Chương 23: Bị Tranh Đoạt Di Sản (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Bị Tranh Đoạt Di Sản (3)

Hương thơm thanh u chui vào xoang mũi, Tạ nhị gia ngửi qua đủ loại nước hoa sang quý, cũng không bằng hương thơm tự nhiên trước mắt.

Lại cẩn thận ngửi, hương thơm mờ mịt lại biến mất không thấy.

Trường Thanh chạy tới, Tạ Quân Nhai dừng một chút, đem người trong lòng ngực đẩy cho cậu ta, tươi cười có ý trào phúng: "Thân thể còn rất nhu nhược."

Trường Thanh giải thích nói: "Phu nhân đêm qua xem sổ sách, sáng nay lại không dùng cơm......"

Tạ Quân Nhai không chút để ý gật đầu, chú ý tới: "Sản nghiệp nhà họ Tạ hiện tại là cậu ta quản lý?"

  "Là, là phu nhân đang quản lý. Hôm qua có không ít thân thích tới cửa......" Hồ quản gia vội tiến lên, đem việc ngày hôm qua kể lại.

Ông nhìn sắc mặt Tạ Quân Nhai: "Nhị gia hiện giờ trở về, là muốn tiếp quản sản nghiệp trong nhà?"

Tạ Quân Nhai trong hai mươi mấy năm số lần về An Thành có thể đếm được trên đầu ngón tay, Hồ quản gia cho rằng y lần này trở về là vì gia sản, ngoài dự đoán chính là, Tạ Quân Nhai biểu hiện có thể có có thể không: "Không vội, chờ lão tam về lại nói."

Hồ quản gia nhớ tới Tạ tam gia đang ở bên ngoài *vân du thiên hạ, muốn phát điện báo nhưng tìm không được người, ai biết khi nào y về đâu.

*Vân du thiên hạ: Đi đây đi đó như đám mây trôi.

Chẳng lẽ Tạ Quân Nhai muốn thường trú ở An Thành? Ông cười nịnh nọt: "Nhị gia, sân của ngài sớm dọn dẹp lại, mong ngài đi xem, có gì không hài lòng cứ việc nói với lão nô."

  "Đi trước dẫn đường." Tạ Quân Nhai nhấc chân, trước khi đi quay đầu lại. Vị đại tẩu thân thể nhu nhược kia dưới sự trợ giúp của gã sai vặt rốt cuộc đứng vững, rõ ràng còn đang lay động, lại kiên định cự tuyệt gã sai vặt tiếp tục đỡ.

Nguy Dã cũng nhìn qua, hai mắt đối diện trong chớp mắt, Tạ Quân Nhai nói: "Đại tẩu hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước."

  "Tự nhiên." Nguy Dã uể oải dời đi tầm mắt.

Tính tình còn rất lớn. Tạ Quân Nhai cười một cái, nhanh rời đi.

Không thể không lại lần nữa cảm thán, mảnh nhỏ của hệ thống không có một cái là nhân vật đơn giản. Một người đàn ông cực phẩm làm người vui sướng, hai cái trở lên sẽ làm người ta đau đầu.

......Huống chi muốn dưới sự theo dõi của phu quân chính quy lại công lược em trai y.

Ăn cơm xong nằm ở trên giường, xem nhẹ Tạ Văn Tu đang lo lắng mà ngồi bên mép giường, Nguy Dã hai mắt vô thần nhìn đỉnh đầu.

  "Hệ thống, anh thấy tôi giống siêu nhân không."

001:【? 】

Nguy Dã buồn bã nói: "Tôi cảm thấy lấy trình độ của tôi, chỉ thiếu đem quần lót mặc ngược."

【......】

001 cũng cảm thấy nhiệm vụ lần này có chút khó khăn, chỉ có thể khích lệ hắn:【 cậu có suy nghĩ xem bản thân muốn thực hiện nguyện vọng gì. 】

Đúng rồi, hắn hiện tại có ba cái nguyện vọng. Tưởng tượng như vậy, Nguy Dã lập tức phấn chấn, ngay cả quỷ ảnh không rõ mặt ở trong mắt hắn đều trở nên tuấn mỹ.

Nguy Dã lấy ra ảnh chụp hôn một cái, làm Tạ Văn Tu không dám nhìn hắn, bò dậy tiếp tục ( làm hệ thống ) xem sổ sách.

