Chương 32: Bị Tranh Đoạt Di Sản (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Bị Tranh Đoạt Di Sản (12)

Chỉ cách một bức tường lại như hai thế giới khác biệt, bên này hoang tàn vắng vẻ, chỉ có cỏ dại. Cách đó không xa, có thể nhìn đến rừng cây.

Mặt trời ở đỉnh đầu, nhưng không biết vì sao, Nguy Dã cảm giác có chút rét run.

  “Không bằng đi xem một chút, coi như tản bộ.” Nguy Dã nhấc chân, lại dừng lại, dưới chân là cỏ dại.

Nếu là dẫm lên cứt chó phải làm sao bây giờ.

  “Tẩu tẩu đi phía sau tôi.” Tạ Thúc Vân cảm thấy bộ dáng sầu lo của hắn có vài phần đáng yêu.

Cỏ bị Tạ Thúc Vân dẫm xuống, Nguy Dã dẫm lên dấu chân y. Nghĩ thầm Tạ Thúc Vân nhìn còn trẻ, thế nhưng cũng biết chăm sóc người khác.

Hai người một trước một sau đi đến bên cạnh rừng cây, một con quạ đen phành phạch trên cây nghẹn ngào kêu vang.

Lá cây ở trong gió rào rạt, bên ngoài chỉ là một cánh rừng bình thường. Tạ Thúc Vân ánh mắt ngưng tụ, kinh ngạc nói: “Nơi này âm khí rất nặng, giống nghĩa địa.”

  “Nghĩa địa?” Hai chữ cùng với câu chuyện kinh dị hiện lên trong đầu Nguy Dã, hắn hơi sợ mà lui về phía sau một bước.

Khi xem bản đồ, biết nơi này chính là nơi Tạ Văn Tu thường tới hấp thụ âm khí. Sẽ không có quỷ ở bên trong đi?

  “Tẩu tẩu rất sợ quỷ?” Tạ Thúc Vân cười một cái, nói: “Nơi này âm khí quá nặng, không tốt cho thân thể của anh, chúng ta về thôi.”

Tạ Văn Tu tán đồng gật đầu, y cùng người em trai này chưa từng tiếp xúc, trong khoảng thời gian này phát hiện đối phương vẫn là tương đối trầm ổn.

Hai người đi theo đường cũ, trèo tường về.

Tạ Thúc Vân nhảy xuống thật sự quá nhẹ nhàng, Nguy Dã ở thang còn một nửa, nhịn không được cũng nhảy theo. Nhưng hắn quên chân mình còn đang mềm, thình lình từ chỗ cao nhảy xuống.

Tạ Thúc Vân kịp thời đỡ hắn một phen.

  “Cảm ơn cậu.” Nguy Dã nhẹ nhàng thở dốc, gương mặt càng đậm màu hoa đào, trong mắt tràn ngập sự hưng phấn.

Tạ Thúc Vân lần đầu tiên nhìn thấy vị đại tẩu trên danh nghĩa này là vào đầu thất của đại ca. Từ xa lạ dần quen thuộc, cho tới bây giờ, y nhìn Nguy Dã một mình quản lý nhà họ Tạ, gầy yếu bả vai lại cứng cỏi, hiện giờ đã không có gì có thể trói buộc hắn.

Hắn đã dần ra khỏi sương mù, như mẫu đơn nở rộ cánh hoa, càng thêm xinh đẹp.

  “Tẩu tẩu nên cười nhiều chút.” Tạ Thúc Vân mỉm cười nhìn hắn nói: “Tâm trạng thả lỏng mới tốt cho cơ thể, hơn nữa lúc anh cười rất đẹp.”

Nguy Dã lúc này mới ý thức được hai người dựa có chút gần, hắn lui ra phía sau một bước một mình đứng vững, bật cười: “Kỳ lạ, nhị đệ cũng nói những lời này. Tôi ở trong mắt các cậu chẳng lẽ là gương mặt khổ qua sao.”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Tạ Quân Nhai: “Đại tẩu còn nhớ lời tôi nói? Thật làm tôi thụ sủng nhược kinh.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, thân thể Nguy Dã hơi cứng, quay đầu lại liếc mắt nhìn y: “Nhị đệ tới tản bộ ngắm hoa?”

  “Đúng vậy.” Tạ Quân Nhai cười nhìn hắn: “Ngày mai phải rời khỏi An Thành, trước khi rời nhà muốn lại xem cảnh sắc trong nhà.”

