Chương 54: Ở Tận Thế Dựa Mặt Ăn Cơm (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54: Ở Tận Thế Dựa Mặt Ăn Cơm (13)

Hai người sóng vai đi ở dưới ánh trăng, cái bóng bị đèn đường kéo dài, lại không có giao hoà.

Trên mặt Nguy Dã mờ mịt, hắn như ý thức được không khí trở nên ảm đạm, thấp thỏm tìm kiếm đề tài: "Ngày mai liền mua chăn mới sao?"

Lần này Tịch Uyên rốt cuộc phản hồi: "Mua."

Buổi tối ngày hôm sau, Tịch Uyên xong nhiệm vụ thì mang về một cái chăn mới sang quý, trắng tinh mềm mại như đám mây.

Cái chăn trước chỉ mới dùng một tháng, y nằm xuống mép giường, mũi ngửi được mùi sữa tắm trên người Nguy Dã, mùi thơm ngào ngạt tươi mát.

Tham luyến mà ngửi trong chốc lát, Tịch Uyên xoay người ngồi dậy, chuẩn bị thay chăn mới.

Kéo chăn cũ ra, ba lô ở cuối giường bị xốc đến trên mặt đất, vang một tiếng lớn khi rơi xuống đất.

Túi đã hơi phai màu, là ba lô Nguy Dã mang theo, khóa kéo không kéo chặt, một góc bị lộ ra.

Tịch Uyên khom lưng nhặt lên.

Xè xoẹ, âm thanh kéo khóa xé rách không khí.

Một cục gạch, còn có một con dao gâm.

Bởi vì không cần vận dụng vũ lực, Tịch Uyên chưa từng thấy Nguy Dã dùng mấy thứ này.

Lưỡi dao sáng như tuyết, ở dưới ánh đèn phản xạ ra ánh sáng sắc bén. Cảm giác lạnh băng từ ngón tay truyền đến thần kinh, Tịch Uyên đồng tử co rụt lại, trong đầu lại lần nữa hiện lên hình ảnh xa lạ.

Một người đàn ông khô gầy, có người kêu anh ta Sấu Hầu, từ trên người cổ thi mà y giết lấy ra dao gâm, kiêu ngạo mà cất vào trong lòng ngực.

Cách đó mấy mét, Nguy Dã nhìn chằm chằm một màn này, nắm chặt tay kìm chế phẫn nộ.

Chìa khóa mở cửa vang lên, Nguy Dã thay dép lê vào trong nhà. Lộc cộc tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, dừng lại ở cửa phòng.

  "Anh...... Đang làm gì?" Tịch Uyên nhận thấy được sự khẩn trương trong mắt hắn chợt lóe rồi biến mất.

Như là đầu bị chúng đòn nghiêm trọng, Tịch Uyên chịu đựng đau đầu, y muốn nói cái gì, giật giật môi: "Tôi thay chăn giường cho em." Đưa ba lô cho hắn: "Dao đừng đặt ở trên giường, cẩn thận bị thương."

Nguy Dã nhận lấy, nhẹ nhàng đem dao gâm nhét lại vào ba lô, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi."

Cục gạch đập người bị người bị hại thấy, chột dạ đâu.

Các tiểu đội đi ra ngoài một ngày tay không trở về, lãnh đạo căn cứ dần dần khẩn trương. Tin tức còn đang được khống chế, người thường chỉ là nghi hoặc với chấn động, không có phát hiện nguy hiểm sắp tới.

Nguy Dã cũng trước sau như một nỗ lực làm việc, nhà cùng viện nghiên cứu hai điểm một đường.

Hôm nay, lại một lần huấn luyện dị năng, tinh thần liên kết có đột phá.

Nghiêm Vi Duyệt là người làm chủ liên kết, y phát hiện có thể thông qua loại liên kết này, "Mượn" tinh thần lực của Nguy Dã, giống như hai loại lực lượng được chồng lên.

