Chương 43: Ở Tận Thế Dựa Mặt Ăn Cơm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Ở Tận Thế Dựa Mặt Ăn Cơm (2)

001 từng nói cho Nguy Dã về thợ săn.

Hệ thống thức tỉnh ý thức thường trói định với ký chủ đều là cực kỳ ưu tú, mỗi khi có hệ thống như vậy ra đời, Chủ Thần sẽ bắt bọn họ giải trừ trói buộc.

Nếu người làm nhiệm vụ không đồng ý, Chủ Thần sẽ phái thợ săn đến thế giới nhiệm vụ ám sát ký chủ, bắt đi hệ thống mới sinh ra ý thức.

001 cùng Nguy Dã từng thảo luận, nếu bị Chủ Thần chú ý sẽ gặp được đủ loại trở ngại, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp được.

Nguy Dã giấu người sau ba lô, đánh giá tên thợ săn kia, thân hình y cao lớn, một thân áo khoác đen, khuôn mặt đẹp trai.

Diện mạo rất hợp gu thẩm mỹ của Nguy Dã, nếu như không giết chết bạn trai tương lai của hắn.

Bên tai là tiếng kêu sợ hãi không ngừng, lại không ai dám chạy, đội người kia từng bước từng bước xách theo súng tiến vào.

Bọn họ tùy tiện như là đi dạo ở siêu thị, một người đàn ông gầy cười hỏi: “Đại ca, hôm nay tâm trạng không tốt? Vừa đến liền giết người.”

Người nọ mắt đen giống như một cái giếng cổ, không hề dao động, ngồi xổm xuống sờ động mạch cổ của thi thể.

Không được đáp lại, Sấu Hầu ngượng ngùng sờ mũi, nói thầm một câu: “Hôm nay đại ca sao nói ít như vậy.”

  “Biết điều thì đem đồ ăn trên người giao ra, nếu không đừng trách viên đạn không có mắt.” Bảy người phân tán ra, bộ dáng ngựa quen đường cũ mà cướp bóc.

Thức ăn trong tận thế khan hiếm, bọn họ rõ ràng là muốn mạng người.

Người nọ sau khi xác nhận thi thể đã thực sự chết, bỗng nhiên mở miệng: “Đừng làm việc dư thừa.”

  “Cái gì?” Một tên đạo tặc kinh dị hỏi: “Đại ca anh có ý gì?”

  “Tôi nói, cái gì cũng đừng làm.” Người nọ mặt không biểu cảm nhìn tên kia một cái, tên kia rùng mình, không dám nói gì.

Nguy Dã ngoài ý muốn với thái độ của y, đồng thời trong lòng hơi trầm xuống, nếu nói đám người này hung ác, thì người có thể quản lý bọn họ chỉ càng khó đối phó.

Sắc trời dần tối, đám người này trải thảm trên đất, chuẩn bị ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm. Tên thợ săn được vị trí thoải mái nhất, gối hai tay nhắm mắt lại.

Người tị nạn ở siêu thị đều súc đến bên kia, hận không thể cách đám người nọ trăm mét, đối phương không làm gì bọn họ, nhưng đối mặt với súng bọn họ vẫn là không dám thở.

Sau một lúc lâu, Hà Thiên Thiên muốn đi WC, mặt nghẹn đến đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được năn nỉ người bạn bên cạnh đi cùng cô.

Hai người lặng lẽ đứng dậy, từ phía sau đám người vòng tới cửa.

Hai tên cướp liếc nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra đi theo sau, cửa mới mở ra, liền gấp không chờ nổi che miệng các cô lại.

Không ít người nhìn thấy, lại không có một người dám lên tiếng.

Nguy Dã quýnh lên, lao ra: “Các anh đứng lại!”

Tên thợ săn mở mắt ra, nhìn về phía hắn.

Sắc mặt Nguy Dã có chút trắng bệch, bả vai cũng có chút run, sinh động thuyết minh hình tượng người bình thường sợ hãi khi đối mặt với cường quyền. Nhưng hắn vẫn duỗi cánh tay chỉ vào tình cảnh bên ngoài: “Vị tiên sinh này, đội viên của ngài không nghe ngài nói…… Tự tiện xuống tay với người khác!”

