Thế Giới Thứ 2: Bị Tranh Đoạt Di Sản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Bị Tranh Đoạt Di Sản (1)

*Di sản: Là toàn bộ tài sản thuộc quyền sở hữu của người chết để lại.

Trong không gian hệ thống mênh mông đầy chỗ trống, giống như không gian bị lãng quên trong cái khe của vũ trụ, không hề có dấu vết của sự sống.

Thật lâu sau, một giọng nói hoạt bát vang lên: "Nơi này thật lớn, lớn hơn so với hệ thống trước kia của tôi."

Nguy Dã bước chậm lại, ở bên cạnh là một quả cầu ánh sáng, không giống hệ thống bình thường, quả cầu ánh sáng này rất lớn, lại còn sáng ngời.

Khi nhìn kỹ, ánh sáng như bao hàm vũ trụ huyền bí vô tận.

001 bay đến trên vai Nguy Dã:【 nơi này là nơi Chủ Thần không thể khống chế được. 】

Nguy Dã cái hiểu cái không gật đầu, biết chính mình an toàn là được. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn hiện tại là đi theo 001 tạo phản, nghĩ cũng biết, nếu bị Chủ Thần bắt được sẽ không có kết quả tốt.

Không biết có phải ảo giác hay không, trong khi nói chuyện, ánh sáng của 001 giống như lại sáng thêm vài phần. Nguy Dã hỏi, 001 như đom đóm lập loè vài cái:【 không sai, tôi đã đem ba mảnh nhỏ hấp thu hoàn thành. 】

Nguy Dã ngẩn ra, nhớ tới hình ảnh bản thân thấy được trước khi rời đi: "Mảnh nhỏ bị rút ra, chẳng lẽ thế giới kia sẽ biến mất?"

Nếu là như thế thì không khỏi trả giá quá lớn.

【 sẽ không. 】001 nói:【 cậu nhìn thấy hình ảnh như vậy, là bởi vì thế giới kia đang thoát khỏi sự khống chế của Chủ Thần. 】

"Thoát khỏi Chủ Thần...... Chẳng lẽ thế giới kia hiện tại là của anh?!"

So sánh với Nguy Dã kinh ngạc, 001 thực rụt rè mà trả lời "Đúng vậy".

Nguy Dã lúc này mới rõ ràng mà ý thức được, sau khi bọn họ thành công, 001 sẽ trở thành Chủ Thần mới.

Hắn bỗng nhiên nghiêm túc: "001, tôi đây chính là lập được công lớn."

001 phân tích một chút ý của câu này:【 có thể xem là vậy. 】

"Vậy anh không cảm thấy thù lao cho tôi quá ít sao." Nguy Dã cò kè mặc cả: "Muốn cho ngựa chạy nhanh, thì phải cho ăn nhiều cỏ mới được."

"Ai nha." Hắn làm bộ làm tịch đấm đấm eo: "Tôi tốn công tốn sức, còn muốn bán đứng nhan sắc đâu."

001:【...... Lại cho cậu thêm một cái nguyện vọng. 】

"Hắc hắc, 001 anh thật tốt." Máy móc âm vẫn lạnh băng, Nguy Dã lại cảm thấy thật thân thiết, cười đến thấy răng không thấy mắt: "Tôi nhất định sẽ làm tốt công việc."

Từ trong miệng 001 biết được, thế giới kia vẫn sẽ tiếp tục vận hành. Thế giới ý thức sẽ chỉnh sửa bốn người bị thiếu, thêm vào số liệu tương đồng. Bọn họ sẽ dựa theo quỹ đạo vốn có để tiếp tục sinh hoạt, chẳng qua thể xác và linh hồn không còn thuộc về 001 cùng Nguy Dã.

Càng khống chế được càng nhiều thế giới, năng lượng để 001 trưởng thành cũng càng nhiều.

Nguy Dã nhớ lại quá trình công lược, có chút đáng tiếc: "Rõ ràng gặp ba người đàn ông cực phẩm, tôi vẫn còn là xử nam. Sớm biết vậy liền ngủ cùng Thiệu Kỳ Ngôn, anh ta nhìn như rất có kinh nghiệm."

【 cậu cuối cùng không phải chọn Tiết Quang Vũ sao? 】001 cho rằng hắn là thích Tiết Quang Vũ.

"Ồ, bởi vì nội tâm của anh ấy khép kín, tôi không đáp lại tình cảm, anh ấy sẽ không trả giá bằng cảm tình." Nguy Dã nhún vai, bỗng nhiên quay đầu, đồng tử con rút.

Không biết từ khi nào, phía sau xuất hiện ba cái thân thể nam giới quen thuộc.

001 nhẹ nhàng bâng quơ:【 tôi không có thân thể, cho nên phục chế thân thể của bọn họ để làm khuôn mẫu, về sau có thể dùng. 】

"Hệ thống! Anh có biết tôi vừa bị anh hù chết không!" Vừa lừa tình ba người, ba người kia lại xuất hiện ở sau lưng, Nguy Dã thiếu chút nữa liền biểu diễn tiết mục hồn lìa khỏi xác.

【 trong không gian hệ thống ký chủ lấy hình thức số liệu để tồn tại, không thể chết được. 】001 nhẹ nhàng mà nói thêm một câu:【 nếu số liệu của cậu tan vỡ, tôi có thể làm cậu trở lại như cũ. 】

"Ha ha, too nên cảm ơn anh sao!" Nguy Dã cười giả hai tiếng, bỗng nhiên dùng tay bắt nó.

Quả cầu ánh sáng bay vài vòng trên đỉnh đầu, chọc cho hắn nhảy dựng lên, lại linh hoạt từ khe hở ngón tay trốn đi.

"Chết tiệt, anh đứng lại đó cho tôi!" Nhìn thấy Nguy Dã xù lông, 001 dừng một chút, rồi chui vào trong thân thể Lan Đình.

Thanh niên chậm rãi mở mắt ra.

Trong nháy mắt Nguy Dã cơ hồ tưởng rằng Lan Đình đang đứng trước mặt hắn, nhưng rất nhanh phát hiện đôi mắt kia sắc thái lạnh băng.

001 rũ mắt nhìn hắn, dùng giọng nói của Lan Đình không hề cảm tình mà nói: "Như vậy cậu mới có thể đánh được tôi. Nhưng tôi cũng sẽ không đau."

Nguy Dã bị nó chọc cho tức cười. Hắn đi quanh Lan Đình, híp mắt, bỗng nhiên nhón mũi chân hôn lên.

Đôi mắt vô hồn bỗng nhiên trợn to.

Chỉ một thoáng ánh sáng như nổ tung, không gian hệ thống chấn động sụp đổ.

Đột nhiên bị xuyên đến thế giới mới, hơn nửa ngày Nguy Dã mới phục hồi lại tinh thần. Hắn cạn lời mà nói: "Hệ thống, anh muốn mưu sát ký chủ sao."

001 lần này chưa nói cái gì "Cậu không chết được" linh tinh, hoàn toàn chìm vào trạng thái giả chết.

"Nói cái gì đối với nhân loại thân mật tiếp xúc không có hứng thú......" Nguy Dã căm giận mở ra giao diện hệ thống, sau khi bổ sung năng lượng rốt cuộc khôi phục công năng bảo hộ riêng tư.

Hắn trước tiên mở ra cái thiết lập này, mới ngẩng đầu quan sát cảnh vật chung quanh.

Thực tốt, mở đầu là quỳ ở *linh đường.

*Linh đường: Nơi đặt linh cữu để người ta đến viếng

Đêm khuya, gió lạnh, cờ trắng tung bay. Cách đó không xa là một quan tài gỗ dành cho nam rất khí thế, Nguy Dã đang quỳ gối bên cạnh, xem ra hắn là người túc trực bên *linh cữu.

*Linh cữu: Quan tài của người mới chết chưa đem đi chôn.

Nguy Dã sửa soạn lại ký ức của nguyên chủ. Thế giới này bối cảnh cùng loại với thời dân quốc, phong kiến vương triều bị lật đổ, các phe phái quân phiệt phân tranh, hỗn chiến không ngừng.

Hắn ở thế giới này vẫn là một cái pháo hôi. Nguyên chủ là người bán nghệ, đi theo đoàn xiếc ảo thuật đến An Thành biểu diễn, thấy nhà giàu số một ở An Thành là nhà họ Tạ dán thông báo, cần một người mệnh cách cực âm xung hỉ.

