Chương 22: Bị Tranh Đoạt Di Sản (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Bị Tranh Đoạt Di Sản (2)

Cổ tay tuyết trắng vươn khỏi màn giường, đặt bên mép giường.

Bức ảnh không một tiếng động rơi xuống mặt đất, bởi vì bị người ôm ngủ một đêm, đã trở nên nhăn bèo nhèo. Tạ Văn Tu ngồi xổm xuống, thử nhặt lên, ngón tay lại xuyên qua nó.

Đây là ngày thứ ba sau khi Tạ Văn Tu chết, không biết vì sao, linh hồn y không có xuống địa phủ, càng không có đến "Thiên đường" theo như người phương Tây nói mà ở lại nhân gian.

Ban ngày y sẽ cảm thấy suy yếu, chỉ có ở bên cạnh Nguy Dã mới khá hơn chút, chắc có liên quan đến mệnh âm của Nguy Dã.

Người trên giường bị tiếng chim hót làm bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy.

Nguy Dã nhảy xuống mặt đất nhặt ảnh chụp lên, đem nếp uốn vuốt phẳng, ôm vào trong ngực, mới nhớ tới mang giày.

Tạ Văn Tu đứng ở mép giường, yên lặng nhìn hắn.

Y cưới Nguy Dã nửa năm, chỉ đem đối phương coi như mướn tới chăm sóc bản thân, ở chung lâu ngày cũng có chút hiểu hắn.

Nguy Dã không có học thức, cũng không có yêu thích gì, đẹp thì đẹp đó, tính tình không khỏi có chút nông cạn, nói với y nhiều nhất chính là muốn này muốn nọ, tựa như chỉ nhìn đến tiền mới có thể lộ ra tươi cười thiệt tình.

Tạ Văn Tu vẫn luôn cho rằng Nguy Dã chăm sóc y, hoàn toàn là vì kiếm tiền, thậm chí là chán ghét y, mới có thể ở sau khi y chết liền cười vui vẻ.

Nhưng hiện tại lại không phải như thế, trong phòng không có ai, hắn không có lý do để diễn.

  "Vì cái gì?"

Ba chữ ra khỏi miệng, lại chỉ có chính mình nghe được.

Cánh tay nhỏ dài xuyên qua cổ tay áo to rộng, Nguy Dã thong thả mà tròng lên áo váy. Hắn tuổi tác mới vừa hai mươi, khung xương cũng không lớn, vai eo thon thả, từ mặt mày đến vóc người không một chỗ là không *tinh xảo, cho dù không trang điểm, mặc đồ nữ cũng không làm người khác phản cảm, mà có loại tuyệt đẹp khác.

*Tinh xảo: Khéo léo và tỉ mỉ.

Hắn mặc quần áo màu xanh lá, lại ở bên ngoài tròng thêm áo tang, giống một cái cây tươi đẹp xanh mướt.

Đây là thê tử tuổi trẻ xinh đẹp vì y *ở góa.

*Ở goá: không lấy chồng/vợ khác, sau khi vợ/chồng chết, tuy tuổi đang còn trẻ, và sống như vậy cho đến cuối đời.

Trong đầu Tạ Văn Tu bỗng nhiên có ý nghĩ này, tầm mắt đột nhiên vô thức nhìn chằm chằm đối phương mặc quần áo.

Ngoài cửa Trường Thanh nghe được thanh âm, gõ cửa: "Phu nhân, ngài dậy rồi sao? Hôm nay có trưởng bối tới nhà, chúng ta muốn đến sớm một chút."

Nguy Dã lên tiếng, Trường Thanh đem nước bưng vào, lại nhanh đóng cửa đi ra ngoài.

Gia đình nhà giàu thường có người hầu hạ giúp mặc quần áo rửa mặt, Nguy Dã lại bởi vì thân phận đặc biệt, nha hoàn và gã sai vặt đều không thể ở gần.

