Chương 33: Bị Tranh Đoạt Di Sản (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Bị Tranh Đoạt Di Sản (13)

Con đường làm ăn mới đã đi vào quỹ đạo, Nguy Dã kiếm được tiền càng ngày càng nhiều.

Lần này hắn rút ra kinh nghiệm từ bài học trước, một bên kiếm tiền một bên sài tiền, ăn ngon mặc đẹp chơi vui.

Nhưng ở thời đại này cũng không có gì để chơi, kẻ có tiền trong thành thích nhất đi xem kịch, có người dùng nhiều tiền để nuôi đào kép. Hắn cũng thử sống thời thượng, mời Tạ Thúc Vân cùng đi xem kịch.

Kết quả hai người đều không có hứng thú thưởng thức nghệ thuật, Tạ Thúc Vân từ đầu tới cuối đều mơ màng sắp ngủ. Nguy Dã nhớ tới mục đích của mình khi tới đây, lấy lại tinh thần, thưởng cho hoa đán trên sân khấu một số tiền.

Hiện giờ An Thành không ai không biết ông chủ Nguy, ông chủ gánh hát đầy mặt tươi cười lại đây trò chuyện cùng hắn, cảm ơn hắn ủng hộ, nói có hắn giúp đỡ Tiểu Phượng Hoa nhất định sẽ nổi tiếng.

Thì ra hoa đán này tên là Tiểu Phượng Hoa. Ông chủ gánh hát tận hết sức lực mà nói tốt về Tiểu Phượng Hoa, lại khen Nguy Dã biết nhìn người, nói đến làm hắn phải ngượng ngùng.

Tạ Thúc Vân bỗng nhiên mở nửa mắt, liếc mắt nhìn người đẹp phong tình vạn chủng trên sân khấu, lại nhìn về phía Nguy Dã: "Không đẹp bằng tẩu tẩu."

Con hát ở thời đại này thân phận thấp kém, ở trong mắt ông chủ gánh hát Tạ Thúc Vân là đang châm chọc Nguy Dã. Ông trợn mắt há hốc mồm, cho rằng mình gặp phải nội chiến của gia đình giàu có, ngại ngùng hoà giải: "Ông chủ Nguy là nhân tài, không thể so sánh......"

Nguy Dã lại biết Tạ Thúc Vân là đang khen hắn. Hắn cười một cái, nói với ông chủ gánh hát: "Tiểu Phượng Hoa là người dựa bản lĩnh để kiếm cơm, tôi chỉ là cái thương nhân đầy mùi tiền, có cái gì xứng hay không xứng."

Hắn nói lời này chân thành tha thiết, tươi cười nhu hòa, làm ông chủ gánh hát sửng sốt.

Rất nhiều người sau khi có tiền, vì trả thù sự thấp kém của bản thân trong quá khứ thường sẽ tự cho là mình cao quý, càng thêm xem thường dân chúng ở tầng dưới chót, như thể làm vậy là có thể rửa mối nhục xưa, tìm lại tôn nghiêm.

Nhưng thực hiển nhiên, Nguy Dã không phải là người như vậy. Ông chủ gánh hát tươi cười không khỏi chân thành hơn, kêu tiểu nhị mang trái cây lên cho hắn dùng.

Nhưng Tạ Thúc Vân nói không sai, Nguy Dã lẳng lặng ngồi trên lầu hai, màu da trắng nõn, khuôn mặt so Tiểu Phượng Hoa càng xinh đẹp, nếu không phải là người có thân phận, thì sớm đã có người tới gần.

Tuy là như thế, nhưng cũng có người muốn tới kiếm chuyện. "Này không phải là ông chủ Nguy sao, cũng tới xem kịch à?"

  "Thì ra là ông chủ Hà." Nguy Dã nhìn người tới. Nhà họ Hà là nhà giàu số hai ở An Thành, vẫn luôn cạnh tranh với nhà họ Tạ, sau khi Tạ Văn Tu qua đời, còn nhân cơ hội cướp việc làm ăn của nhà họ Tạ.

