Chương 1: Nhà an toàn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Calcium / Beta: clow

Người chơi đang chạy trốn ngoài cửa sổ

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

Dưới màn đêm tối, một ngôi nhà nhỏ đứng lặng trên cánh đồng hoang vu với ánh đèn sáng tỏ.

Trong nhà, một thiếu niên có vóc dáng cao gầy đứng trước cửa sổ, cầm bình tưới từng chậu hoa trên bậu cửa, miệng ngâm nga một cách lười biếng, tư thế thoải mái.

Con chó săn có bộ lông vàng mềm mại không có việc gì làm, chậm rì rì mà đến bên chân cậu ngồi thẳng xuống, dụi đầu vào bắp chân của cậu làm nũng, cái đuôi đằng sau lưng vung vẩy đập vài nhịp xuống đất.

Chàng trai khẽ hạ mi xuống, liếc nhìn nó, đôi môi mỏng khẽ nhếch, mắt phượng hẹp dài nheo lại hiện lên một tia ý cười làm cho khuôn mặt đẹp như tranh ấy còn thêm chút ấm áp, thoạt trông rất dễ gần.

"Sao thế, mày chán à?" Thiếu niên mở miệng, giọng nói ôn nhuận dễ nghe.

Vừa đặt bình tưới xuống, cậu dùng đôi bàn tay mảnh mai xinh đẹp của mình xoa xoa đầu chú chó lớn.

Chàng trai đối mặt với màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ.

Ánh sáng trong nhà chiếu ra bên ngoài, tạo ra một khoảng sáng nhỏ trên bãi cỏ ngoài cửa sổ.

Mà trong màn đêm xa xôi ngoài kia dường như có thứ gì đó đang di chuyển, nhanh chóng tiến gần đến đây.

Thiếu niên thậm chí còn không ngẩng đầu lên, như thể cậu ta không nhận ra điều gì, chỉ một bên xoa đầu con chó, một bên nhỏ giọng tự nhủ: "Gần đây tao cảm thấy có vẻ hơi nhàm chán."

Vừa dứt lời, thứ đó cuối cùng cũng nhảy ra khỏi màn đêm và bước vào phần ánh sáng ngoài cửa sổ.

Một tiếng "ầm" lớn vang lên, một khuôn mặt người bị ép mạnh vào cửa kính khiến cho toàn bộ cửa sổ rung chuyển!

Cậu thiếu niên dừng lại, ngẩng đầu lên và nhìn.

Khuôn mặt áp vào cửa kính gần trong gang tấc.

Đôi mắt người nọ mở to, đỏ ngầu bởi tơ máu giăng kín tròng trắng.

Mồ hôi làm tóc dính bết vào trán, việc chạy trốn trong điên cuồng và hoảng sợ khiến cho khuôn mặt gã cơ hồ không còn chút huyết sắc nào.

Gã há to miệng và thở hổn hển một cách tuyệt vọng, con ngươi hơi run lên khi nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong phòng.

Ở nơi này, vào loại thời điểm này gặp được một thiếu niên có tư thái thong dong, cả người sạch sẽ xinh đẹp là một chuyện phi thường quỷ dị, ánh mắt gã ta đầy kinh ngạc không thể tin, thậm chí còn cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác. (w@tpp@d: Calci_Premium)

Nhưng sau đó, tròng mắt gã di chuyển, ngơ ngác nhìn về phía cửa nhà ở bên cạnh, như thể cuối cùng cũng tìm được sợi dây cứu mạng, khuôn mặt chợt sáng lên.

Tuy nhiên, ngay lúc gã đưa tay về phía cửa, một móng vuốt thú khồng lồ đủ lớn để bao phủ toàn bộ cơ thể của một người trưởng thành, không một tiếng động tấn công từ phía sau!

Máu đặc bắn tung tóe trên cửa kính.