Sửa soạn chỉnh tề xong, Nguy Dã đi tới cửa, lại xoay người nhìn trong phòng, hắn khẽ thở dài một cái, lầm bầm lầu bầu: "Trước kia luôn muốn ở một căn phòng lớn, hiện tại thật sự có được, thế nào ngược lại cảm thấy trống trải."

Tạ Văn Tu hơi giật mình. Vì chăm sóc y, Nguy Dã vẫn luôn ngủ ở bên ngoài giường, sau khi y chết mới dọn vào giường này.

Cặp mắt phượng xinh đẹp kia mang vẻ ủ rũ, chờ khi Tạ Văn Tu phản ứng lại, chính mình đã nhịn không được đi theo phía sau Nguy Dã cùng ra cửa.

Tạ gia ở An Thành căn cơ rất sâu, hôm nay thúc bá thân thích tới không ít, một đám tuổi không nhỏ, ngồi đầy sảnh lớn. Nguy Dã vào cửa, một đám người nhìn qua, bị nhiều ánh mắt nhìn như có áp lực vô hình.

  "Một cái tiểu bối, lại làm chúng ta chờ cậu?" Những người này khi Tạ Văn Tu còn trên đời, toàn dựa vào y để sống, lúc này lại dám nhảy ra làm bộ làm tịch.

  "Tứ thúc, ngài đừng trách móc, đều do đêm qua tôi túc trực bên linh cữu đến quá muộn." Nguy Dã không kiêu ngạo không nịnh nọt mà cười. Hắn chưa gặp qua những người này, ở trước khi vào sảnh tốn chút thời gian cùng quản gia nhận người.

Người nọ không kiên nhẫn mà xua tay: "Loại việc nhỏ này trước không so đo với cậu. *Chưởng quản các cửa hàng đều ở ngoài cửa, đem người kêu vào, thương lượng chính sự mới quan trọng."

*Chưởng quản: Người quản lý.

Nguy Dã tươi cười hơi thu lại: "Tôi cho rằng các vị trưởng bối là vội tới chịu tang, thì ra không phải sao."

  "Đem chuyện quan trọng nói xong, chúng ta sẽ đi đốt nén nhan cho hiền chất."

  "Ngày đầu tiên của mỗi tháng đối chiếu sổ sách, là quy định vốn có không thể đột nhiên thay đổi."

Người đông thế mạnh, mồm năm miệng mười, cậy già lên mặt.

Thấy Nguy Dã không gọi người, có người nói thẳng: "Tôi nói thẳng. Hiện giờ hiền chất không còn nữa, lão nhị lão tam lại xa nhà nhiều năm, cậu không bằng đem ấn *gia chưởng giao ra đây, đem *sản nghiệp của nhà họ Tạ phân chia lại."

*Gia chưởng: Người đứng đầu trong gia đình.

*Sản nghiệp: Tổng thể nói chung là những tài sản để sinh sống hoặc kinh doanh

  "Đúng vậy, không thể làm nỗ lực nhiều năm của mọi người bị chặt đứt, nhiều người còn đang chờ ăn cơm đâu."

Tới đông đủ thế này, có thể thấy được là sớm có kế hoạch từ trước.

Một đám nhân lúc cháy nhà mà hôi của!

Sắc mặt Tạ Văn Tu trầm xuống. Nhưng y không thể làm gì, chỉ có thể nhìn về phía Nguy Dã. Ngoài dự đoán chính là, vốn tưởng rằng ngườì này chưa hiểu việc đời, lúc này lại không kinh hoảng.

Nguy Dã ngồi xuống ở chủ vị, bưng lên chén trà, thổi trà trong ly: "Các vị tính tình thật nóng, không bằng trước uống ly trà hạ hỏa. Người tới, cho các vị trưởng bối thêm trà."

