Chương 52: Ở Tận Thế Dựa Mặt Ăn Cơm (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52: Ở Tận Thế Dựa Mặt Ăn Cơm (11)

Cấp S rất khó vượt qua, Nguy Dã tạm thời không thể đạt được

Bắt đầu từ hôm nay, cách mấy ngày, Nghiêm Vi Duyệt sẽ giúp Nguy Dã làm một lần khai thông tinh thần, có khi còn sẽ huấn luyện dị năng, lực lượng của hắn càng ngày càng tăng.

Mỗi khi muốn về trễ, Nguy Dã đều sẽ báo cho Tịch Uyên một tiếng, Tịch Uyên không yên tâm hắn một mình đi đêm, sẽ đến đón hắn.

Hai người ở căn cứ sinh hoạt dần dần ổn định. Tiền lương Nguy Dã ở viện nghiên cứu cũng không thấp, nhưng Tịch Uyên càng kiếm được nhiều tích phân hơn, tiểu đội dị năng y lãnh đạo làm nhiệm vụ vừa nhanh lại tốt, tích phân kiếm được cũng nhiều.

Buổi tối hôm nay nhiệm vụ kết thúc đến sớm, hai người cũng không về nhà, mà cùng đi dạo ở khu mua sắm trong căn cứ.

Nói là khu mua sắm, nhưng càng giống sở giao dịch, căn cứ phía chính phủ bán rau thịt cùng đồ dùng hằng ngày, cũng có người bày quán bán ra vật phẩm rác thải.

Ngẫu nhiên gặp được dị năng giả, người trong đội đều biết Tịch Uyên.

  "Anh Tịch." Không ít người sùng bái thực lực của Tịch Uyên, tới chào hỏi y, liền đem ánh mắt dừng ở trên người Nguy Dã.

Trừ bỏ tò mò người bên cạnh Tịch Uyên, càng nhiều là bởi vì vẻ bề ngoài của thanh niên này rất đáng chú ý.

Tịch Uyên không có gì cần, trừ bỏ tiêu dùng cơ bản hằng ngày, tích phân cơ hồ đều dùng trên người Nguy Dã.

Ăn mặc đều là tốt nhất, Tịch Uyên không chút nào bủn xỉn dùng tích phân kiếm được. Đồ ăn vặt cùng đồ uống sang quý, thậm chí giết thời gian vào máy chơi game, ở trong mắt người khác quả thực có thể xem như tiêu xài lãng phí.

Trên người Nguy Dã, không có chỗ nào là không tinh xảo, ở tận thế ăn ngon mặc tốt, so với khi trước tận thế càng tốt, càng có khí sắc, mặt mày nhu hòa, màu da như tuyết.

Ánh mắt người trẻ tuổi dừng trên người Nguy Dã hơi lâu, Tịch Uyên khẽ nhíu mày, gật đầu, rồi kéo Nguy Dã đi.

Người trẻ tuổi nhìn bóng dáng hai người, không khỏi "Oa" một tiếng: "Người kia là ai? Thoạt nhìn...... Không giống chúng ta."

Khí chất thanh thuần như nước, phảng phất không trải qua hắc ám trong tận thế, nhất định chưa từng chịu khổ hay dính máu.

  "Chưa từng nhìn thấy hắn ở trong tiểu đội dị năng, không phải dị năng giả, thì nhất định là người yêu của anh Tịch." Người bên cạnh nói: "Người như vậy, cũng chỉ có kẻ mạnh mới có thể nuôi được."

Người trẻ tuổi sửng sốt: "Không thể nào?"

  "Khẳng định, cậu có tâm tư gì thì nghẹn trở lại đi." Người bên cạnh nói: "Vừa rồi cậu nhìn cậu ta, anh Tịch đều không vui."

Đi ngang qua quầy bán gà sống, Tịch Uyên dừng lại lựa gà.