Người sống một giây trước đã bị đè ép biến dạng hoàn toàn, giống một miếng da dán trên cửa sổ, vẻ mặt hiện lên vào giây phút cuối cùng đều là không cam lòng và tuyệt vọng, từ từ trượt xuống.

Mà người thiếu niên, cũng chính là Hạ Cảnh, thu lại nụ cười, mặt vô biểu tình nhìn vết máu dơ bẩn hình người trên kính.

Trong đêm tối, con quái vật khổng lồ ngoài nhà lặng lẽ đứng đó.

Như thể nhận ra điều gì đó, Golden Retriever* khó chịu đứng dậy, nghiêng đầu, sau khi suy nghĩ thận trọng lùi lại một bước.

(*một giống chó mà người ta hay gọi vui là Gâu Đần, chính là nhóc chó săn được nhắc đến ở đoạn trên)

-Một đôi mắt thú to lớn lặng lẽ xuất hiện bên ngoài cửa sổ kính nhỏ, trộm nhìn vào bên trong.

Một mắt của con cự thú to bằng một nửa cơ thể người trưởng thành.

Nó phủ phục ngoài cửa sổ, nhìn thẳng vào Hạ Cảnh trong nhà.

Những chiếc răng thú sắc nhọn dài tầm một mét gần như áp sát vào cửa kính. Dường như chỉ cần dùng một lực nhẹ, mảnh thủy tinh mỏng manh sẽ bị nó bẻ gãy ngay lập tức, và chàng trai trong nhà có thể dễ dàng bị nó cắn làm đôi. Sự thèm ăn dường như đã khiến nó có vô số ảo tưởng, nước bọt theo khóe miệng chảy xuôi từng giọt xuống.

Móng vuốt của nó không khỏi chộp lấy mặt đất dưới chân, nó mở miệng thở ra một luồng khí nóng, muốn đem những tưởng tượng đó thành sự thực.

Thiếu niên trong phòng nhẹ nhàng ngước lên, rời mắt khỏi vết máu và nhìn thẳng vào nó.

Cự thú dừng lại tại chỗ.

Đôi mắt phượng đẹp đẽ của chàng trai trẻ giờ đây lại không có chút cảm xúc nào. Những gì còn lại chỉ là sự lạnh lẽo, lạnh như dòng sông băng ngàn năm, đến mức dường như có thể đóng băng toàn bộ vùng đất hoang.

..........

........

Đôi mắt của cự thú biến mất ngoài cửa sổ. Theo từng tiếng bước chân nặng nề, cự thú xoay người chậm rì rì một lần nữa chìm vào trong bóng tối...

Golden nuốt nước miếng, len lén nhìn Hạ Cảnh.

Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ dần biến ảo.

Cánh đồng hoang vu biến mất, thay vào đó là một khu rừng mưa nhiệt đới và tiếng la hét mơ hồ có thể nghe được từ đằng xa.

Ngay sau đó, khung cảnh rừng mưa nhiệt đới cũng lại biến mất, thứ hiện ra bên ngoài cửa sổ là một bức tường đá, không biết có phải là một phần của hang động bí ẩn nào đó hay không.

Và rồi, bức tường đá biến mất, và những gì xuất hiện là sa mạc, tuyết, bề mặt của mặt trăng, một mê cung với những bức tường xanh...

Ngôi nhà lại bắt đầu một ngày phiêu lưu mới trong thế giới kinh dị này.

Đợi đến khi nó dừng lại một lần nữa, Hạ Cảnh cầm lấy một chiếc giẻ lau, mặt không cảm xúc mở cửa ra ngoài bắt đầu công cuộc lau chùi cửa kính một cách không tình nguyện.

Tâm trạng hiển nhiên cực kì không tốt.

Chú chó lông vàng nằm tại chỗ, nhìn Hạ Cảnh không hề vui vẻ khi phải đi dọn dẹp, lại vẫy đuôi như đang cười trộm.

Lần này, họ dừng lại ở một hành lang trong nhà, cửa nhà được xây thẳng trên vách tường cuối hành lang.