Quản gia vội kêu hạ nhân đi lên, chỉ trong một lát, khí thế hùng hổ doạ người của đối phương biến mất. Tạ Văn Tu phát hiện hắn thế nhưng không thầy dạy cũng hiểu được thủ đoạn đàm phán.

  "Cậu có kéo dài thời gian cũng vô dụng!" Nước trà thêm xong, một người bỗng nhiên đập bàn: "Người tới, đem chưởng quản bên ngoài đều kêu vào!"

  "Tôi xem ai dám." Nguy Dã lớn giọng quát: "Hồ quản gia, ai dám bước vào, liền dùng gậy đánh ra ngoài!"

Trước kia Nguy Dã cũng không dễ chọc, nhưng chỉ có thể xem như *đanh đá, Hồ quản gia lần đầu tiên thấy bộ dáng hắn uy nghiêm như vậy, ngơ ngác đáp: "Dạ vâng."

*Đanh đá: Quá quắt trong lời nói, cư xử, không biết điều, không chịu nhịn ai.

Hắn từ lúc vào cửa thái độ bình thản, đột nhiên thay đổi làm mọi người đều sửng sốt, một lão nhân tức giận nói: "Cậu cho rằng cậu có thể làm *đương gia của nhà họ Tạ?"

*Đương gia: chỉ người làm chủ cơ nghiệp gia đình/ chỉ người chủ trì sự vụ gia đình.

  "Bằng không đâu?" Nguy Dã gió lây cũng không sợ: "Nhắc nhở ngài một chút, tôi hiện tại là chủ nhân duy nhất trong nhà."

Lão nhân tức đến râu nhếch lên: "Cậu bất quá là *phụ nhân hậu trạch, Tạ gia chưa bao giờ có tiền lệ người ở *nội trạch có thể làm đương gia!"

*Phụ nhân hậu trạch: Người phụ nữ ở nhà sau.
*Nội trạch: Nhà trong (nơi ở cho phụ nữ).

Ngón tay cầm chén trà của Nguy Dã âm thầm nắm chặt, sắc mặt trở nên có chút trắng, Tạ Văn Tu ở một bên nhìn, bỗng nhiên có chút áy náy.

Nếu không phải bởi vì y, Nguy Dã cũng không cần ở chỗ này chịu vũ nhục như thế.

Nguy Dã hít sâu một hơi, từ trong lửa giận tìm lại lý trí: "Thời thế đổi thay, hiện tại là dân quốc, nữ giới đều có thể ra ngoài làm buôn bán, tô sinh ra là đàn ông, như thế nào không thể?"

  "Câm miệng! Cậu nếu gả đến nhà họ Tạ, liền không nên nhắc lại việc mình là đàn ông......"

  "Thật buồn cười." Hắn cười nhạo một tiếng, ném chén trà lên bàn, thanh âm leng keng vang lên, khinh thường: "Lớn tuổi như vậy, liền lời nói thật đều nghe không được. Ai còn thiếu hai lạng thịt kia."

  "Ngôn ngữ *phố phường thô thục!" Cái bàn bị lão nhân đập đến vang: "Nhà họ Tạ chúng ta sao lại có loại người này, thật là mất hết mặt mũi tổ tiên!"


*Phố phường = chợ.

Tới tới, nói không lại liền bắt đầu công kích.

Nguy Dã là ai, cãi nhau không có một ngàn cũng có tám trăm. Liếc mắt một cái: "Cũng khó trách tam thúc tức giận, ngài một đống tuổi, chỉ sợ đồ vật kia sớm đã không đủ hai lạng."

  "Cậu!"

  "Tôi cái gì?" Nguy Dã lạnh lùng nói: "Tôi tuy xuất thân phố phường, cũng biết bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ."

  "Văn Tu xương cốt chưa lạnh, các người liền nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Nói cái gì sản nghiệp nhà họ Tạ, các người để tay lên ngực tự hỏi, trong đó có bao nhiều là Văn Tu đổi tới? Các người ngồi mát ăn bát vàng, lại không biết cảm ơn, trước ngạo mạn sau cung kính, bất nhân bất nghĩa, làm người khinh thường."