Gà sống tốn không ít tích phân, chủ quán nói: "Có thể lấy vật đổi vật, chỉ cần mười hai bình nước khoáng để đổi."

Nguy Dã: "Vậy đơn giản, tôi là dị năng hệ thủy, trực tiếp cho ông hai thùng."

Tịch Uyên lại phản đối: "Em đừng động thủ, tôi dùng tích phân đổi là được."

Mặt mày đang hớn hở của chủ quán tức khắc cứng lại, hai xô nước đối với dị năng giả hệ thủy mà nói lại là chuyện đơn giản, còn sợ hắn mệt sao?

  "Cần phải tiêu hao, mới có thể tăng trưởng dị năng." Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến giọng nam tao nhã.

Nguy Dã quay đầu thấy được Nghiêm Vi Duyệt: "Ơ, thầy Nghiêm cũng tới mua đồ?"

Lần đầu tiên thấy Nghiêm Vi Duyệt không mặc áo blouse trắng, lại mặc áo sơmi màu trắng chỉnh tề, quần tây giày da, không chút cẩu thả phảng phất giây tiếp theo là có thể lên đài diễn thuyết, cùng hoàn cảnh ồn ào chung quanh không hợp nhau.

Nghiêm Vi Duyệt rất có hứng thú nhìn Tịch Uyên một cái, dáng người y như tùng bách ổn trọng, trong tay là cái rổ, trong rổ chứa đầy rau xanh, một tay khác cầm lồng gà.

  "Thật trùng hợp." Nghiêm Vi Duyệt nói: "Nếu gặp gỡ, không bằng đến chỗ huấn luyện đi, tinh thần lực của cậu chắc đã khôi phục."

Nguy Dã chần chờ gật đầu: "Đã khôi phục......" Nhưng hắn còn chưa ăn cơm chiều đâu.

Rốt cuộc đối phương là muốn hỗ trợ, đều chủ động như vậy, Nguy Dã không thể cự tuyệt, liền nói với Tịch Uyên: "Anh về nấu cơm trước đi, em đến viện nghiên cứu, chốc lát về ăn cơm, được không?"

Tịch Uyên vốn dĩ cũng không cần hắn vào phòng bếp. Y nhìn Nghiêm Vi Duyệt một lát, nói: "Một tiếng sau tôi đến đón em."

  "Hôm nay thử nghiệm năng lực cực hạn của cậu." Đến phòng thí luyện dị năng, Nghiêm Vi Duyệt làm hắn thả dị năng ra.

Nguy Dã có thể cảm giác được, tinh thần lực vô hình lấy Nghiêm Vi Duyệt làm trung tâm mà tản ra. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng đối dị năng hệ tinh thần càng ngày càng hiểu biết.

Nghiêm Vi Duyệt không chỉ làm hắn thả ra dị năng, còn thỉnh thoảng sẽ đưa ra yêu cầu thay đổi phạm vi của dị năng, gia tăng áp lực, đồng thời kiểm tra đo lường năng lực không chế dị năng.

Cứ như vậy, không đến nửa tiếng Nguy Dã liền bắt đầu mệt mỏi, dị năng hao hết.

Nghiêm Vi Duyệt lúc này cho hắn mười mấy viên tinh hạch.

  "Hấp thụ xong, lại phóng dị năng?" Nguy Dã không khỏi hơi lộ ra khổ sở, trên người đã thấm mồ hôi.

Nghiêm Vi Duyệt gật đầu: "Tôi đã từng cùng những người khác thí nghiệm qua, loại phương pháp này có thể giúp dị năng giả đạt tới cực hạn, có thể trợ giúp tăng lên dị năng dự trữ ở hạn mức cao nhất."

Nguy Dã cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, thực mau liền thu liễm thần sắc, nghiêm túc làm.

Không có người không thích học sinh như vậy. Nghiêm Vi Duyệt ánh mắt mang theo mỉm cười, vô luận là ở viện nghiên cứu học tập, vẫn là đối với huấn luyện dị năng, Nguy Dã đều nghe lời lại nỗ lực, là đứa trẻ có thiên phú lại chịu được khổ.