Sau khi Hạ Cảnh lau chùi được một lúc, cách đó không xa vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, một đôi nam nữ xuất hiện ở chỗ ngoặt bên góc hành lang.

Bọn họ một bên liên tục ngoái đầu nhìn ra đằng sau, một bên lại chạy thục mạng về phía trước.

Khi đôi nam nữ ấy vừa quay lại, nhìn thấy Hạ Cảnh thình lình ở đó, bọn họ bị dọa đến mức kêu lên thành tiếng, lập tức dừng lại.

Người đàn ông cao khoảng 1m9, thân hình to lớn như một quả đồi, còn người phụ nữ thì đang nấp sau lưng anh ta. Hai người bọn họ thở hổn hển đầy bối rối.

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn Hạ Cảnh và nói: "A, cậu... ở cùng chúng tôi à?"

Người đàn ông lập tức cảnh giác lùi lại một bước: "Không phải, anh không nhớ trong đám người tiến vào nơi này cùng chúng ta lại có người này."

Người phụ nữ sửng sốt một lát, sắc mặt tái nhợt: "Đây lại là - lại là quái vật à?"

Người đàn ông thầm chửi rủa, và khi cả hai rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan* không biết trốn đi đâu thì họ nhận thấy đống tuyết trắng trên vách tường chậm rãi hiện lên từng hàng chữ.

(*tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lui cũng chẳng xong.)

⌈Hôm nay còn dư bốn gian phòng đôi.⌋

⌈Mỗi người trả 200g bộ phận cơ thể quái vật có mật độ năng lượng trên 100 là có thể vào Nhà an toàn ở trong 24 giờ!⌋

⌈Rà quét hoàn tất, hai người đều có bộ phận cơ thể quái vật đạt tiêu chuẩn. Nếu quyết định vào ở, xin hãy suy nghĩ trong đầu về vật phẩm định chi trả!⌋

Đôi nam nữ ngây ngẩn cả người, không rõ lắm đây là loại tình huống gì.

Mà trong lúc đó, Hạ Cảnh cũng đã lau sạch sẽ toàn bộ vết máu trên cửa kính.

Cậu quay người sang một bên và hơi nhướng mày.

Sự xuất hiện của vị khách mới khiến tâm trạng vốn đã tồi tệ vì vết máu bẩn của cậu chuyển biến tốt đẹp.

"Chào mừng đến với Nhà an toàn. Nơi đây nằm trong không gian hỗn loạn giữa các phó bản. Quái vật không thể đột nhập vào nơi này nếu không được phép. Đây là một nơi tuyệt đối an toàn."

"Nếu bạn muốn vào Nhà an toàn..." Hạ Cảnh mỉm cười duyên dáng nói, "Xin vui lòng thanh toán mức phí thích hợp."

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết là một cặp.

Hai người nửa tin nửa ngờ theo Hạ Cảnh vào Nhà an toàn.

Trong túi của bọn họ có hai chiếc sừng rồng, đó là những thứ họ nhặt được cùng với những "người chơi cũ" khi họ thoát chết nhiều lần kể từ khi vào nơi đáng sợ này, và chúng cũng là những bộ phận cơ thể quái vật duy nhất mà họ mang theo, quả thực không nghĩ tới nó lại có ích vào lúc này.

Hạ Cảnh dẫn hai người tới quầy lễ tân, nơi có một chiếc cân điện tử nhỏ.

Chiếc sừng rồng trong túi của hai người vừa rồi thông qua ý mà nghĩ biến mất giờ đây đang nằm yên trên quầy lễ tân.

Hạ Cảnh lúc này tâm tình rất tốt. Cậu nhặt một chiếc sừng rồng và đặt nó lên bàn cân. Nói với giọng nhẹ nhàng: "Một chiếc sừng rồng có mật độ năng lượng vừa vặn 100, nặng 202g. Mỗi người một chiếc sừng rồng, hai người có thể nghỉ ngơi trong Nhà an toàn 24 giờ."

