịp, chỉ có thể nhìn hắn dọn hành lý rời đi.

Ngày hôm sau đi làm, Nguy Dã đi đưa hồ sơ cũng không nói lời nào, buông tay muốn đi, lại bị giữ chặt: "Là tôi sai, tôi không nên làm em sợ. Hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội để bồi thường."

  "Như thế nào bồi thường, cho tôi tiền sao?" Nguy Dã lạnh lùng nói. Muốn rút tay ra, lại không rút ra được, trừng mắt nhìn Thiệu Kỳ Ngôn.

Hắn trợn tròn khóe mắt, lông mi dài bao vây lấy con ngươi đen, bị một đôi mắt như vậy nhìn, cảm xúc giống như cũng sẽ không tự giác theo ý hắn.

Thiệu Kỳ Ngôn lòng tràn đầy mềm mại, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tôi sao sẽ dùng tiền nhục nhã em, tôi biết em không phải người như vậy."

Không -- anh không cho thì sao biết tôi không cần chứ. Nguy Dã ở trong lòng hò hét.

  "Em có mong muốn gì không?" Thiệu Kỳ Ngôn nghĩ đến tuổi tác hắn còn nhỏ, dịu dàng dò hỏi: "Nếu em muốn tiếp tục đi học, tôi có thể đưa em đi học đại học, muốn chọn chuyên nghành gì cũng được."

Có quỷ mới thích học tập đó! Nguy Dã sợ tới mức lắc đầu: "Tôi hiện tại chỉ muốn làm việc kiếm tiền."

  "Vậy em thích làm công việc gì? Hiện tại người trẻ tuổi hình như thực thích làm ngôi sao, tôi giúp ngươi trở thành ngôi sao được không?"

Người cầm quyền của tập đoàn Thiệu thị chính miệng hứa hẹn dâng lên tài nguyên, vận khí tới, dụ hoặc như đến Nguy Dã lại một chút cũng không rung động, hắn vẫn là lắc đầu.

  "Cũng tốt, diễn kịch sẽ rất mệt." Hơn nữa khó tránh khỏi diễn cảnh tình cảm.

Thiệu Kỳ Ngôn hết đường xoay xở, y ở trên thương trường bày mưu tính kế, lúc này lại giống tên nhóc bởi vì chọc giận người trong lòng, không biết nên làm cái gì mới tốt.

Nguy Dã rút tay ra đi rồi.

Bí thư cùng Nguy Dã gặp thoáng qua, gõ cửa đi vào văn phòng. Cô hôm nay cảm giác được bầu không khí lạ giữa hai người, trong đầu tất cả đều là kịch bản *cường thủ hào đoạt, vào cửa lại nhìn đến bộ dáng Thiệu Kỳ Ngôn buồn rầu.

*Cường thủ hào đoạt: Dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành/cướp lấy thứ mình muốn.

  "Lưu bí thư." Thiệu Kỳ Ngôn thở dài hỏi cô: "Thanh niên tuổi trẻ sẽ thích gì?"

Bí thư: "......" Lại thêm kiến thức. Không nghĩ tới Thiệu tổng cao cao tại thượng cũng có một ngày cầu mà không có được.

Đảo mắt lại là cuối tuần, Thiệu Kỳ Ngôn biết Nguy Dã còn ở Hình Xăm làm thêm, đến giờ tan tầm đem hắn gọi vào văn phòng, làm hắn không cần lại đến Hình Xăm, gần nhất nơi đó không an toàn.

  "Vì cái gì?" Nguy Dã nhớ tới cái gì, hỏi hắn: "Tôi nhớ lần trước anh nói, Tiết Quang Vũ gặp chuyện phiền toái."

Thiệu Kỳ Ngôn nói: "Em không cần lo lắng cho Tiết Quang Vũ, người như anh ta dù gặp nhiều việc khó, đều có thể giải quyết được."

  "Thật vậy chăng?" Nguy Dã lộ ra bộ dáng muốn nghe tiếp. Trong ánh mắt là nghi hoặc cùng lo lắng, làm người nhìn không ra loại này lo lắng là đối với bạn bè vẫn là có tình cảm khác.