Gần đây Hà Toàn Thắng bị tiền làm mờ mắt, muốn bán thuốc phiện ở An Thành. Nếu không phải Nguy Dã vẫn luôn kiên quyết phản đối, An Thành đã sớm bị người này phá nát.

Hai nhà đang đối chọi gay gắt, Hà Toàn Thắng vừa thấy Nguy Dã, tim ngứa răng cũng ngứa, anh cùng Nguy Dã đối chội cũng không có chỗ tốt, chỉ có thể nhân cơ hội trả thù bằng miệng một chút: "Nghe nói ông chủ Nguy tốn không ít tiền trên người Tiểu Phượng Hoa. Cớ gì phải làm vậy, dáng người cùng nhan sắc của ông chủ Nguy hoàn toàn không thua kém Tiểu Phượng Hoa."

Cùng một lời nói, từ trong miệng người này nói ra, chính là cố ý châm chọc.

Nguy Dã xem như anh ta khen mình, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

Phản ứng không giống trong tưởng tượng, Hà Toàn Thắng càng thêm khó chịu: "Lại nói tiếp, ông chủ Nguy gần đây không thiếu tiêu tiền, còn ở trong thành phát cháo từ thiện, kiếm không ít thanh danh. Thế nào, sản nghiệp nhà họ Tạ gia không đủ để cậu quan tâm?"

Cuộc đối thoại của hai người thu hút tầm mắt của người chung quanh, Nguy Dã trong lòng nói cảm ơn anh tuyên truyền giúp tôi. Hắn hơi mỉm cười, nói: "Làm theo lời dạy của tiên phụ, tiền kiếm được phải biết làm từ thiện. Phát cháo chỉ là việc nhỏ, không đáng để nhắc tới."

Hà Toàn Thắng tròng mắt chuyển động, nhếch miệng cười nói: "Tiên phụ? Xém chút đã quên, cậu là con dâu của nhà họ Tạ." Anh làm bộ làm tịch mà thở dài: "Đáng thương Tạ đại ca chết sớm, nhà họ Tạ lại để người khác họ quản lý, ông chủ Nguy thật là biết dùng thủ đoạn. Tạ tam gia không để bụng sao?"

Châm chọc mỉa mai Nguy Dã đều không thèm để ý, nhưng hắn kiêng kị nhất là nhắc tới Tạ Văn Tu. Sắc mặt hắn trầm xuống, còn không có làm gì, bị châm ngòi ly gián Tạ Thúc Vân bỗng nhiên đứng lên.

Muốn đánh người sao, Nguy Dã suy nghĩ mình có nên ngăn cản hay không.

Lại nghe Tạ Thúc Vân chậm rãi mở miệng: "Ông chủ Hà, tôi thấy giữa chân mày anh có chút đen, chỉ sợ phải gặp tai ương đổ máu."

Hà Toàn Thắng không tin, đĩnh đạc nói: "Tam gia nói giỡn, vận khí của tôi rất tốt."

  "Phải không?" Tạ Thúc Vân cười một cái: "Tôi cho anh xem."

Ngón tay y kẹp ra một tấm bùa vàng, ở trước mắt Hà Toàn Thắng, ngón tay chà xát, lá bùa liền tự cháy lên.

Hà Toàn Thắng ha ha cười: "Tài nghệ của tam gia không tệ, lần trước tôi thấy một cái đạo sĩ cũng dùng chiêu này."

Tạ Thúc Vân không nhanh không chậm nói: "Tôi sẽ không nhìn lầm, ông chủ Hà không tin thì thôi."

Nguy Dã đứng dậy, cùng y rời khỏi nơi này.

Đi đến ngoài cửa, lầu hai bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng mắng của Hà Toàn Thắng: "A! Má nó!"

Vạt áo anh ta thế nhưng cháy, bị phỏng đến kêu to.

  "Ông chủ Hà, cẩn thận!" Có người chạy tới hất một xô nước lên người anh ta.