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết nhìn chằm chằm vào chiếc cân điện tử, thứ này rõ ràng không phải là sản phẩm do con người tạo ra, nhất thời không biết nên hỏi gì trước.

Lý Kiến Cường là người đầu tiên lên tiếng. Hắn cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ: "Quái vật thật sự sẽ không vào được nơi này?"

Hắn vừa dứt lời, khung cảnh hành lang bên ngoài cửa sổ liền biến mất, bọn họ tựa như chỉ trong nháy mắt đã đến đáy biển, trước mắt là một đàn cá bơi... ngoài cửa sổ?

Lý Kiến Cường sửng sốt.

"Một khi cánh cửa của Nhà an toàn đóng lại nó sẽ bắt đầu trôi dạt bất định, nhưng đừng lo lắng vì khi ra ngoài nó sẽ tự động đưa hai người trở lại phó bản ban nãy." Hạ Cảnh rất hài lòng mà đem hai chiếc sừng rồng thu về.

Cậu đổi chủ đề, cười nói: "Nếu như còn dư các mảnh cơ thể quái vật đạt tiêu chuẩn, có thể nâng cấp loại phòng hoặc kéo dài thời gian nghỉ ngơi. Đây là menu, hai người có thể cân nhắc chút."

Ngón tay thon dài mở ra một phần menu, chỉ vào đó.

Trương Tuyết vô thức liếc nhìn.

Lý Kiến Cường nhíu mày.

Trên menu có các hàng thông tin về loại phòng bạn có thể ở, gói nào bạn có thể tận hưởng và số giờ bạn có thể ở với mật độ năng lượng và số gam bộ phận cơ thể quái vật tương ứng mà bạn phải trả.

Tuy nhiên, sự thật đây là lần đầu tiên hắn và Trương Tuyết bước vào thế giới đáng sợ này. Rất nhiều quy tắc còn chưa thăm dò rõ ràng chứ đừng nói đến việc dư thừa những bộ phận cơ thể quái vật khác.

Nếu không phải vừa rồi Trương Tuyết linh quang chợt lóe, học theo "người chơi cũ" nhặt lại những chiếc sừng rồng rơi ra sau cái chết của hai con quái vật, bọn họ thậm chí còn chẳng thể vào được cái gọi là Nhà an toàn vào thời điểm này...

Lý Kiến Cường thực sự không rảnh lo cái gì gọi là thăng cấp phòng ở hết.

Hắn tận mắt chứng kiến những con quái vật kỳ lạ bám vào cửa kính ngoài cửa sổ. Trước khi hắn có thể nâng cao cảnh giác, khung cảnh bên ngoài cửa sổ lại thay đổi, và căn phòng dường như trôi dạt đến những không gian khác.

Hắn nuốt khan vài cái, rốt cuộc cũng hồi phục chút tinh thần sau mười sáu giờ trốn chui trốn lủi khắp nơi.

Sau đó, sự tức giận bùng lên trong mắt hắn.

Lý Kiến Cường lạnh lùng hỏi Hạ Cảnh: "Nơi này là nơi nào? Ngươi là người hay quái vật?"

Hạ Cảnh vừa hạch toán* xong, nghe thấy câu hỏi này thì nhẹ nhàng cười, ngước mắt lên hỏi: "Mấy người cảm thấy tôi là cái gì?"

(*kiểu như ghi chép về thanh toán này nọ á.)

Thiếu niên lớn lên thực sự rất xinh đẹp, nụ cười có thể khiến lòng cho người choáng váng, đồng thời cũng khiến trái tim của Lý Kiến Cường và Trương Tuyết nhảy dựng.

Lý Kiến Cường định thần lại, vung tay gạt menu trên quầy xuống, cách một cái quầy lễ tân mà nắm lấy cổ áo của Hạ Cảnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có mà đánh trống lảng, cậu là con người phải không?! Nghĩ kỹ lại thì, quái vật không thể nào giống cậu được. Rốt cuộc thì cậu có phải là nhân viên của nơi này không?" Trương Tuyết sợ hãi, vội vàng ngăn Lý Kiến Cường lại.

