Chương 8: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (8)

Xe thể thao của Tiết Quang Vũ đậu bên cạch một chiếc motor phân khối lớn, thân xe màu xám bạc đường cong lưu sướng, tạo hình sáng lán vừa ngầu lại vừa đẹp.

  “Thật ngầu đó.” Nguy Dã nhịn không được sờ sờ, đàn ông nhìn thấy thứ này thì rất ít người không kích động.

Lan Đình sải bước lên xe, một chân chống xuống đất, đem nón bảo hiểm ở ghế sau ném cho cậu: “Mang cậu đi hóng gió.”

Nguy Dã lập tức vui vẻ mà nhảy lên ghế sau, Lan Đình cười nói: “Ôm chặt!”

Một tiếng nổ vang, máy xe như sao băng đâm vào màn đêm.

Lan Đình không muốn làm cậu sợ, chạy ở tốc độ trung bình. Bên tai tiếng gió gào thét, Nguy Dã còn không thấy đủ, xe lại ngừng ở trước một cửa tiệm đồ nướng.

Lan Đình thật bình dân. Vốn đang có chút buồn ngủ, hít gió xong Nguy Dã hoàn toàn tỉnh ngủ, không khách sáo mà vùi đầu ăn.

Trong khi đợi đồ ăn lên, Lan Đình hỏi: “Đám người lần trước còn quấy rầy cậu không?”

Nguy Dã nói: “Không có.”

  “Lúc ấy cậu có thể lấy sáu vạn về, bỏ qua không cảm thấy đáng tiếc sao?” Lan Đình mày kiếm hơi nhướng.

  “Tôi cũng muốn lấy, nhưng tôi còn muốn sống ở nơi đó mà, làm quá mức sẽ bị trả thù.” Nguy Dã nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra hiện tại tôi đã thực thỏa mãn. Trước kia trên người tựa như bị một ngọn núi đè, núi cao đến mức liếc mắt một cái cũng không thấy đỉnh, mỗi ngày đều không thẳng eo nổi.”

Giọng nói thực nhẹ, phảng phất đang nói một câu chuyện xa xôi.

  “Trái với trước kia, cuộc sống hiện tại quả thực quá nhẹ nhàng, tôi đã để dành được một vạn nha.” Thanh âm dần trở nên nhẹ nhàng, thần thái sáng lạn, đối với tương lai tràn ngập khát khao: “Chờ tôi tích cóp đủ tiền, liền mở một quán ăn cay Tứ Xuyên, tự mình làm ông chủ, ngẫm lại liền thấy rất tuyệt vời.”

Lan Đình lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên duỗi tay sờ đầu hắn: “Cùng so sánh với cậu, thời điểm tôi mười mấy tuổi thì còn là một tên trẻ trâu.”

Nguy Dã lắc đầu, đem tay y ném ra: “Anh so với tôi lớn hơn được bao nhiêu?”

Lan Đình gợi lên khóe môi, cười có chút hư: “Hơn mấy tuổi cũng là lớn hơn á, anh bạn nhỏ.”

Nguy Dã trừng y một cái, lúc này  cánh gà cay nướng được bưng lên, lực chú ý liền bị hấp dẫn đi.

Lan Đình lo lắng hắn ăn cay đến đau bụng, hắn dũng cảm mà xua xua tay: “Tôi da dày thịt béo, này tôi chịu được!”

Nguy Dã miệng nhỏ cắn cánh gà, ăn sạch sẽ, chóp mũi toát ra mồ hôi, vẻ mặt lại thỏa mãn.

Một lát sau bị cay tới. Hắn nhẹ nhàng hút khí, sắc môi hồng diễm, giữa hàm răng trắng lộ ra đầu lưỡi.

Cả người đều toả nhiệt, giống trái cây sắp chín tới.

Lan Đình tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt trào ra nồng đậm ý cười, nghĩ thầm nào chịu được, nếu véo cái liền trầy da.

Nhưng thân thể xinh đẹp yếu ớt này lại có một linh hồn cứng cỏi.

Hai người ăn BBQ nướng xong. Khi ra tới, không ít người vây quanh motor chụp ảnh, nói thầm xe này giá trị bao nhiêu vạn tệ.

Một tên đầu vàng ở trên mặt xe phải sờ sờ trái cọ cọ, thấy chủ xe ra tới cũng không rời nổi, nhếch miệng cười nói: “Người anh em, xe này của anh thật ngầu mà! Quá hâm mộ, làm quen một chút đi.” Nói xong muốn cùng Lan Đình bắt tay.

Lan Đình đẩy ra cổ tay của gã: “Miễn.”

Xe motor đã chạy xa, tên đầu vàng phỉ nhổ: “Phi, trang bức cái gì.”

Lúc quay đầu, mặt lại biến sắc.

——

Xe bình thản chạy trên đường quốc lộ, Nguy Dã hỏi: “Vừa rồi người kia làm sao vậy?”

  “Là một tên trộm, muốn trộm đồ của tôi.” Lan Đình ngữ khí thực tùy ý: “Tôi từ trên người gã lấy ra được ba cái bóp tiền.”

Nguy Dã giật mình nói: “Thật sự? Liền trong nháy mắt?” Một cánh tay ôm chặt vòng eo thon chắc của Lan Đình, một cái tay khác sờ vào túi áo y.

Khi bị ôm eo còn không có cảm giác, nhưng khi cái tay kia chạm vào liền dao động, người phía sau dựa ở trên lưng cảm giác tồn tại liền mãnh liệt.

Lan Đình bị sờ đến bụng nóng lên, không một tiếng động ngồi thẳng chút: “Ở túi quần.”

Tay Nguy Dã dời xuống, sau đó Lan Đình liền hối hận —— cảm giác này càng không thích hợp.

Xe ngừng ở ven đường, Lan Đình chính mình móc ra chiến lợi phẩm, ba cái bóp tiền bên trong giấy chứng nhận chủ sở hữu quả nhiên không phải một người.

Nguy Dã kinh ngạc cảm thán mà nhìn y: “Thật lợi hại nha, đại hiệp thay trời hành đạo.”

Lan Đình cười nhẹ, ngực hơi rung: “Thật biết nói chuyện đó, anh bạn nhỏ.”

Trời càng về khuya, xe đi ngang qua cũng không nhiều, trên đường quốc lộ trở nên hoang vắng.

Lan Đình muốn đưa hắn về nhà, Nguy Dã lắc đầu nói không buồn ngủ: “Tôi có thể lái xe của anh một chút sao?” So với ngồi ở ghế sau, hắn càng thích tự mình lái xe nô đùa.

Lan Đình không nghĩ tới hắn lớn gan như vậy, bị sặc nước miếng một chút: “Cậu biết lái xe sao? Này không thể đùa giỡn.”

  “Tôi biết.” Nguy Dã nghiêm túc gật đầu: “Không tin thì anh cho tôi lái thử xem.”

  “Lái xe motor rất nguy hiểm, không thể tùy tiện thử.” Lan Đình muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt chờ mong của Nguy Dã, ánh mắt lấp lánh đó làm lời cự tuyệt đều ngậm trong miệng.

Cùng lắm thì…… Cẩn thận một chút?

Thấy y không phản đối nữa, Nguy Dã hoan hô một tiếng, sải bước lên vị trí điều khiển.

Vùng ngoại thành đêm khuya ít có xe đi qua, chỉ có Lan Đình kiên nhẫn giới thiệu chiếc xe yêu quý của mình. Khi Nguy Dã đang nóng lòng muốn thử, thì trên quốc lộ yên tĩnh truyền đến một trận âm thanh ồn ào.

Đèn xe đến gần, sáng đến chói mắt, mấy chiếc xe ô tô cùng motor chạy tới, có người bỗng nhiên huýt một tiếng, trong chớp mắt đem hai người vây quanh ở chính giữa.

  “Chính là thằng đó!” Một người sau khi đối chiếu với ảnh chụp trên điện thoại, lớn tiếng nói: “Mấy ngày hôm trước anh Lôi chính là bị nó ép ra khỏi khu, vừa mới lấy đồ của tên đầu vàng cũng là nó!”

  “Thật là.” Lan Đình rủa thầm một tiếng: “Lần trước thế nhưng bị chụp ảnh lại.”

Kẻ cầm đầu dẫm lên xe máy, tiếng còi gầm rú phô trương khí thế: “Người anh em rốt cuộc có lai lịch gì mà dám cùng tụi tao đùa giỡn đâu?”

Lan Đình khe khẽ thở dài: “Chỉ là đùa giỡn một chút. Hiện tại liền đưa cho các người, thế nào?”

  “Xem như mày biết điều.” Kẻ cầm đầu cười to vài tiếng, tươi cười lại bỗng nhiên dừng lại, hung tợn nói: “Nào có việc dễ dàng như vậy, đàn em của tao bị mày hại, hôm nay không lột da mày, mặt mũi của tao để ở đâu?”

Có người đáng khinh nói: “Hai cái tiểu bạch kiểm, hơn nửa đêm ở đây chơi cái gì không muốn người biết sao? Không bằng cho các anh đây cùng tham gia?”

Một đám người thổi còi trêu đùa.

Lỗ tai tràn ngập những lời nói thô tục, Lan Đình khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Nguy Dã, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, nhưng vẫn cứ bình tĩnh.

Y an ủi mà nhéo tay Nguy Dã một cái, đi về phía trước hai bước, từ trong người lấy ra bóp tiền, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Tôi có thể trả tiền mua bình an. Chúng tôi hai người, mỗi người năm vạn đủ sao.”

  “Kẻ có tiền đó, còn rất tình thâm nghĩa trọng.” Mọi người sửng sốt, trong mắt trồi lên ý tham. Kẻ cầm đầu tự nhiên muốn nhân cơ hội lấy nhiều một chút, cười lạnh nói: “Mười vạn? Cho tiền đuổi ăn mày đâu, lấy 50 vạn tới, tụi tao sẽ tha cho mày cùng người tình của mày.”

  “Được.” Lan Đình tựa hồ thỏa hiệp. Y bước chậm đi qua, ngón trỏ cùng ngón giữa đưa vào bóp tiền, chậm rãi rút ra một cái thẻ ngân hàng: “Trong thẻ có một trăm vạn……” Khi bọn họ hưng phấn nhìn qua, lại hơi mỉm cười: “Nhưng không cho các người.”

Tấm thẻ ở dưới ánh trăng phản xạ ra một tia sáng, đầu ngón tay khẽ động, hóa thành bột phấn tung đầy trời.

  “Má, cái quỷ gì vậy!” Đám lưu manh kinh hoảng, nghe được tiếng xe máy khởi động.

Không nghĩ tới Nguy Dã khởi động xe, Lan Đình sửng sốt, nhảy lên ghế sau gấp giọng nói: “Cậu cúi đầu, tôi tới ——” lái còn chưa kịp nói xong, Nguy Dã đã nắm chặt tay lái: “Ngồi kĩ!”

  “Từ từ, ai ai ——”

Trong phút chốc như mũi tên chạy như bay.

Vừa rồi Lan Đình còn thực bình tĩnh, bây giờ thì bị dọa ngây người.

Xe motor màu xám bạc điên cuồng chạy đâm vào vòng vây, lại không gì sánh được linh hoạt chui ra ngoài.

Quốc lộ yên tĩnh nhấc lên một chận chiến truy bắt, đám lưu manh mắng to, xe ô tô cuồng loạn ấn loa, xe máy nổ vang ở sau người, ở trong bóng đêm soạn ra một loại hòa âm nguy hiểm.

Cùng với tiếng nhà ảo thuật nào đó không bình tĩnh hét to ——

  “Bên trái, không phải, bên phải! Sắp ngã sắp ngã nhanh chạy ổn định!” Tiếng gió xẹt qua bên tai, Lan Đình ôm chặt eo Nguy Dã, giọng nói trong trẻo đầy kinh hoảng lo lắng: “Đừng chạy nhanh như vậy mà……!”

Trái tim cùng thần kinh hung mãnh mà nhảy lên, phảng phất cùng chung tiết tấu cuồng dã với xe máy.

  “Má nó, chiếc xe kia là bản giới hạn toàn cầu, phỏng chừng so với siêu xe còn quý hơn, ai đuổi kịp!” Sau mấy khúc cua, đám lưu manh chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc motor màu xám bạc kia biến mất ở trong bóng đêm.

——

Xe dừng ở cầu lớn bên bờ sông, hai người đứng ở bên sông hít gió, xương cốt cả người như bị gió lạnh thổi qua, trong ngực lại toát lên nỗi niềm vui sướng.

Thật lâu sau, Lan Đình xoay mặt nhìn về phía Nguy Dã, giọng nói hơi khàn: “Xin lỗi, vốn dĩ muốn để cậu vui vẻ, không nghĩ tới thiếu chút nữa làm cậu lâm vào nguy hiểm.”

  “Không có mà, tôi thấy thật vui.” Nguy Dã nở nụ cười, ngửa đầu nhìn y, trong mắt chứa hình bóng của y.

  “Ở bên anh rất kích thích nha.” Lời này là thật, như bị tiêm máu gà, Nguy Dã hiện tại còn cảm giác trái tim đập rất nhanh.

Dưới ánh trăng, mặt hắn bị gió thổi thành phấn trắng, môi lại rất hồng, giống một đoá hoa hồng kiều diễm ướt át.

Trong nhất thời, Lan Đình tựa hồ nghe được trái tim phình phình đập mạnh. Y bỗng nhiên cười, giọng nói thực nhẹ: “Tôi trước kia không tin *hiệu ứng cầu treo.”

*Hiệu ứng cầu treo: ẩn dụ hình ảnh khi hai người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo được đánh đồng với tình yêu.

  “Cái gì?” Nguy Dã khó hiểu.

  “Tôi nói là……” Lan Đình chăm chú nhìn hắn, hơi cúi người, bàn tay giơ lên: “Tôi nhìn thấy một đóa hoa hồng nhỏ.”

  “Hả?” Nguy Dã theo bản năng nghiêng đầu trốn.

Nhưng nhà ảo thuật không có sờ mặt hắn.

Ngón tay thon dài sờ qua bên tóc mái, bỗng nhiên từ trán lấy ra một đoá hoa hồng đỏ.

Lan Đình đem hoa đưa tới trước mặt hắn, đôi mắt đào hoa chứa ý cười nói: “Ôi, từ trên đầu cậu hái xuống, liền tặng cho cậu.”

Mẹ nó, thật biết thả thính.

Nhưng có một câu hỏi, hoa hồng rốt cuộc là từ đâu ra?!

001 nghe được câu hỏi trong lòng Nguy Dã, mở miệng giải thích:【 Là……】

  “Không cần nói, không cần nói.” Nguy Dã chặn nó: “Anh hiện tại giải thích sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí.”

001 không nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net