Nguy Dã quay đầu lại nhìn thoáng qua, cả người Hà Toàn Thắng như gà rớt vào nồi canh. Hắn nhịn cười mà rời đi, sau khi đi xa rốt cuộc cười ha ha.

  "Tạ lão tam, cậu thật gian xảo nha!" Hắn cười đến bả vai run run.

  "Tôi đã nói sẽ không nhìn lầm." Tạ Thúc Vân vẫn là cười tủm tỉm, khuôn mặt phúc hậu và vô hại.

Trở lại nhà họ Tạ, Tạ Thúc Vân không có về phòng, mà là đi theo Nguy Dã.

Tạ Văn Tu mới vừa tu luyện trở về, nhìn thấy Tạ Thúc Vân ở trong phòng của mình, ngựa quen đường cũ đi đến bên mép giường.

Trên giường dán hai lá bùa trừ tà, Tạ Thúc Vân nhìn thoáng qua, mày liền nhíu lại: "Không đúng."

  "Chỗ nào không đúng?" Nguy Dã đi qua, phát hiện màu chu sa trên lá bùa có chút phai màu. Hắn biểu tình khẽ biến: "Tam đệ, trong phòng tôi thật sự có quỷ?"

Tạ Thúc Vân gật đầu: "Rất có khả năng, nếu chỉ là do âm khí sẽ không kích phát bùa trừ tà."

Sắc mặt Nguy Dã trắng bệch: "Là phòng này có vấn đề sao? Chính là tôi không muốn ở nơi khác......"

Đơn giản vì đây là phòng của Tạ Văn Tu, trong phòng có dấu vết sinh hoạt của đối phương. Nguy Dã tình nguyện chịu sợ hãi, cũng không muốn rời đi.

Ánh mắt Tạ Văn Tu trở nên nhu hòa, y nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt đầu Nguy Dã, chú ý tới Tạ Thúc Vân ở bên cạnh, mới rũ mắt lùi xa vài bước.

  "Nếu đã bị quấn lên, đổi phòng cũng vô dụng." Tạ Thúc Vân suy tư một lát, dò hỏi: "Tôi nhớ rõ tẩu tẩu từng nói bản thân gặp ác mộng, có thể cẩn thận nhớ lại sao? Cảnh trong mơ thường phản ánh hiện thực."

Y chỉ là hỏi theo thường lệ, không nghĩ tới Nguy Dã nghe vậy, gương mặt thế nhưng dâng lên hai đóa mây đỏ.

Lần trước khi nói chuyện Tạ Thúc Vân đưa lưng về phía hắn, không phát hiện có cái gì không ổn, lúc này nhìn chính diện. Tạ Thúc Vân lập tức biết hắn có điều giấu giếm, nhẹ nhàng nói: "Tẩu tẩu nếu là có việc giấu tôi, tôi sẽ không có cách giải quyết vấn đề."

Nguy Dã sợ vô cùng, vẫn là ấp úng kể ra.

Hắn nói mờ mịt, nhưng điều bí ẩn bên trong Tạ Thúc Vân đã hoàn toàn hiểu. Hai má Nguy Dã ửng đỏ, lông mi run rẩy, làm Tạ Thúc Vân có thể tưởng tượng tới bộ dáng hắn khi bị người khinh nhục lại bất lực.

Tạ Thúc Vân híp mắt, lạnh lùng nói: "Là sắc quỷ."

  "Sắc, sắc quỷ?!" Nguy Dã mặt hoàn toàn đỏ lên, hàm răng trắng cắn cánh môi. Hắn lại cảm thấy thẹn, lại phẫn hận, cắn răng nói: "Tam đệ, cậu nhất định phải giúp tôi bắt được sắc quỷ này!"

Tạ Văn Tu: "......"

Ý cười trong mắt Tạ Thúc Vân hoàn toàn biến mất, ánh mắt nặng nề đảo quanh phòng: "Tẩu tẩu yên tâm."

Tạ Thúc Vân cắn đầu ngón tay, chảy ra một ít máu. Dương khí trong máu làm Tạ Văn Tu cảm nhận được uy hiếp, y nhẹ nhàng xuyên tường ra khỏi phòng.