  "Tiết Quang Vũ là con riêng của nhà họ Tiết, vẫn luôn lưu lạc bên ngoài, sau khi trưởng thành mới bị nhận về." Thiệu Kỳ Ngôn nhớ lại một chút, chậm rãi nói, trong lời nói có sự thưởng thức: "Gia chủ nhà họ Tiết có rất nhiều con cái, anh ta lại có thể trong vòng mấy năm trổ hết tài năng, từ một đứa con riêng không được yêu thích trở thành người quan trọng trong cái nhà đó, nào sẽ là nhân vật đơn giản?"

Cuối cùng tổng kết nói: "Tiểu Dã, em nên cách y xa một chút."

Nguy Dã nhấp môi: "Anh nói này liên quan gì tôi."

Thiệu Kỳ Ngôn vì hắn thở dài: "Cùng người như vậy kết giao, sẽ có chút việc ngoài ý muốn. Tôi lo em gặp nguy hiểm."

Thiếu niên rốt cuộc mềm lòng, Thiệu Kỳ Ngôn như ngày thường giống nhau đối hắn ôn nhu săn sóc, hắn đã sớm không đành lòng cùng Thiệu Kỳ Ngôn giận dỗi.

  "Anh yên tâm, tôi sẽ không đi làm thêm, hôm nay lãnh đạo bên kia đã nhắn tin cho tôi." Nguy Dã lấy ra tin nhắn đưa Thiệu Kỳ Ngôn xem, là chị Uông nhắn hắn không cần lại đến Hình Xăm.

Đưa điện thoại cho người khác xem, là một loại tín hiệu thân thiết.

Thiệu Kỳ Ngôn trong lòng rung động, rất muốn lại lần nữa sờ tay hắn. Nguy Dã lại gấp không chờ nổi mà muốn tan làm: "Cuối tuần tới rồi, tôi phải về đây, hẹn gặp lại Thiệu tiên sinh."

Bàn tay của Thiệu Kỳ Ngôn rất ấm áp, bị y nắm tay thật thoải mái, Nguy Dã trong lòng cũng có chút lưu luyến. Nhưng là dấu chấm màu xanh lá đã trên bản đồ đầy -- nên đến lượt người khác.

Trên bản đồ biểu hiện Tiết Quang Vũ vị trí không ở Hình Xăm, mà ở vùng ngoại thành, đã hai ngày không nhúc nhích. Nhưng thật ra Lan Đình vẫn luôn hối hả ngược xuôi, hẳn là đang giúp Tiết Quang Vũ làm việc.

Nguy Dã chuẩn bị đi nhìn thử. Chạng vạng chiều thử bảy, hắn ăn cơm xong đang chuẩn bị ra cửa, điện thoại lại nhận được tin nhắn của chị Uông, kêu hắn đêm nay đến Hình Xăm làm.

Không phải nói không cần đi sao?

Nguy Dã cảm thấy kỳ quái, vẫn là trả lời được, mang đồ vật cần dùng ra cửa, gọi xe taxi xuất phát.

Hiện tại hắn cũng là người trả nỗi tiền xe, nên phải đối chính mình tốt một chút.

Sau khi xuống xe, Nguy Dã đứng ở bên ngoài nhìn, bên ngoài không có gì không ổn, quán bar còn chưa tới giờ hoạt động, ở cửa không nhìn thấy người.

【 bên trong không ổn, chỉ có ba người trong đó. 】càn đến gần, 001 mơ hồ có thể phát hiện tình huống chung quanh

Vào mùa hè ngày rất dài, ánh mặt trời sáng ngời có thể làm người tăng thêm dũng khí. Nguy Dã tin có thể tự bảo vệ chính mình, hắn nghĩ nghĩ, trực tiếp đi vào.

Quán bar ánh sáng hơi tối, vừa vào cửa mí mắt Nguy Dã liền nhảy dựng lên.

Má, Tiết Anh Hoa.

Tiết Anh Hoa ngồi ở bên ghế quầy bar, đối Nguy Dã giơ lên ly rượu trong tay, bộ dáng cao thâm khó đoán: "Điều chế viên, đã lâu không thấy."

Bên cạnh là hai tên bảo tiêu người đầy cơ bắp bảo vệ anh ta, cách lên sân khấu rất khí phách.

Nguy Dã ẩn ẩn phát hiện không khí không đúng, lộ ra cảnh giác: "Sao anh ở đây? Chị Uông và những đồng nghiệp khác đâu?"

  "Là tôi cho bọn họ nghỉ." Tiết Anh Hoa cười nói: "Quên nói cho cậu -- quán bar này hiện tại là của tôi."

Nguy Dã kinh ngạc: "Tin nhắn......"

