Chương 20: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (20).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (20). Kết Thúc Thế Giới Thứ 1.

  “Hệ thống, này hết thảy đều là anh sai.” Nguy Dã xách theo trái cây lên cầu thang, lên một bậc thang liền ô ô một câu.

Trời biết, tối hôm qua khoảnh khắc ánh sáng trong mắt Lan Đình vụt tắt, hắn thật muốn ôm nhà ảo thuật đáng yêu này một cái.

001 mặc hắn nói nửa ngày, trừ bỏ im lặng vẫn là im lặng.

Nguy Dã không vui: “Anh sao không để ý tới tôi?”

001 thành thật:【 tôi không phải cho cậu đánh cho cậu mắng sao. 】

  “Làm như tôi có thể đánh được anh vậy.” Nguy Dã hừ một tiếng.

001 vẫn luôn cho rằng Nguy Dã hoàn toàn không tim không phổi, lại không nghĩ tới hắn vẫn là sẽ để ý mục tiêu công lược.

Chẳng lẽ hắn thích Lan Đình? Đây là vấn đề tâm lý thường gặp đối với ký chủ chấp hành nhiệm vụ công lược……

001 tâm tình thực phức tạp. Nó hy vọng ký chủ có thể ưu tú chấp hành nhiệm vụ công lược, về phương diện khác tất cả mảnh nhỏ đều là một bộ phận của nó, cho dù không có đồng cảm, nhưng làm nó tận mắt nhìn thấy mảnh nhỏ bị *tra nam bỏ rơi vẫn là cảm giác mới lạ.

*Tra nam: đàn ông/chàng trai tồi tệ, giả dối thường xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của người khác.

001 dừng một chút, vì ký chủ tâm lý khỏe mạnh cùng nhiệm vụ công lược suy nghĩ, nó lại lần nữa nhắc nhở:【 đề nghị ký chủ không cần trong quá trình làm nhiệm vụ bỏ ra quá nhiều tình cảm……】

  “Anh nói đúng.” Nguy Dã mục đích là phòng bệnh ở trước mắt. Hắn bước chân lập tức nhẹ nhàng: “Còn có anh Tiết đâu, anh Tiết tôi tới rồi!”

001:【……】này là điều tiết tâm trạng xong rồi phải không?!

Thật sự có loại cảm giác bị người tra.

Lúc Nguy Dã đến, phát hiện Tiết Quang Vũ đã có thể xuống giường, thuộc hạ đang giúp y sửa sang lại đồ, xử lý thủ tục xuất viện.

Rổ trái cây còn không có buông, Nguy Dã đã bị người đóng gói nhét vào trong xe.

Hình Xăm đã một lần nữa bắt đầu buôn bán, hiện tại vẫn là buổi sáng, chỉ có giám đốc cùng mấy người quản lý có mặt, mắt thấy đồng nghiệp cũ bị ông chủ lôi kéo lên lầu, ánh mắt kinh ngạc ức chế không được.

Tiết Quang Vũ từ khi tới Hình Xăm, rất ít cùng nhân viên giao lưu, có thể nói Nguy Dã là người gần y nhất. Không phải không ai tò mò, chỉ là không dám trêu chọc mà thôi, không nghĩ tới ông chủ nhìn như tính lãnh đạm lại đem anh bạn nhỏ bắt tới!

Thiếu niên da mặt mỏng, bị xem đến muốn rút tay ra, Tiết Quang Vũ lại làm theo ý mình nắm càng chặt.

Ánh mắt lạnh băng đảo qua một cái, tất cả nhân viên đều nhanh dời đi tầm mắt, cúi đầu tìm việc làm.

Bảo vệ như vậy, ông chủ hình như là thiệt tình thích người ta nha!

Nguy Dã bị mang lên phòng nghỉ riêng của Tiết Quang Vũ. Hắn ngựa quen đường cũ tìm được sô pha mềm mại kia, mặt mày cong lên như trăng non, che giấu thân cận cùng vui sướng: “Anh dẫn tôi tới chỗ này làm gì?”

Tiết Quang Vũ trong mắt cũng hơi lộ ra ý cười, tâm tình nhu hòa, thấp giọng nói: “Tôi muốn nói cho em biết…… Tôi không còn sợ máu.”