Tuy nhiên, ánh mắt cô cũng tràn ngập kinh sợ khi nhìn Hạ Cảnh.

Họ chỉ đang dạo phố vào một ngày nghỉ bình thường thì gặp phải một vụ tai nạn xe hơi. Cũng không nghĩ tới bản thân lại mơ mơ hồ hồ bước vào nơi được gọi là "phó bản" rồi bị bao vây bởi một đàn quái vật. (Chỉ đăng tại w@tpp@d: Calci_Premium)

Đây có phải là một thí nghiệm chưa biết của con người? Hay là không gian do người ngoài hành tinh tạo ra? Họ hoàn toàn bối rối cũng không nghĩ tới việc muốn "nghỉ ngơi" chút nào. Họ chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức!

Thiếu niên này là người duy nhất họ gặp cho đến nay có vẻ ngoài vô hại và nguyện ý giao tiếp với họ...

Giọng nói của Trương Tuyết run run: "Làm ơn, nếu cậu là nhân viên của nơi này, cầu xin cậu, nói cho lão bản* có thể thả chúng tôi ra không? Chúng tôi sẽ không bao giờ gọi cảnh sát, chỉ cần để chúng tôi đi..."

(*lão bản: ông chủ)

Hạ Cảnh mặc một thân áo sơ mi trắng, thoạt nhìn giống một thiếu niên thư sinh nhẹ nhàng.

Bị Lý Kiến Cường hung hăng nắm lấy cổ áo mà ra sức lay, song trên mặt cậu lại không có một chút gợn sóng. Cậu chỉ khẽ nâng tay chế trụ cổ tay của Lý Kiến Cường.

Năm ngón tay gầy gò xinh đẹp đó thoạt nhìn yếu đuối vô lực, Lý Kiến Cường căn bản khinh thường không để ý.

Nhưng giây tiếp theo, hắn hét lên đau đớn, vội vàng tránh ra, bảo vệ cổ tay rồi lùi lại hai bước, tim đập loạn xạ, vẻ mặt lộ vẻ kinh ngạc.

...Chàng trai này sức lực cũng quá lớn. Trong giây phút đó, hắn thậm chí còn cảm thấy cổ tay mình sắp bị vặn đứt ra!

Hạ Cảnh đứng vững, mặt không đổi sắc chỉnh lại cổ áo.

Cậu không cảm thấy tức giận vì hành động của Lý Kiến Cường. Đương nhiên, cậu không hề sợ hãi, cũng không cảm thấy bị mất kiên nhẫn. Cậu chỉ ngước mắt lên và nói với nụ cười nửa miệng, "Lão bản? Ở đây không tồn tại thứ này."

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết đều sửng sốt.

Trương Tuyết vội vàng nói: "Nhưng, nhưng ngôi nhà an toàn này của cậu..."

Hạ Cảnh ngữ khí nhẹ nhàng mà chậm chạp nói: "Ngay lúc tôi tỉnh dậy, tôi đã ở chỗ này, và ngôi nhà an toàn cũng đã ở đây."

Hạ Cảnh hầu như luôn có tính tình tốt, không dễ dàng như vậy mà đâm ra nổi giận.

Cậu nói một cách gần như là ôn hòa: "Cho nên tôi rất xin lỗi, câu hỏi của hai người cũng là câu hỏi của tôi, tôi không thể đưa ra bất kì câu trả lời nào."

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết muốn hỏi thêm, nhưng Hạ Cảnh đã nói tiếp.

Cậu vẫn nói với giọng nhẹ nhàng: "Nhân tiện, xin hãy ghi nhớ những quy tắc của Nhà an toàn."

Cậu chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên mặt tường ở đằng sau.