Nguyên chủ đúng lúc sinh ra vào ngày âm, tháng âm, năm âm. Liền như vậy bị chủ bầu gánh thấy tiền là sáng mắt bán vào nhà họ Tạ, làm nam thê cho con trưởng nhà họ Tạ, Tạ Văn Tu.

Tạ Văn Tu ở An Thành tiếng tăm lừng lẫy, không chỉ bởi vì y có thủ đoạn kinh thương cao siêu, càng bởi vì y có "Mệnh cứng" trong truyền thuyết. Nghe nói là Long Hổ Sơn Trương thiên sư chính miệng nói, Tạ Văn Tu là mệnh cách cô dương, phải ở cùng người có mệnh âm, nếu không bản thân sẽ không sống được lâu, còn sẽ khắc chết người thân.

Nguyên chủ là mệnh âm không có sai, nhưng xung hỉ cũng không thành công, hắn gả vào Tạ gia không đến nửa năm, cha mẹ Tạ Văn Tu liền lần lượt qua đời, Tạ Văn Tu bệnh cũng càng thêm nghiêm trọng, ở một ngày trước đã ra đi.

Lúc sau quỹ đạo vận mệnh càng thảm hại hơn, nguyên chủ thủ tiết không bao lâu, có người bôi nhọ hắn cùng nha hoàn yêu đương vụng trộm, hắn lấy tiền muốn chạy, lại bị chó giữ nhà cắn chết, lặng yên không một tiếng động mà kết thúc cuộc đời.

Nhưng mà không sao, hiện tại hết thảy còn kịp. Nguy Dã mở bản đồ hệ thống, phát hiện thế giới này có ba mục tiêu công lược, hai cái ở thật xa, một cái hiện tại đang ở Tạ gia.

Dấu chấm ở gần này là màu đỏ.

...... Không có việc gì, còn kịp.

"Phu nhân, đã đến nửa đêm." Gã sai vặt hầu hạ hắn tên Trường Thanh nhẹ giọng nhắc nhở, hôm nay túc trực bên linh cữu đến 12 giờ là được.

Nguy Dã gật đầu, từ trên mặt đất lạnh băng đứng lên, phát hiện thể chất thân thể này không tệ, quỳ lâu như vậy chân vẫn còn sức.

Nhưng vì biểu hiện chính mình bi thương, hắn vẫn là làm ra vẻ lung lay một chút, vạt áo đồ tang thuần trắng hơi gấp, Trường Thanh vội đỡ lấy hắn: "Ngài cẩn thận một chút, đừng ưu thương quá mức, làm hại thân thể."

"Ai." Một tiếng than nhẹ, uyển chuyển sầu bi.

Trường Thanh trộm nhìn hắn một cái, có chút kinh ngạc, câu khuyên bảo này kỳ thật chỉ là thuận miệng nói.

Phía trước hắn cũng có khóc, nhưng sự bi thương kia như là treo ở trên mặt, có thể nhìn ra vài phần có lệ, mà lúc này ánh trăng sáng chiếu vào trên mặt hắn, làm sắc mặt càng hiện vẻ tái nhợt, giữa mày u sầu, mặc cho ai xem đều cảm thấy hắn rõ ràng rất đau lòng.

Có lẽ là lại nghĩ tới thiếu gia tốt, cánh tay nhẹ đến đáng thương, Trường Thanh dìu hắn không khỏi càng cẩn thận một ít.

Tạ gia nhà cao cửa rộng, ngói xanh, chín khúc hành lang gấp khúc, vô cùng lớn. Đồng thời không thiếu đồ vật sang quý mới phát hành, Nguy Dã trở lại phòng mình, còn nhìn thấy một cái ly kiểu Tây tạo hình tráng lệ.

Trên kính thủy tinh phản chiếu một gương mặt mỹ nhân, mặt trái xoan xinh xắn, môi hồng răng trắng, mắt phượng hẹp dài. Khi không cười có vài phần lãnh diễm, khóe môi gợi lên, đó là phong tình tuyệt lệ đến bất tận.

Nguy Dã nhìn gương ngó trái ngó phải, thực vừa lòng: "Tôi còn là đẹp như vậy."

Đã lâu không lên tiếng 001 mở miệng:【 mong ký chủ không cần hôn cái gương. 】

Nguy Dã cạn lời: "Tôi ở trong mắt anh chẳng lẽ là kẻ cuồng hôn sao?"