Nghiêm Vi Duyệt thu hồi tay đang đặt trên gáy Nguy Dã, hỏi hắn: "Vừa rồi có cảm giác thế nào?"

Nguy Dã hòa hoãn trong chốc lát, nghĩ nghĩ miêu tả nói: "Tựa như radar, có thể cảm giác được sinh mệnh ở khu vực gần đây. Nhưng rất mơ hồ, hẳn là không bằng ngài."

  "Tôi lần đầu tiên cảm ứng đến xa như vậy." Nghiêm Vi Duyệt gật đầu, suy tư nói: "Vừa rồi tinh thần lĩnh vực của tôi cơ hồ mở rộng gấp đôi."

Nguy Dã lộ ra kinh hỉ, được Nghiêm Vi Duyệt trợ giúp lâu như vậy, lần này giống như giúp được đối phương: "Khi nào ngài cần, em đều sẽ tới giúp."

Thời gian không sai biệt lắm, Nguy Dã chào tạm biệt Nghiêm Vi Duyệt.

Nghiêm Vi Duyệt dùng tinh thần lực tìm tòi chung quanh, nói: "Bạn cậu còn chưa tới."

  "Em tự về được." Trên người thấm mồ hôi, Nguy Dã gấp không chờ nổi muốn về nhà tắm rửa.

Ánh mắt Nghiêm Vi Duyệt thoáng nhìn tóc mái dính ướt của hắn, cười nói: "Hiện tại đã vào thu, cả người đầy mồ hôi ra cửa có khả năng sẽ bị cảm lạnh. Cậu có thể đến chỗ tôi tắm rửa một cái, thuận tiện chờ bạn cậu tới đón."

Nghiêm Vi Duyệt ở viện nghiên cứu có phòng nghỉ riêng, bên trong có phòng tắm.

Có chút rung động, phòng tắm công cộng tất cả mọi người đều đang dùng, ngày thường chỉ có khi chưa đến thời điểm tan làm Nguy Dã mới đến đó. Nhưng hắn suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Nghiêm Vi Duyệt là khách sáo: "Quá làm phiền ngài, em đi phòng tắm công cộng."

Nhưng Nghiêm Vi Duyệt thực chân thành, y nói: "Không phiền, tôi còn muốn làm phiền cậu cho tôi một thùng nước để uống đâu."

  "Đưa nước là chuyện nhỏ không tốn sức, em vốn dĩ cũng muốn làm, kia dù sao cũng là phòng tắm riêng của ngài......"

Nghiêm Vi Duyệt: "Không phải là cậu ghét bỏ tôi chứ?"

Nguy Dã nhớ tới lần trước đang rửa mặt thì bị nhìn, hơi quẫn: "Sao có thể, vậy thì cảm ơn ngài."

Nghiêm Vi Duyệt về phòng nghỉ trước, Nguy Dã đến tủ đồ lấy quần áo sạch sẽ, nhẹ nhàng gõ cửa.

Rất nhiều người sẽ dọn dẹp phòng trước khi có người đến thăm, nhưng Nghiêm Vi Duyệt hiển nhiên không cần.

Trong phòng không dính một hạt bụi, sách trên kệ chỉnh tề, Nghiêm Vi Duyệt cởi áo blouse trắng, thân ảnh thon dài ngồi ở trên sô pha lật sách.

Nguy Dã liếc mắt nhìn tên sách, phát hiện đó là quyển sách mà hắn vừa mới trả lại, thẹn thùng: "Em đã rất cẩn thận khi lật sách, không có bị dơ chứ?"

  "Không có." Nghiêm Vi Duyệt lật một lần, tùy tay đem sách khép lại, chỉ phòng trong: "Phòng tắm ở nơi đó, đồ dùng đều có, cậu cứ tự nhiên sử dụng."