  “Tên nhóc, lá gan không nhỏ nha.” Sấu Hầu cười nhạo một tiếng, quay đầu lại đánh giá hắn: “Không nghĩ tới một tên tiểu bạch kiểm còn dám anh hùng cứu mỹ nhân đâu. Còn cáo trạng với đại ca của chúng tôi, cậu cho rằng cậu……”

Sấu Hầu còn chưa dứt, liền nghe đại ca lên tiếng: “Thả các cô ấy ra.”

  “Thả ra?!” Sấu Hầu dừng một chút, hôm nay hai lần bị đại ca làm rớt mặt mũi, không khỏi tức giận, nâng súng chỉ Nguy Dã: “Đại ca, sao hôm nay anh lại giúp người ngoài……”

Loại người này giết người không chớp mắt, Nguy Dã sợ tên kia tức giận nổ súng thật, giơ tay sử dụng dị năng, thả ra một dòng nước.

Lạch cạch một cái, họng súng bị đánh trúng, mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Dị năng hệ thủy không có sức tấn công, nhưng ở tận thế lại vô cùng trân quý. Nước bắn đến trên người Sấu Hầu, anh ta liếm bọt nước trên môi, mắt sáng ngời, liền tức giận cũng không còn.

Nguy Dã trầm giọng nói: “Tôi là dị năng giả hệ thủy. Thả các cô ấy, tôi có thể cung cấp nguồn nước cho các anh.”

Nguyên chủ là vì cứu người mà bại lộ dị năng, mới bị đám người này nhìn trúng rồi bắt đi.

Tên thợ săn gật đầu: “Ngày mai cậu đi theo tôi.” Y nhìn thoáng qua bốn người ngoài cửa, lại nói một lần: “Thả các cô ấy ra.”

Hà Thiên Thiên được thả ra, hai mắt đầy nước mắt mà trở lại chỗ ngồi, cùng người bạn kia ôm chặt nhau, hai người đều run sau khi tránh được một kiếp. Đồng bạn bên cạnh các cô lúc trước còn châm chọc Nguy Dã chỉ có khuôn mặt, lúc này lại sợ tới mức cúi đầu một câu cũng không dám nói.

Tên thợ săn lại nhắm mắt. Y dường như một pho tượng, không có cảm xúc, phảng phất chỉ có ngủ mới có thể hấp dẫn lực chú ý của y.

Nguy Dã ôm ba lô đi qua, thấp giọng nói: “Chào đại ca, tôi tên Nguy Dã.”

Mắt đối phương cũng không mở, nói ra hai chữ: “Tịch Uyên.”

Ai, thế nhưng còn đáp lại.

Thay đổi trận doanh, Nguy Dã vẫn thành thật súc đến góc, móc ra một tờ giấy dùng dị năng làm ướt, đem tro bụi trên mặt đất lau sạch rồi mới ngồi xuống.

Đồng đội mới nhìn thấy bộ dáng này của hắn, phụt cười: “Loại thời điểm vầy còn chú ý tới cái này.”

Nguy Dã nói: “Ngại quá, tôi có thói ở sạch.”

Hắn nói chuyện lễ phép, cử chỉ ôn nhã, vừa thấy chính liền biết là đại thiếu gia con nhà gia giáo. “Các vị xưng hô như thế nào?”

Người gầy bị hắn tạt nước lau mặt một phen, nhếch miệng cười: “Kêu tôi Sấu Hầu là được, người anh em, cậu có thói ở sạch, còn không bằng cho chúng tôi chút nước.”

Nguy Dã liền đứng lên, cho vài người rót một ly nước đầy, thuận tiện nói chuyện với nhau hai câu, bọn họ báo tên đều là ngoại hiệu.

Lão Hùng uống một ngụm nước, chép miệng: “Không tồi nha, còn ngon hơn nước khoáng, giống như sơn tuyền.”

Nguy Dã gật đầu: “Nếu cần có thể nói với tôi.”