Nguy Dã: "Cậu đây là......"

  "Tôi không có mắt âm dương, chỉ có thể tạm thời mở thiên nhãn." Tạ Thúc Vân đem máu ấn ở giữa trán, lại bôi lên hai bên mí mắt.

Biện pháp này dùng chính là máu tươi, nên sắc mặt y hơi tái nhợt, nhưng biểu tình thật nghiêm túc, chậm rãi mở mắt ra nhìn chung quanh.

Có thể rõ ràng thấy được âm khí ở trong phòng. Thời gian con quỷ này ở đây không ngắn. Tạ Thúc Vân nhìn Nguy Dã sắc mặt trắng bệch, liền không nói cho hắn.

Mở thiên nhãn thực tốn khí lực, nửa phút sau, Tạ Thúc Vân không thể không gắt gao nhắm hai mắt, giọng trầm thấp nói: "Nó hiện tại không ở đây."

  "Tam đệ, cậu không sao chứ?" Nguy Dã dìu y ngồi xuống: "Tôi nên làm gì bây giờ?"

Tạ Thúc Vân nghỉ ngơi một lát, giương mắt nhìn hắn, trong mắt trầm ổn kiên định: "Tẩu tẩu đừng sợ, tôi sẽ giải quyết."

Tạ Thúc Vân dùng máu tươi ở trong phòng bày ra một trận pháp khóa hồn, lại dán bùa trừ tà xung quanh giường.

Khi đụng đến màn giường, bỗng nhiên một đồ vật rơi xuống .

Một cái vòng treo đường kính 20cm, là dùng dây thần cột thành, đầu dây thừng còn lại buộc ở trên xà ngang.

Tạ Thúc Vân nhìn vòng treo, lại nhìn Nguy Dã, hai tròng mắt mở to.

Nguy Dã giật mình nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Tạ Thúc Vân lẩm bẩm: "Tẩu tẩu thì ra còn có thứ này......"

  "Cậu biết dùng để làm gì?" Nguy Dã đi tới, không biết như thế nào, Tạ Thúc Vân thế nhưng đột nhiên lui về phía sau một bước.

Nguy Dã vén lên vạt áo, đem một chân bước vào vòng treo. Tạ Thúc Vân nhìn, đôi mắt lại trợn tròn thêm một phần: "Tẩu tẩu......"

Nguy Dã nghi hoặc liếc y một cái, nói: "Gần nhất thế đạo quá loạn, tôi muốn tập lại công phu trước kia, ít nhất có thể tăng tốc độ chạy trốn, liền dùng cái này để luyện tập."

Tạ Thúc Vân: "...... À." Hiểu lầm lớn.

Tạ Thúc Vân học y, từng nghiên cứu kỹ thuật phòng the, y tưởng rằng đó là đạo cụ.

Nguy Dã không rõ vẻ mặt y khác thường vì điều gì, liền cúi người tùy ý biểu diễn một chút.

Chỉ là một động tác đơn giản, dáng người lại so với với Tiểu Phượng Hoa đẹp hơn gấp trăm lần.

Tạ Thúc Vân vẫn luôn biết Nguy Dã có một đôi chân đẹp, lúc này nhìn đôi chân thẳng tắp, thon dài, mềm dẻo, tràn ngập lực lượng.

Tạ Thúc Vân trong lòng nhẹ nhàng nhảy lên một cái.

Phía trước là hiểu lầm, tại giây phút này Tạ Thúc Vân lần đầu tiên ý thức được hàm nghĩa của hai chữ "Tẩu tẩu".

Tạ Thúc Vân đi rồi, Nguy Dã ra khỏi phòng, nhìn thấy Tạ Văn Tu xa xa đứng ở trong viện, đang đi về phía mình.

Nguy Dã nghĩ nghĩ, kêu một tiếng: "Trường Thanh."

Trường Thanh lập tức buông việc trong tay chạy tới: "Đương gia có việc gì cần?"