Chỉ chớp mắt tới rồi chạng vạng. Nhà họ Tạ vẫn luôn giữ quy củ truyền thống, mỗi khi ăn cơm đều phải đủ người, chẳng qua hiện tại nhân khẩu thưa thớt, Nguy Dã một người đối mặt với một bàn đồ ăn lớn.

Lý di nương quỳ đủ bốn tiếng, đi đứng khập khiễng, thế nhưng còn kiên trì tới. Nguy Dã còn đang kinh ngạc, nhìn thấy tầm mắt bà dừng ở vị trí còn trống lập tức hiểu.

  "Trường Thanh." Hắn nghiêng đầu hỏi: "Nhị gia bên kia có nói gì không?"

Trường Thanh nói: "Phòng bếp không có nghe nói nhị gia muốn ăn riêng."

  "Ngươi đi mời, nói là tôi mời cậu ta tới." Nguy Dã dừng một chút, lại nói: "Không tới thì thôi."

  "Đại tẩu lo lắng nhiều." Quân ủng truyền đến tiếng bước chân đặc thù. Tạ Quân Nhai thong thả ung dung ngồi vào vị trí bên tay phải hắn, cười nói: "Ngài nếu kêu người tới mời tôi, tôi cũng không dám không tới."

Tạ Quân Nhai ở quân doanh bị tôn xưng thiếu soái, ở trên cao nhìn xuống, tác phong cương ngạnh. Bởi vì loại khí chất này, lời văn nhã lễ phép từ trong miệng y nói ra, không khỏi như chế nhạo.

Nguy Dã không muốn cùng y nhiều lời, rụt rè gật đầu, ý bảo ăn cơm.

Lý di nương lại tìm cơ hội cùng Tạ Quân Nhai trò chuyện, vắt hết óc ý đồ gợi lên "Khi còn nhỏ di nương từng ôm ngươi", "Tôi và mẹ cậu cảm tình rất tốt" tốt đẹp hồi ức.

Tạ Quân Nhai bên môi vẫn ngậm ý cười, Lý di nương tự mình đa tình mà gắp đồ ăn cho y, lại không nhìn thấy đáy mắt y hờ hững.

  "Lý di nương." Nguy Dã bỗng nhiên mở miệng.

  "Làm sao vậy?" Mới vừa bị phạt, Lý di nương còn sợ hắn.

Nguy Dã nhàn nhạt nói: "Ăn không nói."

Lý di nương ngượng ngùng ngậm miệng, đành phải tạm thời bỏ qua tâm tư lấy lòng quý nhân.

Tạ Quân Nhai cười liếc hắn một cái, nghĩ thầm hắn nghiêm mặt thật đúng là có thể hù được người, xem ra lời kể của quản gia về sự việc hôm qua là thật.

Cơm nước xong, Nguy Dã đứng lên, Lý di nương bỗng nhiên phát hiện vạt áo dưới đồ tang của hắn không đúng.

  "Từ từ!" Nguy Dã quay đầu lại, liền thấy bà như là bắt được nhược điểm của hắn, trong giọng nói che giấu sự hưng phấn: "Cậu mặc chính là cái gì?"

Ánh mắt Tạ Quân Nhai cũng nhìn theo, xem xong cười, thì ra hôm nay Nguy Dã mặc áo dài kiểu nam. Không khỏi tự hỏi, sao bỗng nhiên sửa lại, chẳng lẽ là do bị y chọc?

  "Đây chính là quy củ tiên phu nhân định ra." Lý di nương một ngụm một cái tiên phu nhân, cầm mẹ Tạ ra đè Nguy Dã: "Chính cậu ăn mặc không đúng là việc nhỏ, làm nhà họ Tạ mất thể diện chính là việc lớn."

Nguy Dã không sợ mặc váy, dù sao hắn lớn lên đẹp, mặc cái gì cũng là móc treo quần áo. Mấu chốt là áo váy mặc rồi cởi thật sự quá phiền, mỗi lần thức dậy rời giường hắn đều muốn đem quần áo xé.

Hắn lạnh lùng nói: "An Thành có ai không biết tôi là đàn ông, chẳng lẽ tôi mặc đồ nữ, sự thật liền thay đổi?"

Lý di nương khơi mào: "Chính là bởi vì biết, cậu mới càng phải mặc!"