Lời này không có gì không ổn, nghe vào trong tai Tạ Văn Tu lại là đùa giỡn. Y áp chế khí lạnh quanh thân, nhìn Tạ Quân Nhai đến gần Nguy Dã, y lại bị đẩy lùi về phía sau.

Làm y cảm thấy an ủi chính là, Nguy Dã cũng không cho Tạ Quân Nhai sắc mặt tốt: “Tôi không quấy rầy nhã hứng của cậu, nhị đệ cứ tự nhiên.”

Tạ Quân Nhai dừng lại bước chân, chỉ có thể nhìn bóng dáng hắn vội vàng rời đi.

Như là phía sau có một con chó lớn đang đuổi theo, Tạ Quân Nhai vì liên tưởng này mà cười nhẹ một tiếng.

  “Nhị ca làm tẩu tẩu không vui?” Tạ Thúc Vân nhìn thẳng y nói: “Tẩu tẩu không phải người dễ giận, nhị ca vẫn là đừng trêu chọc anh ấy.”

Đối mặt với người cùng chung huyết thống Tạ Quân Nhai, Tạ tam gia vô điều kiện lựa chọn giúp đỡ tẩu tẩu. Nói xong câu đó, liền đi theo Nguy Dã.

Tạ Quân Nhai nhướng mày, cười nhạo một tiếng: “Giống côn trùng theo đuôi.” Hắn cũng không đem người em trai trẻ tuổi này để vào mắt.

Từ quản gia đứng ở một bên nghe thấy hai vị thiếu gia tranh cãi, cúi đầu lau mồ hôi, cúi đầu chào Tạ Quân Nhai, liền cũng đi theo Nguy Dã.

  “Đương gia, bẫy đã đặt xong, tôi cũng kêu người trực đêm ở chung quanh, để tránh có trộm từ lỗ chó chui vào.”

  “Từ quản gia làm việc luôn thoả đáng, tôi rất yên tâm.” Nguy Dã khen ông một câu, vừa lúc có vấn đề muốn hỏi: “Đúng rồi, có chuyện muốn hỏi ông, ông ở nhà họ Tạ nhiều năm, có biết khu rừng kia?”

Từ quản gia hồi ức một lát, trả lời: “Tôi nhớ nơi đó trước kia là một nghĩa địa.”

Thật đúng là bị Tạ Thúc Vân nói trúng, Nguy Dã nhìn y một cái, Tạ Thúc Vân cũng không kinh ngạc, hỏi tiếp: “Hiện tại thì sao?”

  “Ba mươi năm trước lão gia xây nhà ở chỗ này, mời người đem thi thể trên núi an táng.” Từ quản gia nhắc tới cha Tạ, vẻ mặt tôn sùng: “Lão gia chính là người tốt nổi tiếng ở An Thành, ông ấy trước kia thường xuyên nói, tiền kiếm được sẽ làm từ thiện. Thế đạo loạn, có người nghèo không có con cái, phơi thây nơi hoang dã cũng không ai quản, ông ấy liền bỏ vốn xây Bác Cốt Tháp ở trong thành, mướn đạo sĩ nhặt xác cho người nghèo khổ, niệm kinh siêu độ, cho bọn họ không đến mức bị chó hoang ngậm đi.”

Tạ Thúc Vân gật đầu: “Này thật là âm đức không nhỏ.”

Âm đức lớn như vậy, như thế nào sẽ chết sớm?

Nguy Dã mơ hồ cảm thấy cha mẹ Tạ chết có chút kỳ lạ, trong trí nhớ thân thể hai người này rất khỏe mạnh, lại bị bệnh cấp tính đột nhiên qua đời. Tất cả mọi người đều nói do Tạ Văn Tu khắc chết cha mẹ, nhưng Nguy Dã không quá tin cách nói này.

  “Không đúng nha, hệ thống, tôi rõ ràng là công lược, như thế nào còn phải đi làm trinh thám xử án?” Hắn cảm thấy trọc đầu: “Việc này không phù hợp với nhân tài như tôi.”

001:【……Cậu có tài gì? 】

  “Tôi đánh nhau rất giỏi nà.” Nguy Dã quơ nắm tay: “Nếu tới thế giới dùng võ lực để nói chuyện, anh liền sẽ biết.”

001 ở trong lòng nói cậu chọn sai kỹ năng, đánh nhau giỏi không có trợ giúp gì cho việc công lược.

Nhưng mà…… kỹ năng công lược của Nguy Dã đã rất lợi hại. 001 tự hỏi một chút, một ý nghĩ hiện lên trong lòng: Nó thật vui vì trước khi hết năng lượng, đã gặp được Nguy Dã.