  "Tiết thanh minh đừng đi viếng mồ mả, tổ tiên thấy các người, sẽ tức tới mức từ quan tài bật dậy!"

Mấy cái lão nhân chỉ vào hắn, ngón tay run như bị động kinh, sắc mặt xanh mét, nhìn như sắp ngất xỉu.

Tạ Văn Tu không phúc hậu mà cười ra tiếng, lần đầu tiên biết Nguy Dã sẽ chửi người, lá gan còn lớn như vậy.

Đúng lúc này, có người canh cửa chạy tới, lặng lẽ cùng Hồ quản gia nói gì đó, Hồ quản gia liền vui vẻ, đem lời truyền cho Nguy Dã.

Nguy Dã nghe vậy, đột nhiên nhẹ nhàng cười. Ánh mắt hắn nhìn qua nhóm người này, giọng điệu mềm lại: "Hôm nay đắc tội, không bằng các vị trưởng bối ngày khác lại đến một chuyến, việc đương gia đúng là cần phải xem lại."

Thế nhưng hắn lại thừa thắng xông lên, có người cho rằng Nguy Dã yếu thế, vừa định tiếp tục ép buộc hắn, lại nghe hắn nói: "Phía bắc vừa phát điện báo tới, nhị đệ Quân Nhai sắp về tới."

  "Đến lúc đó có gì muốn nói, các người đến trước mặt y nói?"

Mọi người đều biến đổi sắc mặt.

Tạ Văn Tu nhị đệ Tạ Quân Nhai là con vợ lẻ, mẹ ruột bởi vì hại chủ mẫu bị Tạ lão gia ghét bỏ, lúc năm tuổi bị Tạ lão gia đưa cho người bạn tốt không có con nối dõi nhận làm con nuôi. Bên nhà đó là người tòng quân, Tạ Quân Nhai từ nhỏ liền đến chiến trường, kiêu dũng thiện chiến, giúp cha nuôi giành được nhiều chiến công, hiện giờ là quân phiệt có thế lực mạnh mẽ nhất phương bắc.

Thời buổi thế đạo không yên ổn, có súng mới có quyền lên tiếng, nhưng ai dám đi tham gia quân ngũ?

Không nghĩ tới Tạ Quân Nhai sẽ trở về. Những người này tức khắc mất đi khí thế, đành phải xám xịt rời đi.

  "Từ từ." Nguy Dã mở miệng: "Nếu tới, không đốt nén nhan sao?"

  "Hẳn là, hẳn là." Bọn họ cười mỉa đi đến bên linh đường.

Lần này Nguy Dã chỉ là tùy ý đứng dậy tiễn một bước, liền ngồi về chủ vị, sai người giữ cửa kêu mấy cái chưởng quản bên ngoài vào. Bọn họ ở ngoài cửa nghe xong toàn bộ, lúc này đều biết Nguy Dã không dễ chọc.

Tạ Văn Tu lại thấy hắn đối với đám cáo già này vừa đấm vừa xoa, lại làm người đem sổ sách đưa tới.

Từ đầu đến cuối lưng thẳng tắp, phảng phất trời đè cũng không cong. Tạ Văn Tu lần đầu tiên phát hiện, thì ra hắn có thể quyết đoán như vậy.

Đến khi tất cả mọi người rời đi, Nguy Dã một mình trở lại phòng, bỗng nhiên bả vai rũ xuống, ghé vào trên bàn.

Tạ Văn Tu thấy hắn ủy khuất mà nhìn trên ảnh chụp của mình: "Thật phiền, anh không còn nữa, bọn họ liền tới bắt nạt tôi. Tôi phải làm sao bây giờ."