  “Tôi nói mà, anh rõ ràng sợ máu, như thế nào đánh nhau còn lợi hại như vậy.” tròng mắt đen bóng của Nguy Dã chuyển động: “Chẳng lẽ là vấn đề tâm lý sao?”

Tiết Quang Vũ thật sâu nhìn hắn, nhớ tới quá trình hai người quen biết, tựa hồ thường có liên quan tới máu. Không phải y, thì chính là Nguy Dã bị thương.

Tiết Quang Vũ không có nói này đó, y nói một đề tài khác: “Em đã từng thấy tôi đốt một tấm ảnh.”

Nguy Dã tới nhớ, hình như trong ảnh là một đôi mẹ con: “Người trong ảnh là mẹ anh sao?”

  “Đúng vậy, đó là ảnh chụp khi tôi còn nhỏ, Tiết Anh Hoa vì kích thích tôi, ở trên đó viết lời vũ nhục.” Tiết Quang Vũ ánh mắt thực đạm, phảng phất đang kể câu chuyện không thuộc về mình: “Em chắc đã biết việc tôi là con riêng.”

  “Mẹ của tôi bị Tiết Kế Thành cưỡng bức, chơi chán rồi lại bị vứt bỏ, bà ấy cho rằng mình thoát được, không nghĩ tới lại mang thai.”

Nguy Dã nghiêm túc nghe, cũng không có lộ ra vẻ mặt khác thường.

  “Tôi thực cảm kích bà ấy đã sinh ra tôi, nhưng cũng bởi vậy, khi tôi vào đại học ngoài ý muốn bị Tiết Kế Thành phát hiện.” Nói tới đây, Tiết Quang Vũ trong mắt mới hiện lên một tia khói mù: “Nhà họ Tiết không cho phép có con rơi lưu lạc bên ngoài, chúng tôi bị cùng nhau mang về Tiết gia. Lúc ấy tôi chỉ là người một thanh niên bình thường, không phản kháng được gì. Vì làm bà ấy có thể sống tốt hơn, tôi liều mạng hướng về phía trước, ở trước mặt Tiết Kế Thành chiếm một vị trí nhỏ. Không nghĩ tới bà ấy cuối cùng bởi vì bệnh trầm cảm…… Từ trên lầu nhảy xuống.”

  “Liền rơi xuống ở trước mặt tôi.” Ngón tay ở trên bàn gõ một cái, đầu ngón tay trắng bệch: “Lầu sáu. Máu tươi bắn tung toé, có vài giọt bắn tới trên giày tôi.”

  “Con người ở thời điểm cực kỳ khó chịu ngược lại sẽ không khóc, lúc ấy nhìn thấy máu, tôi liền ói.”

Nguy Dã tim đập nhanh: “Từ đó về sau anh bắt đầu sợ máu?”

  “Không sao cả, hiện tại đã tốt.” Tiết Quang Vũ mà cười một cái, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Nguy Dã, đáy mắt rất sâu: “Hiện tại Tiết Kế Thành mất hết tất cả, tồn tại ở dưới sự khống chế của tôi.”

  “Tôi sẽ giết ông ấy.”

Người Tiết Quang Vũ muốn giết, là cha ruột y. Mi mắt Nguy Dã run lên.

Tiết Quang Vũ nói: “Nguy Dã, đừng sợ tôi.”

  “Tôi không sợ.” Nguy Dã không có chút do dự, hắn ôm lấy Tiết Quang Vũ, lại nói một tiếng: “Tôi không sợ anh.”

Hơi thở tươi mát trên người thiếu niên cùng mùi thuốc lá dung hợp ở bên nhau, Tiết Quang Vũ giơ tay ôm lấy eo hắn, nắm chặt. Ngực dựa gần ngực, phảng phất có thể nghe thấy tiếng tim đập của cả hai.

Nói xong nỗi lòng, có chút lời từ trong miệng nói ra, chui vào lỗ tai người khác, trái tim liền càng thêm mạnh mẽ.

Ở sau eo hơi lạnh, dần trở nên ấm hơn, da thịt bị vuốt ve, Nguy Dã eo có chút mềm.