Ăn nói khép nép, ngược lại sẽ bị áp bức, nhưng cũng không thể vượt qua nhân thiết của nhân vật. Nguy Dã nắm chắc mức độ.

Tám người này đều có súng, sau khi nói chuyện với nhau, Nguy Dã nghe được trong bọn họ còn có hai người là dị năng giả, Sấu Hầu dị năng hệ thổ, một người khác là Tịch Uyên.

Tịch Uyên sẽ là dị năng gì?

Nguy Dã rất chú ý vị đại ca này, ánh mắt nhìn yết hầu y hai giây, ở trước khi y phát giác liền dời đi tầm mắt.

Sấu Hầu trời sinh háo sắc, ngủ không được lại không thể chơi gái, chán đến chết đi đến ven tường, cái xác bị Tịch Uyên bắn chết nằm ở nơi đó.

Anh ta ngồi xổm xuống mở ba lô của thi thể, đem đồ ăn trong đó bỏ vào trong túi mình, trong đó còn có một cái dao găm, ngón cái thử thử lưỡi dao: “Con dao này không tệ.”

Lại lấy ra thẻ sinh viên: “Ai u, là sinh viên B đại đâu.” Tùy tay ném.

Nguy Dã nhặt lên thẻ sinh viên kia, mục tiêu công lược tên Cốc Dương, ảnh trên thẻ còn rất đẹp.

Hắn đi qua: “Thi thể có thể giao cho tôi xử lý sao?”

  “Ha? Sao nào?” Sấu Hầu kinh ngạc nhìn hắn.

  “Tôi muốn chôn cất cho cậu ấy.” Nguy Dã đem sát ý giấu ở đáy mắt: “Cậu ấy là bạn cùng trường của tôi.”

  “Còn rất nghĩa khí.” Sấu Hầu cười ha ha, xua tay: “Kéo đi ra ngoài đi, cùng thi thể ngủ chung tôi còn ngại xui xẻo.”

Anh ta cố ý khoe vũ lực, dơ tay lên, mặt đất hiện ra một cái hố: “Liền chôn ở chỗ đó đi, cậu đừng chạy xa.”

Nguy Dã nói tiếng cảm ơn, biết anh ta sợ mình chạy trốn nên không lấy ba lô, cố sức kéo thi thể ra khỏi siêu thị.

Đem người bỏ vào hố, đặt đôi tay ngay ngắn đặt ở trước ngực.

Nguy Dã ngồi xổm bên cạnh hố, đưa lưng về phía siêu thị, từng chút từng chút mà lấp đất.

Người dưới hố bỗng nhiên mở mắt ra.

Ánh trăng ảm đạm chiếu xuống hố, như đang diễn ra một câu chuyện kinh dị.

001 nhăn mi: “Ký chủ sao chọn đi theo bọn họ? Sẽ rất nguy hiểm.”

  “Đã có năng lực cứu người, cũng không thể mặc kệ cô gái kia bị cưỡng bức đi?” Nguy Dã chậm rãi nói: “Hơn nữa tôi muốn tìm cơ hội giết tên thợ săn kia.”

  “An toàn của cậu càng quan trọng.” Ánh mắt 001 hơi trầm xuống.

Nguy Dã nhờ ánh trăng nhìn nó một cái, cười: “001, biểu cảm của anh càng ngày càng giống con người.”

Nguyên bản ánh mắt vô hồn dần trở nên sinh động, có thể cảm giác được nó hình như có chút tức giận.

001 nhíu chặt mày, nặng nề kêu một tiếng: “Ký chủ.”

  “Ai.” Nguy Dã cười tủm tỉm lên tiếng: “Tôi càng để ý tình huống hiện tại, anh là như thế nào?”

Hắn hỏi: “Anh hiện tại không cần hô hấp sao?”

001 nói không cần, đất liền lấp tới trên mặt.

001: “……”

Nguy Dã: “Không nghĩ tới anh còn có thể rời khỏi người tôi.”

  “Tôi lại không phải hệ thống bình thường, năng lượng đầy đủ có thể làm được rất nhiều việc.” 001 giải thích nói: “Đến gần thợ săn, hệ thống có khả năng sẽ bị cảm ứng được, cho nên tôi mới rời khỏi cậu.”