Sau một lần nữa hao hết dị năng, cơ bắp trên người Nguy Dã có chút phát run.

Nghiêm Vi Duyệt nhìn thoáng qua đồng hồ: "Thời gian không còn nhiều, tôi giúp ngươi khai thông một chút."

  "Chờ một lát." Nguy Dã cúi đầu, nhanh chóng dùng nước lau mặt.

Bọt nước dọc theo cái cổ thon dài chảy xuống xương quai xanh, làm ướt cổ áo.

Thấm ra một mảnh da thịt phấn trắng, tầm mắt Nghiêm Vi Duyệt không chút để ý mà lướt qua, nhẹ nhàng gợi lên khóe môi: "Mới ra mồ hôi, tốt nhất đừng dùng nước lạnh, dễ bị cảm."

Nguy Dã cào cào lỗ tai, hai má ửng đỏ: "Hẳn là không có việc gì, do em nóng quá."

  "Nam sinh tuổi trẻ hỏa khí lớn, tôi hiện tại là không dám làm như vậy." Nghiêm Vi Duyệt lấy một loại nói của người lớn tuổi, tiến lên một bước, tới gần hắn.

Nguy Dã xem qua tư liệu, Nghiêm Vi Duyệt nhảy lớp, thuộc loại thiên tài siêu cấp, hiện tại còn không đến 30 tuổi. Y ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật căn bản nhìn không ra dấu vết năm tháng, bề ngoài tuấn dật trẻ hơn so với bạn cùng lứa rất nhiều.

  "Ngài cũng còn trẻ mà." Nguy Dã khen tặng một câu, nhắm mắt lại.

Bị người khác dùng tinh thần lực thâm nhập, vô luận bao nhiêu lần đều cũng khó có thể thích ứng.

Nguy Dã cần tốn nhiều thời gian hơn người bình thường, càng áp chế bản năng bài xích, tinh thần lực hắn mạnh mẽ, cũng bởi vậy, mẫn cảm hơn, tinh thần lực của đối phương làm hắn bị kích thích.

Đang lúc hắn khó nhịn, đột nhiên ù tai, sắc mặt trắng bệch.

Ong -- phảng phất trời đất quay cuồng, dao động không biết tên từ phương xa truyền đến.

Nghiêm Vi Duyệt kêu rên, bên môi có vết máu. Thần sắc y biến đổi, duỗi tay tiếp được Nguy Dã đang mềm mại ngã xuống.

Tinh thần dao động chấn động toàn bộ căn cứ, hai người đang tiến hành khai thông tinh thần, càng là bị chấn động đến tinh thần hải.

Nguy Dã đồng tử run rẩy, khó chịu mà nhăn mi, trong lúc nhất thời nghe không rõ nam nhân trước mắt đang nói cái gì.

Nghiêm Vi Duyệt ngồi xổm dưới đất, nhẹ nhàng vỗ gương mặt hắn: "Nguy Dã, ngưng tụ tinh thần lực, đừng để bị ảnh hưởng!"

Y bị hao tổn thương so với Nguy Dã càng nghiêm trọng, nhưng dị năng của y có thể tự mình điều tiết, Nguy Dã lại không được.

Một bóng đen xuất hiện ở trước mắt. Tịch Uyên cảm giác không ổn, không đợi cảnh vệ dẫn dắt trực tiếp xông vào.

Tịch Uyên ôm Nguy Dã, sắc mặt trầm đến làm cho người ta sợ hãi: "Em ấy bị sao vậy?"

Không kịp nhiều lời, Nghiêm Vi Duyệt nói: "Đem người cho tôi!"

Tịch Uyên chỉ có thể lựa chọn tin tưởng y, ôm ấp thân thể Nguy Dã ngồi xổm xuống. Nghiêm Vi Duyệt thò người ra, cái trán kề nhau Nguy Dã.