Tiết Quang Vũ ách thanh mở miệng: “Tôi muốn……”

Nguy Dã ngượng ngùng rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu, liền nghe lời nói kế tiếp của y chính là: “Xăm hình cho em.”

Nguy Dã: “……”

Được rồi, vết thương của anh Tiết còn chưa có lành hẳn đâu, hắn không thể cầm thú.

Thân thể thiếu niên thon dài nằm trên bàn, nửa người dưới phủ chăn mỏng, phía trên lộ ra tắm lưng trắng nõn.

Trên người cảm giác lạnh, khi kim sắp chạm vào Nguy Dã đột nhiên có chút hoảng: “Thôi thì bỏ qua đi, tôi sợ đau……”

Tiết Quang Vũ bàn tay nhẹ nhàng trấn an hắn: “Không phải rất đau.”

  “Nhưng mà……” Nguy Dã khẩn trương mà tìm cớ: “Anh còn không có khoẻ hẳn, không thể mệt nhọc, vẫn là lần sau đi…… Tê.” Làn da giống bị kiến cắn một chút.

Á, giống như thật sự không phải rất đau.

  “Thả lỏng, bằng không hình vẽ sẽ xấu.” Lòng bàn tay hơi mang vết chai mỏng cọ qua eo, Nguy Dã run rẩy, cố gắng thả lỏng thân thể.

Nửa tiếng sau, Nguy Dã dần thích ứng với loại đau đớn này. Ghé vào trên bàn, hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Hệ thống, xong đời.”

001 cho rằng hắn lại muốn làm nũng:【 Rất đau? Không thì dừng đi. 】

  “Không đau.” Nguy Dã thở dài: “Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến, về sau cửa hàng mà tôi mở phải dẹp tiệm, con đường trở về làm nhân viên công vụ này bị chặt đứt.”

001 an ủi hắn:【 không sao đâu, cậu chỉ có bằng trung học phổ thông, vốn dĩ liền không thể làm nhân viên công vụ. 】

Nguy Dã: “……” Không muốn cùng hệ thống nói chuyện.

Đóa hoa diễm lệ ở trên da thịt chậm rãi thành hình. Tiết Quang Vũ cúi đầu nhìn cảnh đẹp dưới tay, nhất thời ngừng hô hấp, đầu ngón tay thật lâu sau mới tiếp tục.

Nguy Dã bỗng nhiên ở trên bàn chuyển động một cái, Tiết Quang Vũ chú ý tới mặt hắn đỏ, vẫn luôn lan đến cổ. Đưa tay sờ thử, đuôi lông mày Tiết Quang Vũ hơi cong: “Em có phản ứng.”

Nguy Dã kinh suyễn một tiếng: “Mau buông tay!” Hắn lại thẹn lại hoảng, nhỏ giọng nói: “Rõ ràng là đau, như thế nào sẽ…… giống biến thái đâu?”

  “Đừng sợ.” Tiết Quang Vũ cười một chút: “Có những người thân thể nhạy cảm, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường.”

  “Thuyết minh thân thể của em……” Nguy Dã còn tưởng rằng y muốn nói tri thức về sinh lý, lại nghe y cười nhẹ: “Thực thích hợp hưởng thụ tình ái.”

Má ơi đừng dùng giọng nói lãnh đạm như vậy nói lời thô tục! Nguy Dã xấu hổ đến đem mặt chôn ở trong khuỷu tay.

Miệng vết thương ở eo lại đau, Tiết Quang Vũ vẫn duy trì tư thế cúi người, thân thể tuổi trẻ dưới tay đã đỡ căng thẳng, sống lưng bị kích thích đến dựng thẳng lại lần nữa hạ xuống, hiện lên một cái độ cong rõ ràng.

Nụ hôn dừng ở sau cổ, Nguy Dã sướng đến cắn khăn trải bàn, đôi chân trắng dài lại cuộn lên lại duỗi thẳng, trên khăn trải bàn lại có mấy cái hố nhỏ.

……

Được Tiết Quang Vũ hỗ trợ giải quyết một lần, Nguy Dã tinh thần sảng khoái, 001 lại tự kỷ.