Tạ Thúc Vân đi theo Nguy Dã trở về phòng hắn, lần này cẩn thận kiểm tra một lần.

  “Anh thường xuyên mơ thấy ác mộng sao?”

Nguy Dã hàm hồ trả lời: “Cũng không tính thường xuyên, có hai lần, có chút ngủ không ngon giác.”

  “Trong mơ có cái gì đặc biệt sao?”

Nguy Dã khó có thể mở miệng: “Chính là cảm giác trên người thực nặng, trước mắt thực tối……”

  “Nghe giống như bị bóng đè.” Tạ Văn Tu không muốn bị phát hiện, lúc này đứng thật xa, âm khí còn lưu lại trong phòng không có khiến cho Tạ Thúc Vân chú ý. Y nhìn về phía Nguy Dã nói: “Bị bóng đè, thông thường không phải quỷ hồn quấy phá, có thể là do gần đây quá mệt mỏi.”

Y giúp Nguy Dã ở mép giường dán hai lá bùa trừ tà cao cấp, trước khi đi cường điệu: “Nếu tẩu tẩu gặp vấn đề gì, nhất định phải tới tìm tôi.”

Nguy Dã cảm kích mà nhìn bóng dáng y rời đi, nhìn Tạ Văn Tu trở về, nghĩ thầm Tạ tiểu tam công lực còn chưa mạnh nha.

Nguy Dã tuy rằng trốn Tạ Quân Nhai, hôm sau Tạ Quân Nhai phải rời đi, vẫn là tới tiễn y.

Tạ Quân Nhai rõ ràng mới vừa bị thương, vừa qua hai ngày, lại có thể như bình thường mà xoay người lên ngựa, chỉ là nhíu mày, sắc mặt như thường.

Y thấy Nguy Dã đi tới, trong mắt lập tức đầy ý cười: “Đại tẩu, cảm ơn em đến tiễn tôi.”

Nguy Dã gật đầu: “Nhị đệ đi xa, phải chú ý thân thể.”

Vẻ mặt bình thường như y là người xa lạ. Đuôi lông mày Tạ Quân Nhai hơi cong, nói: “Tôi có lời muốn nói, làm phiền đại tẩu đưa lỗ tai lại đây.”

Chung quanh rất nhiều người đang nhìn, hắn do dự một chút, vẫn là đi qua.

  “Đại tẩu……” Tạ Quân Nhai cúi người, hơi thở nóng ấm lướt qua vành tai, Nguy Dã không dám che lỗ tai. Giọng của Tạ Quân Nhai trầm thấp ở bên tai mềm nhẹ vang lên: “Nguy Nguy.”

Nguy Dã nháy mắt lui về phía sau, bên tai cực kỳ ngứa, có cảm giác vừa rồi bị y hôn một cái.

Trước mắt bao người, hắn không thể nổi giận, trừng Tạ Quân Nhai cắn răng nói: “Nhị đệ đi tốt.”

Tạ Quân Nhai cười vang, lúc này mới nói một lời: “Tạ Thúc Vân kia có bản lĩnh, đại tẩu có việc nhớ kêu cậu ta giúp, đừng để cho mình bị liên luỵ.”

Người đàn ông lập tức túm dây cương, chạy băng băng mà đi, duệ binh đi theo phía sau.

Tạ lão nhị khi mặc quân trang thật đẹp trai á.

Nguy Dã nhịn không được xoa lỗ tai, xoay người, đột nhiên đối diện tầm mắt suy tư của Tạ Thúc Vân. Y đứng ở cửa lớn, không biết ở chỗ đó nhìn bao lâu.

Y nói: “Lỗ tai của tẩu tẩu sao lại đỏ.”

Nguy Dã hấp tấp: “Chắc là…… do phơi nắng đi.”

Từ sau khi Tạ Quân Nhai rời đi, Nguy Dã thật buồn mà phát hiện Tạ Văn Tu trở nên *thanh tâm quả dục, như tiến vào giai đoạn đôi chồng chồng già.

*Thanh tâm quả dục: giữu cho tâm hồn luôn thanh sạch, đè nén dục vọng

Không có tình dục hắn chỉ có thể đem toàn bộ sức lực bỏ vào công việc, đem sản nghiệp quản lý đến gọn gàng ngăn nắp.