Đến một lúc lâu, rốt cuộc tách ra, Nghiêm Vi Duyệt thở ra một hơi, hai người lúc này đều thấm mồ hôi.

  "Xảy ra chuyện gì?" Hai người nam nhân nhìn chằm chằm hắn, Nguy Dã nghi hoặc nói: "Em giống như bỗng nhiên tuột huyết áp?"

Nghiêm Vi Duyệt nói: "Như là có người bạo phát tinh thần dị năng, hơn nữa có tính công kích rất mạnh."

Nguy Dã nhìn về phía Tịch Uyên: "Anh thế nào?"

  "Tôi không có việc gì." Được hắn quan tâm, khí lạnh quanh người Tịch Uyên giảm lại: "Bên ngoài có mấy người cảnh vệ cùng nghiên cứu viên bị đau đầu, nhưng không phản ứng mạnh như em."

  "Tinh thần lực càng yếu, càng dễ dàng bị tổn thương." Nghiêm Vi Duyệt nhíu mày: "Chỉ là hai người chúng tôi đang tiến hành khai thông tinh thần, tương đương với tinh thần hải rộng mở, không có sức chống cự."

Nguy Dã quơ quơ đầu, cảm thấy việc vừa xảy ra không bình thường: "Vừa rồi...... Ngài như thế nào giúp em? Em cảm giác rất kỳ lạ."

  "Bởi vì tinh thần hải của cậu có chút tan rã, tôi trực tiếp thành lập kết nối tinh thần, mới có thể giúp được cậu." Nghiêm Vi Duyệt bỗng nhiên cười một chút: "Tôi cũng chỉ là thử một chút, không ngờ lại thành công."

Nguy Dã chưa từng nghe qua cách này, vẻ mặt hắn mờ mịt, Nghiêm Vi Duyệt nhéo gương mặt hắn: "Xem ra tinh thần lực của hai chúng ta rất tương xứng."

  "Tự trọng." Tay Tịch Uyên che trên mặt Nguy Dã.

Nguy Dã chớp chớp mắt, mới ý thức được vừa rồi bị nhéo mặt.

Tịch Uyên như là ôm bảo vật quý giá không cho phép người khác mơ ước, trong ánh mắt lạnh lùng đều là cảnh cáo, Nghiêm Vi Duyệt cười cười, không chút hoang mang thu hồi tay.

Tịch Uyên: "Tinh thần liên kết có cái gì hậu quả?"

  "Không có." Nghiêm Vi Duyệt thong thả ung dung nói: "Tinh thần càng thêm củng cố, an toàn."

  "Đương nhiên, sẽ không giống trước kia, tiến vào tinh thần hải của cậu không còn cần cậu cho phép -- nhưng tôi sẽ không tùy ý làm như vậy." Y nhìn về phía Nguy Dã, con ngươi ôn nhuận vô hại: "Cậu tin tôi, đúng không?"

Nguy Dã: "......" Anh nói như vậy tôi có thể nói không tin sao.

Nghiêm Vi Duyệt thấy hắn gật đầu, cười nói: "Vậy lần sau tôi giúp cậu huấn luyện dị năng, sẽ càng tiện, hiệu quả sẽ càng cao."

Tịch Uyên trực tiếp ôm Nguy Dã đứng lên, lạnh nhạt nói: "Không có lần sau, hắn không cần tăng cấp bậc dị năng."

  "Nguy Dã có tiềm lực, có khả năng lên được cấp S, nếu từ bỏ có chút đáng tiếc." Nghiêm Vi Duyệt giống như vô tình mà nói: "Huống chi...... Anh chỉ là bạn của cậu ấy, có thể thay cậu ấy quyết định sao?"

Sắc mặt Tịch Uyên âm trầm, cằm căng chặt.

Không khí cứng đờ giống như kết băng.

Nguy Dã túm quần áo Tịch Uyên: "Đều kiên trì lâu như vậy, em không muốn từ bỏ, anh đừng lo lắng."

  "Nhiều lần thực nghiệm chứng minh, chuyện này sẽ không mang đến nguy hiểm cho dị năng giả." Nghiêm Vi Duyệt: "Làm bạn bè, anh hẳn nên vui khi thấy thực lực của Nguy Dã tăng cao đi?"

Trong phòng không có lớn tiếng cải nhau, không khí lại làm người không dám đến gần, đó là lực áp bách từ dị năng giả cấp cao phóng ra.

Đến khi Tịch Uyên ôm Nguy Dã rời đi, cảnh vệ mới chạy vào: "Giáo sư Nghiêm, ngài không có chuyện gì chứ? Vừa rồi là như thế nào?"

Nghe được có người thức tỉnh dị năng tinh thần, cảnh vệ vui vẻ nói: "Kia thật tốt nha! Nếu là người trong căn cứ chúng ta, thực lực của chúng ta sẽ càng mạnh!"

Nghiêm Vi Duyệt bình tĩnh lắc lắc đầu. Y chậm rãi nói: "Nhưng cũng có thể là tang thi."

Trên bàn là 3 món 1 canh, chay mặn phối hợp, sắc hương vị đều đầy đủ, chính là đã lạnh.

Tịch Uyên đem đồ ăn hâm nóng, Nguy Dã vội vàng ăn một ít, rửa mặt xong liền lên giường.

May mà Nghiêm Vi Duyệt kịp thời giúp hắn, tinh thần lực không có bị hao tổn, chỉ có chút mệt mỏi.

Nửa mộng nửa tỉnh, bên cạnh ngồi một người. Nguy Dã quen thuộc mà lôi kéo cổ tay áo y, Tịch Uyên nằm xuống bên cạnh hắn.

Giọng nói vang lên ở bên tai: "Em nói với anh ta tôi chỉ là bạn em...... em có phải muốn đi cùng anh ta?"

  "Em không muốn tạo áp lực cho anh." Nguy Dã lộ ra vẻ mặt buồn cười: "Em sao lại muốn đi cùng thầy Nghiêm chứ, y tuy rằng ôn hòa, kỳ thật rất khó tiếp cận."

Tịch Uyên trầm mặc không nói. mỗi câu nói của Nghiêm Vi Duyệt đều thực đúng trọng tâm, nhưng trực giác làm Tịch Uyên khó có thể ức chế mà sinh ra địch ý với người đàn ông ôn nhã này.

  "Tôi......" Ánh mắt Tịch Uyên thâm thúy, Nguy Dã ngửa đầu nhìn y, lộ ra cái cổ trắng nõn, mặt mày dịu ngoan.

Tịch Uyên hầu kết lăn lộn, chậm rãi tới gần.

Hơi thở nóng rực phà vào trên môi, sắp rơi xuống, thân thể người đàn ông run rẩy, động tác bỗng nhiên ngừng lại.

  "Hệ thống!" Nguy Dã mở to hai mắt: "Anh đột nhiên ra tới làm gì?!"

Tịch Uyên còn chưa ngủ đâu á!

Khoảng cách giữa hai người rất gần. 001 tựa như bị điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích, giọng trầm thấp nói: "Anh ta muốn lợi dụng cậu."

Nguy Dã khóe môi run run: "...... Có một loại khả năng, là tôi muốn cho anh ta lợi dụng tôi?"

  "Hôm nay Tịch Uyên trải qua tinh thần dao động, có khả năng sẽ nhớ tới." Hệ thống ánh mắt lóe lóe, nói sang chuyện khác: "Tinh thần bị kích thích hoặc là cảm xúc kích động, đều sẽ kích thích ký ức của y."

Nó nói rất nghiêm túc: "Đặc biệt là khi làm loại chuyện này, khẳng định sẽ rất kích động......"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net