"Đầu tiên, hãy chú ý đến thời gian thuê phòng của mình. Nếu không có ý định gia hạn thì cố gắng đừng trì hoãn đến quá 24 giờ, vì đến lúc đó Nhà an toàn sẽ cưỡng chế trục xuất hai người ra ngoài mà khi này có thể sẽ gặp phải nhiều tình huống ngoài ý muốn."

"Nếu muốn rời khỏi Nhà an toàn, hãy lại gần cửa chính, Nhà an toàn sẽ tự động đưa hai người trở về phó bản. Hai người cũng có thể quan sát tình huống bên ngoài, tự quyết định thời điểm rời đi."

"Thứ hai, siêu thị nhỏ trong Nhà an toàn cung cấp nhiều loại đạo cụ nhỏ, nếu cần thiết, hai người có thể tự mua, vật phẩm trao đổi vẫn là các mảnh cơ thể quái vật."

"Thứ ba." Hạ Cảnh mỉm cười nói, "...Bạo lực và những thứ dơ bẩn bị cấm trong Nhà an toàn, bởi vì tôi không thích."

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết sửng sốt.

Hạ Cảnh đã đi ra khỏi quầy lễ tân, xắn tay áo lên, tự nhiên hỏi: "Có đói không? Muốn ăn gì? Mỗi người có thể thưởng thức ba bữa trong vòng 24 giờ. Phòng của hai người là ở phía trước, phòng đầu tiên bên trái, mở cửa đi vào là được. Nếu không muốn dùng cơm thì có thể về phòng nghỉ ngơi."

Lý Kiến Cường mở miệng, lại bị thái độ của Hạ Cảnh làm cho bối rối, không biết nên tiếp tục hỏi như thế nào.

Cuối cùng, hắn u ám nói: "Tôi không có tâm trạng."

Trương Tuyết trầm mặc một lát, thỏa hiệp, mệt mỏi nói: "...Tôi muốn ăn một bát mỳ, loại mỳ nào cũng được."

Hạ Cảnh liếc nhìn cô một cái, mỉm cười nói: "Được, cô đợi một chút."

Khi Hạ Cảnh biến mất khỏi cửa bếp, Lý Kiến Cường giễu cợt: "Em còn muốn ăn cái gì?"

Trương Tuyết ngồi phịch xuống ghế sofa, cô đờ đẫn nói: "...Ai biết đây có phải là bữa ăn cuối cùng hay không."

Lý Kiến Cường sắc mặt biến đổi, mắng: "Đừng nói gở!"

Hắn cảnh giác nhìn quanh Nhà an toàn một vòng.

Ngôi nhà an toàn này ước tính rộng hơn hai trăm mét vuông. Lối vào dẫn tới một phòng khách nhỏ, lối đi bên trái là phòng bếp, bên phải hình như là siêu thị nhỏ, xa hơn về phía trước có bốn phòng.

Toàn bộ ngôi nhà an toàn đều rất gọn gàng và sạch sẽ. Những bông hoa và cây cỏ đặt bên cửa sổ, hai chú cá vàng trong bể cá nhỏ và chú chó săn với bộ lông màu vàng ngồi trong góc vẫy đuôi nhìn họ một cách ngây ngô... mọi thứ đều tràn đầy sức sống.

Một hơi thở của cuộc sống mang lại cho con người cảm giác an toàn.

Lý Kiến Cường lại quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cũng không biết ngoài kia đang là phó bản nào.

Một nhóm người chơi đã nhìn thấy Nhà an toàn. Một vài người trong số họ rõ ràng là người chơi lâu năm, biết đến sự tồn tại của "Nhà an toàn" nên vui vẻ dẫn đầu lao tới.

Nhưng trong giây tiếp theo, mặt đất dưới chân họ xuất hiện những vết nứt, bên trong vết nứt là những hàng răng nhỏ.

Là miệng của một con quái vật...