  "Lừa mình dối người." Nguy Dã thấp giọng trào phúng nói.

  "Quân Nhai, chuyện hôm nay cậu phân xử." Lý di nương bỗng nhiên nhìn về phía Tạ Quân Nhai đang tựa lưng vào ghế.

Đang xem náo nhiệt, chiến hỏa liền lan đến đây. Tạ Quân Nhai không có lòng quản loại chuyện nhàm chán này, vừa muốn từ chối, liền nghe Nguy Dã kêu một tiếng: "Nhị đệ."

Giọng nói trong trẻo không giống với chất giọng chói tai của Lý di nương, nhưng lại có thể dễ như trở bàn tay nắm lấy sự chú ý của y.

  "Cậu mới từ bên ngoài về, gặp qua việc đời." Nguy Dã nhìn về phía y, trong mắt cũng không có cầu xin, nhưng cặp mắt kia trắng đen rõ ràng lại như biết nói. "Cậu cũng cảm thấy mặt mũi nhà họ Tạ, muốn dựa vào một bộ quần áo sao?"

  "Đại tẩu nói đúng." Tạ Quân Nhai cười cười: "Hiện tại thế đạo khai sáng rất nhiều, thậm chí còn có nữ giới mặc đồ nam lên phố." Liếc Lý di nương một cái, cười như không cười nói: "Lý di nương cũng nên thử xem."

  "Như thế nào có loại việc này......!" Lý di nương tức khắc nghẹn đỏ mặt.

Trong vận mệnh của nguyên chủ, hại chết hắn là Lý di nương.

Nguyên chủ ngoài ý muốn nhìn thấy bà cùng quản gia yêu đương vụng trộm, Lý di nương lo lắng hắn nói ra, liền ra tay trước, hãm hại hắn cưỡng bức nha hoàn.

Nha hoàn kia bị Lý di nương mua chuộc, trộm không ít vật bên người hắn, lại cáo trạng hắn ngày thường hay quấy rối mình, bắt cả người lẫn tang vật, nguyên chủ có mấy cái miệng cũng nói không rõ.

Nhìn Lý di nương tức giận. Nguy Dã tự giác mình là người lương thiện, chỉ khoan dung mà thở dài, nhấc chân ra khỏi phòng ăn.

Không đi được hai bước, Tạ nhị gia liền theo sau: "Đại tẩu đi linh đường sao?"

  "Đi túc trực bên linh cữu." Cuối mùa thu ban đêm gió lạnh, Nguy Dã túm đồ tang trên người.

  "Tôi đi cùng đại tẩu đến thắp nén nhan." Tạ Quân Nhai đi bên cạnh hắn.

Cổ áo sơmi Tạ Quân Nhai mở rộng mấy cúc áo, ẩn hiện cơ ngực cường tráng.

Thật không lạnh.

Hai người sóng vai đi đến linh đường, Nguy Dã ở trước quan tài ngồi quỳ, đốt thêm tiền giấy.

Tạ Quân Nhai thắp xong ba nén nhan, ở một bên nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Đại tẩu cùng đại ca cảm tình thực tốt đi."

  "Sao lại thấy vậy?" Nguy Dã không biết y từ nguyên do gì mà nói vậy.

  "Bộ quần áo này là của đại ca đi. Đại tẩu mặc có chút rộng." Tạ Quân Nhai trên cao nhìn xuống nhìn lướt qua cổ áo, cổ áo hơi rộng, che không được cái cổ thon dài, từ khe hở có thể nhìn thấy màu da trắng nõn.

  "Nhị đệ thật tinh mắt." Nguy Dã thực nể tình mà khen một câu.

Tạ Quân Nhai bật cười, y kêu hắn đại tẩu là bởi thấy thú vị, mà Nguy Dã rõ ràng so với y nhỏ hơn vài tuổi, một ngụm một cái nhị đệ kêu đến rất thuận miệng.

  "Đại tẩu vì cái gì sao đổi về đồ nam?" Tạ Quân Nhai cười nói: "Kỳ thật cậu mặc đồ nữ rất xinh đẹp, rất có *ý nhị."

*Ý nhị: Vẻ đẹp sâu kín, khó thấy.

Nguy Dã: "......" Tổn thọ nha, có người ở linh đường đùa giỡn quả tẩu.