Nguy Dã vừa muốn vào, lại nghĩ tới cái gì, xoay người đem máy lọc nước rót đầy.

Trước khi nhận ơn thì phải trả giá mới an tâm, thật sự rất có lễ phép.

Nghiêm Vi Duyệt nhìn hắn ôm quần áo chạy vào phòng tắm, nhẹ nhàng cười, rót một ly nước.

Trong phòng tắm sạch sẽ, trên gạch men sứ nhìn không thấy một sợi tóc.

Đừng nói phòng tắm riêng, vào viện nghiên cứu trong khoảng thời gian này, Nguy Dã cũng chưa nhìn thấy có người vào phòng nghỉ của Nghiêm Vi Duyệt.

Thói ở sạch nha.

Nước ấm chảy xuống, Nguy Dã cười tủm tỉm, thói ở sạch cũng không phải khó trị.

Sô pha đối diện phòng tắm, trên kính mờ hiện ra bóng người, lờ mờ, mông lung.

Có thể nhìn ra hắn tắm thật sự cẩn thận. Hơn mười phút sau, tiếng nước ngừng hẳn, bóng người mặc quần áo, lau sơ tóc xong ngồi xổm trên mặt đất.

Nghiêm Vi Duyệt tưởng tượng một chút, hắn hẳn là dọn dẹp tóc rớt trên mặt đất.

Cửa nhẹ nhàng mở ra, thanh niên xinh đẹp ra tới: "Em tắm xong rồi, cũng đã dọn dẹp, cảm ơn ngài."

Hắn ôm quần áo đi ra, hai tròng mắt trong trẻo sâu thẳm, màu da trắng sứ hơi hồng, thật sạch sẽ.

Hơi nước cùng mùi sữa tắm hỗn loạn.

Nghe nói nam nhân là động vật cảm quan, dĩ vãng Nghiêm Vi Duyệt không cho là đúng, nhưng giờ khắc này y có thể khẳng định chính mình cũng như vậy.

Thậm chí có thể hoàn toàn bỏ qua trong lòng ngực Nguy Dã còn đang ôm quần áo dơ.

Tầm mắt sau mắt kính trở nên nhu hòa, Nghiêm Vi Duyệt bất động thần sắc: "Tóc cậu còn ướt, sau lại không lau?"

  "Không được." Nguy Dã lắc đầu: "Em sợ Tịch Uyên chờ lâu, ngài tắm rửa đi, em đi trước."

Nghiêm Vi Duyệt hơi mỉm cười, đứng dậy: "Tôi tiễn cậu."

Nguy Dã cùng y sóng vai ra ngoài, trên đường cảm thấy quá an tĩnh, lấy chút vấn đề bản thân không hiểu để hỏi.

Nghiêm Vi Duyệt tinh tế giải đáp, nhẹ nhàng khen: "Cậu đọc sách thực cẩn thận."

Nguy Dã ngượng ngùng mà cười: "Em hiện tại đi theo ngài học không thể làm ngài mất mặt."

Nghiêm Vi Duyệt lại bỗng nhiên nói: "Tuy rằng cậu kêu tôi một tiếng thầy, nhưng không phải học sinh của tôi."

Nguy Dã hơi giật mình, cho rằng y cảm thấy mình không đủ tư cách.

  "Đều không phải là cảm thấy cậu không tốt." Thanh âm ưu nhã nói tiếp, Nguy Dã nghe được y khẽ cười một tiếng: "Cậu không phải nói tôi còn trẻ sao. Chúng ta ngang hàng, sẽ làm tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn."

Lỗ tai ngứa, Nguy Dã phát hiện mình không thể phản đối.

Giọng Nghiêm Vi Duyệt thật sự không trộn lẫn tinh thần lực sao!

Đến cửa lớn của viện nghiên cứu, từ trong miệng cảnh vệ biết được, hôm nay Tịch Uyên chưa có tới.