Những người chơi đều rơi thẳng xuống khe nứt lởm chởm răng nhọn. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lại thay đổi mà trong này Lý Kiến Cường đã đổ một thân mồ hôi lạnh.

Sự ấm áp bên trong ngôi nhà an toàn trái ngược hoàn toàn với địa ngục trần gian bên ngoài, điều này vô cùng mỉa mai.

Lý Kiến Cường tưởng tượng đến việc phải quay lại phó bản sau 24 giờ liền cảm thấy đứng ngồi không yên.

Hắn đi đến siêu thị nhỏ để xem.

Trong siêu thị nhỏ có những dãy kệ trưng bày đầy những thứ rực rỡ muôn màu.

Kệ treo hàng bày đủ loại xác quái vật kỳ lạ và cả đạo cụ.

Có hàm răng, lưỡi hái, tròng mắt và thậm chí cả trái tim quái vật đẫm máu...

Lý Kiến Cường cố nén cảm giác không khoẻ, vừa đến gần thì thấy, dưới mỗi một loại đạo cụ đều treo một bảng giá nhỏ trong đó nêu rõ mật độ năng lượng mà khối cơ thể quái vật cần có mới có thể đổi được.

Ánh mắt của hắn không ngừng thay đổi, thử duỗi tay trực tiếp lấy đạo cụ trên kệ lại phát hiện căn bản không thể làm chúng xê dịch nổi.

Không có vật phẩm trao đổi, đạo cụ như bị keo 502 dính chặt vào kệ hàng.

Tim Lý Kiến Cường đập nhanh. Hắn cố gắng dùng vũ lực để đoạt đồ lại nghe thấy có tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hắn quay người lại ngay tức thì, và hắn nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của Hạ Cảnh lướt qua siêu thị nhỏ.

Lý Kiến Cường nuốt khan, nắm chặt tay, âm thầm nghiến răng rồi bước ra khỏi siêu thị.

*

Trương Tuyết dường như đã từ bỏ việc truy hỏi Hạ Cảnh.

Đầu óc cô kiệt sức vì sợ hãi và và mệt mỏi nên sau khi ăn mỳ xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Lý Kiến Cường lặng lẽ đi vòng ra ngoài, sau khi quay lại nói: "Gia hỏa kia chắc chắn là nhân viên sau lưng lão bản của nơi này! Anh vừa mới đi vào phòng bếp nhìn xem, bên trong căn bản không có nguyên liệu gì cả. Thứ em vừa ăn chắc chắn là từ nơi khác gửi đến!"

Trương Tuyết đứng dậy nghe hắn nói.

Sau mười sáu giờ đào vong không ngừng, trạng thái tinh thần của Lý Kiến Cường giống như một sợi dây bị đứt.

Hắn đi đi lại lại trong phòng, nhanh chóng nói: "Đây chắc chắn là nhà máy do con người tạo ra. Mọi thứ đều do con người tạo ra! Chỉ cần là do con người thì nhất định phải có biện pháp!"

Trương Tuyết do dự hỏi: "Anh có tính toán gì?"

Lý Kiến Cường hai mắt đỏ ngầu: "Anh đi trói tên kia lại, cái mạng nhỏ của cậu ta còn khó giữ được thì cái nhà này sao dám đuổi chúng ta đi?!"

Trương Tuyết mở miệng nhỏ giọng nói: "Nhưng anh ban nãy cũng nghe thấy lời cậu ấy nói rồi. Đến lúc đó, nhà này sẽ tự động đuổi chúng ta ra ngoài."

Lý Kiến Cường hai mắt đỏ ngầu: "Chỉ cần đem tên kia khống chế trong tay, cái mạng nhỏ của cậu ta còn khó giữ được thì cái nhà này sao dám đuổi chúng ta đi?! Hừ, còn có đạo cụ, cho dù không lấy xuống được thì sao, miễn là tên tiểu bạch kiểm kia còn nằm trong tay chúng ta, chúng ta nắm quyền kiểm soát thì nơi này còn có gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC