Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khỏe lại thôi." Tạ Phỉ lẩm bẩm, kéo gối ôm lên, mặt vùi vào giả chết.

"Lần trước bị cảm, cũng không thấy cậu không chịu uống thuốc cảm." Cố Phương Yến nói.

Tạ Phỉ cười nhạo: "Đó không phải bởi vì tại hơi sốt nên làm đầu óc không thoải mái sao."

Cố Phương Yến: "..."

Hóa ra người này phải khó chịu tới mức đau đầu mới chịu uống thuốc.

"Cậu không cần phải chen vào chuyện của tớ."giọng Tạ Phỉ ồm ồm, "Dù sao lần nào ăn lẩu cũng sẽ bị vậy, tớ quen rồi."

"Nếu lần nào cũng vậy sao còn ăn?" Lời nói của Cố Phương Yến ẩn chút lạnh.

Tạ Phỉ: "Lần trước sinh nhật Hạ Lộ không bị tiêu chảy, tớ còn tưởng đã khỏi rồi."

Cố Phương Yến: "Ha."

"Nhân sinh trên đời, ăn no chờ chết. Nếu không thể ăn lẩu, cuộc đời của tớ sẽ mất hết vui vẻ." Tạ Phỉ nhắm mắt, vươn bàn tay ra ngoài xua xua, "Cậu đi đi, không cần để ý đến tớ."

"Không thèm để ý tới cậu."

Tuy rằng miệng nói như vậy nhưng Cố Phương Yến lại không đi. Không chỉ như thế, Tạ Phỉ còn nghe được người này ngồi xuống phía sau cậu, rất có dáng vẻ nếu cậu không chịu uống hắn liền không đi.

Tạ Phỉ do dự hai giây, ngẩng đầu lên, chậm rì rì chuyển qua , nói: "Kỳ thật ta hiện tại đã không có việc gì."

Cố Phương Yến mặt vô biểu tình: "Ừm."

"Thật đó, đã một tiếng tớ không phải chạy đi WC nữa rồi." Tạ Phỉ lại nói.

Cố Phương Yến: "Đúng không?"

"..."

Tạ Phỉ quay đi, quyết định làm lơ người này, hơn nữa vì chứng minh cho bản thân cậu lấy lại tinh thần mở bài tập ra làm.

Tới lúc gần tan học, di động của cậu vang lên —— cá lư hấp và canh cá chua đặt hồi sáng tới rồi.

Trường học cấm shipper vào, Tạ Phỉ liền đứng lên định đi ra ngoài, Cố Phương Yến trừng mắt nhìn cậu một cái, nhìn đến khi cậu ngồi lại về chỗ hắn mới đứng lên đi ra cửa lấy đồ.

Tác phong của Cố Phương Yến rất nhanh, trở lại phòng học, hắn đặt túi đồ ăn xuống sau bàn Tạ Phỉ, sâu xa nói, "Không uống thuốc cũng được, nhưng cá cũng đừng ăn, nhìn tôi ăn là được rồi."

Tạ Phỉ phẫn nộ quay đầu: "Cố Phương Yến, cậu thật tàn nhẫn, cái đồ không có trái tim!"

Cố Phương Yến vẫn không biểu cảm: "Xem ít quảng cáo trên mạng thôi."

"Cậu không xem làm sao biết quảng cáo trên mạng như thế nào?" Tạ Phỉ lạnh giọng cười khẩy.

Giây lát sau cậu thò tay túm lấy túi thuốc, hờn hờn tủi tủi nói: "Không phải tớ uống là được sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net