Thiệu Kỳ Ngôn một lần kia, 001 liền tự kỷ thật lâu, kế tiếp mấy ngày đều tránh cùng Nguy Dã nói chuyện phiếm. Lần này đã chịu đã kích lớn hơn.

  “Hiện tại anh đã biết đi.” Nguy Dã buồn bã nói: “Bảo vệ Riêng tư không chỉ là bảo vệ tôi, cũng bảo vệ tâm hồn yếu ớt của anh.”

【 tâm hồn tôi không có yếu ớt. 】001 lại lần nữa cường điệu:【 tôi đối với thân thể nhân loại cùng dục vọng không có hứng thú. 】

  “Cũng đúng.” Nguy Dã sờ cằm, bỗng nhiên nghĩ đến một việc: “Sau khi anh hấp thụ mảnh nhỏ, tình cảm sẽ còn giữ lại sao?”

  “Chính là nói —— anh có thể bởi vậy mà yêu tôi không?”

Hệ thống trả lời rất nhanh:【 sẽ không. 】

  “Thật sự?”

【 thật sự, cậu nghĩ nhiều. 】

  “Như vậy khá tốt.” Nguy Dã tán đồng gật đầu: “Chúng ta muốn tránh từ đồng nghiệp phát sinh tình yêu, như vậy không tốt cho công việc.”

Nửa tháng sau, một cửa hàng món cay Tứ Xuyên yên lặng khai trương.

Nói yên lặng cũng không hẳn, ông chủ rất muốn khiêm tốn, nhưng ngày cắt băng lại tới ba cái nhân vật lớn, đặc biệt là Lan Đình tùy tay chơi mấy trò ảo thuật, không cần tuyên truyền cũng thu hút người đến.

Ngày khai trương, Nguy Dã liền vội đến chân không chạm đất. Buổi tối đóng cửa liền vui vẻ rạo rực đếm tiền, nằm trên bàn ngủ gật.

Có người bước vào, nhân viên phục vụ nhận ra là nhà đầu tư của cửa hàng này, liền không đánh thức ông chủ. Thời gian tan làm tới rồi, đầu bếp cùng phục vụ chào hỏi nhà đầu tư, rồi cùng nhau lặng lẽ rời đi.

Một lát sau, xe motor màu bạc ngừng ở cửa, lại gặp gỡ một chiếc xe hơi màu đen. Oan gia ngõ hẹp, Lan Đình vốn định trào phúng một câu, nhìn thấy Nguy Dã nằm trên bàn, liền không lên tiếng.

Thiệu Kỳ Ngôn là người cuối cùng vào cửa, nghe được Lan Đình thấp giọng oán trách: “Tiết Quang Vũ đôi mắt anh mọc trên đỉnh đầu sao, buổi tối gió lớn, anh chỉ biết ngồi ở nơi này nhìn, cũng không biết khoác thêm áo cho em ấy……”

Thiệu Kỳ Ngôn cởi áo khoác tây trang đi qua, vừa muốn đắp lên người Nguy Dã, động tác dừng lại. Lan Đình cũng thoáng nhìn cái gì, hơi cúi người duỗi tay: “Nơi này giống như có gì đó……”

Lúc này Nguy Dã bừng tỉnh, mê mang nâng lên mặt, giọng nói lười nhác: “Hửm, các anh tới?”

Thiếu niên giống như mèo duỗi eo, vạt áo màu trắng nhấc lên.

Cành hoa diễm lệ từ sau eo chui ra, như sinh trưởng trên da thịt tuyết trắng, sinh động tươi sống.

Ba bàn tay thon dài đồng thời vươn ra, cơ hồ muốn chạm vào cùng một chỗ.

Nguy Dã quay đầu lại, mặt đầy ý cười bắt lấy một bàn tay: “Là anh ấy xăm cho tôi, đẹp chứ?”

Chấm tròn cuối cùng trên bản đồ lập loè, âm thanh máy móc nhắc nhở:【 ba mục tiêu mức độ tình cảm đã đầy, nhiệm vụ công lược thành công, nhiệm vụ đang kết thúc……】

Hình ảnh trước mắt dần dần tan biến.

  “Từ từ, chờ một chút.” Nguy Dã đột nhiên biến sắc: “Tôi vừa mới kiếm được tiền, còn chưa sài đồng nào——”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net