Nguy Dã khó có thể che giấu được biểu cảm mất mát, gần đây Tịch Uyên càng thêm im lặng, mỗi ngày liều mạng đi làm nhiệm vụ, giết tang thi, tích phân kiếm được càng ngày càng nhiều, sau khi trở về lại hiếm khi cùng hắn thân cận.

  "Cậu cùng bạn cậu......" Nghiêm Vi Duyệt nhận thấy được cảm xúc của hắn, mà không có hỏi nhiều, nhẹ nhàng nói: "Tôi trước kia từng học tâm lý học. Nếu gặp được việc khổ sở hoặc là vấn đề khó nói, đều có thể tới tìm tôi tâm sự."

  "Đương nhiên, cậu đừng khẩn trương, cứ cho là tìm bạn nói chuyện." Ánh mắt y lướt qua cái bóng nơi xa, thu hồi tầm mắt.

Hơi cúi người, ngón tay nâng lên, chạm vào sợi tóc bên mái Nguy Dã, dịu dàng nói: "Lần sau nhớ lau khô tóc. Mau về đi, coi chừng bị cảm."

Xem từ góc độ nào đó, tư thế của hai người hiện lên vẻ thân mật.

Trên đường trở về, Nguy Dã cảm thấy như có người đi theo sau mình.

Hắn rùng mình, bước chân nhanh hơn.

Tịch Uyên im lặng đuổi theo hắn, đến khi hắn sắp an toàn về đến nhà, mới vận dụng dị năng trở về trước.

Tịch Uyên hiện tại không tới viện nghiên cứu đón hắn về nhà.

Mỗi ngày đi sớm về trễ, như là cố ý tránh né, nếu không phải ngẫu nhiên thấy y cho thỏ ăn, Nguy Dã sẽ cho rằng trong nhà chỉ có chính mình.

Nguy Dã tính toán tìm cơ hội nói chuyện với Tịch Uyên, buổi chiều một ngày nọ, Lý Viêm vội vàng tìm tới, mang đến một tin tức: "Có một tiểu đội gặp nguy hiểm, phát tín hiệu cầu cứu, anh Tịch chạy tới nơi đó trước, lúc chúng tôi đến......"

  "Làm sao vậy?!"

  "Người trong tiểu đội kia toàn bộ đã chết, chỉ còn anh Tịch, anh ấy hiện tại còn hôn mê chưa tỉnh!"

Môi Nguy Dã trắng bệch, lập tức chạy tới bệnh viện.

Trừ bác sĩ, Nghiêm Vi Duyệt cũng ở, y kiểm tra xong, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Là dị năng hệ tinh thần. Xem ra tiến hóa không phải nhân loại, là tang thi."

Nguy Dã vội hỏi: "Tịch Uyên thế nào? Sẽ không có việc gì đi?"

  "Cậu đừng lo lắng, tinh thần lực của y không thấp, tôi sẽ chậm rãi điều trị cho y." Nghiêm Vi Duyệt an ủi, làm Nguy Dã thoáng thả lỏng lại, trong mắt đựng đầy cảm kích.

Tịch Uyên không tỉnh, Nguy Dã liền xin nghỉ hai ngày, hắn sử dụng rất nhiều tích phân, thuê giường trong phòng bệnh, tính toán ở bên cạnh chăm sóc Tịch Uyên.

Nghiêm Vi Duyệt nói tinh thần hải của Tịch Uyên bị chấn thương, khi nào tỉnh, còn phải xem bản thân y.

Vốn tưởng rằng ít nhất cũng muốn mấy ngày mới tỉnh, không nghĩ tới ban đêm, Nguy Dã liền thấy Tịch Uyên mở mắt.

  "Anh tỉnh rồi!" Nguy Dã kinh hỉ, lại sợ ồn đến y, nhẹ giọng nói: "Em đi kêu bác sĩ."

Vừa muốn xoay người, cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy. "Ai?!" Hắn bị kéo lên trên giường.