Hắn là người phương nam, tiếng nói mềm mại, uyển chuyển động lòng người.

Ánh mắt Tạ Văn Tu không tự giác mà nhu hòa: "Cậu đã làm rất tốt."

Đưa lưng về phía y Nguy Dã nhẹ nhàng cong môi, chấm màu đỏ rốt cuộc biến mất.

Chạng vạng cùng ngày, sổ sách của các cửa hàng được đưa tới, Nguy Dã kêu hai người quản lý tiền bạc nhà họ Tạ, cùng bọn họ xem sổ sách.

Hắn chưa từng tiếp xúc với thứ này, làm một cái quản lý đối chiếu, một cái khác giảng giải cho hắn, vẫn luôn bận đến nửa đêm.

Ngại với ban ngày hôm nay hắn bùng nổ, quản lý mệt tới cực điểm cũng không dám oán giận, khó khăn chịu đựng đến khi kết thúc, vội đứng dậy xin phép ra về.

  "Chờ một chút." Nguy Dã gọi bọn họ lại, ngón tay bạch ngọc đưa ra mấy đồng đại dương: "Tôi cái gì cũng không hiểu, còn phải nhờ hai vị tiên sinh chỉ dạy, mấy ngày nay liền làm phiền hai vị."

Có tiền, tự nhiên cái gì cũng tốt, hai người này vui vẻ đáp ứng: "Giúp gia chủ phân ưu, chúng tôi cam tâm tình nguyện."

Hai người đi rồi, Nguy Dã đem sổ sách mang về phòng, lại bật đèn nhìn đến hơn nửa đêm, ngẫu nhiên dùng bút ghi chú lại, Tạ Văn Tu ở một bên nhìn, phát hiện hắn thật thông minh, rất nhanh liền nắm giữ một ít bí quyết.

Trên thực tế, Nguy Dã ghét nhất toán học, hắn đầu trống rỗng mà nhìn chằm chằm sổ sách, chính là hệ thống cho hắn gian lận.

Hôm nay chăm chỉ √

Ánh mặt trời dần sáng, mí mắt Nguy Dã dần nhắm lại, Tạ Văn Tu nhịn không được sờ đỉnh đầu hắn: "Không cần gấp như vậy."

Ngón tay lại như cũ xuyên qua. Tạ Văn Tu thở dài, tính cách y luôn rộng rãi, trong loại trạng thái này cũng khó tránh khỏi nội tâm khó chịu.

Trên người hơi lạnh, Nguy Dã nhạy cảm mà mở mắt ra, quay đầu lại nhìn, trong chớp mắt hình như nhìn thấy bóng người Tạ Văn Tu bịt kín một tầng sương đen.

Là ảo giác sao? Lại nhìn kỹ, đã không còn, Nguy Dã nghĩ đến mình cùng quỷ ở chung một phòng, chạy nhanh lên giường chui vào trong ổ chăn.

Ngủ không được bao lâu, Nguy Dã liền thức dậy, không ăn cơm sáng, liền đến linh đường thắp ba nén nhan, sau đó lẳng lặng đứng ở một bên. Người canh cửa cùng người hầu đều nhịn không được nhìn bóng dáng hắn, cảm thấy hai ngày nay hắn có chút thay đổi.

Phía sau có tiếng bước chân đi tới, giọng nữ: "Hôm nay tới sớm như vậy à."

Nguy Dã nhìn bà một cái: "Lý *di nương."

*Di nương: Má nhỏ, tức vợ bé của cha.

Tạ lão gia có một thê hai thiếp, đây là người duy nhất còn sống.

  "Ôi, đại thiếu gia của tôi số khổ à." Lý di nương làm bộ làm tịch ai thán một tiếng, rơi được hai giọt nước mắt: "Tuổi còn trẻ lại ra đi."

Nguy Dã cũng không nói chuyện, bà ta chỉ lo chính mình ở một bên ngầm hại người: "Trương thiên sư rõ ràng nói cưới người mệnh âm là có thể làm đại thiếu gia có chuyển biến tốt đẹp, lão nhân gia miệng vàng lời ngọc, sẽ không nói sai, nhà họ Tạ chúng ta sao đến tình trạng này đâu?"

Trương thiên sư nói sẽ không có sai, có vấn đề đương nhiên là người xung hỉ.

Nguy Dã cũng không tức giận. Thời đại cũ phụ nữ chịu nhiều áp bức, chỉ có thể ở hậu viện. Hiện tại người cùng thế hệ trong nhà họ Tạ gia đều chết, chỉ còn Lý di nương, liền trạch đấu cũng không ai chơi với bà, bà nhàm chán đến biến thái cũng thực bình thường.

Hắn không hé răng, Lý di nương cho rằng hắn sợ, càng nói càng quá đáng: "Quả nhiên, lúc trước tôi nói cưới đàn ông không được mà, đàn ông sao có thể xung hỉ? Ôi, chỉ tiếc lão gia không nghe lời tôi khuyên......" Bà dùng khăn che miệng, trong mắt toát ra ý cười châm chọc: "Xung hỉ xung hỉ, liền thành tai hoạ."

Chỉ kém không chỉ vào người Nguy Dã mắng đồ sao chổi.

  "Lý di nương, ngài nói gì vậy!" Trường Thanh đứng bên cạnh tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng miệng lưỡi vụng về, không biết cách giúp chủ nhân cãi lại.

  "Ui, một cái người hầu đều dám nói chuyện với tôi? Lão gia cùng thiếu gia đều không còn, phép tắc trong phủ đều rối loạn!" Lý di nương ồn ào.

Tạ Văn Tu liếc mắt một cái nhìn chung quanh, Lý di nương diễn xướng xuất sắc, quả nhiên đem tầm mắt của người hầu đều hấp dẫn lại đây.

Nguy Dã xuất thân phố phường, trước kia hắn tuyệt không phải người dễ chọc, trừ khi đối mặt với Tạ Văn Tu cùng cha mẹ chồng, cũng sẽ không để mình chịu thiệt. Dĩ vãng hắn bị Lý di nương châm chọc, sẽ mắng lại.

Hôm nay hắn lại không có phản ứng, sắc mặt tái nhợt, mi mắt buông xuống, đẹp đến thê lương.

Tạ Văn Tu phát giác, ánh mắt của người hầu thay đổi. Từ xem náo nhiệt trở nên không quy củ, thậm chí có người làm mặt quỷ mà nhỏ giọng nói: "Bộ dạng này, có mấy người phụ nữ so được với hắn?"

Ngày sau Nguy Dã ở nhà họ Tạ chỉ sợ phải gian nan.

Tạ Văn Tu không khỏi nhíu mày: "Ngày hôm qua cậu lợi thế, lúc này sao có thể yếu thế đâu?"

Nhưng mà y nghe được Nguy Dã thấp giọng nỉ non: "Có lẽ thật là vấn đề của tôi đi."

  "Nói bậy." Tạ Văn Tu tức giận nói: "Xung hỉ chỉ là lời giả dối hư ảo, tôi cũng không tin cách nói này."

Nguy Dã không nói lời nào, các người hầu lại khe khẽ nói nhỏ, ngay cả quản gia ngày hôm qua chính mắt thấy hắn phát uy, đều không khỏi xem nhẹ hắn vài phần.

Rốt cuộc lên không được mặt bàn, ngày hôm qua chắc chỉ là bùng nổ mà thôi.

Hồ quản gia khoanh tay đứng ở cửa, mặc cho Lý di nương âm dương quái khí, chợt thấy Nguy Dã ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Hồ quản gia. Ở linh đường ồn ào, nói năng lỗ mãng, xử lý như thế nào?"