Hắn không khỏi nhìn ra bên ngoài, Tạ Quân Nhai vừa xuất hiện, Tạ Văn Tu liền bị đẩy ra xa. Nơi xa quỷ ảnh nhàn nhạt, nhàm chán mà chuyển động ở gần đó, nhìn có chút đáng thương.

Tạ Quân Nhai nhìn theo tầm mắt hắn hướng ra bên ngoài: "Đại tẩu đang nhìn gì?"

  "Không có gì." Nguy Dã quay đầu lại, thần sắc lạnh xuống: "Trêu ghẹo tôi rất vui sao."

Đuôi lông mày Tạ Quân Nhai hơi cong, ngoài ý muốn khi hắn bỗng nhiên trở mặt.

  "Tạ Quân Nhai." Hắn rốt cuộc không gọi nhị đệ, hô thẳng tên Tạ Quân Nhai, cũng nhìn thẳng y: "Tôi là đàn ông, lại bị bắt ở cùng hậu viện di nương tranh đấu, cậu hôm nay xem náo nhiệt, có phải cảm thấy thực buồn cười?"

Hắn phẫn nộ mà nói trắng ra, Tạ Quân Nhai ngây ngẩn cả người, Nguy Dã châm chọc nói: "Cũng đúng thôi, cậu xuất thân ở quân doanh, nhìn thấy nghe thấy đều là con người rắn rỏi, coi thường ẻo lả cũng là bình thường."

Tạ Quân Nhai theo bản năng nói: "Tôi không cảm thấy cậu ẻo lả......"

Nguy Dã cũng không để ý y nói gì, hắn như là nghẹn thật lâu, lúc này nhịn không được giống núi lửa phun trào: "Cậu cho rằng tôi là mặc đồ nữ là để lấy lòng phu quân? Tôi trước kia cũng là người dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm!" Hắn khóe mắt đỏ lên, lại nghẹn trở về, ngẩng cằm: "Có bản lĩnh chúng ta đánh một lần, cậu tin hay không tôi có thể một chân đem cậu đá lăn?"

Một chân đá lăn? Tạ Quân Nhai ánh mắt liền dừng ở trên chân hắn, chỉ nhìn đến cổ chân nhỏ dài giấu ở dưới vạt áo.

Ánh mắt Nguy Dã cực kỳ phẫn nộ, mắt phượng xinh đẹp nóng bỏng như cháy lên ngọn lửa đỏ, hắn đứng dậy, chân sau nâng lên --

Xé kéo một tiếng, áo dài rách ra.

Chân đang nâng ở giữa không trung, thẳng tắp mà thon dài, Nguy Dã cùng Tạ Quân Nhai đối diện một lát, chậm rãi buông chân xuống, mất mặt mà che mặt lại, gương mặt đỏ ửng.

Linh đường bỗng nhiên truyền ra tiếng cười ha ha.

Người hầu canh giữ ở ngoài cửa liếc nhìn nhau, rùng mình, nhị gia có phải hay không hận đại gia, như thế nào cười như vậy? Bọn họ nghe được việc xấu của gia chủ, sẽ không bị diệt khẩu đi?

  "Tôi...... Tôi không muốn đá cậu." Vừa rồi lửa giận nóng ruột, Nguy Dã bùng nổ xong lý trí trở về, hắn lúng ta lúng túng nói: "Tôi chính là muốn nói cho cậu......"

  "Tôi biết." Tạ Quân Nhai, còn đang cười, ngực chấn động: "Hiện tại tôi tin, đùi cậu sức lực thật sự rất lớn."

Hơn nữa như vậy cũng chưa té, đủ thấy hắn thực ổn.

Nguy Dã quẫn đến gương mặt như phát sốt, ngại ngùng nhìn y, lại ngồi quỳ trên đệm.

Tạ Quân Nhai còn đang nhìn hắn, khuôn đẹp tựa hoa đào, đến quần áo ngoài ý muốn bị rách.

Nguy Dã nhịn không được nói: "Thắp nhan xong, cậu còn không đi?"

Tạ Quân Nhai hơi mỉm cười: "Đại tẩu không phải chưa khoẻ sao, chúng ta cùng nhau trở về nghỉ ngơi đi."

Tạ Quân Nhai ôn hòa có lễ tiến lên dìu hắn: "Chân lợi hại như vậy, quỳ bị thương chẳng phải đáng tiếc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net