Tịch Uyên rũ mắt nhìn hắn, lời nói đầu tiên thế nhưng là: "Em thật sự thích tôi sao?"

Cặp mắt đen nhánh phức tạp khôn kể, làm Nguy Dã có chút sợ hãi.

Sắc mặt hắn trắng bệch: "Anh đang nói gì vậy? Em đương nhiên thích anh rồi. Mau thả em ra, để em kêu bác sĩ tới khám cho anh."

  "Đầu óc của tôi rất tỉnh táo." Tịch Uyên đè thấp thân thể, giọng nói hơi khàn: "Nếu em thật sự thích tôi...... Vậy chúng ta làm đi."

  "Ở nơi này?" Nguy Dã cảm thấy vớ vẩn: "Anh điên rồi, nơi này có camera!"

Tịch Uyên giơ tay, áo gối bị ném tới trên camera.

  "Có thể chứ?" Lông mi ở hốc mắt tạo thành một cái bóng.

Hơi thở trầm trọng dừng ở bên gáy, Nguy Dã không tự chủ được rụt cổ, lại không thể lui, hoảng loạn: "Chính là, anh còn đang bị thương."

Nghe vào trong tai Tịch Uyên tất cả đều là lấy cớ.

Y cúi đầu, hôn người dưới thân.

Phảng phất như muốn đem hắn nuốt vào bụng, Nguy Dã thở hổn hển, run giọng cự tuyệt: "Không được, đừng ở chỗ này......"

Tịch Uyên chống phía trên người hắn, động tác dần dừng lại, trong mắt đen tối không rõ.

Lông mi Nguy Dã khẽ run nhìn y, hắn bị biến cố thình lình xảy ra làm sợ hãi.

Thương tiếc cùng khổ sở ở trong lòng đan chéo, miệng vết trên trán rõ ràng sớm đã khỏi, lại thấy đau. Tịch Uyên há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, bỗng nhiên buông lỏng sức lực.

Trên người hơi trầm xuống, người đàn ông ở trước khi ngã xuống, cánh tay lại dùng sức chống đỡ thân thể.

Khống chế thân thể là 001. Nó trầm giọng nói: "Tịch Uyên lại ngất xỉu."

  "Thật đột ngột." Nguy Dã thở hổn hển, còn chưa phục hồi tinh thần: "Y có phải đã khôi phục ký ức?"

001 đưa ra đáp án khẳng định.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Nguy Dã vẫn là cảm giác có chút gian nan. Hắn cắn môi: "Ầy, thật khó."

Vốn dĩ muốn theo kiểu lâu ngày sinh tình mà.

Hắn nhớ tới cảnh tượng Tịch Uyên bị mình hạ độc, rồi dùng gạch hành hung.

...... Ô ô ô cảm giác sẽ biến thành ngược luyến tình thâm đó.

Môi có chút đau, Nguy Dã bất tri bất giác cắn vào da.

001 chống hai tay ở trên người hắn, nguyên bản vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên vươn tay: "Đừng cắn."

Cánh môi được giải cứu ra khỏi hàm răng, lực đạo ôn nhu. Nguy Dã theo bản năng liếm môi, đầu lưỡi đụng phải ngón tay đang đặt bên môi.

Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng, liếm đến làn da thô ráp không phải của bản thân, đầu lưỡi chấn kinh rụt trở về.

Lòng bàn tay chỉ còn lại dấu vết hơi lạnh, xúc cảm mềm mại ướt át lại như dọc theo mạch máu truyền đến trái tim, ở chỗ sâu trong linh hồn nổ thành pháo hoa.

Trong nháy mắt đó 001 ngừng hô hấp.

Khi lấy lại tinh thần, tay như là có ý thức riêng mà đã chui vào cánh môi, bắt được đầu lưỡi non mềm.

-- Thậm chí còn dùng tới dị năng tốc độ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net