Hai mươi ngày sau, đội mua bán đi cùng Tạ Quân Nhai đã trở về, vật tư mang đi ra ngoài toàn bộ bán sạch, lại mang về số lượng lớn hàng hóa, quần áo đa dạng, kem bảo vệ da, xà phòng thơm…… Nhất thời nhấc lên sóng gió ở An Thành.

Nguy Dã bận đến chân không chạm đất, buổi tối tắm rửa, ở trong thau tắm mơ màng sắp ngủ.

Tạ Văn Tu đang muốn đánh thức hắn, liền thấy hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, duỗi cánh tay vớ tới quần áo, từ bên trong lấy ra một phong thơ.

Vừa thấy tên người trên thư, sắc mặt Tạ Văn Tu liền tối tăm, đó là thư Tạ Quân Nhai nhờ đội buôn bán mang về.

  “Ở trong thư lại lảm nhảm nhiều như vậy.” Nguy Dã cầm ba tờ giấy lớn, lộ ra ánh mắt ghét bỏ.

Nhưng Tạ Văn Tu mẫn cảm mà nhìn ra một chút ý cười trong đó.

Tạ thiếu soái ở trong thư oán giận thức ăn không ngon, ngựa không biết ăn cái gì thế nhưng động dục, chuyển sang ngồi xe lửa thì người ngồi bên cạnh xay sinh tố…… Ba tờ giấy kể những chuyện dí dỏm, cũng không nhắc tới người khác, tất cả đều là quan tâm tới đại tẩu.

Xem xong Nguy Dã nhấp môi cười, ý cười trong mắt dần lắng đọng lại, chuyển thành lo lắng. Tạ Quân Nhai không nhắc tới tình cảnh, nhưng Nguy Dã biết lần này y trở về, trận này nhất định sẽ đánh rất kịch liệt.

Hắn lại nhìn thư hai lần, ngủ gục trong thau tắm.

Không biết khi nào, một cái bóng đen yên lặng tới gần, xúc cảm lạnh lẽo dừng ở cổ. Nguy Dã nửa tỉnh mở mắt ra, lại bị đối phương che khuất mi mắt, ý thức rơi vào mông lung.

Đại ca đại ca đừng nóng vội nha!

Nguy Dã vội vàng mở ra giao diện hệ thống, giãy giụa ở trước khi hôn mê, mở ra một cái công năng.

001:【……! 】

Trong nháy mắt nó bị nhốt vào phòng tối.

Bọt nước trong thau tắm không ngừng gợn sóng.

Tiếng nước vang lên, cùng với tiếng người giãy giụa, mèo trắng trốn trong một góc run bần bật.

Không biết qua bao lâu, Nguy Dã chợt mở mắt ra, nước trong thau tắm thế nhưng còn ấm. Hắn phát hiện vừa vặn 30 phút.

Ô ô ô cảm ơn đã thương tiếc.

Bất quá nói thật, Tạ đại ca thật giỏi, cảm ơn hệ thống đã tặng.

Nguy Dã mê mang mà đứng dậy mặc quần áo, tâm trạng vui sướng mà đem hệ thống thả ra.

001 vừa ra tới kích động:【 cậu hoàn toàn che chắn tôi làm gì? Có biết nếu là lúc nãy cậu xảy ra chuyện gì, tôi không thể mang cậu đi? 】

Đây là một trong số các công năng, có thể đem hệ thống cưỡng chế vào phòng tối nửa tiếng, tương đương với mất liên lạc trong nửa tiếng, nếu trong khoảng thời gian này chết, hệ thống không thể mang ký chủ trở về không gian.

Đa số ký chủ sẽ không mở ra công năng này, rốt cuộc chỉ là số liệu mà thôi, ở trước mặt hệ thống làm cái gì đều sẽ không ngại ngùng.

Nguy Dã không nghĩ tới 001 sẽ lo lắng như vậy, hắn sờ cái mũi, có chút chột dạ: “Tôi thấy anh không thích việc kia. Tôi liền giúp anh che chắn.”

【 cái gì cái này cái kia! 】001 tức giận đến mức lớn tiếng nói chuyện, sau đó nó bỗng nhiên ý thức được sắc xuân trên mặt Nguy Dã.

【 khụ, tôi không phải không thích. 】giọng nói máy móc có chút cứng đờ: 【…… Lần sau không được làm như vậy. 】

  “Vậy được rồi, tôi đã biết.” Nguy Dã ngoan ngoãn đồng ý, sau đó hắn nghi hoặc: “Hệ thống cũng sẽ ho khan sao?”

Hệ thống: 【……】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net