Nguy Dã nói: "Gần đây tôi gặp đồ dơ, tam gia giúp tôi làm cái trận pháp bắt quỷ ở trong phòng, lúc cậu dọn dẹp không cần đụng lung tung."

  "Đồ dơ?" Trường Thanh run lập cập, lo lắng nói: "Đương gia thân thể ngài thế nào?"

Nguy Dã cười cười: "Không có gì, chỉ là âm khí quá nặng có chút lạnh, Thúc Vân nói phơi nắng thì sẽ tốt."

Tạ Văn Tu nhìn về phía phòng, thở dài.

Thời tiết bắt đầu chuyển sang mùa đông lạnh, âm khí trên người y càng ngày càng nặng, thật sự không nên ở gần Nguy Dã.

Tạ Thúc Vân vẫn luôn đợi, nhưng trận pháp đều sắp mất đi hiệu lực, vẫn không có biến hóa gì.

Nguy Dã phát hiện y còn sốt ruột hơn cả mình, an ủi y rằng trận pháp này có tác dụng, trong khoảng thời gian này chưa lại gặp ác mộng.

  "Không được." Tạ Thúc Vân nói: "Chỉ có ngàn ngày làm cướp, không có ngàn ngày phòng cướp, bắt không được tôi không yên tâm."

  "Vậy cậu còn có cách khác?"

Tạ Thúc Vân suy nghĩ hồi lâu, mắt sáng ngời: "Tôi nhớ tẩu tẩu từng nói, lần trước khi anh tắm rửa bị quấn lên?"

Nguy Dã mờ mịt gật đầu: "Làm sao vậy?"

  "Nếu muốn dẫn sắc quỷ ra......" Tạ Thúc Vân đề nghị nói: "Không bằng sắc dụ đi."

Nguy Dã: "Hả?!"

......

Sắc dụ như thế nào?

Nguy Dã ngồi trong thau tắm, da thịt chưng đỏ ửng.

  "Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, có một ngày còn muốn mặc quần áo tắm rửa." Hắn ở trong lòng đối 001 phun tào: "Liền tính là sắc quỷ thật, Tạ Thúc Vân cho rằng sắc quỷ là ngốc sao?"

Hắn từ đầu muốn tắm rửa như bình thường, lại bị Tạ Thúc Vân nghiêm khắc phản đối.

001 rà quét cảnh tượng lúc này, sau một lúc lâu nói:【 nếu là sắc quỷ, hẳn cũng sẽ bị lừa đến đây. 】

  "Được rồi." Nguy Dã nhún vai: "Dù sao Tạ đại ca sẽ không tới."

Trong khoảng thời gian này Tạ Văn Tu đều vẫn luôn ở rừng cây nhỏ.

Quần áo dính ở trên người rất khó chịu, Nguy Dã bò đến bên thùng gỗ. Cửa sổ hé một cái khe hở, Tạ Thúc Vân núp ở ngoài cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy bên trong hơi nước lộ ra một bả vai cùng tóc đen ướt át.

Nước dần dần lạnh xuống, vẫn không có động tĩnh gì. Tạ Thúc Vân thực trầm ổn, Nguy Dã biết không hiệu quả. Gió lạnh từ phía sau thổi tới, hắn đứng dậy bước ra thau tắm: "Tam đệ cậu...... A!"

Nghe được một tiếng thở nhẹ, Tạ Thúc Vân sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức mở ra thiên nhãn, đẩy cửa sổ nhảy đi vào.

Liền thấy Nguy Dã một chân đứng trên mặt đất, ôm chân còn lại: "Đụng chúng ngón chân......"

Vải dệt màu trắng mỏng manh ướt đẫm dán ở cặp chân dài xinh đẹp kia, lộ ra ngón chân tinh xảo như ngọc đang cuộn lại.

Tạ Thúc Vân cứng đờ, trái tim trong lồng ngực nhảy bang bang.

Tinh thần chấn động, thiên nhãn mới vừa mở ra đột nhiên đóng lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net