Chương 49 - Thế giới thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cô, chủ đề đột ngột dừng lại, được bác sĩ Trần chuyển sang bữa tối.

Sau khi biết được nhà của cả hai đều không có ai từ miệng Hàm Ninh Ninh, bác sĩ Trần kiên trì mời họ ăn tối.

Hàm Ninh Ninh hiếm khi sử dụng bộ não của mình, cộng thêm lòng thèm ăn, sau một hồi rụt rè, cô ngồi vào xe thương vụ sang trọng.

Cô dò dẫm đây đó, cảm thấy mọi thứ đều mới lạ.

Minh Triết bỏ siêu nhân nhỏ vào túi, cũng lên xe.

Xe chạy được nửa đường, bác sĩ Trần lấy ra hai chai đồ uống đưa cho họ.

Hàm Ninh Ninh khách sáo nói vài câu, nhận lấy rồi uống một ngụm, “Nó còn lạnh cơ á?”

Bác sĩ Trần quay đầu lại cười nói: “Trong xe có một cái tủ lạnh nhỏ.”

Sở Thời Từ nhìn nữ chính với vẻ mặt phức tạp.

Cái tính tùy tiện, không hề đề phòng này. Gặp phải kẻ xấu chắc bị lừa bán lâu rồi.

Cậu lại nhìn nam chính.

Minh Triết đang cúi đầu mân mê chai nước, sau khi chắc chắn rằng nó chưa được mở cũng như không có lỗ kim nào, cậu bé mới vặn nắp uống một ngụm.

Chắc là khát lắm rồi, nếu không cậu bé sẽ không uống dù chỉ một giọt.

Hệ thống thấp thoáng ló đầu ra, 【Nữ chính ngốc nghếch ngọt ngào tự nhiên × nam chính IQ cao cực kỳ cảnh giác. Nếu như đây không phải là CP nghịch thì tôi đã ship rồi. Thấy anh trai đối xử với em tốt không, hửm?】

"Sớm muộn gì ta cũng bị mi làm cho tức chết."

…………

Bác sĩ Trần đưa họ đến một quán vịt quay.

Một chuỗi quán ăn toàn quốc, rất nổi tiếng ở thành phố Z. Dành cho gia đình bình dân, giá cả tầm trung.

Minh Triết ngồi ngay ngắn trên ghế, rũ mắt im lặng cuộn miếng thịt vịt.

Ở bên cạnh, Hàm Ninh Ninh và bác sĩ Trần trò chuyện sôi nổi.

Sở Thời Từ nghe mà lắc đầu.

Nữ chính ngọt ngào, ngây thơ quá không có tâm đề phòng, tán gẫu vài câu với một người lạ mới gặp, suýt chút nữa đã tiết lộ gia cảnh của mình.

Bác sĩ Trần ngưng đề tài, cầm lấy ly của ba người đi lấy nước cho họ.

Minh Triết đứng dậy, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ, “Chú không cầm được ba cái ly đâu, cùng đi đi.”

Hàm Ninh Ninh khó hiểu nhìn cậu bé.

Trên bàn có một cái mâm phù hợp, có thể đặt ba cái ly lên đó rồi mang đi mà.

Cô nhìn xung quanh, cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.

Yên lặng nhét vịt quay vào miệng, giả vờ như không biết gì.

Sở Thời Từ nằm trên vai Minh Triết, quan sát vẻ mặt của bác sĩ Trần.

Sắc mặt của Bác sĩ Trần rất bình tĩnh, vẫn treo một nụ cười ấm áp.

Hắn ta không từ chối, dẫn Minh Triết đến khu vực đồ uống tự phục vụ.

Minh Triết cầm ly của mình và Hàm Ninh Ninh, lấy hai ly Coca đá.

Bác sĩ Trần đứng bên cạnh, vừa lấy nước ấm vừa ôn hòa nói: “Tiểu Triết, em vẫn rất cảnh giác nhỉ.”

Minh Triết hơi khựng tay lại, Coca tràn ra ly, làm ướt tay cậu bé.

Cậu bé rút tay về, “Xin lỗi.”

Bác sĩ Trần cầm ly bằng một tay, tay kia ôm lấy bờ vai của cậu bé.

Minh Triết theo bản năng nghiêng người sang một bên.

Bác sĩ Trần thuận thế thu tay lại, “Mỗi khi tôi chạm vào em, cơ bắp của em đều căng lên. Tôi nghe Ninh Ninh nói rằng em không chơi với ai ở trường hết. Đã hơn hai năm rồi mà em vẫn chưa quen với việc tiếp xúc cơ thể với người khác à?”

Minh Triết không trả lời.

“Trước đây em từng bị bạo lực gia đình nên cơ thể sinh ra phản ứng căng thẳng. Trải nghiệm thời thơ ấu đã để lại chấn thương tâm lý cho em, em vẫn chưa bước ra khỏi bóng ma.”

Bác sĩ Trần khẽ thở dài, mỉm cười đầy áy náy: “Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi khi không giúp được gì cho em.”

Minh Triết lặng lẽ quay sang nhìn hắn ta.

Khi bác sĩ Trần lại ôm lấy bờ vai của cậu bé, Minh Triết không còn cự tuyệt nữa.

Sở Thời Từ theo dõi toàn bộ quá trình, cũng có chút lo lắng cho trạng thái tâm lý của Minh Triết.

Hệ thống thò đầu ra hóng hớt: 【Bóng ma tuổi thơ thật đáng sợ, sau khi giá trị sức sống của Tô Triết Ngạn vượt quá 70 điểm, cả người phơi phới, đặc biệt tràn đầy năng lượng. Minh Triết đã 78 điểm rồi, vậy mà việc tiếp xúc tứ chi với người khác lại là một vấn đề.】

"Ta cũng……"

Sở Thời Từ vừa định phụ họa thì chợt nhớ tới một chuyện.

Hồi còn học lớp 7, Minh Triết đến quán cà phê Internet đen đánh xếp hạng cho đám lưu manh.

Lúc đó chú Lưu vẫn chưa được đưa vào bệnh viện tâm thần, cậu bé vẫn luôn sống trong sợ hãi.

Nhưng đám lưu manh đó hết ôm rồi ôm, Minh Triết cũng không có phản ứng gì.

Tại sao đến phiên bác sĩ Trần thì lại có phản ứng kịch liệt như vậy?

Sau bữa tối, bác sĩ Trần đề xuất dẫn họ đi hát.

Trong một bữa ăn, Hàm Ninh Ninh đã làm quen với bác sĩ Trần.

Mặc dù sắc trời đã hơi tối, nhưng có đồng bọn ở bên nên cô cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Minh Triết chạm vào món quà mà mình đã chuẩn bị, lại lần nữa ngồi vào xe thương vụ.

Trước khi đi, bác sĩ Trần hút một điếu thuốc ở bên ngoài, Hàm Ninh Ninh thì đeo tai nghe nghe nhạc.

Sở Thời Từ ghé sát vào tai Minh Triết, nhỏ giọng hỏi cậu bé: “Tại sao khi bác sĩ Trần chạm vào em, em lại căng thẳng?”

Minh Triết nghiêng đầu: “Số lần gặp nhau quá ít nên em không quen tiếp xúc với chú ấy.”

“Vậy em có căng thẳng khi chạm vào Hàm Ninh Ninh không?”

“Em chưa từng chạm vào cô ấy.”

“Em thử chạm đi.”

Minh Triết xoay qua, nắm lấy cánh tay của Hàm Ninh Ninh rồi nhích lại gần người cô.

Hàm Ninh Ninh tưởng rằng mình đã lấn cậu bé bèn chủ động nhích mông.

Thấy Minh Triết không có phản ứng nào, Sở Thời Từ ngẫm nghĩ: “Hay là để Hàm Ninh Ninh chạm vào em thử?”

Minh Triết suy nghĩ một chút, sau đó gỡ tai nghe của Hàm Ninh Ninh xuống, lạnh lùng nói: “Chạm vào tôi.”

Sở Thời Từ:...

Hàm Ninh Ninh:???

Cô chần chờ một lúc lâu, “Ý... của cậu là gì?”

Minh Triết thay đổi từ, “Thử chạm vào tôi.”

Hàm Ninh Ninh chọt chọt vai của cậu bé, “Như vậy được chưa?”

Minh Triết đang suy tư thì bác sĩ Trần mở cửa xe. Hắn cầm một chai xịt và bảo họ xịt lên vết thương.

Lực chú ý của Hàm Ninh Ninh lập tức bị dời đi, cô nói cảm ơn rồi đưa tay ra nhận.

Minh Triết nhận chai xịt.

Nhận rồi cậu bé cũng không dùng mà đặt sang một bên.

Bác sĩ Trần chống tay lên cửa xe, nhìn họ với ánh mắt rất đỗi dịu dàng.

Hàm Ninh Ninh nhìn hắn ta, lại nhìn Minh Triết, cảm thấy bây giờ không phải là lúc để nói chuyện.

Ánh mắt của Minh Triết và bác sĩ Trần chạm nhau, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Minh Triết nhìn đi chỗ khác.

Bác sĩ Trần ôn hòa nói: “Tôi mua nó ở hiệu thuốc bên đường, vẫn chưa bóc tem đâu. Không đi chung xe với người lạ, không để ly nước rời khỏi tầm mắt và chỉ uống nước chưa mở nắp. Không sử dụng bình xịt do người khác cung cấp ở nơi thông gió kém. Khi ăn cơm cũng sẽ không gắp thức ăn lạ.”

Hắn ta đóng cửa xe, ngồi trở lại ghế lái: “Em đề cao cảnh giác là một điều tốt. Nhưng chúng ta là bạn bè, nên tôi hy vọng em có thể cho tôi nhiều niềm tin hơn.”

Xe chậm rãi lăn bánh.

Minh Triết im lặng một lúc lâu, cầm chai xịt lên, xịt vào vết bầm tím trên cánh tay.

Mùi thuốc thoang thoảng khuếch tán trong xe.

Minh Triết cụp mắt nhìn xuống cánh tay mình.

Có lẽ cậu bé nên thay đổi thôi.

Hàm Ninh Ninh cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ, cô làm bộ ho khan hai tiếng, “Thuốc xịt đông y à, thế mở cửa sổ cho thoáng khí đi, tớ ngửi thấy mùi này dễ hắt hơi lắm.”

Cô vừa nói vừa mở cửa kính xe.

Sở Thời Từ thò đầu ra khỏi cổ áo của Minh Triết, ngay khi cậu ngẩng đầu lên, cậu phát hiện bác sĩ Trần đang nhìn họ qua kính chiếu hậu.

Ánh mắt của Bác sĩ Trần vẫn ôn hòa như mọi khi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net