001 nói tiếp:【...... Để tránh mục tiêu công lược cảm thấy ký chủ có hành vi kỳ lạ. 】

Nguy Dã lúc này mới nhớ tới, phía trước nhìn đến điểm đỏ kia, giống như liền ở rất gần chính mình.

Hắn mở ra bản đồ, khóe môi tươi cười cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu lại.

Phía sau rỗng tuếch.

Lại quay đầu nhìn về phía gương, mặt kính phản chiếu sau lưng hắn thật sự không có gì.

Nhưng trên bản đồ, phía sau hắn rõ ràng có cái chấm tròn, màu giống như máu.

"Hệ thống!!" Thân thể Nguy Dã liền mềm, trong giọng nói mang tiếng khóc nức nở: "Có quỷ á!!!"

001 nghe tiếng thét chói tai càng thêm hiểu biết về Nguy Dã: Hắn rất sợ quỷ.

【 đừng sợ đừng sợ. Anh ta chính là Tạ Văn Tu, sẽ không giết cậu. 】

"Chính là anh ta rất đỏ á." Nguy Dã ở trong lòng khụt khịt: "Thật sự sẽ không bóp chết tôi sao?"

【 tôi để cậu nhìn thấy anh ta, cậu sẽ không sợ. 】

Nguy Dã đầy đầu đều là hình ảnh ác quỷ hung ác, vừa định nói "Đừng", trong gương đã hiện ra một cái bóng người.

Hắn run rẩy quan sát, phát hiện chỉ có thể thấy cái bóng, Tạ Văn Tu đứng ở phía sau hắn, khuôn mặt cũng không rõ ràng, nhưng mơ hồ có thể nhìn đến dáng người cùng diện mạo đều không tệ.

Nguy Dã nhẹ nhàng thở ra, xoa da gà nổi trên người.

Từ nhỏ lang bạt khắp nơi trải qua nhiều việc nên nguyên chủ có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, lại coi tiền như mạng, lúc sau gả cho Tạ Văn Tu ăn mặc không lo, Tạ Văn Tu cũng không chạm vào hắn, hắn liền an phận.

Tạ phụ Tạ mẫu khi còn sống sẽ tra tấn hắn, bắt hắn sớm tối hầu hạ, buộc hắn mặc đồ nữ, sau khi hai người qua đời hắn thoải mái hơn nhiều. Tạ Văn Tu làm người không tệ, cũng hào phóng, hắn thỉnh thoảng từ trong tay Tạ Văn Tu lấy chút tài vật, tích góp được không ít.

Cho nên nói độ thiện cảm là âm liền rất kỳ lạ, nguyên chủ vì có thể lấy nhiều tiền, chăm sóc Tạ Văn Tu rất có lòng, Tạ Văn Tu sao sẽ chán ghét hắn?

Nguy Dã ở trong trí nhớ tìm tòi một chút, nhìn đến cảnh tượng mình đứng trước thi thể của Tạ Văn Tu cười. Tạ Văn Tu vừa chết, nguyên chủ cảm thấy mình có thể lấy tiền bỏ trốn, không nghĩ tới linh hồn nhỏ bé của phu quân liền ở bên cạnh nhìn hắn cười.

Nguy Dã: "......" Này mẹ nó liền rất ngượng ngùng.

Nguy Dã mở ra ngăn kéo bàn trang điểm, bên trong là đồ trang điểm phủ đầy bụi, còn có mấy tấm ảnh chụp.

Trên ảnh chụp trắng đen, nam nhân tuấn mỹ mặc áo dài, bên môi hơi mang ý cười, có vài phần văn nhã của người có học thức, rất có khí chất.

Nguy Dã cầm ảnh chụp, bình tĩnh nhìn chăm chú một lát, lại lộ ra má lúm đồng tiền.

Tạ Văn Tu tối tăm mà nhìn hắn môi đỏ ngậm cười, lại ở một giây sau, nghe được hắn lẩm bẩm một tiếng: "Văn Tu......" Ánh mắt xa xăm, tựa hồ lâm vào hồi ức nào đó.

Ngón tay như ngọc mơn trớn ảnh chụp, nụ cười lại giấu đi, đem ảnh chụp ấn ở ngực, hàng mi dài run rẩy, giấu đi hơi nước ở đáy mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net