Giọng nói hắn không hề gợn sóng, lại làm Hồ quản gia theo bản năng cong eo: "Theo gia quy muốn phạt quỳ bốn tiếng, hạ nhân gấp đôi."

  "Còn không làm đi."

Quản gia nhìn thoáng qua Lý di nương, đầy mặt chần chờ: "Chính là......"

  "Như thế nào, lời nói của tôi không có giá trị?" Nguy Dã lạnh lùng liếc mắt một cái, rõ ràng vẫn là gương mặt tuổi trẻ, liếc mắt một cái lại làm Hồ quản gia rùng mình: "Không không, ngài hiện giờ là chủ nhân duy nhất của nhà họ Tạ gia."

Thiếp cùng nô, Nguy Dã đúng có quyền xử lý. Lý di nương không dám tin mà trợn tròn đôi mắt, không nghĩ tới hắn hôm nay dứt khoát như thế.

Lý di nương bị nha hoàn túm đi, không phục mà thét chói tai ở linh đường, làm Nguy Dã đau đầu. Hắn không thoải mái mà đè huyệt thái dương, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của một người đàn ông xa lạ.

Nguy Dã kinh ngạc quay đầu lại, ở cửa không biết khi nào xuất hiện một người thanh niên cao lớn anh tuấn, mặc quân trang xanh thẳm, trên tay cầm theo roi ngựa, quân ủng không nhanh không chậm dẫm trên mặt đất đi vào linh đường.

Người canh cửa chậm một bước chạy tới, xoa mồ hôi nói: "Nhị gia tới quá nhanh, tiểu nhân còn không có kịp thông báo một tiếng."

Tạ Quân Nhai hơi cong mày, đôi mắt đen thâm trầm sắc bén: "Thì ra tôi về nhà họ Tạ, còn cần thông báo?"

Nguy Dã nhẹ nhàng nói: "Nhị đệ nói đùa, nơi này vĩnh viễn là nhà của cậu."

  "Vị này chính là......" Tạ Quân Nhai vừa rồi mới biết Tạ Văn Tu cưới đàn ông, trong lòng cảm thấy hoang đường, có chút nghiền ngẫm mà phun ra hai chữ: "*Đại tẩu."

*Đại tẩu: Chị dâu.

Nguy Dã nhẹ nhàng gật đầu, đi tới, tay áo dài rộng giấu không được tỉ lệ dáng người đẹp, khi di chuyển vạt áo màu xanh nhạt nhẹ nhàng chuyển động, làm người liên tưởng đến liễu xuân hoặc là lá sen.

Ánh mắt Tạ Quân Nhai dừng ở trên người hắn, cong môi: "Đại tẩu thật sự mặc váy nha." Đuôi mắt y có vết sẹo dài khoảng một lóng tay, bên môi mang ý cười, cũng áp không được một khí thế sắc bén của quân nhân.

Lời này vừa đột ngột lại thất lễ, nhưng không có một cái người hầu dám phát ra âm thanh.

Ánh mắt Nguy Dã phai nhạt đi: "Nhị đệ xuất thân quân đội, chắc nhìn không quen."

Tạ Quân Nhai cảm thấy mình là không quen nhìn, lại nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

Lại xem khuôn mặt Nguy Dã lúc này có chút tiều tụy, như hoa hải đường sau cơn mưa, ngược lại hiện ra nhan sắc hoa lệ.

Tạ Quân Nhai không biết ở trên chiến trường giết qua bao nhiêu người, một thân sát khí. Từ khi y xuất hiện Tạ Văn Tu liền không tới gần được, chỉ có thể thấy Tạ Quân Nhai đối Nguy Dã thái độ cũng không kính cẩn, đang nhíu mày, chợt nghe gã sai vặt Trường Thanh lớn tiếng kêu: "Phu nhân!"

Thân thể mềm mại ngã tới, Tạ Quân Nhai theo bản năng duỗi tay đỡ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net