  “Nhưng là anh tiến vào thi thể, không phải cách y rất gần?”

  “Thi thể này còn sót lại hơi thở của mảnh nhỏ, có thể tạm thời che giấu sự tồn tại của tôi.” 001 không chút do dự nói: “Mặc dù tôi bị phát hiện, ít nhất thân phận của cậu sẽ không bị lộ.”

  “001, cảm ơn anh.” Nguy Dã nghiêm túc nói: “Tôi nhất định sẽ giúp anh giết Tịch Uyên.”

001 trầm mặc một lát, nói: “Hiện tại quan trọng nhất chính là an toàn của cậu, chuyện khác có thể để sau.”

  “Yên tâm đi, hợp tác lâu như vậy anh hẳn là biết, tôi không làm việc mà không nắm chắc.” Nguy Dã tăng tốc độ lắp đất.

Khuôn mặt của thi thể hoàn toàn bị che lấp. Phía sau siêu thị, Tịch Uyên đi ra.

  “Vì sao chôn cất cho cậu ta?” Giọng nói trầm thấp.

Ha hả, đương nhiên là bởi vì hắn là người tốt.

Nguy Dã bình tĩnh xoay người, rũ mắt nói: “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, người cùng chí hướng.”

Tịch Uyên nói: “Nói tiếng người.”

Nguy Dã: “……”

  “Vốn dĩ cho rằng chính mình là thiên chi kiêu tử, tiền đồ sáng lạng……” Nguy Dã thấp giọng xuống, vành mắt ửng đỏ: “Không nghĩ tới gặp được tận thế, trơ mắt nhìn bạn học chết ở trước mắt, tựa như nhìn đến kết cục của mình về sau.”

Tịch Uyên bình tĩnh nhìn hắn hai giây, thu hồi ánh mắt sắc bén: “Tôi sẽ không tùy ý giết người.”

Ở sau khi anh không nói một lời liền một phát súng, những lời này có chút buồn cười.

Nguy Dã nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, đi theo phía sau y trở về siêu thị, ở trong góc ngủ một đêm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn muốn đi theo đồng đội mới xuất phát.

Trước khi rời đi, Hà Thiên Thiên nói lời cảm ơn hắn, biểu tình cảm kích lại hổ thẹn.

Hà Thiên Thiên thậm chí cảm thấy mình hẳn là cùng Nguy Dã đối mặt với kẻ ác. Nhưng cô không làm được gì, cũng không có dũng khí.

  “Đừng khó chịu, tôi đi theo bọn họ cũng khá tốt, ít nhất an toàn hơn so với đi một mình.” Nguy Dã cười cười, an ủi cô.

Bọn họ có ba chiếc xe việt dã, Nguy Dã ngồi trên chiếc xe cuối cùng, trên xe lão Hùng làm hắn đổ một xô nước, sau đó cho hắn một túi bánh mì.

Sau khi tiêu hao dị năng Nguy Dã có chút mệt mỏi, dựa vào cửa sổ xe nhắm hai mắt, nghe được lão Hùng nói chuyện: “Đại ca từ ngày hôm qua thì trở nên kỳ lạ, cũng không thích nói chuyện, cũng không cho chúng ta cướp đồ.”

Một người khác nói: “Đúng vậy, anh ấy còn nói muốn đi căn cứ Thự Quang.”

Căn cứ Thự Quang là căn cứ đầu tiên được thành lập từ tận thế tới nay, cũng là mục tiêu của rất nhiều người.

Nhưng không phải hướng đi nguyên bản của đám người này. Lão Hùng thấp giọng mắng một câu: “Thật mẹ nó không muốn vào căn cứ, ở bên ngoài không ai quản lý, chúng ta muốn làm gì thì làm, so với vào căn cứ sung sướng hơn nhiều.”

Nguy Dã trong lòng cười lạnh một cái.

Có thể không đi căn cứ Thự Quang sao, đối tượng công lược còn lại của hắn liền ở nơi đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net