  "Là tôi gửi." Cách làm cũng không khó.

  "Nếu không đi làm, tôi liền về." Nguy Dã lui ra phía sau một bước, vội vàng xoay người, nhưng không đợi hắn rời đi, phía sau đã bị chặn lại.

  "Anh muốn làm gì?" Nguy Dã sắc mặt trắng bệch.

  "Đứa nhỏ này nhát gan, đừng dọa cậu ta." Tiết Anh Hoa vui sướng mà nở nụ cười, đi đến bên người Nguy Dã, phất tay kêu bảo tiêu tránh ra, đem bàn tay của mình đặt trên vai Nguy Dã. "Không cần sợ. Đi thôi, anh dẫn cậu đi chơi."

Lời kịch thật biến thái. Nguy Dã cúi đầu khóe môi hơi kéo, bị đẩy lên một chiếc xe hơi.

Hai tên bảo tiêu ngồi ở phía trước, Nguy Dã bị Tiết Anh Hoa đẩy mạnh vào ghế sau.

Thiếu niên kinh hoảng hướng về phía tay nắm cửa, lại đã sớm bị khóa chặt, hắn chỉ có thể co người ở cạnh cửa xe: "Anh rốt cuộc muốn làm gì? Mau thả tôi xuống xe!"

Tiết Anh Hoa rất có hứng thú đánh giá hắn: "Nghe nói người em trai kia của tôi thực thích cậu. Mang cậu đi gặp nó, được không?"

  "Tôi không muốn đi." Nguy Dã sợ hãi lắc đầu: "Anh mau thả tôi, anh làm vậy là phạm pháp!"

  "Không sao cả, cảnh sát không biết." Tiết Anh Hoa lộ ra tươi cười giống một tên cuồng đồ.

Xe chạy trên quốc lộ, càng đi càng hẻo lánh. Nguy Dã xem bản đồ, phát hiện thật là đi tới chỗ của Tiết Quang Vũ.

Chẳng lẽ Tiết Quang Vũ ở trong tay anh ta?

Bộ dáng thiếu niên sợ hãi tựa như thú bông yếu ớt, có thể gợi lên hứng thú đen tối nào đó của đàn ông.

Tiết Anh Hoa bỗng nhiên đổi ý. Đồ vật này lại có thêm một công dụng khác.

Xe ngừng ở vùng ngoại ô tại một kho hàng lớn, anh ta đem Nguy Dã lôi vào phòng.

Một chén rượu bị để bên miệng, Tiết Anh Hoa hưng phấn mà nhìn hắn, mệnh lệnh nói: "Uống!"

Nguy Dã: "Hệ thống, đây là cái gì?"

001 rà quét xong trả lời:【 rượu bình thường, nồng độ có chút cao. 】

Nguy Dã: "......" Còn tưởng là xuân dược đâu.

Miệng cống dày nặng mở ra, Tiết Quang Vũ ngước mắt, nhìn ở cửa xuất hiện hai người, đồng tử nháy mắt co rút.

  "Em trai thân mến của tao, mày quyết định xong chưa, muốn đem đồ giao ra chưa?" Tiết Anh Hoa kiềm chế Nguy Dã đi vào kho hàng, ánh mắt đắc ý: "Nếu là còn chưa nghĩ kĩ, tao cho mày thêm một chút thời gian?"

Nguy Dã đang khó chịu mà ho sặc sụa, hắn tựa hồ bị bắt uống thứ gì, khuôn mặt tái nhợt lại ửng hồng.

Tiết Quang Vũ cơ bắp cả người đều căng thẳng, nhưng lúc này đôi tay bị trói ở cây cột sau lưng, không làm được gì.

Tiết Anh Hoa cẩn thận nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt y, đánh giá tầm quan trọng của Nguy Dã đối với y, nhưng Tiết Quang Vũ mặt không thay đổi, lạnh lùng nói: "Một cái nhân viên mà thôi, anh cảm thấy cậu ta rất quan trọng?"

Tiết Anh Hoa lại cười ha ha: "Phải không? Nếu cậu ta không quan trọng, thì tao muốn làm gì thì làm."

  "Nhìn thấy sao, tao đã cho cậu ta uống chút đồ tốt." Tiết Anh Hoa nhéo cằm Nguy Dã, nói: "Lát nữa tao sẽ gọi người tới giúp cậu ta thoải mái, quay video lại bán ra bên ngoài, giá trên thị trường nhất định rất cao."

Không phải thuốc, nhưng rượu nồng độ cao cũng không khác mấy, có thể làm Tiết Quang Vũ tin là thật. Tiết Anh Hoa vừa lòng mà nhìn y thay đổi sắc mặt.

  "Tôi khuyên anh tốt nhất không cần làm như vậy." Tiết Quang Vũ từng chữ một chữ nói: "Nếu không Thiệu Kỳ Ngôn sẽ không bỏ qua cho anh."

  "Ha ha ha, còn có thể như thế nào......" Tiết Anh Hoa vừa muốn trào phúng y có thể làm được gì mình, sửng sốt: "Như thế nào là Thiệu Kỳ Ngôn?"

  "Anh chẳng lẽ không có điều tra, cậu ta là trợ lý riêng của Thiệu Kỳ Ngôn sao?" Tiết Quang Vũ tròng mắt đen làm người áp lực đến mức tận cùng, Tiết Anh Hoa hận nhất ánh mắt của tên nghiệt chủng này, anh nghe Tiết Quang Vũ nói: "Thiệu Kỳ Ngôn thực thích cậu ta, anh sẽ không muốn biết loại thích này tới trình độ nào."

Tiết Anh Hoa rùng mình một cái, căn cơ chưa ổn, giai đoạn này nào dám đắc tội Thiệu Kỳ Ngôn.

Do dự một lát, thèm nhỏ dãi cùng kiêng kị ở trong lòng đan chéo, Tiết Anh Hoa cắn răng, ngoạn vật tùy thời đều có, anh lại không dám mạo hiểm như vậy.

Tròng mắt chuyển động, cười nói: "Anh đây không có phúc hưởng, người này liền cho mày."

Tiết Anh Hoa gọi người đem Nguy Dã trói lại, ném tới bên cạnh Tiết Quang Vũ.

Miệng cống lại lần nữa đóng lại, trên tường đối diện có camera. Tiết Quang Vũ nhìn như thực lãnh đạm, chỉ là nhìn Nguy Dã một cái liền quay đầu, nhưng Nguy Dã từ trong mắt đọc ra "Đừng sợ".

Cảm giác say, Nguy Dã híp mắt, mượn tư thế dựa vào cây cột nhìn thoáng qua dây thừng trói Tiết Quang Vũ kỳ thật là nửa lỏng, đầu ngón tay y kẹp lưỡi dao mỏng.

Nguy Dã trên người cũng có dao, vừa rồi hắn có rất nhiều cơ hội khống chế Tiết Anh Hoa, nhìn thấy Tiết Quang Vũ hắn lại không còn ý tưởng này.

Giống như Thiệu Kỳ Ngôn nói, Tiết Quang Vũ khẳng định có kế hoạch.

Nguy Dã lớn gan mà ngủ một giấc nhỏ, không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào.

Tiết Quang Vũ ánh mắt trở nên sắc bén, cởi bỏ dây trói. Y cởi bỏ dây thừng trên người Nguy Dã, nôn nóng vỗ vỗ mặt hắn, thấy ánh mắt Nguy Dã mê mang, cúi người hôn xuống.

Nụ hôn này đánh thức Nguy Dã, hắn mở mắt ra, Tiết Quang Vũ nhìn hắn, giọng khàn khàn hỏi: "Em thế nào?"

Nguy Dã cảm thụ một chút, ngủ một giấc, chỗ nào cũng tốt, chính là có chút say.

Hắn lắc đầu nói không có việc gì, Tiết Quang Vũ lại không cảm thấy như vậy. Nghĩ đến hắn bị bắt uống thứ gì, Tiết Quang Vũ ánh mắt chuyển thâm: "Kiên trì một lát, lập tức đưa em đến bệnh viện."

Được rồi, tuy rằng hắn không trúng thuốc. Nguy Dã ngoan ngoãn gật đầu, mặc y ôm mặt mình mặt, trấn an mà không ngừng hôn.

Hương rượu tràn ngập ở trong miệng, đem quạnh quẽ không khí lại trở nên ấm áp. Đang thân mật thì đỉnh đầu truyền đến một giọng nói.

  "Mẹ nó, Tiết Quang Vũ, anh còn là người sao!" Một giọng nói quen thuộc truyền tới.

Một thân áo đen Lan Đình uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống, y phẫn nộ tột cùng: "Tôi mệt chết mệt sống tới cứu anh, anh mẹ nó nhân cơ hội cướp người của tôi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net